Tiếng gọi của Hạ Mộng Tùng rất lớn, hầu như tất cả nhân viên bán hàng và khách trong cửa hàng đều nghe thấy và đồng loạt nhìn cô ta, nhưng chỉ riêng người mà cô ta gọi lại không quay đầu lại.
Trình Nghiễm như thể không nghe thấy gì, bước chân không hề dừng lại, tiếp tục sải bước ra ngoài, chỉ để lại cho Hạ Mộng Tùng một bóng lưng ngày càng xa dần.
Ánh đèn trong cửa hàng Gucci sáng rực rỡ, phản chiếu lên những món đồ trang sức lấp lánh.
Anh mặc áo sơ mi trắng đóng thùng và quần jean xanh, bờ vai rộng, thân hình vạm vỡ, thắt lưng hẹp nhưng cường tráng, đôi chân dài và thẳng tắp.
Nhìn từ phía sau, lưng anh thẳng tắp, bước đi dứt khoát, rõ ràng không muốn ở lại nơi này lâu hơn và cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với cô ta nữa.
Cô ta cảm nhận được sự dứt khoát của anh, cảm nhận được sự xa cách và lạnh lùng mà anh dành cho mình.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Mộng Tùng cảm thấy như tim bị dao cứa vào, tựa như tuổi trẻ của cô ta đang bị xé nát.
Đây không phải là chàng trai trong ký ức của cô ta.
Không hiểu sao, trong đầu cô ta bất ngờ hiện lên cảnh hoàng hôn, dưới những đám mây đỏ rực là một sân vận động rộng lớn.
Sân vận động ồn ào náo nhiệt, xung quanh cô ta là đám đông học sinh mặc đồng phục, từng nhóm ba người tụ tập cười đùa, nhưng không ai dám đến gần cô ta, thậm chí cũng không dám nói chuyện với cô ta, bởi vì bố cô ta là một kẻ nghiện rượu có tiếng, còn mẹ cô ta là một kẻ giết người khét tiếng, đã dùng dao đâm chết bố cô ta, sau đó còn tiếp tục đâm thêm nhiều nhát vào người ông ta nữa.
Khi cảnh sát đến hiện trường, máu của bố cô ta đã sắp cạn hết, ngôi nhà của cô ta gần như ngập trong biển máu đặc sệt.
Cô ta không dám kể chuyện gia đình với thầy cô và bạn bè, sợ họ nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, nhưng cuối cùng mọi người vẫn biết, mà người gây ra chuyện này chính là Ngô Tĩnh An.
Khi còn đi học, người mà cô ta ghét nhất chính là Ngô Tĩnh An, bởi vì gia thế của cậu ta rất hùng hậu, trong trường không ai dám đụng đến cậu ta, vì thế cậu ta trở thành bá chủ, là vua của trường học. Chỉ cần cậu ta cầm quyền trượng chỉ vào ai, người đó sẽ trở thành kẻ may mắn hoặc kẻ xui xẻo.
Không may là cô ta đã trở thành kẻ xui xẻo đó, bởi vì Ngô Tĩnh An thích cô ta. Không biết cậu ta biết được chuyện gia đình cô ta bằng cách nào, cậu ta đưa ra điều kiện, chỉ cần cô ta ngủ với cậu ta một đêm thì cậu ta sẽ giữ kín bí mật cho cô ta, nếu không thì tự chịu hậu quả.
Lúc đó, cô ta chỉ là một cô bé vừa tròn mười lăm tuổi, tuy đã sớm khao khát tiền bạc và xã hội thượng lưu, nhưng chưa đến mức bị lòng tham làm mờ mắt, càng không thể chấp nhận việc bán rẻ thân xác. Vì thế, cô ta đã thẳng thừng cho Ngô Tĩnh An một cái tát.
Ngô Tĩnh An không phải là kẻ dễ bắt nạt, cậu ta lập tức đáp trả bằng một cái tát mạnh, khiến mặt cô ta sưng lên, máu tràn thẳng vào khoang mũi.
Lúc đó, cậu ta còn tức giận đến mức chửi cô ta một câu: “Đồ đê tiện.” Nhưng điều đó chưa hết, vì cậu ta là vua của trường học không thể động đến, nếu không sẽ phải chịu hình phạt nghiêm trọng.
Hình phạt của Ngô Tĩnh An dành cho cô ta là phát tán bí mật của cô ta khắp trường, biến cô ta thành một người nguy hiểm, với gen của kẻ điên và kẻ giết người ngay từ trong máu.
Kể từ đó, mọi người bắt đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa khinh miệt, xa lánh và chống đối cô ta.
Họ không cho phép cô ta hòa nhập với tập thể, không chấp nhận cô ta trở thành bạn học của họ, xem cô ta như một sự tồn tại xui xẻo.
Khi họ đối xử với cô ta, thái độ tốt nhất là lạnh nhạt, không quan tâm, thái độ xấu nhất là tùy tiện đánh đập, sỉ nhục cô ta. Bàn học của cô ta thường xuyên bị lục lọi, thậm chí bị nhét đầy rác, sổ tay và mặt bàn cũng thường xuyên bị viết đầy những từ ngữ chửi bới cô ta, lưng cô ta thỉnh thoảng bị dán những tờ giấy ghi chữ “Con gái của kẻ giết người” hoặc “Kẻ nghiện rượu”.
Nhưng cô ta không thể cũng không dám phản kháng, vì gia đình cô ta nghèo, cô ta là người ít tiếng nói.
