Tưởng Tây Trì cúi đầu, bàn tay đặt ở bên eo Phương Huỳnh, động cũng không dám động.
Ngay cả môi cũng chỉ dám chạm vào của cô, qua thật lâu, mới dám nhẹ nhàng dùng lực một chút.
Cho tới bây giờ tim cũng chưa từng giống như vậy, vừa trướng vừa đau, vừa nặng nề lại vừa nhẹ nhàng.
Hôn một lát nữa, lại ôm cô vào lòng, ai cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở.
Phương Huỳnh nghe tim anh đập, cả người giống như chìm vào trong nước lạnh lẽo đen tối, ngay sau đó đã được đưa đến bầu trời đêm có ánh trăng ôn nhu.
Nhẹ nhàng, cảm giác có một chút không thật.
“Tưởng Tây Trì.”
“Ừm.”
“... Cậu thích tớ không?”
“Tớ thích cậu.”
Lúc này, những lời nói này, không giống với những lần trước anh đã nói.
Mặt Phương Huỳnh nóng đến đau, vùi đầu ở trước ngực anh, dùng sức nắm chặt áo T-shirt bên eo anh ở trong tay. Dưới chân có chút nhũn ra, giống như đứng không nổi.
Thật lâu, Tưởng Tây Trì thấp giọng nói: “Chúng ta cùng nhau ngủ có được không?”
Phương Huỳnh còn chưa phản ứng kịp với những lời này, Tưởng Tây Trì lại vội nói: “Tớ… cái gì tớ cũng sẽ không làm…”
Trong lỗ tai như có tiếng đánh trống reo hò, chỉ chốc lát sau, Phương Huỳnh mới nghe thấy mình nhẹ nhàng nói “ừm” một tiếng.
Hai người như là hai đứa nhỏ ở nhà trẻ, ngây ngốc trèo lên giường.
Phương Huỳnh: “... A!”
Tưởng Tây Trì kích động: “Làm sao vậy?”
“... Từ điển, cấn tớ.” Lần mò từ điển, ném một cái “bịch” xuống sàn.
Mới đầu là thất thần nằm ngửa, sau khi yên lặng thật lâu, Tưởng Tây trì thấp giọng gọi một tiếng “A Huỳnh”, sau đó lật người, hai người, dựa vào ánh sáng lờ mờ bên ngoài, mặt đối mặt nhìn đối phương chăm chú.
Giống như không hề lúng túng như trong tưởng tượng vậy.
Tưởng Tây Trì vươn tay, chạm vào bên má cô, vén những sơi tóc rơi loạn bên má ra sau tai, “… Trong khoảng thời gian này, có phải cậu rất chán ghét tớ không?”
“Nếu không thì sao?” Phương Huỳnh trợn trắng mắt, ngược lại còn nói, “… Nhưng mà tớ không trách cậu, chuyện như vậy, đổi thành tớ cũng sẽ phải tốn thời gian thật dài mới dám nói cho cậu.”
“... Không phải không dám nói cho cậu chuyện quá khứ, mà là…”
Không thể nói ra bản thân mình “không có năng lực”.
Phương Huỳnh cười ha ha.
Sau đó, cũng trong thời khắc đó, hai người nhớ đến cảnh tượng hai tiếng trước, Phương Huỳnh lõa thể.
Phương Huỳnh không cười nổi nữa.
Tưởng Tây Trì cũng trầm mặc.
Sau khi yên lặng thật lâu, Phương Huỳnh nhắm mắt, không để ý đến: “… Dù sao sớm hay muộn cũng phải cho cậu xem.”
Tưởng Tây Trì: “...”
Anh cảm giác mình từ lúc bắt đầu vào phòng hôn Phương Huỳnh, ‘tiểu huynh đệ’ vẫn luôn mềm nhũn, càng cứng rắn khó chịu.
Phương Huỳnh đỏ mặt, còn nói: “... Có phải cậu nghĩ quá xa rồi không?”
“Không xa.” Tưởng Tây Trì khẽ dịch về sau, “Hứa hẹn cũng không phải là nói đùa.”
