Sau khi Nguyễn Học Văn mua được kính viễn vọng mới thì ôm cả ngày trong tay không buông.
Khi Tưởng Tây Trì về đến nhà, ông đang cầm khăn mềm, nhè nhẹ lau sạch ống kính. Phòng bếp truyền đến hương thơm, Ngô Ứng Dung đang chưng bánh bắp. Tưởng Tây Trì rửa tay đi vào phòng bếp, giúp Ngô Ứng Dung bưng thức ăn ra.
“Ôi, cháu không cần dọn ra đâu, đến bàn ăn ngồi là được rồi.”
Tưởng Tây Trì bưng một bát cháo cải to lên, lấy ba bộ bát đũa, ngồi xuống bàn ăn.
Bánh bắp được chưng xong, những cái bánh giống nhau được bưng lên, nóng hổi, mùi thơm xông vào mũi.
Ngô Ứng Dung gắp cho mỗi người một cái, “Ăn lúc còn nóng, vô cùng ngon đấy.”
Tưởng Tây Trì mở lớp lá ngô đồng ở bên ngoài ra, lấy đũa xiên vào một miếng nhỏ, đưa vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt của Ngô Ứng Dung đang chờ đợi nhìn anh, vội nói, “Ngon lắm ạ.”
“Ngon thì ăn hai cái đi, bây giờ cháu đang lúc lớn, vóc người đang phát triển, nếu dinh dưỡng không đủ thì sẽ không tốt đâu…”
Ngô Ứng Dung lải nhải hai câu, Nguyễn Học Văn hỏi anh từ ngày khai giảng tới nay học hành có quen không.
“Tốt lắm ạ.”
Ngô Ứng Dung cười ha ha không ngừng, “Thằng nhóc cháu không cần người lớn lo lắng đấy— À, suýt nữa đã quên, hôm nay cô cháu gọi điện, hỏi cháu có thích ứng không, ở trường học có thiếu cái gì không…”
“Không thiếu ạ.” Tưởng Tây Trì đáp rất nhanh, một lát, ý thức được giọng điệu của mình dường như có chút cứng ngắc, vội bổ sung nói, “Đồ đạc đều đủ dùng.”
“Người cô này rất quan tâm đến cháu, bà thấy mấy năm nay, cha cháu không hề lo lắng cho cháu, tất cả đều do người cô này của cháu thu xếp mọi thứ. Còn nữa, cháu chuyển qua đây, ngay cả bóng dáng của cha cháu cũng không thấy…”
Tưởng Tây Trì tựa như đang nghe nhưng không hề nghe thấy, sau một lúc lâu, chuyển sang chủ đề khác.
Sáng sớm, Tưởng Tây Trì đến đầu cầu giống thời gian thường ngày.
Bánh trái cây đường và bánh quẩy lật chuyển 180 độ ở trong chảo dầu, trên tấm thớt gỗ là hành băm và bột mì được nhào nặn thành viên tròn, mở nắp nồi hấp nóng hừng hực ra, bánh bao hấp nằm ở bên trong…
Trong không khí có chứa hơi nước và đủ loại mùi hương của các món ăn, kích thích vị giác.
Anh lượn lờ quanh các sạp bán đồ ăn sáng, người đang đợi chưa tới.
Mua sáu bánh bao hấp nhỏ, đưa vào trong miệng một cái, giương mắt nhìn đầu cầu phía bên kia, ngừng một chút, leo lên xe, đạp đi.
Một mình đạp xe đạp đến trường học, đẩy cửa phòng học ra, mới phát hiện Phương Huỳnh đã đến.
Cô đang nhoài người ra dãy cửa sổ cuối cùng, cơ thể ló ra bên ngoài, giống như cả người đều sắp ngã ra bên ngoài.
Tưởng Tây Trì dừng bước một lát, trở về vị trí của mình.
Một lát, anh nghe thấy âm thanh đóng cửa sổ, tiếng động tựa như đang kéo ghế, còn có một loạt tiếng sột soạt.