Cô ta đang theo học tại một trường trung học tư thục nhà giàu, học phí hàng năm là ba trăm nghìn. Theo lý mà nói thì cô ta không đủ khả năng chi trả học phí, nhưng trường học để nâng cao tỷ lệ đậu vào các trường đại học đã đặc biệt đưa ra điều kiện miễn học phí và cấp học bổng cao để thu hút những học sinh giỏi có hoàn cảnh gia đình bình thường.
Cô ta và mẹ mình đã bị điều kiện học bổng cao thu hút, vì vậy họ đã từ bỏ suất học tại trường THCS Đông Phụ số hai để theo học tại trường trung học tư thục này.
Tuy nhiên, sau khi đến đây, cô ta đã hối hận, vì ở trường này, thành tích học tập không có giá trị gì cả. Có thể nói trong mắt đám con nhà giàu này, điểm số không đáng giá một xu. Họ coi trọng gia cảnh và tiền bạc, trong mắt họ, nghèo là cái tội.
Trong toàn trường, điều kiện gia đình của cô ta là tệ nhất và bị khinh miệt nhất, vì vậy cô ta trở thành đối tượng bị bắt nạt. Mẹ cô ta bị kết án tù, không có người thân nào dám nhận nuôi cô ta, cô ta cũng không có ai để tâm sự.
Trong suốt năm đầu cấp ba, cô ta đã nhiều lần nghĩ đến việc tự tử, thậm chí đôi khi hối tiếc vì đã từ chối Ngô Tĩnh An. Chỉ là bán thân thôi mà? Có gì đâu? Cô ta không phải là người có địa vị cao quý, tại sao không thể bán thân? Nếu lúc đó có thể ngủ với anh ta một đêm thì mọi chuyện đã được giải quyết rồi.
Cho đến năm lớp mười một, khi cô ta mười sáu tuổi, sự xuất hiện của Trình Nghiễn đã giải quyết tình cảnh cô đơn và bất lực của cô ta.
Ngày đầu năm học lớp mười một, dưới ánh nắng chói chang, tại cổng khu vực giảng dạy dán danh sách phân lớp tự nhiên và xã hội, cô ta không dám đến gần khi có đông người vì biết mình là con chuột bị mọi người chửi rủa, xuất hiện khi có đông người chỉ khiến cô ta thêm bị ghét.
Cô ta rụt rè đứng ở một góc khuất không nổi bật, kiên nhẫn chờ đợi đến khi tất cả mọi người đã xem xong danh sách và rời đi, lúc này cô ta mới dám đến gần tấm bảng.
Khi đang ngẩng mặt tìm tên của mình, bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói dễ nghe: “Bạn học cho hỏi, khu vực lớp mười một ở đây à?”
Giọng anh ấm áp, trầm lắng, như một viên đá quý ấm áp khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cô ta quay đầu lại và lập tức bị vẻ đẹp của anh làm cho kinh ngạc.
Ánh nắng chói chang, chàng trai có kiểu tóc cắt ngắn, khuôn mặt điển trai với các đường nét rõ ràng, vóc dáng cao ráo, mặc áo phông trắng và quần thể thao đơn giản, trông gọn gàng, tươi mới và đẹp trai hơn bất cứ ai cô ta từng gặp.
Cô ta thấp hơn anh rất nhiều, từ góc nhìn của cô ta có thể thấy rõ chiếc cổ dài và hầu kết nhô lên, cùng đường viền quai hàm rõ nét và đẹp mắt.
Cô ta ngay lập tức nín thở và đứng ngớ người.
Anh nhíu mày, lại hỏi một lần nữa: “Đây có phải là khu vực lớp mười một không?”
Cô ta lúc này mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, sự tự ti và xấu hổ bắt đầu trỗi dậy, khiến cô ta không dám đối diện với anh, cũng không dám tiếp xúc nhiều, sợ sau này sẽ thất vọng. Hiện tại cô ta rất chắc chắn rằng anh là học sinh chuyển trường nên mới đến nói chuyện với cô ta, nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện của cô ta, sau đó gia nhập vào nhóm những người bắt nạt cô ta, biến cô ta thành con chuột bị mọi người chửi rủa.
Anh cũng không quá để tâm đến phản ứng của cô ta, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, anh chỉ đơn giản nói “Cảm ơn” rồi đi về phía cổng khu vực giảng dạy.
Lúc này cô ta mới dám ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của anh.
Đến khi hình bóng của anh biến mất, cô ta mới lặng lẽ rời mắt, tiếp tục tìm tên của mình trên danh sách phân lớp.
Các lớp từ một đến tám là lớp tự nhiên, từ chín đến mười hai là lớp xã hội.
Cô ta đăng ký lớp tự nhiên và được phân vào lớp sáu.
Cô ta là học sinh đến lớp cuối cùng nên bị giáo viên chủ nhiệm khiển trách một trận.
Khi cô ta đang bị khiển trách, trong lớp có người còn cười nhạo và châm chọc.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm không can thiệp vì không dám, bất kỳ học sinh nào trong lớp đều có gia thế vượt trội hơn cả giáo viên chủ nhiệm nhỏ bé, chỉ có cô ta là không có.
Giáo viên chủ nhiệm chỉ dám khiển trách và dạy dỗ cô ta.
Cô ta cúi đầu, xấu hổ đứng ở cửa lớp một hồi lâu, giáo viên chủ nhiệm mới cho phép cô ta vào lớp.
Khi bước vào lớp, cô ta vẫn không dám ngẩng đầu, cúi đầu lặng lẽ tự giác đi đến chiếc bàn ở góc cuối cùng của lớp. Tuy nhiên, khi đến đó, cô ta mới phát hiện có người ngồi ở đó, chính là chàng trai mà cô ta gặp ở cổng khu vực giảng dạy.
