Dưới sự kiên trì miệt mài càn quấy, mặt dày đeo bám của Trình Nghiễn, Lâm Niệm Sơ không còn cách nào khác với tên yêu nghiệt này, thêm cả cô quá buồn ngủ nên lười đối đầu với anh, bất lực nói: “Để anh vào cũng được, nhưng anh không được động vào em.” Cô lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Thúi Thúi còn phải đi ngủ nữa.”
Nài nỉ cả một buổi tối, cuối cùng cũng đợi tới bước thắng lợi, Trình Nghiễn phút chốc lấy lại tinh thần, nhanh chóng đảm bảo: “Anh tuyệt đối sẽ không động vào em.”
Lâm Niệm Sơ trừng mắt nhìn anh, sau đó quay người đi vào phòng ngủ.
Trình Nghiễn không thể khống chế nổi biểu cảm trên mặt mình, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên cao, đôi mắt đen sáng như sao, vẻ mặt anh tràn ngập niềm vui và sự kích động không thể che giấu.
Sau khi bước vào phòng, anh đóng cửa phòng lại trước, sau đó dừng bước, nhanh chóng đưa cánh tay phải lên ngửi, rồi ngửi đến cánh tay trái. Tối nay anh chưa kịp tắm, sợ trên người mình có mùi mồ hôi sẽ bị đạp xuống giường. Sau khi xác nhận trên người mình không có mùi gì khác lạ, anh mới yên tâm đi vào phòng ngủ.
Lâm Niệm Sơ đang đứng cạnh giường thay váy ngủ, đến nhìn cũng không thèm nhìn anh, sau khi thay váy xong liền lên giường, tiện tay tắt đèn luôn.
Căn phòng phút chốc chìm vào khoảng đêm đen kịt, chỉ có duy nhất ánh trăng sáng trong lọt qua khe hở của rèm cửa chiếu vào.
Trình Nghiễn bước chân nhanh nhưng nhỏ nhẹ vòng qua phía bên kia giường, sau khi cởi quần áo xong thì cẩn thận chui vào trong chăn, lòng đầy kích động nhưng lại không dám bộc lộ, dáng vẻ căng thẳng nhưng lại cố gắng bình tĩnh, cực kỳ giống một nha hoàn trải qua bao đắng cay cuối cùng cũng bỏ lên được giường của chủ tử vậy.
Sau khi chui vào trong chăn, anh cũng không dám động đậy, sợ bị đá xuống giường, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Lâm Niệm Sơ, nhưng mắt lại cứ mở to, nhìn chăm chú trên trần nhà, không hề buồn ngủ chút nào, ánh mắt trong suốt như một con cú mèo.
Bởi vì bụng lớn rồi nên Lâm Niệm Sơ bây giờ chỉ có thể nằm nghiêng, bình thường cô đều nằm quay mặt ra ngoài phòng, nhưng hôm nay Trình Nghiễn nằm bên cạnh khiến cô có chút không quen, thế là đổi tư thế ngủ, nằm quay mặt vào trong phòng, đưa lưng về phía anh.
Thật ra cô đã nhắm mắt lại từ lâu, nhưng vẫn không ngủ được, rõ ràng lúc nãy rất buồn ngủ, nhưng bây giờ thì không buồn ngủ chút nào, chỉ vì bên cạnh có thêm một người nữa.
Không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở đều đều của hai người.
Nhưng cô lại càng không thể ngủ được, hơn nữa càng muốn ngủ lại càng không ngủ được, trong đầu vô cùng rối loạn, lực chú ý toàn ở phía sau làm cô phân tâm không ngừng.
Hơn nữa cô cũng càng ngày càng nóng.
Trình Nghiễn phía sau giống như bếp lửa hình người, không ngừng tỏa khí nóng cho cô, hơi nóng nối tiếp nhau đập vào lưng cô.
Điều hòa dường như cũng mất tác dụng.
Khắp người cô đều là mồ hôi.
Tên nhóc trong bụng cũng không nghe lời, trở mình không ngừng, cũng không biết là vì nóng hay là vì cảm nhận được sự buồn phiền của mẹ nữa.
Không biết qua bao lâu, sự yên tĩnh khiến người ta không biết làm thế nào bỗng nhiên bị phá vỡ.
