Sau khi trở về từ Vân Sơn, Lâm Niệm Sơ đã bước ngay vào trạng thái nghỉ dưỡng, vừa nạp lại năng lượng, vừa suy nghĩ về kế hoạch làm việc tiếp theo. Cuộc hôn nhân trước đó đã dạy cho cô một chân lý sâu sắc, đó chính là phụ nữ nhất định phải phát huy hết giá trị của bản thân. Vì vậy, dù đang mang thai, cô vẫn không thể để bản thân nhàn rỗi.
Tất nhiên, các bà nội trợ cũng có giá trị của riêng mình, nhưng với tiền đề là không để đánh mất bản thân, không được tách rời với xã hội, đồng thời phải nhận được sự tôn trọng và thấu hiểu từ người nhà, nếu không tất cả những trả giá và hy sinh của mình đều tương đương với việc cho chó gặm hết.
Trong cuộc hôn nhân trước, cô vừa đánh mất bản thân vừa không hiểu được đạo lý ấy, đã thế còn bị cắm cho cái sừng. Thế nên lần này, cho dù ra sao thì cô cũng không thể giẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Cô đã bàn bạc kỹ càng với Trình Nghiễn, đợi khi nào giải quyết xong hết vấn đề về hộ khẩu và học bạ của Mặc Mặc thì hai người họ sẽ đến Cục dân chính để đăng ký kết hôn. Chẳng qua trong lòng cô cũng hiểu rằng cuộc hôn nhân của họ giống như việc cưới chạy bầu mà thôi, nền móng tình cảm gần như bằng không. Vậy nên cô không thể ngu ngốc như trước kia nữa, nhất định phải độc lập tài chính, nếu không lỡ mà sau này tan vỡ lần nữa thì ngay cả năng lực tự nuôi con cô cũng chẳng có.
Hơn nữa Trình Nghiễn đã hứa với cô rằng sau khi kết hôn anh tuyệt đối sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của cô, bảo cô muốn làm gì thì làm, nguyên văn của anh là vầy: “Em cứ yên tâm dũng cảm xông lên, có thể bay cao bao nhiêu thì bay cao bấy nhiêu. Em cũng không cần lo lắng sẽ ngã xuống, có gia đình ở phía dưới đỡ lấy em.”
Với lời nói này của anh, ý chí theo đuổi giá trị bản thân của cô đã kiên định thêm phần nào.
Tuần đầu tiên trở về từ Vân Sơn, cô vẫn không ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc bây giờ mình có thể làm gì? Đóng phim chắc chắn là không được, không kể đến việc thân hình của cô bây giờ có đáp ứng được hay không, mà quan trọng là đoàn phim của người ta sẽ không thể nào để một thai phụ đi làm diễn viên, huống chi cô còn là một diễn viên chìm nghỉm tận hạng 108. Nhưng cô cũng không muốn từ bỏ sân khấu một cách dễ dàng như thế, vì cô vẫn muốn tiếp tục đóng phim sau khi sinh em bé.
Làm sao mới có thể vừa mang thai vừa đóng phim đây?
Đáp án: Tự biên tự quay tự diễn.
Vào một buổi tối nọ, khi cô đang lướt xem những thước phim ngắn trước khi ngủ thì trong đầu cô bắn ra ý tưởng này. App Mouyin là cội nguồn hạnh phúc của cô, trên đó có đủ các thể loại clip ngắn. Cô thích xem nhất là những clip về đồ ăn ngon và tấu hài, xem giải trí dữ lắm, các video được app gợi ý cũng là dựa theo sở thích của cô. Nhưng vào một đêm nọ, Mouyin bỗng nhiên gợi ý cho cô clip của một chủ kênh làm đẹp.
Chủ kênh trong clip hóa trang thành nữ chính trong một bộ phim điện ảnh kinh điển rồi diễn một phân cảnh kinh điển của phim, vậy mà nhận được hơn 800.000 lượt thích lận.
Khoảnh khắc ấy, linh hồn diễn xuất trong tim Lâm Niệm Sơ bắt đầu rục rịch, cảm thấy tự tin rằng mình cũng làm được!
Sau đó, cô bắt tay vào nghiên cứu những clip diễn theo kịch bản như thế, rồi nhân tiện học hỏi thêm cách chỉnh sửa clip. Một video có thu hút được người xem hay không còn phụ thuộc vào cách edit nữa.