Lúc đó cô ta vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, nhưng chủ yếu là xấu hổ, vì anh đã chứng kiến cảnh cô ta bị giáo viên chủ nhiệm khiển trách.
Cô ta rất muốn anh lập tức biến mất, hoặc là bản thân cô ta có thể biến mất. Nhưng vì không có siêu năng lực và cũng không có nơi nào khác để đi, cô ta đành phải lấy hết can đảm kéo ghế bên cạnh anh, sau đó ngồi xuống với tâm trạng lo lắng và hoảng hốt.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm nói gì, cô ta hoàn toàn không nghe được gì cả. Dù mắt cô ta vẫn dán vào bục giảng, nhưng toàn bộ sự chú ý của cô ta lại ở bên cạnh. Anh giống như một mặt trời rực rỡ khiến người ta không thể không chú ý đến.
Trong lớp còn có nhiều cô gái lén lút quay đầu nhìn anh, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của giáo viên chủ nhiệm. Thậm chí có vài chàng trai không thể kìm nén sự tò mò, thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh với ánh mắt đánh giá, xen lẫn sự khinh miệt và không phục.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm không thể nhịn thêm được nữa, gõ mạnh vào bục giảng: “Có phải bạn học mới đẹp trai lắm không? Mấy đứa cứ nhìn chằm chằm vào bạn ấy vậy à? Có cần phải gọi bạn ấy lên bục giảng cho mấy đứa nhìn cho đủ không?”
Mấy học sinh này không hề sợ giáo viên chủ nhiệm, càng không sợ thầy nổi giận, còn có một vài cô gái dũng cảm hò hét: “Được đấy, tiện thể để cậu ấy giới thiệu bản thân, cho mọi người làm quen!”
Một tên xấu xa còn châm biếm thêm: “Sau này cậu ấy sẽ là hoa khôi số một của lớp sáu chúng ta.”
Một câu nói khiến cả lớp cười ầm lên.
Chỉ có cô ngồi bên cạnh anh là nghe thấy, trong khi mọi người cười đùa, anh thì lầm bầm mắng một câu: “Đồ ngốc.”
Không biết người mà anh đang mắng là giáo viên chủ nhiệm, bạn nữ hay là cậu bạn kia nữa, hoặc có thể là tất cả.
Ban đầu cô ta không cười vì không thấy buồn cười, nhưng khi nghe anh mắng “đồ ngốc”, cô ta không kìm được đành bật cười.
Trong lòng cô ta thì họ đều là một lũ ngốc, chỉ là cô ta không dám mắng họ thôi, nhưng anh thì không ngần ngại nói ra.
Giáo viên chủ nhiệm càng lúc càng lúng túng, để tránh xấu hổ thì chỉ còn cách hướng sự chú ý về phía học sinh mới: “Nếu mọi người đều quan tâm đến em, vậy em hãy giới thiệu bản thân cho mọi người biết đi.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía anh, bao gồm cả cô ta đang ngồi bên cạnh anh.
Cô ta còn nghe thấy anh thở dài bất lực, rồi miễn cưỡng đứng dậy, đơn giản nói: “Trình Nghiễn.”
Nói xong, anh lại ngồi xuống, đôi mắt hoa đào kiêu ngạo không giấu nổi sự bực bội, rõ ràng không muốn để ý đến đám người này.
Mọi người chưa bao giờ nghe một lời giới thiệu ngắn gọn như vậy, không chỉ các bạn học mà ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng ngẩn người: “Hết… hết rồi à?”
Trình Nghiễn lười biếng dựa vào lưng ghế, tay trái đặt lên mặt bàn, tay phải buông thõng, dáng vẻ không hề để ý đến giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm càng thêm lúng túng.
Lúc này, trong lớp có một chàng trai đầy khinh miệt mắng: “Chảnh chọe.”
Ngôn từ đầy khiêu khích.
Trình Nghiễn không thèm liếc nhìn cậu ta.
Giáo viên chủ nhiệm bó tay, chỉ còn cách quay lại chủ đề ban đầu. Cô ta không biết thầy đã nói gì tiếp theo, vì toàn bộ sự chú ý của cô ta đều đặt ở người bên cạnh.
Giáo viên chủ nhiệm lải nhải nói một hồi lâu rồi bắt đầu phát sách mới.
Mọi người đều nhận được một đống sách giáo khoa dày cộp, nặng không kém gì vài viên gạch, hay nên nói kiến thức chính là sức mạnh.
Sau khi phát sách xong, bài phát biểu của giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng kết thúc, nhiệm vụ của hôm nay cũng kết thúc, từ ngày mai chính thức khai giảng.
Sau khi giao nhiệm vụ dọn dẹp, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng rời khỏi lớp, bước đi vội vàng, rõ ràng không muốn ở lại lớp lâu thêm nữa.
Cô ta biết hôm nay sẽ phát sách, nên đã đặc biệt mang theo một chiếc cặp lớn, trong khi Trình Nghiễn ngồi cạnh cô ta lại chỉ đi tay không, chỉ có thể ôm sách về nhà.
Anh ngồi phía trong, cô ta vẫn chưa thu dọn xong, đành phải đứng dậy nhường lối cho anh. Nhưng ngay khi anh vừa bước vào lối đi, một vị khách không mời đã đến lớp.
Ngô Tĩnh An đứng hai tay nhét vào túi, đi vào lớp như một thằng ất ơ, không hề kiêng nể ai. Trong mắt vị “vua” của trường, toàn bộ trường học đều là lãnh địa của cậu ta, cậu ta muốn đi đâu thì đi, đó là quyền tự do của cậu ta, ai dám ngăn cản thì cậu ta sẽ xử lý.