“Vợ ơi?”
Giọng của Trình Nghiễn rất nhẹ, gần như là dùng giọng thở nói chuyện, giọng điệu cũng rất cẩn thận nhỏ nhẹ, đầy sự thăm dò và quan sát.
Nếu như Lâm Niệm Sơ ngủ rồi, chắc chắn sẽ không nghe thấy tiếng gọi của anh.
Nhưng không khéo là Lâm Niệm Sơ đang rất buồn bực, một tiếng gọi này của anh trực tiếp đụng vào họng súng, giọng điệu cô hùng hồn, đáp: “Sao nữa?!”
Trình Nghiễn nhẹ nhàng trở mình, nhìn vào ót của cô, nói: “Anh không ngủ được.”
Tâm trạng Lâm Niệm Sơ vẫn bực bội như cũ: “Không ngủ được thì anh gọi em làm gì?”
Trình Nghiễn: “Xem thử em đã ngủ hay chưa.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Vẫn thiếu đòn như cũ.
Đột nhiên rất muốn đá người này xuống giường.
Trình Nghiễn không tí mảy may ý thức được nguy cơ, tâm trạng vẫn rất vui vẻ, nhanh nhảu hỏi: “Em có muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?”
Lâm Niệm Sơ tức giận: “Không muốn!” Cô không niệm tình chút nào, nói: “Em phải đi ngủ rồi, từ bây giờ anh không được nói gì nữa, nếu không em sẽ đá anh xuống giường.”
Trình Nghiễn im lặng do dự chốc lát, cuối cùng quyết định đánh cược một phen, nhỏ giọng nói: “Em có thể tùy ý chọn câu chuyện.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Người đàn ông đáng chết này!
Vậy mà cô lại thành công bị dụ rồi!
Nắm chặt tay do dự chốc lát, cô thở dài thất bại, bị khuất phục bởi “sự cám dỗ từ câu chuyện” của tên yêu nghiệt này. Cô xoay người lại nằm mặt đối mặt với anh, mặt không cảm xúc hỏi: “Muốn nghe chuyện gì cũng có thể kể à?”
Trình Nghiễn thề thốt: “Biết thì sẽ kể, đã kể thì sẽ kể cho hết.”
Lâm Niệm Sơ: “Kể chuyện cấp hai anh yêu sớm đi.”
Trình Nghiễn: “…”
Anh lập tức đảm bảo: “Anh không hề yêu sớm!” Nói xong lại dùng lời lẽ chính đáng bổ sung: “Ở đây không lừa già dối trẻ, tuyệt đối không kể câu chuyện bịa đặt, có cho bao nhiêu tiền cũng không được, không bịa đặt, không tin vào lời bịa đặt và không lan truyền thông tin bịa đặt.”
Lâm Niệm Sơ khẽ nheo mắt lại: “Thật sự không có? Không phải anh nói mình là hot boy của trường à?”
Trình Nghiễn: “Ai quy định hot boy là phải yêu đương? Anh đây năm đó là người mang trong mình cả thiên hạ, không hề quan tâm đến tình yêu nam nữ.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Sao anh lại có trách nhiệm cao cả thế?
Cô dùng vẻ mặt cạn lời nhìn người đàn ông của mình: “Anh mới lên cấp hai đã mang trong mình cả thiên hạ? Tầm nhìn này thật không tầm thường chút nào.”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Trình Nghiễn đầy vẻ tự hào: “Lúc đó anh đây là đội trưởng của đội bóng rổ trường.” Tuy nói đàn ông thực thụ không khoe khoang về chiến tích trong quá khứ, nhưng thỉnh thoảng ra vẻ trước mặt vợ cũng không tồi: “Ba năm cấp hai đó của anh, đội bóng rổ trường anh chưa từng thua trận nào, khẩu hiệu là “San bằng Vân Sơn”.”
Lâm Niệm Sơ bị khẩu hiệu năm cấp hai này chọc cười.
Vẻ mặt Trình Nghiễn nghiêm túc: “Em đừng có cười, lúc đó bọn anh thật sự làm được đó, mỗi lần đến trận đấu hữu nghị trường học, khoảnh khắc đối phương nghe đến tên trường THCS Số 7 ở Vân Sơn là đã thua luôn rồi.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Lâm Niệm Sơ sắp cười ra nước mắt.