Anh lấy cuốn sách số học từ trong cặp da ra, làm bài.
Câu nói chỉnh Trương Quân của Ngụy Minh, thật đúng không phải là tùy tiện nói, mà vốn là định hành động thật.
Sau giờ học, cậu ta chạy đến Phương Huỳnh bên này báo cáo ý tưởng kỳ diệu mà mình vừa mới nghĩ ra ở trong lớp học, lại còn cố ý nâng giọng nói lên, giống như sợ Tưởng Tây Trì không nghe thấy, “Phương Huỳnh, tớ nghĩ ra được một cách, tuyệt đối làm cho Trương Quân sau này phải xấu hổ— chúng ta dùng điện thoại di động của thầy ấy gửi tin xấu cho toàn bộ giáo viên nữ.”
Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Di động đâu? Cậu định làm sao có được điện thoại của Trương Quân? Trộm? Lừa?”
Ngụy Minh gãi đầu, “Ách...”
“Nghĩ tiếp.”
Nghỉ giữa tiết tiếp theo, Ngụy Minh tiếp tục qua đây báo cáo, lúc này đủ loại ý tưởng, từ việc rắc đinh ở ghế làm việc, đến trộn mù tạc trong cốc nước, lén cắt quần thành một lỗ, chắn đường ở ngoài đường trùm bao bố đánh một trận… vân vân.
Cuối cùng đều bị Phương Huỳnh bác bỏ.
Ngụy Minh mất hứng, “Có phải cậu muốn bao che cho Trương Quân Không…”
Phương Huỳnh trợn trắng mắt: “Là do biện pháp cậu nghĩ ra rất thối nát…”
Một lát, Vạn Tử Lâm đến. Cô ấy bị mời phụ huynh, lại bị mất điện thoại di động, tâm trạng sa sút, không qua đây chào hỏi Phương Huỳnh giống như thường ngày, chỉ đứng xa nói một câu “Buổi sáng tốt lành”.
Cả một ngày, Tưởng Tây Trì đều có chút không thoải mái, cảm giác không thoải mái này còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm bài của anh.
Tan học, giáo viên tiếng Anh – cô Mã gọi anh đến văn phòng.
Cô Mã bảo anh ngồi xuống trước, đứng dậy đến máy lọc nước bên kia rót nước. Trước bàn làm việc còn có một nữ sinh, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt rất to.
Cô Mã bưng hai ly nước tới, “Ngồi đi, đây là bạn ở lớp học khác mà cô dạy, Cố Vũ La.”
Cố Vũ La nhìn Tưởng Tây Trì, khẽ cười, “Chào bạn.”
Cô Mã cười nói, “Chắc không cần giới thiệu em ấy nhỉ? Học sinh đại diện - Tưởng Tây Trì.”
Cố Vũ La gật gật đầu, “Em biết ạ.”
Cô Mã cũng không nói nhiều, giới thiệu quy tắc thi khẩu ngữ cho bọn họ, “… Ngoại trừ tự diễn thuyết và phát huy mệnh đề (1) ra, còn cần biểu diễn tài nghệ. Cố Vũ La, cô nhớ rõ em từng học khiêu vũ phải không, biểu diễn tài nghệ chính là cái này, sao hả?”
(1) Mệnh đề là một nhóm từ có chứa một động từ đã chia và chủ từ của nó. Động từ đã chia là động từ hòa hợp với chủ từ của nó về ngôi và số. This is the man Mary saw yesterday.
Cố Vũ La: “Em không có vấn đề gì ạ, cô Mã.”
Cô Mã nhìn về phía Tưởng Tây Trì, “Còn em, có ý tưởng gì không?”
Tưởng Tây Trì: “... Em có thể không tham gia không?”
Cô Mã sửng sốt một chút, “Cô đã đăng ký cho em rồi.”
Tưởng Tây Trì không có biểu cảm gì, sau một lúc lâu, mới nói: “Ca hát.”