Sau Ngô Tĩnh An còn có hai tên đàn em, một trong số đó cầm một cốc nước trong suốt, bên trong chứa đầy mực đen.
Trình Nghiễn cũng thấy Ngô Tĩnh An, ánh mắt anh hiện lên sự châm biếm và khinh miệt không thể che giấu, nhưng anh không thèm để ý, một tay ôm sách đi về phía cửa sau của lớp.
Tuy nhiên cửa sau cũng bị chặn.
Lớp học vốn ồn ào bỗng nhiên im lặng như tờ. Mọi người đều nhận ra Ngô Tĩnh An đến đây là để tìm Trình Nghiễn, nhưng không ai định giúp đỡ học sinh mới, họ chỉ muốn xem trò vui.
Một vài đứa đã khoanh tay dựa vào bậu cửa sổ, ánh mắt lộ rõ sự hào hứng và mong chờ.
Chỉ có Hạ Mộng Tùng là lo lắng cho Trình Nghiễn, nhưng cô ta chỉ âm thầm lo lắng trong lòng, không dám biểu lộ, nếu không Ngô Tĩnh An chắc chắn sẽ tăng cường việc bắt nạt cô ta.
Ngô Tĩnh An chặn ngay trước mặt Trình Nghiễn. Cậu ta không thấp, khi mang giày cao khoảng 1m80, nhưng so với Trình Nghiễn thì vẫn thấp hơn vài cm; thân hình cũng không cân đối như Trình Nghiễn, cậu ta gầy như cây sậy, vóc dáng thiếu phát triển, quần áo xộc xệch, không nhìn ra chỗ nào là đồ đắt tiền. Ngoại hình cũng không đẹp trai như Trình Nghiễn, chỉ là một người có vẻ ngoài bình thường.
Nhưng đứng trước Trình Nghiễn, Ngô Tĩnh An tỏ ra kiêu ngạo, như thể mình là hoàng đế còn Trình Nghiễn chỉ là một kẻ hạ đẳng. Trong mắt cậu ta, cậu em trai bất ngờ xuất hiện này thực sự là một kẻ thấp kém, vì anh được một người hèn hạ sinh ra.
Anh và mẹ mình, những người không biết xấu hổ, đều hèn hạ, xuất thân từ khu ổ chuột nghèo nàn.
Trong phòng học lớp sáu, đứng trước mặt Trình Nghiễn, đôi mắt hẹp dài của Ngô Tĩnh An lóe lên sự khinh miệt và ghét bỏ, nhếch khóe môi lên như con rối bị giật dây một cách cứng ngắc, nở một nụ cười lạnh lùng: “Em trai yêu quý của tôi lần đầu đến trường, mọi người nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu ấy đó.”
Nghe thấy vậy, các học sinh trong lớp bắt đầu nhìn nhau, trí tưởng tượng của lứa tuổi thanh thiếu niên đã được phát huy mạnh mẽ vào lúc này.
Họ cảm nhận được rằng màn kịch này ngày càng thú vị hơn, vì vậy càng thêm hào hứng và phấn khích.
Hạ Mộng Tùng cũng ngẩng đầu nhìn Trình Nghiễn với ánh mắt ngạc nhiên, trong đầu cô ta xuất hiện nhiều câu hỏi: Cậu ấy là em trai của Ngô Tĩnh An? Tại sao hai người họ không cùng họ? Ngô Tĩnh An đến tìm cậu ấy làm gì?
Đối mặt với sự khiêu khích đầy ác ý của Ngô Tĩnh An, Trình Nghiễn chỉ trả lời một từ ngắn gọn: “Cút.”
Giọng nói của anh ngắn gọn và lạnh lùng, ánh mắt còn lạnh lùng hơn, dường như đôi mắt anh phủ một lớp băng mỏng, sắc bén và lạnh lẽo.
Ngô Tĩnh An không tức giận mà còn cười, ra hiệu cho một trong hai tay sai đang cầm cốc mực đứng ở phía sau: “Đưa trà cho em trai của tôi đi.” Nói xong, ánh mắt của cậu ta cứ dán chặt vào mặt Trình Nghiễn: “Chỉ cần mày uống cốc trà này, hôm nay tao sẽ tha cho mày.”
Hạ Mộng Tùng đang cúi đầu giả vờ dọn dẹp đồ đạc cũng chú ý đến, việc uống cốc trà bằng mực này chỉ mang lại sự yên bình tạm thời cho hôm nay mà thôi, ngày mai Ngô Tĩnh An vẫn sẽ không tha cho anh đâu.
Trình Nghiễn nhìn Ngô Tĩnh An một lúc, thở dài bất lực rồi đặt chồng sách mới dày cộp xuống bàn bên cạnh.
Anh có vẻ như đã chấp nhận, chuẩn bị ngoan ngoãn làm theo.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong lớp đều phấn khích, háo hức chờ đợi Trình Nghiễn uống nước mực.
Trong số đó, người hào hứng nhất là Ngô Tĩnh An, ánh mắt cậu ta sáng lên với vẻ gần như điên cuồng.
Người thất vọng nhất là Hạ Mộng Tùng, cô ta còn nghĩ rằng Trình Nghiễn sẽ phản kháng, không ngờ anh cũng chỉ là một kẻ nhát gan.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một tiếng hét hoảng sợ của các cô gái vang lên trong lớp học.
Ngay khi Trình Nghiễn đặt sách xuống, anh đã nhanh chóng lấy cuốn sách vật lý nằm trên cùng rồi trở tay, dùng gáy sách đánh mạnh vào đầu Ngô Tĩnh An.