Trình Nghiễn vẫn nghiêm túc: “Chồng em lúc đó dù lớn hay nhỏ cũng là nhân vật làm mưa làm gió, trong trường không ai là không biết anh, đi đến đâu cũng có người gọi Trình Nghiễn.”
Lâm Niệm Sơ cố ý chơi xấu: “Đi vệ sinh cũng có người gọi? Vậy thì ngại biết bao?”
Trình Nghiễn nhướng mày: “Vậy thì càng phải gọi một tiếng anh rồi, bởi vì so với bọn họ thì anh đây… lớn hơn.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Khóe môi Trình Nghiễn nhếch lên, cười lưu manh: “Em còn không biết à?”
Lâm Niệm Sơ đỏ mặt, lần đầu tiên gặp phải người còn có thể nói mấy chuyện sắc dục hơn Tưởng Ngải Đồng: “Lưu manh!”
Trình Nghiễn đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo má cô: “Vợ không phải là để lưu manh đùa giỡn sao?”
“Cút!” Lâm Niệm Sơ gạt tay của anh ra: “Đã sắp làm bố rồi mà cũng không đứng đắn chút nào cả.”
Trình Nghiễn cười đáp: “Anh chỉ không đứng đắn khi ở trước mặt em thôi.”
Lâm Niệm Sơ giận dữ nhìn anh: “Ngoại trừ đánh bóng rổ ra thì lúc đó anh không còn sở thích gì nữa à?”
Trình Nghiễn nghiêm túc: “Học.”
Lâm Niệm Sơ: “???”
Anh má nó có lấy lệ thì cũng nghiêm túc hơn chút không được sao?
Trình Nghiễn nhìn ra sự nghi hoặc của cô, nói chắc như đinh đóng cột: “Em đừng có mà không tin, anh năm đó thật sự là học bá đó.”
Lâm Niệm Sơ: “Em đã lớn như thế này rồi nhưng chưa thấy ai xem học tập là sở thích cả.”
Trình Nghiễn phút chốc rơi vào im lặng, cuối cùng vẫn lựa chọn có gì nói nấy: “Cũng không phải xem việc học là sở thích, chỉ là hưởng thụ cảm giác đứng đầu thôi.”
Đổi cách nói khác chính là hưởng thụ cảm giác khoe khoang, đi đến đâu cũng có người tôn thờ thôi.
Đây chính là hình ảnh thiếu niên điển hình cấp hai.
Lâm Niệm Sơ đánh giá bằng vẻ mặt ghét bỏ: “Anh đắc ý thật đấy.”
Trình Nghiễn cũng thừa nhận, cười nói: “Lúc đó đúng là khá đắc ý.” Loài người cơ bản đều có một điểm chung, đó là càng sống lâu càng cảm thấy bản thân ở quá khứ là đồ ngốc, bây giờ anh cũng có loại cảm giác này: “Cũng không biết vì sao anh tự cảm thấy rất là tốt, đi đường như đang đạp gió, lúc nào cũng đều đang ra vẻ, đồng phục trường chưa bao giờ mặc một cách nghiêm chỉnh, không phải cố ý kéo một ống quần lên thì cũng là kéo hai ống tay áo lên, cũng không đeo cặp sách đàng hoàng, tóm lại cách nào có thể thu hút sự chú ý của giáo viên chủ nhiệm thì đều làm cả. “
“Ha ha ha ha ha.” Lâm Niệm Sơ lại bị chọc cười: “Có phải anh còn hút thuốc, uốn tóc, uống rượu và đánh nhau luôn không?”
Trình Nghiễn lập tức phủ nhận: “Anh chưa từng uốn tóc bao giờ.”
Lâm Niệm Sơ khó hiểu: “Tại sao lại không uốn tóc? Trùm trường ở chỗ bọn em đều uốn tóc mà.”
Trình Nghiễn trả lời từng chữ: “Bởi vì chỉ có đầu đinh mới có thể chứng minh nhan sắc của một người đàn ông.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Không biết tại sao trong đầu cô bỗng hiện ra hình ảnh thiếu niên cấp hai mặc đồng phục trường, để đầu đinh, tay đút túi quần, vẻ mặt cool ngầu đầy khí phách.