Lâm Niệm Sơ chăm chỉ thức khuya dậy sớm để nghiên cứu hết một tuần, cô rút ra được kết luận: Để nổi tiếng, ngoài việc edit giỏi và thực lực của bản thân thì còn phải tạo được nét riêng, nếu không cuối cùng chỉ như hoa nở sớm tàn mà thôi.
Cô tự gắn tag cho mình là “Nữ diễn viên chuyên nghiệp”.
Lập kế hoạch xong, bước tiếp theo là thực hành.
Lâm Niệm Sơ là người thuộc phái hành động, đã nói là làm!
Đầu tiên Lâm Niệm Sơ đăng ký một tài khoản hoàn toàn mới, nickname ban đầu cô muốn đăng ký là “Tiểu Lâm Tử”, nhưng khi search thử thì mới thấy nhiều người dùng nickname này quá, thế là cô dứt khoát loại nó ra luôn. Lâm Niệm Sơ muốn đăng ký cái nào mới lạ một tí, nhưng cũng phải đơn giản, dễ nhớ và ít bị trùng lặp, như thế mọi người sẽ dễ nhớ hơn.
Nghĩ một hồi, cô search thử nickname “Lâm Nào Đó”, kết quả cho ra vẫn một đống người dùng.
Kế đó cô liên tiếp nghĩ ra tận mấy cái nickname nhưng không có cái nào đáp ứng được yêu cầu của cô, ngay cả tên thật của cô còn bị trùng quá trời quá đất.
Nghĩ một hồi mà giận tím người, cuối cùng Lâm Niệm Sơ cam chịu gõ vào khung tìm kiếm “Mẹ của Trình thúi”, vậy mà kết quả cho ra lại là nickname độc nhất vô nhị, thôi thì xài đại đi, thúi hay thơm kệ mẹ nó!
Sau đó Lâm Niệm Sơ bắt đầu tự viết kịch bản, tự chuẩn bị đồ nghề, tự quay phim, tự diễn xuất rồi tự edit, dù lủng củng tay chân nhưng ý chí kiên định. Sau ba ngày, chiếc video đầu tiên của cô cuối cùng cũng hoàn thành, cùng với niềm tin và mong đợi dào dạt, cô đăng video lên. Chỉ mới trong hai mươi tư tiếng đồng hồ cô đã thành công thu được… mười lượt thích, trong đó có một lượt thích là của Tưởng Ngải Đồng.
Cảm giác như kiểu xuất quân chưa thắng mà thân đã tàn, nỗi thất vọng và căm uất đến tột đỉnh, cô thấy không phục lắm.
Một video vừa hay vừa có tâm thế này mà chỉ được có 10 lượt thích ư?
Càng nghĩ càng thấy ức, ức tới nỗi tối ngủ không được, thế là Lâm Niệm Sơ gửi video sang Wechat của Trình Nghiễn rồi hỏi: [Em diễn không tốt sao?]
Trước khi từ Vân Sơn về, cô đã trao đổi cách thức liên lạc với Trình Nghiễn.
Trình Nghiễn gần như trả lời ngay tức khắc: [Vô cùng tốt!]
Lâm Niệm Sơ: [Vậy sao anh còn chưa like cho em?]
Trình Nghiễn: […]
Trình Nghiễn: [Bây giờ anh like liền.]
Bình thường anh rất ít khi nào lướt xem những thước phim ngắn như này, mà có lướt cũng là do yêu cầu công việc. Anh thường quan sát và tìm hiểu về sở thích cũng như đánh giá của công chúng về các loại thiết bị điện gia dụng thông qua nền tảng video.
Một phút sau, Lâm Niệm Sơ nhận được lượt thích thứ mười một với nickname là “Bố của Trình thúi”.
Giỏi lắm, sợ người khác không biết anh là cò mồi do tôi thuê đúng không?
Lâm Niệm Sơ hạn hán lời rồi trả lời anh bằng Wechat: [Anh đổi tên được không?]
Trình Nghiễn: [Tại sao phải đổi?]
Lâm Niệm Sơ: [Trông cò mồi rõ ràng ra luôn ấy.]
Trông cò mồi rõ ràng là gì nữa?
Phải nói là trông giống một cặp rõ ràng!
Thái độ của Trình Nghiễn rất kiên quyết: [Không đổi.]