Ngô Tĩnh An bị đánh bất ngờ mà còn bị đánh rất mạnh nữa, nhưng điều làm cậu ta bất ngờ hơn nữa là trước khi cơn đau ở đầu qua đi, Trình Nghiễn lại ngay lập tức nâng chân phải lên, không chút thương tiếc đá vào bụng cậu ta.
Ngô Tĩnh An vốn gầy như cây sậy, ngay lập tức bị đá ngã xuống đất, trước mắt cậu ta tối sầm lại.
Vị vua không ai dám đụng đến trong trường bị đánh ngã như vậy, mọi người trong lớp đều sốc, đồng loạt hít một hơi lạnh, nhìn Trình Nghiễn như một ác quỷ.
Thằng đang cầm ly mực cũng không dám đưa cốc cho Trình Nghiễn nữa, đứng ngây ra như trời trồng.
Trình Nghiễn với vẻ mặt lạnh lùng đi đến bên Ngô Tĩnh An, nhìn cậu ta từ trên cao, cảnh cáo từng chữ: “Sau này, đừng có làm phiền tôi nữa.” Nói xong, anh quay lưng rời đi.
Lần này, khi anh lại ôm sách và đi về phía cửa sau, không ai dám ngăn cản anh nữa.
Hạ Mộng Tùng chăm chú nhìn vào bóng lưng thẳng tắp của anh, nhìn mãi cho đến khi anh biến mất.
Sau khi Trình Nghiễn rời đi một lúc lâu, cả lớp vẫn còn đứng ngây ra như phỗng, ngơ ngác có, bị sốc cũng có.
Cuối cùng, Ngô Tĩnh An được đàn em nâng dậy, nhưng khi đứng dậy, cậu ta lại tức giận hất tay của đàn em ra, như thể ghét bỏ hành động của đàn em vậy, đồng thời để thể hiện cho người khác thấy rằng cậu ta không cần người khác đỡ dậy mà tự cậu ta hoàn toàn có thể tự đứng lên.
Cơn đau ở bụng vẫn còn nhức nhối, như bị hàng nghìn cây kim đâm vào, nhưng cậu ta cố nén không che bụng, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến khí thế của mình.
Tuy nhiên, tấm lưng cong lại của cậu ta đã phản ánh tình trạng hiện tại của cậu ta.
Cậu ta rất muốn thẳng lưng lại, nhưng không thể vì cơn đau bụng quá dữ dội, đau đến mức lan ra cả lưng, đồng thời ngực cũng khó thở, lửa giận muốn chống lại Trình Nghiễn đang cháy bùng lên trong ngực.
Cậu ta rất muốn giết Trình Nghiễn vì đã làm nhục mình trước mặt bao người, nếu không thì cục tức này làm sao mà có thể nguôi ngoai được!
Cậu ta càng nghĩ càng tức giận, sau khi thở dốc vài cái, cậu ta cố gắng đứng thẳng lưng, giơ tay tát vào mặt tên đàn em đang cầm mực: “Vô dụng!”
Thực ra bình thường cậu ta cũng là một kẻ thích gây sự, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người trong trường sợ cậu ta như vậy. Nhưng lúc này do cơ thể đang bị thương, sức lực của cậu ta không mạnh, còn tên đàn em kia thì là một diễn viên giỏi và còn biết cách quan sát sắc mặt người khác, sau khi bị tát một cái nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, cậu ta đã ngay lập tức làm vẻ mặt đau đớn và lảo đảo, đồng thời tay cũng không quên làm rơi mực ra ngoài, tạo ra một màn kịch như thể Ngô Tĩnh An đã dùng toàn lực đánh cậu ta vậy.
Ngô Tĩnh An còn thật sự cảm thấy mình vẫn còn nhiều sức lắm, khuôn mặt tức giận vung tay, sau đó nhìn khắp lớp với vẻ mặt không cảm xúc, cảnh cáo: “Nếu hôm nay có ai dám nói chuyện này ra thì tao sẽ giết người đó!” Cuối cùng, cậu ta còn đặc biệt nhìn chằm chằm vào Hạ Mộng Tùng: “Nhất là mày!”
Hạ Mộng Tùng hoảng sợ, vội vàng cúi đầu.
Ngô Tĩnh An hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, ai mà lại gần em trai của tao thì chính là muốn đối đầu với tao.”
Những lời này là đang ra lệnh cho mọi người, giống như hoàng đế đang hạ chỉ vậy, yêu cầu tất cả mọi người phải đứng về phía đối lập với Trình Nghiễn.
Bình thường trong trường hầu như không ai dám chọc tức Ngô Tĩnh An, ai chọc phải cậu ta sẽ gặp phải số phận như Hạ Mộng Tùng, vì vậy tất nhiên họ không muốn vì một học sinh chuyển trường mà làm mất lòng vị vua của trường.
Họ thậm chí còn không cảm thấy chút đồng cảm nào với Trình Nghiễn, chỉ thấy cậu ta xui xẻo, đáng đời, ai bảo cậu ta lại đắc tội với người không nên đắc tội.
Nhưng con người vốn là loài thích chèn ép kẻ yếu và sợ hãi kẻ mạnh, họ biết mình không thể đánh bại Trình Nghiễn nên chỉ có thể cô lập anh, tẩy chay anh và thực hiện sự bạo lực lạnh đối với anh ở trường.
Hạ Mộng Tùng trong lòng lại có một suy nghĩ khác, cô ta cảm thấy mình đã có đồng minh, Trình Nghiễn sẽ trở thành đồng minh của cô ta. Cô ta thậm chí còn hơi vui mừng vì không còn là người xui xẻo nhất trong trường nữa.