“Hứa hẹn gì? Sao tớ không nhớ rõ?”
“... Tớ còn chưa nói.”
Phương Huỳnh: “...”
Tưởng Tây Trì: “... Đã từng nói ở trong lòng.”
Phương Huỳnh đá anh một đạp, “Tớ cũng không biết thuật đọc tâm!”
Tưởng Tây Trì nở nụ cười, “… Lời nói rất sến súa, không nói đâu.”
“Nói đi, tớ thích sến súa đấy.”
Tưởng Tây Trì trầm mặc một lát, đắn đo, “... Không chỉ là cùng nhau rời khỏi Mặc Thành, tớ còn muốn mãi bên cậu...”
Phương Huỳnh xoa cánh tay thật mạnh, “Quá sến rồi!”
Tưởng Tây Trì: “...”
Giống như Phương Huỳnh, Tưởng Tây Trì cũng có tính nóng nảy, “Cho dù có sến hơn nữa, cậu nghe cũng phải nghe, không nghe cũng phải nghe!”
Phương Huỳnh cười ha ha, “Được được được, cậu nói đi.”
Tưởng Tây Trì suy nghĩ một lát, lời sến súa không nói ra khỏi miệng được, “… Hay là không nói đi.”
Phương Huỳnh: “... Cậu phiền quá đấy!” Lại đá anh một đạp.
Tưởng Tây Trì: “... Cậu đá tớ nữa thì tớ sẽ ngã xuống đấy.”
“Ồ.” Phương Huỳnh nhanh chóng dịch vào bên trong, “Cậu vào đi.”
Tưởng Tây Trì hiểu sai rồi.
Mặt nóng đến cổ, qua một lúc lâu, mới “ừm” một tiếng, dịch vào trong.
Có đôi khi trí nhớ rất tốt, cũng không phải là một chuyện tốt, những lời thoại “ngừng lại đi”, “thở dồn dập” trong phim **, bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Ròng rã ba tháng, hai người không có nói chuyện nhiều. Bây giờ hiểu lầm đã được giải tỏa, liền “lôi chuyện cũ” không ngừng.
“Thành tích của cậu đã thụt lùi.”
“Ai cho cậu không phụ đạo cho tớ.”
“Học cho tớ à?”
Phương Huỳnh trừng anh, “Đương nhiên là học vì cậu.”
Tưởng Tây Trì: “... Tớ sai rồi.”
Phương Huỳnh đưa tay chọt vào bả vai anh, “Còn có, cả ngày cậu đều gần gũi với Cố Vũ La.”
“Tớ gần gũi với Cố Vũ La khi nào? Tớ thấy mỗi ngày Lương Yến Thu đều đến tìm cậu, các cậu còn đi căn tin…”
“Đi căn tin thì thế nào? Tớ dễ đói, không phải cậu không biết…”
Phương Huỳnh không phục, đã không phục lại ủy khuất, “Cậu còn cõng Cố Vũ La, cậu cũng chưa từng cõng tớ…”
“Là giáo viên thể dục bảo tớ cõng…”
“Cậu cũng chưa từng cõng tớ.”
“Bây giờ tớ cõng cậu, được không?”
“Tối rồi.”
“... Vậy cậu nói làm sao bây giờ?”
Phương Huỳnh suy nghĩ, hình như không có cách nào để sửa chữa, thật mất hứng hừ một tiếng, lại đá Tưởng Tây Trì một cước.
Hai người, trò chuyện lung tung, đến cuối cùng, Phương Huỳnh nhớ đến một câu hỏi cực kỳ quan trọng: “Cậu bắt đầu thích tớ vào lúc nào?”
Tưởng Tây Trì suy tư một lát, “... Không nhớ rõ.”
Đến lúc ý thức được, cũng đã định sẵn ở trong lòng sẽ ở cùng với cô cả đời.
Trò chuyện cho tới lúc không biết thời gian, cũng không muốn biết đã mấy giờ.
Càng về sau, Phương Huỳnh buồn ngủ ngáp, nói xong lời này, đoạn sau lại im lặng.