Lâm Niệm Sơ bất lực lắm, thậm chí còn có chút thấy quen rồi. Tên yêu nghiệt này có lúc nào mà chẳng thiếu đòn đâu, cô cũng lười cãi nhau với anh: [Không đổi thì thôi, em đi ngủ đây. Mai anh ghé sớm chút, Mặc Mặc muốn đi ăn thịt nướng.]
Sau khi đi Vân Sơn về, Lâm Niệm Sơ để Trình Mặc ở đây với mình.
Vì chuyện chuyển học bạ và hộ khẩu khá phiền phức, hơn nữa các trường học ở Đông Phụ cũng đã khai giảng được một khoảng thời gian nên việc xếp lớp cũng khá khó khăn, vì vậy tạm thời Trình Mặc không thể đến trường.
Hơn nữa theo logic thì với tình trạng chuyển trường đột ngột của cô bé thì sẽ rất khó để nhập học vào học kỳ này, mà đây còn là từ nơi khác chuyển đến nữa, gần như không có trường nào nhận cô bé. Nhưng nhờ Trình Nghiễn móc nối quan hệ, cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi, chẳng qua thủ tục khá phức tạp và cần đợi một khoảng thời gian nên lúc này Trình Mặc chỉ có thể ở nhà.
Vốn Trình Nghiễn định thuê bảo mẫu chăm sóc cho cô bé, nhưng Lâm Niệm Sơ cảm thấy cô ở nhà cũng rảnh rỗi nên bảo anh đưa Mặc Mặc đến nhà cô, hai người họ cũng có thể nhập bọn với nhau, hơn nữa nhà cô cách trung tâm dạy thêm của Mặc Mặc cũng gần. Tuy không đi học ở trường được nhưng tiến độ học cũng không được để tụt lại phía sau, nếu không thì sau này nhập học cô bé sẽ không theo kịp, thế là Trình Nghiễn tìm một giáo viên phụ đạo toàn thời gian cho cô bé.
Sau khi Trình Mặc chuyển sang ở với Lâm Niệm Sơ, tối nào Trình Nghiễn cũng đến thăm họ. Nếu việc ở công ty không bận quá thì anh sẽ dắt hai người đi ăn ngoài, đi xem phim hoặc mang đồ đến nấu bữa tối, ăn xong thì anh lái xe về nhà.
Sau nửa tháng chờ đợi, đến thứ hai tuần tới là Trình Mặc được đi học rồi.
Nghe nói trường trung học Số 2 Đông Phụ áp dụng mô hình quản lý bán quân sự, môi trường học nghiêm khắc nên bị rất nhiều học sinh đặt cho cái tên “Nhà tù Số 2 Đông Phụ”. Thế nên hai người Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn tâm đầu ý hợp, quyết định dắt cô bé đi ăn một bữa thật ngon trước khi tống cô bé vào “tù”.
Họ quyết định thời gian ăn bữa cơm “tiễn đưa” sẽ vào tối thứ sáu, cũng chính là ngày mai.
Trình Nghiễn đang định nói với Lâm Niệm Sơ chuyện này thì bằng một cách trùng hợp nào đó cô đã nhắc nhở anh trước: [Chiều mai anh muốn về nhà họ Ngô một chuyến, sẽ cố gắng về sớm.]
Lâm Niệm Sơ sửng sốt: [Sao tự dưng phải về nhà họ Ngô?]
Trình Nghiễn: [Về nói với mẹ anh chuyện kết hôn.]
Sáng nay bà Ngô còn gọi cho anh một cuốc điện thoại, yêu cầu anh ngày mai về nhà một chuyến. Nhưng nếu không phải vì mục đích thông báo trực tiếp với bà ta chuyện anh muốn kết hôn thì anh nhất định sẽ chẳng về đâu, vì anh hiểu bà Ngô quá mà, tám mươi phần trăm bà ta tìm anh chẳng phải vì tin gì tốt lành cả, còn hai mươi phần trăm còn lại, anh cũng chẳng thèm biết.
Lâm Niệm Sơ ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, rồi hỏi: [Nếu bà ấy không đồng ý cho em và anh kết hôn thì sao?]
Trình Nghiễn: [Đồng ý hay không là chuyện của bà ta, không liên quan đến chúng ta.]
Tuy anh gọi người phụ nữ tên Tần Nguyệt Hồng là mẹ, nhưng từ lâu anh đã không còn xem bà ta là mẹ nữa.
Tần Nguyệt Hồng là bà Ngô, không phải mẹ của anh.