Sáng hôm sau, ngay khi Trình Nghiễn vừa đến trường, anh cảm nhận được ánh mắt khác thường từ các bạn học: có sự khinh miệt, bài xích, lạnh lùng, tò mò đánh giá và cả niềm vui khi thấy người khác gặp nạn… nhưng không có ánh mắt nào là thiện cảm cả.
Trong mắt họ, anh như một giống loài lạ.
Cả buổi sáng chỉ có cô bạn cùng bàn lén lút nói vài câu với anh, giọng nói còn rất nhỏ, như thể là liên lạc bí mật. Mấy người khác không ai dám lại gần anh, huống chi là nói chuyện với anh.
Nhưng anh cũng không quá bận tâm.
Anh không phải là người ngốc, rõ ràng biết ai là người đứng sau tất cả chuyện này.
Tuy nhiên con người vẫn là loài sống theo bầy đàn, không thể tách rời khỏi cộng đồng được.
Trường học là một xã hội nhỏ, vận hành của xã hội không thể thiếu giao tiếp, con người trong xã hội cần phải dựa vào giao tiếp với người khác để sinh tồn, dù sao thì một cây một cây chẳng chống vững cả căn nhà được.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự tàn nhẫn của bạo lực lạnh trong trường học là trong cuộc thi tuyển chọn đội bóng rổ.
Bóng rổ là sở thích lớn nhất của anh trong suốt tuổi thanh xuân. Ngày xưa ở Vân Sơn, anh đã từng vì sở thích này mà tập luyện từ sáng sớm cho đến khi tối mịch, tham gia các giải đấu ở trường cấp hai mà không biết mệt mỏi; chạy nhảy, gào thét trên sân bóng rổ và đổ cả những giọt mồ hôi của tuổi trẻ.
Cuộc thi tuyển chọn đội bóng rổ diễn ra tại nhà thi đấu thể thao của trường. Anh đã để sẵn đồng phục và giày thể thao của mình trong phòng thay đồ nam.
Chiều hôm đó, sau khi tiết học cuối cùng kết thúc lúc bốn giờ mười, anh mang theo ba lô đến nhà thi đấu. Khi đến tủ đồ nơi anh để đồ, anh phát hiện cửa tủ đã bị mở, ổ khóa rõ ràng có dấu hiệu bị cạy, khi mở cửa ra, bên trong là một đống hỗn độn.
Đồng phục của anh bị cắt vụn, đế giày của hai đôi giày thể thao bị ghim nhiều đinh nhọn.
Ngay lúc đó, cơn giận dữ của anh đạt đến cực điểm, anh tức giận đóng sập cửa tủ, âm thanh vang dội của cửa sắt vang lên.
Có rất nhiều người trong phòng thay đồ nhưng không ai quay lại nhìn anh. Họ dường như đã dự đoán điều này sẽ xảy ra, nên chỉ đứng yên nhìn mà không can thiệp.
Trình Nghiễn rất muốn tùy tiện kéo một người ra để trút giận, nhưng anh biết điều đó chỉ vô dụng, chẳng khác nào đấm vào cục bông. Hơn nữa, anh càng mất kiểm soát, càng tức giận, họ càng trở nên hung hãn hơn, dẫn đến một cuộc “cuồng hoan” của bản chất con người.
Hiện tại, anh giống như con bò trong đấu trường.
Khi anh bị kích động, đám đông sẽ reo hò, phấn khích đến cực điểm, đối thủ cũng sẽ càng thêm hung hăng.
Vì vậy, anh phải giữ bình tĩnh.
Anh là người, không phải là một con thú để người ta vui đùa.
Anh đứng trước tủ đồ lộn xộn, cơ bắp toàn thân căng chặt, anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng tràn. Trong sự yên tĩnh kỳ lạ, anh nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ.
Anh đến nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay vặn vòi nước, liên tục rửa mặt bằng nước lạnh, như thể làm vậy có thể dập tắt cơn giận trong lòng.
Trận bóng rổ tiếp theo diễn ra đúng như dự đoán của anh.
Chia đội, mỗi đội năm người, hai đội đối với nhau.
Khi vào sân, anh chỉ có thể mặc đồng phục trường và giày thể thao, đồng phục là loại áo vest, khi cởi áo ngoài thì chỉ còn lại áo sơ mi trắng. Để không ảnh hưởng đến phong độ, anh phải xắn tay áo sơ mi lên.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, các đồng đội của anh hoàn toàn không hợp tác, không chuyền bóng cho anh, cũng không nhận bóng từ anh, không bảo vệ anh khi anh dẫn bóng, như thể anh không tồn tại. Thậm chí đồng đội còn cố tình ngáng chân anh khi anh dẫn bóng nữa.
Đối thủ thì càng tấn công anh dữ dội hơn, không phải cố tình va chạm thì là vây kín anh, còn có người công khai đánh vào tay anh khi anh ném bóng.
Cả trận đấu, anh chỉ ghi được một cú ba điểm.
Anh bị loại đúng như dự đoán.
Đây có lẽ là trận bóng tồi tệ và bất lực nhất trong cuộc đời anh.
Ngay khi trận đấu kết thúc, anh rời khỏi nhà thi đấu, lòng đầy sự kìm nén, cảm giác như ngực sắp nổ tung, nhưng không có nơi nào để xả, cả người như bị nhét vào một cái chai kín mít và không có ánh sáng.
Mùa thu trời tối sớm.
Khi anh ra khỏi sân bóng, bầu trời đã chuyển sang màu xanh đậm, không có mặt trăng, chỉ có những vì sao sáng lấp lánh.