Tưởng Tây Trì nhẹ nhàng xuống giường, đến phòng tắm mở vòi hoa sen. Nước ấm thật lạnh, nhưng mà giội nửa ngày, vẫn ở trong trại thái đứng thẳng.
Anh tắt nước, ngồi xuống bồn cầu.
Mang theo chút cảm giác tội lỗi, tưởng tượng ra gương mặt của Phương Huỳnh, còn có cảnh tượng dưới ánh trăng đã khắc sâu vào trong ký ức của anh cả đời.
Sau khi xử lý xong, anh tắm rửa, mặc quần áo.
Nhớ rõ ngày mai Đinh Vũ Liên sẽ về nhà, liền đi vào phòng ngủ cầm điện thoại lại đây, đặt một báo thức cực sớm, trở về phòng Phương Huỳnh, lại nhẹ nhàng trèo lên giường.
Phương Huỳnh lật người, lầu bầu, “... A Trì.”
“Ừm.” Tưởng Tây Trì tới gần, hôn một cái lên mặt cô.
Vòng qua eo cô, chỉ chốc lát, cơn buồn ngủ kéo tới.
Buổi sáng, đồng hồ báo thức chỉ vừa vang lên tiếng đầu tiên, Tưởng Tây Trì liền nhanh chóng rời khỏi giường, nhặt từ điển rơi trên đất để lại lên bàn, nhìn thấy bài thi vật lý của Phương Huỳnh, cầm bút viết hai hàng chữ ở trên, thuận tay nhét bài vật lý đã dùng làm nháp vào cuốn từ điển.
10 giờ sáng, Đinh Vũ Liên đã trở lại.
Trở về vừa nhìn, Phương Huỳnh vẫn còn đang ngủ, trực tiếp đi qua tung chăn ra.
Phương Huỳnh ôm chặt chăn mỏng than thở, “... A Trì, đừng nháo.”
Đinh Vũ Liên bị dọa choáng váng.
Bà không đánh thức Phương Huỳnh, khép cửa lại, ra ngoài mua đồ ăn.
Phương Huỳnh ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, sau khi rửa mặt đánh răng xong thì ăn cơm.
Trên bàn cơm, cô nhìn thấy đậu Hà Lan xanh tươi, vô cùng tự nhiên gắp cho Tưởng Tây Trì, “Buổi chiều cậu làm gì?”
“Làm bài tập.”
“Tớ cũng làm bài tập.”
Đinh Vũ Liên yên lặng ăn cơm, quan sát hai người.
Cả một ngày, hai đứa nhỏ đều có động tác mờ ám không ngừng, khi rửa tay ăn cơm tối, phải chen tới chen lui giống như trước kia, hai người làm bài một lát, đến ban công nghỉ ngơi, đang cười nói, Phương Huỳnh chợt nhấc chân khẽ đá Tưởng Tây Trì, nhưng Tưởng Tây Trì cũng không giận, hơn nữa, khi hai người tình cờ đối mặt với nhau, sẽ cực kỳ mất tự nhiên tránh khỏi.
Không khí vừa xấu hổ vừa mập mờ.
Đinh Vũ Liên ngấm ngầm thở dài, sao mới trở về hẻm Kiều Hoa một đêm, mà xảy ra chuyện long trời lở đất này?
Buổi tối, thừa dịp Phương Huỳnh tắm, Đinh Vũ Liên gọi Tưởng Tây Trì đến ban công.
Một cậu trai cao 1m78, sắp đến 1m8, còn cao hơn bà một cái đầu.
“Dì, chuyện gì ạ?”
Đinh Vũ Liên nhìn vào trong nhà, ngẩng đầu nhìn Tưởng Tây Trì chăm chú, giọng nói nặng nề: “Tây Trì, con nói thật với dì, đêm qua con… có cùng Huỳnh Huỳnh không…”
Tưởng Tây Trì sửng sốt, không nghĩ tới Đinh Vũ Liên sẽ sâu sắc như vậy, vội nói: “… Dì à, tuyệt đối không có, con sẽ không làm chuyện không có trách nhiệm với Huỳnh Huỳnh.”