Rời khỏi văn phòng, Tưởng Tây Trì nhanh chóng đi về phía phòng học, phía sau truyền đến giọng nói của Cố Vũ La: “Tưởng Tây Trì.”
Tưởng Tây Trì ngừng một chút, “Chuyện gì?”
Cố Vũ La cười nói: “Mỗi ngày tan học cậu có rảnh không? Chúng ta đi luyện tập khẩu ngữ một lát nhé?”
“Không rảnh.”
Dứt khoát từ chối, cũng không nể mặt Cố Vũ La, cô vẫn cười nói, “Vậy được.”
Tưởng Tây Trì lướt qua bóng cây nhãn cao lớn, đi về phía phòng học.
Ở trước lầu thí nghiệm, Vạn Tử Lâm và Khổng Trinh Trinh đang cùng trực nhật, quét dọn khu vực công cộng.
Cây chổi bị Vân Tử Lâm vung mạnh hai cái như đang hả giận, “Tớ sắp bị mẹ mắng chết rồi… Nếu không phải Phương Huỳnh nhiều chuyện, tớ cũng không bị mời mẹ đến trường học…”
Khổng Trinh Trinh: “Sao lại nói như vậy, A Huỳnh giúp cậu đấy, nếu không cậu bị thầy ấy đọc tin nhắn trước toàn lớp rồi?”
Vạn Tử Lâm nghẹn lời, một lát còn nói: “Cậu có biết cậu ấy tặng quà sinh nhật gì cho tớ không? Quả cầu thủy tinh, bên trong còn có bông tuyết nhỏ… Bây giờ ai còn tặng cái này hả?”
Khổng Trinh Trinh không trả lời, liếc mắt ra hiệu với Vạn Tử Lâm.
Vạn Tử Lâm lập tức ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Tưởng Tây Trì đang đứng ở chỗ không xa. Cô ấy hoảng hốt, há mồm tính nói chút gì đó.
Tưởng Tây Trì chưa từng nhìn cô ấy một cái, lập tức về lớp học.
Phương Huỳnh đang lau cửa thủy tinh, cảm thấy có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cúi xuống, quăng khăn lau về trong thùng nhựa rửa sạch.
Tưởng Tây Trì đi tới, đứng trước mặt cô. Anh cao hơn cô một cái đầu, có chút cảm giác áp bách.
Phương Huỳnh nhanh chóng ngồi dậy, không hiểu: “Sao vậy?”
Tưởng Tây Trì không mở miệng.
Phương Huỳnh vắt khô khăn lau, ném từ tay này sang tay kia, nhìn gương mặt Tưởng Tây Trì rối rắm, muốn nói lại thôi, “Có cái gì muốn nói với tớ à?”
“... Lau xong hết chưa?”
Phương Huỳnh sửng sốt một chút, giơ tay chỉ chỉ phía hành lang, “Bên kia còn chưa lau.”
Tưởng Tây Trì xắn tay áo lên, giật lấy giẻ lau trong tay cô.
“Này! Tớ dùng cái gì hả?”
Tưởng Tây Trì không để ý đến cô.
Phương Huỳnh đến phía dưới ngăn tủ trên bục giảng, lấy giẻ lau ra, bỏ vào trong thùng nước vắt khăn, đi đến hành lang, lau cánh cửa sổ thủy tinh.
Người trong trường học đã sắp về hết rồi, yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Phương Huỳnh nâng mắt nhìn, cách một lớp thủy tinh.
Tưởng Tây Trì lau cửa thủy tinh rất tỉ mỉ, nghiêm mặt, lấy khăn lau từ trên xuống dưới từ trái sang phải, ngay cả một góc nhỏ cũng không buông tha.
Trong mắt Phương Huỳnh mang chút ý cười, “Tưởng Tây Trì, cậu là người rất kỳ quái.”
Động tác của Tưởng Tây Trì dừng lại, nhìn Phương Huỳnh vẫn đội mũ mang khẩu trang, “Không, cậu mới kỳ quái.”