Vậy nên chuyện anh có kết hôn hay không, kết hôn với ai đều không liên quan gì đến bà ta.
Lâm Niệm Sơ vẫn còn khá lo lắng: [Vậy nếu như, bà ấy không đưa anh sổ hộ khẩu thì sao?]
Cô vẫn luôn cảm thấy mẹ của Trình Nghiễn không phải hạng người dễ đối phó. Người phụ nữ ấy chưa bao giờ cho Trình Nghiễn quyền được tự quyết định cuộc sống của mình, trừ phi Trình Nghiễn hy sinh bản thân để đổi lấy nó, ví dụ như hy sinh 517 mà anh đã một tay dựng nên để em gái được trở về bình an.
Lâm Niệm Sơ không muốn Trình Nghiễn phải hy sinh thêm lần nữa để kết hôn với cô.
Trình Nghiễn hiểu điều cô đang lo lắng nên trả lời: [Sổ hộ khẩu của anh không nằm trong tay bà ta, anh đã chuyển đi từ lâu rồi.]
Anh không muốn làm con rối của bà ta cả đời, nên từ ba năm trước lúc mua nhà đã mượn cớ này để đòi sổ hộ khẩu, sau đó lặng lẽ chuyển hộ khẩu của mình ra ngoài. Khi ấy nhà vẫn chưa mua xong nên anh chỉ có thể tạm thời chuyển hộ khẩu của anh vào hộ khẩu nhà Trương Tuấn Sơn. Sau khi nhận được chứng nhận bất động sản, anh lập tức đến đồn công an để xin cấp hộ khẩu riêng, cũng chỉ có như vậy thì anh mới có thể chuyển hộ khẩu của Mặc Mặc đến Đông Phủ.
Lâm Niệm Sơ mơ hồ nhận ra điều gì đó từ câu trả lời của Trình Nghiễn, nhưng cô cũng chắc chắn lắm, nên cũng không hỏi nhiều mà chỉ hỏi một câu: [Vậy anh đi gặp bà ấy làm gì, gọi cú điện thoại thông báo một tiếng chẳng phải là được rồi sao?]
Trình Nghiễn ăn ngay nói thật: [Anh muốn thưởng thức vẻ mặt tuyệt vời của bà ta.]
Lâm Niệm Sơ vô cùng vui vẻ: [Anh có hiếu ghê!]
Trình Nghiễn: [Quá khen.]
Lâm Niệm Sơ thở phào nhẹ nhõm rồi đặt điện thoại xuống, tắt đèn đi ngủ.
Đúng bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức reo lên, cô nằm nướng trên giường thêm năm phút nữa rồi mới cắn răng ngồi dậy.
Sau khi về Đông Phụ, những phản ứng khi mang thai dần giảm đi rất nhiều, sau khi ngủ dậy cũng không còn xuất hiện cảm giác buồn nôn và ốm nghén nữa.
Đánh răng rửa mặt xong cô rời phòng ngủ, định nấu cơm rồi mới đi gọi Mặc Mặc dậy, ai ngờ con nhóc Mặc Mặc này đã bắt tay vào bếp làm bữa sáng rồi.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mặc tạp dề bận tới bận lui của cô bé, Lâm Niệm Sơ bất lực thở dài, đây không phải ngày đầu tiên cô bé làm thế này.
Bắt đầu từ ngày về ở chung với cô, con bé này đã tự giác chủ động đảm nhận rất nhiều việc nhà như giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà, lau nhà. Bất kể Lâm Niệm Sơ có khuyên hay cản thế nào cũng không được, cứ khăng khăng chịu thương chịu khó.
Thật ra Lâm Niệm Sơ hiểu tại sao cô bé lại như vậy, vì qua dáng vẻ của cô bé cô có thể nhìn thấy mình của trước kia. Lúc mười tám tuổi phải trải qua những ngày tháng ăn nhờ ở đậu, rất sợ bị đuổi ra khỏi nhà nên chỉ có thể cố gắng và tranh thủ lấy lòng người nuôi cô để không bị vứt bỏ.
Lâm Niệm Sơ luôn muốn khuyên răn Mặc Mặc nhưng lại không biết nên mở lời với cô bé như thế nào, hay nói đúng hơn là cô không biết nên khuyên răn bản thân của quá khứ như thế nào, vì cô cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng mình. Cho đến bây giờ, dù cô đã không còn hận bố mẹ, nhưng vẫn rất khó để có thể buông bỏ.