Cô ngước mắt lên nhìn mái tóc đen ngắn của anh, hỏi: “Bây giờ tại sao lại không để đầu đinh nữa? Không có niềm tin vào nhan sắc của mình nữa à?”
Trình Nghiễn: “Làm gì có? Anh đây đẹp trai từ nhỏ đến lớn, nhan sắc lúc nào cũng đỉnh cao.”
Lâm Niệm Sơ: “Đắc ý!”
Tuy rằng lời nói mang ý ghét bỏ, nhưng trong lòng cô lại hơi khó chịu, rất đau lòng cho anh.
Từng là một thiếu niên cao ngạo như vậy, là sự tồn tại được mọi người vây quanh trong trường học, là nhân vật huyền thoại trong mắt thầy cô và học sinh, vậy mà sau khi đến Đông Phụ, tuổi trẻ huyền thoại của anh lại kết thúc đột ngột như vậy.
Bạo lực lạnh trong trường đã làm đông cứng tuổi trẻ của anh.
Thiếu niên không còn tùy ý, cũng không còn phô trương nữa, thu lại khí chất lúc cấp hai của mình, trưởng thành trong một đêm, âm thầm tiếp nhận tất cả sự đối đãi không công bằng, kiên cường trưởng thành.
Lâm Niệm Sơ chầm chậm thở dài, từ từ đưa tay trái lên, ôm lấy gò má của anh, động tác vuốt ve nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng như nước.
Trình Nghiễn bắt lấy tay cô, kéo đến đặt trước môi mình, hôn mấy lần liên tiếp. Anh khẽ hé môi, nhẹ nhàng hỏi: “Lúc em học cấp hai thường thích làm gì vậy?”
Lâm Niệm Sơ: “Học chứ gì nữa, nhưng em không thích học chút nào cả, mà không học thì không được, không học thì sẽ thi rớt, thi rớt thì bố mẹ sẽ cảm thấy tốn tiền nuôi em ăn học chẳng được ích gì cả. Em sợ bản thân trở thành thiếu nữ thất học, nên chỉ có thể cố gắng học tập mà thôi.”
Những chuyện này đã từ mười mấy năm trước, bây giờ cô cũng đã có cuộc sống mới, hơn nữa còn sống rất hạnh phúc, vậy nên mới có thể buông bỏ quá khứ, dùng giọng điệu trêu đùa kể lại.
Nhưng khi Trình Nghiễn nghe được thì cảm thấy câu nào cũng đau lòng.
Anh nhìn chăm chú, im lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Nếu như anh có thể gặp em sớm hơn chút thì tốt rồi.”
Nếu như có thể gặp cô sớm hơn, có thể yêu cô sớm hơn, có thể bảo vệ cô sớm hơn, không để cô chịu nhiều ấm ức như vậy.
Nhưng thế giới này không có “nếu như”.
Đáy lòng Lâm Niệm Sơ đột nhiên run lên, hốc mắt cũng đỏ theo, nhưng vẫn cười, nhìn anh nói: “Lúc nào gặp nhau cũng không tính là muộn.”
Cô từng nghe người ta nói: “Trên thế giới này, những điều đẹp nhất thì không có gì sánh bằng trời đất sắp đặt.”
Cô không thể gặp gỡ Trình Nghiễn vào những năm tháng đẹp đẽ nhất là một chuyện tiếc nuối, nhưng điều may mắn là sau bao thăng trầm mà họ đã trải qua, trùng hợp được trời đất sắp đặt mà gặp nhau, còn có cơ hội đồng cam cùng khổ cùng nhau, cùng nhau cố gắng, còn có thể nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại.
“Cảm ơn anh đã yêu em.”
“Nếu như có một ngày nào đó anh không yêu em nữa, nhất định phải nói cho em biết.”
Lâm Niệm Sơ rất cảm kích tình yêu của Trình Nghiễn, nếu như không phải vì tình yêu của anh thì có lẽ cả đời này cô sẽ không chạm đến tình yêu hay hôn nhân nữa, cũng không ôm mộng có gia đình của riêng mình nữa.