Phương Huỳnh cười ha ha, không quan tâm nhún nhún vai, “Không có gì là không ổn cả.”
Lau cửa thủy tinh một lát, Tưởng Tây Trì hỏi cô: “Một lát cậu có rảnh không?”
“Ừ.” Phương Huỳnh quơ giẻ lau, nhảy lên lau nửa phần phía trên, “Có thể rảnh, cậu muốn làm gì?”
“Tớ phải tham gia cuộc thi khẩu ngữ tiếng Anh, cần biểu diễn tài nghệ.”
“Oa.” Phương Huỳnh tán thưởng một tiếng, “Ca hát?”
Tưởng Tây Trì gật đầu.
Phương Huỳnh hiểu ý của anh, động tác mau lẹ nhanh hơn, “Vậy lau nhanh lên, tớ dẫn cậu đi.”
Studio kia nằm trong một con hẻm nhỏ, thật sự không dễ tìm, cửa tiệm không lớn, nhưng đồ dùng đủ, phân nửa là khu cho thuê, phân nửa là khu đang ra giá mua.
Hiển nhiên Phương Huỳnh là khách quen ở nơi này, vừa vào cửa đã lên tiếng chào hỏi với ông chủ trước, giải thích mục đích đến.
Ông chủ là người mập mạp, sau khi ngồi phịch xuống ghế ở quầy thu ngân, chiếm hết cả không gian, anh ta mở máy tính ra, gõ lạch cạch lên bàn phím, “Vậy hát bài của Westlife đi, bài hát của họ rất hay, hát tốt.” Anh ta click vào con chuột, giọng hát truyền ra từ loa.
Chỉ nghe khúc nhạc dạo, Phương Huỳnh liền xua tay, “Đừng lấy bài《My Love》, bài này quá lạc hậu (2) rồi.”
(2) Từ tiếng Trung là 烂大街: 烂: là thối nát, hỏng. 大街: là đường phố. Ý chỉ đồ vật tầm thường, thô bỉ, lạc hậu.
“Ha, em cũng biết được từ lạc hậu à, Châu Kiệt Luân em thích nhất có phải lạc hậu không?”
Phương Huỳnh: “Muốn chết sao.”
Ông chủ cười ha ha, lại mở một bài khác:
“I remember all my life, raining down as cold as ice...”
Phương Huỳnh: “Bài này dễ nghe!”
“《Mandy》.” Ông chủ chỉ chỉ cái giá sau lưng, “ Bài đó ở trong album《Turn a round》, tự tìm đi nhé.”
Tưởng Tây Trì nhìn Phương Huỳnh đi ra phía sau, hỏi ông chủ, “Có thể tải bài hát ở nơi này không ạ?”
“Đưa MP3 cho anh, anh tải giúp em.”
“Lần sau em đến.” Tưởng Tây Trì quay đầu liếc nhìn Phương Huỳnh, cô đang đứng trước giá tìm, “Phương Huỳnh thường xuyên tới sao?”
“Nơi này của anh tốt, không có người quấy rầy, em ấy thường xuyên tới đây nghe nhạc và đọc sách.”
“Đọc sách gì thế?”
“Cái gì cũng xem, chủ yếu là tiểu thuyết nhỉ? Lúc nghỉ hè em ấy ở chỗ này của anh, đã xem hết một giá sách tiểu thuyết võ hiệp rồi.” Ông chủ chỉ chỉ giá sách bên khu cho thuê, ngẩng đầu nhìn Tưởng Tây Trì, hề hề nở nụ cười, “Haizz, hai đứa không phải bạn học sao? Sao em lại hỏi anh? Cảm thấy hứng thú đối với em ấy à? Có phải em thích em ấy không? Bây giờ mấy đứa nhỏ các em quá lợi hại rồi, lúc này mới có mấy tuổi…”
“Không có.”
“Còn ngượng ngùng...”
“Thật sự không có.”
Ánh mắt của Tưởng Tây Trì nhìn về phía hình bóng của Phương Huỳnh lần nữa.