Nhưng nếu cô không thể đối mặt với nó thì vẫn sẽ không thể khuyên răn Mặc Mặc được. Hơn nữa cô còn phải kết hôn với Trình Nghiễn, vì vậy không thể để Mặc Mặc sống cùng bọn họ với một tâm thế lấy lòng họ mãi như vậy được.
Lâm Niệm Sơ nhìn chăm chú bóng lưng Trình Mặc một lúc lâu, cô thở một hơi thật dài rồi lấy hết can đảm bước vào nhà bếp, chậm rãi kéo cửa kính trong suốt ra.
Trình Mặc đang vắt đậu nành, vừa mới đổ đậu nành và nước vào máy ép thì nghe thấy tiếng động sau lưng. Cô bé lập tức quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Lâm Niệm Sơ: “Bữa sáng xong ngay đây ạ.”
Lâm Niệm Sơ mím môi, do dự một lúc, cuối cùng chọn cách đi thẳng vào vấn đề, cam đoan với cô bé bằng giọng điệu chắc chắn: “Em yên tâm, chị sẽ không đuổi em đi, cả anh trai em cũng vậy.”
Nụ cười của Trình Mặc cứng đờ, hơi thở cũng bị nén lại trong giây lát, cô bé ngơ ngác nhìn cô.
Lâm Niệm Sơ hít sâu một hơi lần nữa rồi tiếp tục nói: “Chị biết em đang lo lắng cái gì. Tuy chị và anh trai em sẽ sớm có em bé của riêng mình, nhưng em cũng là bé con của anh chị mà, là em gái ruột của anh chị, em bé sẽ không thay thế vị trí của em đâu, cũng sẽ không cướp mất tình yêu mà chị và anh trai dành cho em. Chúng ta là một gia đình chứ không phải là một nhóm ganh đua nào đó, không phải là kiểu có người đến thì phải có người đi. Em chính là thành viên trong gia đình này, không ai có thể thay đổi sự thật này trừ khi chính em muốn, em hiểu không?”
Giọng Lâm Niệm Sơ dịu dàng như một làn gió xuân ấm áp.
Trình Mặc nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng.
Kể từ khi đến Đông Phụ, cô bé cứ luôn cảm thấy bất an như một chú chim nhỏ rời khỏi tổ ấm của mình.
Đối với cô bé, Đông Phụ là một thành phố hoàn toàn xa lạ, cho dù nó có phồn hoa và phát triển nhanh đến mấy thì nó cũng không phải là nơi mà cô bé lớn lên, cô bé chỉ có cảm giác mờ mịt với nơi này. Tuy ở đây có anh trai, nhưng anh trai sắp phải kết hôn và có con nên cô bé rất sợ, sợ rằng anh sẽ không cần cô bé nữa.
Lâm Niệm Sơ bước đến trước mặt cô bé rồi giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, sau đó cởi chiếc tạp dề mà cô bé đang mặc xuống rồi mặc lên người mình, cô vừa thắt dây buộc sau lưng vừa nói: “Em đi rửa mặt đi, sau này đừng nghĩ lung tung, cũng đừng ôm đồm việc nhà nữa, để anh trai em biết còn tưởng chị ngược đãi em cơ.”
Trình Mặc khịt mũi, nén nước mắt rồi gật đầu: “Dạ.”
Lâm Niệm Sơ cười đáp: “Ra ngoài đi để chị làm cho.”
Trình Mặc mím môi đứng yên đó, do dự một hồi rồi nói: “Em cảm ơn chị dâu.”
Lâm Niệm Sơ sửng sốt.
Trước kia Trình Mặc cứ luôn gọi cô là “chị”, giờ lại tự nhiên gọi chị dâu làm cô cứ thấy không quen sao ấy.
Ba giây sau cô mới phản ứng kịp, gật đầu đáp một tiếng ừ.
Cuối cùng Trình Mặc cũng bước ra khỏi nhà bếp để vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Niệm Sơ dắt Trình Mặc ra ngoài rồi đưa cô bé đến trung tâm dạy thêm để học buổi cuối cùng.
Lúc hai người đang thay giày ở cửa thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Lâm Niệm Sơ ngớ ra một lát, trong lòng thì đang nghĩ: “Mới sáng sớm mà ai đến vậy nhỉ?”
Cô chần chừ vươn tay ra mở cửa rồi sững người, vậy mà lại là mẹ của Lương Thần.