Đinh Vũ Liên khẽ buông lỏng, nhìn anh, lại hỏi: “Thích Huỳnh Huỳnh à?”
Tưởng Tây Trì thẳng thẳn thừa nhận, “Dạ.”
“Dì không phải là người bảo thủ, dì cũng biết tính cách và đạo đức của con. Tây Trì, dì chỉ có một yêu cầu…” Đinh Vũ Liên thở dài, “Tây Trì, còn có biết hồi nhỏ Huỳnh Huỳnh đã sống qua những ngày tháng thế nào không. Con bé luôn bảo vệ dì, dáng vẻ hung dữ với người khác. Khi dì bị đánh, cái gì cũng không quan tâm… Dì và con bé phải cảm ơn con, còn có ông bà ngoại của con, nếu không có các người…”
“Dì à, đừng nói như vậy, đây là việc con phải làm ạ.”
Mắt mũi Đinh Vũ Liên chua xót, “Dì không thể cho Huỳnh Huỳnh cái gì, chỉ muốn con bé bình yên vui vẻ, con bé đã sống những ngày tháng quá đau khổ… Tây Trì, nếu con thích con bé, nhất định phải quý trọng con bé. Dì không có yêu cầu khác, chỉ là bây giờ tụi con còn nhỏ, mọi việc phải đúng mực, học tập là quan trọng.”
Tưởng Tây Trì trịnh trọng gật đầu.
“Tụi con đều là những đứa nhỏ biết hiểu việc, không cần nhiều lời. Tính cách của Phương Huỳnh nóng nảy, con trông chừng con bé một chút.”
“Dì à.” Sống lưng Tưởng Tây Trì rất thẳng tắp, “Con muốn sống cả đời cùng với Huỳnh Huỳnh, không phải đùa giỡn. Cho nên những gì dì nói, con đều hiểu.”
Trên mặt cậu thiếu niên còn non nớt, cũng đã có sự trưởng thành và thành thật khiến người khác không thể không thể.
Đinh Vũ Liên gật đầu, “Huỳnh Huỳnh liền giao cho con.”
Phương Huỳnh tắm rửa xong, kéo cửa ra vừa nhìn, Tưởng Tây Trì và Đinh Vũ Liên đứng ở trên sân thượng.
“Mẹ! A Trì! Hai người nói chuyện thầm thì gì ạ?”
Đinh Vũ Liên ngẩng đầu nhìn, đẩy cửa ban công ra, “Nói thành tích vật lý của con giảm xuống nhanh, làm thế nào để uốn nắn kịp thời, sắp thi tháng rồi, cũng không chịu lo lắng.”
Phương Huỳnh kêu rên một tiếng, “Con đã biết!”
Tưởng Tây Trì trở về phòng lấy quần áo, Phương Huỳnh về phòng lau tóc, thu dọn lại cặp sách.
Cô thấy có gì đó bị kẹp trong cuốn từ điển, là đề thi vật lý tùy ý móc ra vào ngày hôm qua, rút ra nhìn, không biết Tưởng Tây Trì viết một hàng chữ gì đó ở phía trên: Đơn giản như vậy còn phải hỏi, ngốc.
Phương Huỳnh: “... Cậu mới ngốc!”
Ánh mắt nhìn xuống, mới phát hiện mặt sau còn có một hàng nho nhỏ, để sát vào mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ: Ngốc tớ cũng thích.
Trong lòng có chút ngứa, lại có chút ngọt.
Phương Huỳnh hé miệng cười, nghe tiếng nước, chờ cửa phòng tắm mở ra, chen vào trong cửa.
“... Mẹ tớ đã nói gì với cậu?”
“Nói thành tích vật lý của cậu giảm xuống rất nhanh...”
“Quá phiền, hai người thông đồng với nhau!”
Tưởng Tây Trì cười cười, nhìn về phía phòng bếp, Đinh Vũ Liên vẫn còn bận rộn.
Cơ thể khẽ ngăn tia sáng ở sau lưng, đè ót cô xuống, nhanh chóng cúi đầu hôn.