Là anh đã giúp cô hoàn thành ước mơ ấy.
Nhưng trong thâm tâm cô luôn có một chút sợ hãi, luôn có cảm giác bản thân đang nằm mơ vậy, rất sợ một ngày nào đó mở mắt ra, giấc mộng đẹp đột nhiên tan vỡ, vì vậy cô hy vọng rằng trước khi anh rời đi có thể nhắc nhở cô một chút, để cô chuẩn bị tâm lý. Cho dù là có chết thêm một lần nữa thì cũng phải chuẩn bị đầy đủ trước khi chết, đừng đột nhiên đột tử giống như khoảng thời gian hôn nhân trước kia.
Trình Nghiễn biết cô đang sợ điều gì.
Cô vẫn còn nỗi sợ đối với tình yêu và hôn nhân, bởi vì cuộc hôn nhân trước đây đã làm tổn thương cô quá nhiều.
Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Hơn nữa còn là tình cảm tận mười năm trời.
Im lặng chốc lát, anh nói: “Anh không dám hứa quá nhiều, nhưng điều anh có thể đảm bảo là anh sẽ không bao giờ rời xa em, cho dù bao nhiêu năm qua đi, anh mãi mãi là người yêu của em, là chồng và là gia đình của em.”
Lâm Niệm Sơ cũng không phải là đứa trẻ mười mấy tuổi, đương nhiên có thể hiểu được ý của anh.
Năm tháng dài đằng đẵng, tình yêu rồi sẽ trở thành tình thân, hoặc là nói tình yêu vốn không hề biến mất, mà đổi một cách thức khác để tồn tại mà thôi.
Trở thành tình yêu của tình thân là hình dáng đẹp đẽ nhất của tình yêu, cũng là hình dáng trưởng thành của tình yêu, bởi vì nó chống lại sự bình thường, trải qua năm tháng không còn có cảm giác tươi mới nữa, trở thành một sự tồn tại vượt thời gian.
Anh đang hứa hẹn với cô, bất kể năm tháng chuyển dời thì anh đều sẽ nắm chặt tay cô.
“Lỡ như anh ghét bỏ em thì sao?” Cô hỏi.
Trình Nghiễn đáp: “Anh còn đang sợ em ghét bỏ anh đây này.”
Lâm Niệm Sơ cười: “Rồi em sẽ trở thành một bà lão, đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nói không chừng răng cửa cũng không còn nữa.”
Trình Nghiễn: “Vậy anh cũng phải trở thành một ông lão đeo răng giả, chống nạng đi.”
Lâm Niệm Sơ: “Ha ha ha ha.”
Trình Nghiễn véo má cô: “Đối với bất kỳ ai thì cuộc sống này đều là công bằng cả, vậy nên đừng lo nghĩ nhiều như vậy. Em sợ anh không yêu em nữa, anh mới phải sợ em không yêu anh nữa đây này, nhưng mà hai chúng ta còn có thể vì lo sợ chuyện sau này mà không thể trải qua những ngày tháng ở hiện tại ư? Đó chẳng phải là lo lắng thái quá sao? Cuộc sống là phải trải qua từng ngày, không phải dựa vào những tưởng tượng vô cớ.”
Vẻ mặt Lâm Niệm Sơ tán thưởng: “Em phát hiện tư tưởng giác ngộ của anh cũng rất cao đó.”
Trình Nghiễn nhướng mày: “Nếu không có tư tưởng giác ngộ thì làm sao anh có thể cưới chị đại về nhà chứ.”
Lâm Niệm Sơ lại cười.
Trình Nghiễn cũng cười, cười xong, anh dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn cô: “Chúng ta còn có Thúi Thúi nữa mà.”
Lâm Niệm Sơ giật mình, giống như được giác ngộ.
Đúng nhỉ, họ còn có Thúi Thúi mà.
Vì Thúi Thúi nên phải cố gắng sống thật tốt.
Quan trọng là phải cố gắng nhìn về phía trước, chứ không phải lo nghĩ không thôi.
Chỉ cần nỗ lực rồi, cho dù đến cuối cùng chia xa cũng không để lại nuối tiếc.