Đèn đường lờ mờ, không khí hơi lạnh, có thể thấm vào áo sơ mi mỏng.
Anh đứng giữa sân trường vắng vẻ, hít một hơi thật sâu rồi lại thở dài.
Không khí lạnh lẽo theo ống khí quản đi vào phổi, cảm giác bị kìm nén hơi dịu lại một chút.
Lúc này, cô bạn cùng bàn nhút nhát bất ngờ xuất hiện.
Cô ta xinh đẹp nhưng thiếu sức sống, đồng phục trường lúc nào cũng chỉnh tề như chính bản thân cô ta vậy. Không, cô ta còn nghiêm túc hơn cả đồng phục trên người, nói chuyện lúc nào cũng nhỏ như muỗi kêu, thường ngày trong trường cũng không dám thở mạnh, như thể việc thở là phạm pháp vậy.
Lúc đầu anh không hiểu tại sao cô gái này lại nhút nhát như vậy, sau mới nhận ra cô ta cũng là một người bị cả trường tẩy chay. Anh đã từng nghe những người xung quanh bàn tán về gia đình cô, lời nói của họ đã biến cô ta thành một hình tượng quái dị như trong phim, nói rằng cô ta là một kẻ giết người tiềm ẩn, là một người điên tiềm tàng, là một nhân vật nguy hiểm.
Thái độ của anh đối với chuyện này đó là cảm thấy nực cười.
Kẻ giết người tiềm ẩn con mẹ gì, nếu thực sự như vậy thì không ai ở đây còn sống đến giờ đâu.
Kể từ đó, anh đã có chút đồng cảm với cô ta, cảm giác như là cùng cảnh ngộ, dù sao thì trong toàn trường cũng chỉ có hai người họ là thuộc về một thế giới.
Cô ta cúi đầu đi đến trước mặt anh, gương mặt hơi đỏ, đưa cho anh một chai nước khoáng.
Trình Nghiễn thở dài, nhận lấy chai nước, nhưng không mở nắp, hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Hạ Mộng Tùng dùng giọng nói nhỏ nhẹ như mọi khi để trả lời: “Đến để xem cậu có được chọn không.”
“Không.” Trình Nghiễn đáp lại một cách lạnh lùng.
Hạ Mộng Tùng mím môi, lần đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt sáng lấp lánh, cũng lần đầu tiên dùng giọng bình thường để nói với anh: “Không sao cả, cậu còn có tớ mà.”
Nhưng ngay sau khi nói xong câu đó, hốc mắt cô ta bắt đầu đỏ lên.
Nội tâm chất chứa bao nỗi uất ức giờ đây tràn ra, không thể kiềm chế được.
Tại sao mọi người lại bất công với họ như vậy?
Cô ta không muốn bị tẩy chay, cô ta muốn trở thành một người bình thường, hòa nhập vào tập thể, học tập và kết bạn như bao người khác.
Trình Nghiễn không ngờ cô ta lại khóc, nhưng anh cũng hiểu lý do tại sao cô ta khóc.
Cảm giác bị mọi người xung quanh tẩy chay thật sự không dễ chịu chút nào.
Họ không làm sai điều gì, nhưng chỉ sự tồn tại của họ ở đây đã trở thành tội lỗi lớn nhất.
Nhưng họ có thể làm gì đây?
Trình Nghiễn cúi đầu, bất lực nhìn cô gái đang khóc nức nở trước mặt rồi nói: “Đừng khóc nữa.” Sau một hồi do dự, anh lần đầu tiên nói với cô bằng giọng của một người bạn: “Cậu còn có tôi mà.”
Thật sự trước đây, anh còn khá khinh thường cô ta, cảm thấy cô ta quá dễ bị bắt nạt, không có chút kiên cường nào, cứ thế để người khác thao túng.
Nhưng vào thời điểm này, anh lại có cái nhìn khác về cô ta: Cô ta cũng không muốn như vậy, chỉ là bị ép buộc mà thôi.
Hạ Mộng Tùng vẫn cúi đầu, nước mắt vẫn rơi không ngừng, nhưng Trình Nghiễn không có ý định tiếp tục an ủi hay lau nước mắt cho cô ta. Cô ta cắn chặt răng do dự một lúc, sau đó đầu bổ nhào vào ngực anh, ôm chặt lấy anh.
Để khiến cho mình khóc trông dữ dội hơn, cô ta bắt đầu nghĩ về mẹ của mình.
Chiêu này rất hiệu quả, nước mắt ào ạt tràn ra.
Cô ta khóc đến mức cơ thể run rẩy.
Trình Nghiễn hoàn toàn không biết phải làm gì, lập tức dang hai tay ra ngơ ngác đứng đó nhìn Hạ Mộng Tùng ôm chặt lấy mình.
Cuối cùng, anh mệt mỏi thở dài, từ từ đặt tay xuống và để mặc cô ta ôm lấy mình.
Ngày hôm sau, khi cô ta tỉnh dậy, mắt đã sưng đỏ nhưng tâm trạng lại rất vui vẻ.
Đây là bước đầu tiên để cô ta tiếp cận anh, cô ta đã thành công rồi.
Sau đó, cô ta đã sử dụng vô số phương pháp tương tự, không ngừng thể hiện sự uất ức và yếu đuối của mình trước mặt anh, liên tục khai thác lòng thương hại của anh để khiến anh cảm mến mình.
Đồng cảnh ngộ là cây cầu tốt nhất để cô ta tiếp cận trái tim anh.