Chương Bình là một luật sư cấp cao đã mở một văn phòng luật sư, có thể nói bà ta là một người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập, chỉ cần nhìn vào cách bà ta trang điểm và ăn mặc là có thể nhận ra được: Mái tóc đen ngắn toát lên vẻ mạnh mẽ, bộ vest cao cấp đắt tiền rất phù hợp với bà ta, chân mang đôi giày cao gót mũi nhọn, tay cầm chiếc túi Chanel.
Bà ta có vóc dáng cao, khí chất cũng vô cùng cao quý và xuất chúng, có lẽ những người làm nghề luật sư đều mang hào quang nghiêm túc và không thích đùa như vậy.
Lâm Niệm Sơ luôn có cảm giác khá sợ bà ta.
Chương Bình vừa nhìn thấy Lâm Niệm Sơ thì đã cau mày, mặt bà ta đanh lại, giọng vẫn lạnh lùng như cũ: “Sao con lại thay khóa cửa? Đề phòng ai đấy?” Vừa nói xong bà ta đã bước thẳng vào nhà, nhìn thấy Trình Mặc đang đeo cặp sách thì hỏi: “Con bé này là ai đây?” Một tay khác của bà ta còn ôm theo một chiếc hộp lớn màu đen, không đợi Lâm Niệm Sơ trả lời đã đưa chiếc hộp cho cô: “Cho hai đứa một bộ đồ ăn, bằng sứ đấy.”
Lâm Niệm Sơ không nhận mà nhìn bà ta với vẻ ngạc nhiên lắm.
Chương Bình lại cau mày lần nữa, rồi giục: “Cầm đi.” Bà ta vẫn luôn coi thường đứa con dâu này, cứ cảm thấy nó chỉ biết bảo sao nghe vậy, cả người từ trên xuống dưới toát ra mùi nhỏ mọn, gia cảnh cũng không khá giả, chẳng xứng với con bà ta tí nào, nhưng con trai thích thì bà ta biết làm sao giờ.
Lần này Lâm Niệm Sơ đã hiểu, thì ra Lương Thần không hề báo với bố mẹ anh ta về chuyện hai người đã ly hôn.
Vậy thì để cô nói thôi.
Lâm Niệm Sơ hít một hơi thật sâu, cực kỳ bình tĩnh và nói: “Con và Lương Thần ly hôn rồi.”
Chương Bình cứng đờ người, giây tiếp theo bà ta buông chiếc hộp trong tay ra, để nó đập xuống đất một cái “bộp”.
Ngơ ngác hết mấy giây đồng hồ, bà ta mới dần tỉnh táo lại, nhìn Lâm Niệm Sơ với vẻ kinh ngạc lắm: “Sao… sao mà… sao mà ly hôn rồi?”
Tuy bà ta coi thường đứa con dâu này, nhưng bà ta cũng không thể phủ nhận rằng cô là một người con dâu hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, hiếu thảo với bố mẹ chồng, cần kiệm chăm lo gia đình, tính tình cũng hiền lành, là một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, quan trọng nhất là thật thà, dễ kiểm soát.
Có thể là do đã ly hôn, cũng có thể là do đã rút kinh nghiệm xương máu, khi Lâm Niệm Sơ đối mặt với Chương Bình cũng không còn cảm thấy sợ sệt như trước nữa, vẻ mặt cô dửng dưng, trả lời bà ta với giọng cực kỳ bình tĩnh: “Anh ta ngoại tình đấy.”
Chương Bình lại sững người, vẻ mặt kinh ngạc càng phóng đại hơn.
Bà ta không tin con trai bà ta sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng bà ta cũng không tin Lâm Niệm Sơ sẽ nói dối, vì cô luôn là một đứa chỉ biết vâng vâng dạ dạ, chết sống gìn giữ gia đình nhỏ của mình, nếu không phải là có chuyện gì xảy ra khiến cô chịu không nổi thì không thể nào cô lại ly hôn được.
Thật lâu sau, Chương Bình mới tìm về một chút lý trí, bà ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn Lâm Niệm Sơ chăm chú: “Không thể hòa giải nữa sao?”
Trong giọng điệu luôn cao ngạo của bà ta vậy mà có thêm một chút thiện ý. Sau khi biết tin Lâm Niệm Sơ và con trai mình đã ly hôn, bà ta mới nhớ tới những điểm tốt của đứa con dâu này. Lương Thần sẽ không thể tìm được một người vợ nào hiền thục hơn con bé này nữa.