Nội tâm sợ hãi bất an lập tức đã bị ý chí chiến đấu dâng cao thay thế.
Không có người nào trước trận đấu bởi vì sợ rằng không thể chạy đến cuối cùng mà từ bỏ thi đấu cả, như vậy càng mất mặt hơn!
Lâm Niệm Sơ mím môi, mặt đầy khó xử nhìn Tình Nghiễn: “Chồng à, em đột nhiên cảm thấy rất rất yêu anh thì phải làm sao đây?”
Trình Nghiễn sững sờ: “Đột nhiên? Em chẳng phải là nên luôn rất rất yêu anh à?”
Lâm Niệm Sơ: “Là yêu anh hơn.”
Trình Nghiễn: “Vậy em nói xem nên làm thế nào đây?”
Lâm Niệm Sơ nghĩ ngợi: “Tạm thời cho phép anh ở lại phòng em.”
Trình Nghiễn: “Chỉ vậy thôi?”
Lâm Niệm Sơ trừng mắt nhìn anh: “Vậy anh còn muốn làm gì nữa?”
Trình Nghiễn hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, sau đó anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu có chút ngập ngừng: “Làm chút… chuyện khác được không?”
Lâm Niệm Sơ kinh ngạc, vội vàng che bụng lại: “Không được.”
Trình Nghiễn lập tức giải thích: “Không phải làm chuyện đó.”
Lâm Niệm Sơ cảnh giác: “Vậy anh muốn làm gì?”
Trình Nghiễn cẩn thận dè dặt: “Ôm thôi được không?”
Lâm Niệm Sơ: “Ngoan ngoãn tí thì được.”
Trình Nghiễn lập tức hỏi: “Vậy hôn thì sao?”
Lâm niệm Sơ vô cùng đề phòng, hỏi: “Anh muốn hôn ở đâu?”
Trình Nghiễn: “…”
Trình Nghiễn: “…”
Trình Nghiễn: “…”
Vốn dĩ không hề có ý nghĩ khác, nhưng mà…
Anh theo bản năng liếm liếm môi: “Anh… anh còn có thể hôn ở đâu vậy?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Cứu mạng!
Tôi không có cách nào trả lời được câu hỏi này!
Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, sau đó xoay mình, không chút lưu tình chỉ để lại bóng lưng cho anh: “Đi ngủ!”
Lúc này Trình Nghiễn không do dự nữa, lập tức áp sát cơ thể về phía cô, đồng thời ôm chặt cô từ phía sau, vùi mặt vào giữa cổ và xương quai xanh của cô, hôn cô lưu luyến không rời.
Anh hôn rất nhẹ, môi rất mềm mại. Lâm Niệm Sơ cảm giác ngứa ngáy tê dại, giống như bị điện giật, hơn nữa cũng rất nóng, cô rụt cổ lại, ghét bỏ nói: “Tránh xa em ra, anh còn chưa tắm nữa, hôi chết đi được.”
Trình Nghiễn nhắm mắt làm ngơ, anh cắn vành tai cô rồi dùng răng nhẹ nhàng cọ sát.
Tay của anh cũng không ngoan ngoãn chút nào.
Lâm Niệm Sơ run rẩy, dùng tay tát anh một cái, tức giận nói: “Đừng làm nữa!”
Nếu làm nữa là sẽ có phản ứng đấy.
Trình Nghiễn thở dài, không thể không buông cô ra, khàn giọng nói: “Thế giới này không có người đàn ông nào đáng thương hơn anh cả.”
Lâm Niệm Sơ: “Sao anh lại đáng thương? Em cũng đâu có ngược đãi anh.”
Trình Nghiễn: “Anh không tin những người đàn ông khác sau khi làm hai lần rồi thì không thể làm nữa.”
Lâm Niệm Sơ phút chốc phì cười: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Đúng là có hơi đáng thương.
Vẫn là nên an ủi một tí: “Thật ra là chỉ có một lần, anh nên cảm thấy may mắn khi còn có lần thứ hai đó.”
Theo như tính toán thời gian chu kỳ mang thai, làm lần đầu tiên đã mang thai luôn rồi.
Trình Nghiễn im lặng chốc lát, thở dài: “Chỉ trách anh lợi hại quá thôi.”