Lâm Niệm Sơ cũng rất ngạc nhiên với thái độ của Chương Bình, nhưng không thay đổi sắc mặt mà trả lời một cách kiên quyết: “Không thể, người phụ nữ đó đã mang thai rồi.”
Hai mắt Chương Bình tối sầm, chân cũng đứng không vững nữa, bà ta gấp gáp vươn tay vịn lên tủ giày.
Lâm Niệm Sơ mím môi, do dự một lát rồi nói: “Cho dù anh ta không ngoại tình thì cả hai đứa cũng không thể đi đến cuối. Một gia đình là do hai người xây nên, vợ chồng cần phải đồng lòng với nhau, anh ta càng đi càng xa, chỉ có một mình con ở lại phía sau, đến một ngày nào đó bọn con vẫn sẽ tách ra thôi.”
Tất nhiên Chương Bình hiểu những lời cô nói, từ lâu bà ta đã hiểu rồi. Nhưng Lâm Niệm Sơ không phải con gái bà ta, nên bà ta cứ nhắm mắt làm ngơ cho dù con trai có lạnh lùng bỏ mặc cô ở nhà đi chăng nữa, dù sao cô cũng chẳng dám rời xa con trai bà ta. Hơn nữa một người phụ nữ nhẫn nhục chịu khó như cô cũng đã hiếm gặp, vả lại bình thường con trai bận rộn, rất cần một người phụ nữ như vậy chăm sóc.
Nếu không nhờ Lương Thần ngoại tình, chỉ sợ Lâm Niệm Sơ cả đời cũng không tỉnh ngộ ra được.
Lâm Niệm Sơ thở dài rồi nói tiếp: “Con biết đó giờ bác chẳng hề thích con, nhưng cũng không trách bác được, bác là trưởng bối, còn con là hậu bối, con buộc phải tôn trọng bác. Nhưng bây giờ con và Lương Thần đã ly hôn, vậy nên con hy vọng sau này bác và gia đình bác cũng đừng bao giờ làm phiền cuộc sống của con nữa.”
Mục đích cô nói ra điều này là để vạch ra ranh giới triệt để với họ, tiện thể để Chương Bình dạy dỗ lại con trai mình cho tốt.
Trước khi ly hôn, cô chưa bao giờ nói chuyện với Chương Bình bằng giọng điệu cứng rắn như vậy.
Tuy rằng không thể chấp nhận, nhưng Chương Bình là một người sĩ diện, bà ta có thể giữ vững thể diện của mình bất cứ lúc nào. Chương Bình thở một hơi thật sâu, rất lâu sau mới thở ra, trầm giọng đáp: “Bác biết rồi, xin lỗi, hôm nay đã làm phiền con rồi.” Nói xong, bà ta nhặt chiếc hộp làm rơi trên đất lúc nãy lên, xoay người bước ra khỏi nhà cô, còn tiện tay đóng cửa lại.
Lâm Niệm Sơ thở phào nhẹ nhõm, quay mặt nhìn Trình Mặc đang suy tư, nhẹ nhàng giục cô bé: “Mau xỏ giày vào nào.”
Trình Mặc lập tức hồi phục tinh thần: “À, dạ.” Cô bé tức tốc mang giày vào, nhưng không nén được sự tò mò trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Bà ấy là mẹ của chồng cũ ạ?”
Lâm Niệm Sơ cũng không giấu gì: “Ừ.”
Trình Mặc ngạc nhiên: “Bà ấy còn không biết hai người đã ly hôn sao ạ?”
Lâm Niệm Sơ nhún vai: “Chị cũng thấy lạ.”
Trình Mặc mang giày vào xong nhưng cứ lề mề không ra cửa mà dè dặt hỏi: “Chồng cũ của chị còn thích chị đúng không ạ? Chắc chị không còn thích anh ta đâu nhỉ?”
Lâm Niệm Sơ nhịn cười, trong lòng thì nghĩ: Con nhóc này cũng nhọc lòng thật. Nhưng cô vẫn trả lời một cách rất nghiêm túc: “Đã ly hôn rồi còn thích cái gì nữa đâu, hơn nữa chị cũng đâu phải đồ ngốc.”
“Dạ.” Bạn nhỏ Trình Mặc cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm thay cho anh trai mình.
Lâm Niệm Sơ: “Đừng lề mề nữa, ra ngoài nhanh, sắp trễ học mất. Đúng rồi, em đem bình nước theo chưa?”
“Rồi ạ, rồi ạ!”
*
Dinh thự Ngự Nam, biệt thự nhà họ Ngô.
Ba giờ chiều, đang là giờ trà chiều, trong vườn hoa của biệt thự có ba quý bà đang ngồi vây quanh một chiếc bàn cao màu trắng, họ vừa thưởng thức sắc màu rực rỡ xung quanh vừa uống trà và tán dóc một cách tao nhã.
Tần Nguyệt Hồng mặc một chiếc đầm liền thân cao cấp màu xanh lục nhạt, mái tóc đen dài được búi một cách khéo léo và đoan trang sau gáy, chiếc cổ thon dài trắng ngần, gần như không có nếp nhăn nào, có thể thấy rằng bà ta khá chú ý đến việc chăm sóc cơ thể thường xuyên.
Bà ta cầm cốc cà phê lên một cách thanh lịch, nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt cốc lên bàn lại, cười khen: “Quân Mính, cà phê lần này bà mang để uống ngon quá.”
Quý bà được gọi là “Quân Mính” họ Dương, là một trong những người bạn thân của Tần Nguyệt Hồng, cũng là kẻ thù số một của bà ta.
Khi hai người gặp nhau sẽ thường tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Quý bà còn lại họ Tống, là bạn chung của hai bà.
Bà Tống tiếp lời Tần Nguyệt Hồng: “Đây là cà phê mà con trai bà ấy phải đến Anh để mang về đấy.”
Bà Dương cười: “Tôi thích uống cà phê, nó cứ luôn dành thời gian để pha cho tôi uống. Suy cho cùng cũng là con trai ruột, tôi cũng đâu phải mẹ kế, không chăm chút cho tôi thì chăm cho ai đây?”
Dăm ba câu đã làm Tần Nguyệt Hồng nghẹn họng.
Lúc này, một dì giúp việc đi đến trước mặt Tần Nguyệt Hồng rồi khom lưng, nhỏ giọng nói với bà: “Phu nhân, nhị thiếu gia về rồi ạ.”
Tần Nguyệt Hồng bỗng chốc có thêm tự tin, bà ta bất giác ngồi thẳng người dậy, nhanh chóng ra lệnh: “Bảo nó tới thẳng đây đi, rồi kêu người kê thêm một cái ghế nữa.”
“Dạ.” Dì giúp việc trả lời rồi đi.
Bà Dương thấy vậy thì hỏi: “Con trai bà à?”
Tần Nguyệt Hồng khẽ gật đầu: “Ừ.”
Bà Tống cũng hỏi: “Tôi nhớ là nó cũng không còn nhỏ nữa nhỉ?”
“Đúng vậy, nó hai mươi bảy rồi, lại bận rộn với công việc nên lỡ dở chuyện quan trọng của cuộc đời.” Tần Nguyệt Hồng bỗng thấy hưng phấn, nói không biết mỏi: “Bây giờ nó là trợ thủ đắc lực của Hành Tri đấy, mà Hành Tri cũng coi nó như con trai ruột vậy, mấy ngày trước còn đề cập đến việc giới thiệu bạn gái cho nó với tôi nữa.”
Bà Dương cười trừ: “Ồ, thật sao?”
Tần Nguyệt Hồng: “Đương nhiên là thật, còn là một minh tinh nổi tiếng nữa cơ.”
Bà Tống tò mò hỏi: “Ai thế?”
Tần Nguyệt Hồng chớp mắt ra vẻ dửng dưng, vuốt vài cọng tóc rối bên tai mình rồi nói: “Hạ Mộng Tùng.”
Bà Tống sửng sốt một lát rồi trao đổi ánh mắt với bà Dương mà không nói gì.
Trong lúc ba người đang nói chuyện, Trình Nghiễn đi theo dì giúp việc ra sau vườn, quản gia cũng đã sắp xếp kê thêm ghế.
“Ngồi đi con.” Tần Nguyệt Hồng nói với con trai bằng giọng điệu dịu dàng.
Trình Nghiễn không ngồi xuống, vì anh không muốn lãng phí thời gian ở nhà họ Ngô, cũng lười nói chuyện vớ vẩn với bà Ngô. Anh hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của hai quý bà kế bên, anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi sắp kết hôn rồi.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Ở yên đó, đừng sợ, cốt truyện nhất định sẽ phát triển theo chiều hướng tốt!