Cô ta đã tạo dựng hình ảnh của một kẻ cần được bảo vệ, cũng trở thành người bạn duy nhất của anh. Thật sự cũng không phải là do cô ta tự tạo ra, trong trường ngoài cô ta ra thì không ai dám tiếp cận anh dưới sự đe dọa của Ngô Tĩnh An cả. Cô ta dám làm vậy vì cô ta tin rằng Trình Nghiễn sẽ bảo vệ cô ta.
Và anh thật sự đã làm vậy, anh không chỉ giúp cô ta chống lại sự bắt nạt của Ngô Tĩnh An mà còn giúp cô chống lại sự sỉ nhục từ các bạn học khác.
Cuối cùng, cô ta đã thành công khiến anh yêu mình.
Thực ra, cô ta nên cảm ơn Ngô Tĩnh An, nếu không phải vì cậu ta thì họ sẽ không trở thành những kẻ bị bỏ lại, cũng không phát triển mối liên kết đồng hành như vậy, như thế thì Trình Nghiễn sẽ không yêu cô ta.
Trình Nghiễn là một người rất thẳng thắn và dứt khoát, anh không hề che giấu sự yêu thích của mình, cũng không có ý định giấu diếm. Nhưng cô ta lại không thể chấp nhận tình yêu của anh, vì anh không thể giúp cô ta bước vào xã hội thượng lưu, mặc dù cô ta cũng yêu anh rất nhiều.
Anh chỉ là một người con riêng của nhà họ Ngô, không phải là con trai của gia đình giàu có thực sự. Cô ta cần phải tìm một người thực sự thuộc tầng lớp thượng lưu để trở thành bàn đạp trên con đường thành công của mình.
Sự trừng phạt của Ngô Tĩnh Anh đã cho cô ta một bài học sâu sắc: Phải trở thành người đứng đầu để có thể kiểm soát mọi thứ.
Cô ta muốn khiến Trình Nghiễn yêu mình là vì cô ta không muốn anh yêu người khác. Vì anh quá nổi bật, bất kỳ người phụ nữ nào có được anh đều khiến cô ta ghen tị đến phát điên, vì vậy cô ta phải luôn giữ anh bên mình, liên tục thể hiện thái độ muốn từ chối nhưng lại không hoàn toàn là như vậy.
Có lẽ vì sự ràng buộc trong thời học sinh quá sâu sắc, tình yêu của anh đối với cô ta cũng rất kiên định.
Mười một năm qua, anh chưa bao giờ từ bỏ cô ta.
Cô ta luôn nghĩ rằng đợi đến khi mình trở thành người thành công thì sẽ quay lại bên Trình Nghiễn, sẽ bù đắp cho anh và yêu anh thật lòng.
Nhưng cô ta đã bỏ qua một điều: Trình Nghiễn cũng có nguyên tắc của riêng mình. Hoặc có thể nói rằng, cô ta đã quen với việc nhận được sự hy sinh một chiều từ anh, quen với việc hưởng thụ sự bao dung vô điều kiện của anh và quen với tình yêu không cần đền đáp của anh, vì vậy cô ta đã quên đi điều đó.
Cô ta không nên lợi dụng anh để lên đời, không nên quyến rũ bố dượng của anh, không nên bỏ qua cảm xúc của anh và không nên để anh chờ đợi mình suốt nhiều năm như vậy.
Thời học sinh, trên sân vận động dưới ánh hoàng hôn, mỗi khi cô ta gọi anh thì anh đều quay lại, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng vô tận. Cô ta thích cảm giác đó, thích cảm giác tất cả các cô gái đều ghen tị với mình, bọn họ chỉ là những kẻ hèn nhát, không dám đến gần Trình Nghiễn nhưng lại yêu mến anh.
Bây giờ, khi cô ta cuối cùng đã trở thành một người thành công, sở hữu tiền bạc, địa vị và danh tiếng, nhưng anh lại không còn quay lại vì cô ta nữa, ánh mắt của anh không còn hướng về cô ta.
Anh đã cưới người phụ nữ khác.
Cô ta có tất cả mọi thứ, nhưng lại mất đi anh.
Cô ta đã cảm thấy hối hận.
Nếu như trên thế giới này có thuốc hối hận, cô ta sẽ không ngần ngại mà uống ngay lập tức.
Nhưng thế giới không có “nếu như”.
Trong cửa hàng Gucci lấp lánh xa hoa, cô ta đứng ở nơi mà mình từng mơ ước và khao khát từ nhỏ, nhưng giờ đây cô ta không còn tâm trí để ngắm nhìn những món hàng xa xỉ nữa, chỉ muốn đưa Trình Nghiễn trở về bên mình.
Nếu có thể khiến anh trở lại bên mình, cô ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì, ngay cả việc từ bỏ tất cả những gì cô ta đang có.
Khi Trình Nghiễn bước ra khỏi cửa hàng Gucci mà không quay đầu lại, Hạ Mộng Tùng theo bản năng muốn đuổi theo anh, nhưng bị hai trợ lý bên cạnh ngăn lại.
Trợ lý nam kéo mạnh cánh tay của Hạ Mộng Tùng, nhắc nhở nhẹ nhàng: “Chị, bình tĩnh lại, nơi này đông người đó!”
Trợ lý nữ thì cố gắng giữ chặt mấy túi mua sắm để không bị rơi, cũng khuyên: “Dễ bị chụp hình lắm!”
Hạ Mộng Tùng dừng bước, do dự một hồi nhưng không thể chống lại sự dằn vặt trong lòng, cô ta lập tức vẫy tay thoát khỏi trợ lý nam rồi chạy vội đuổi theo Trình Nghiễn.
Lâm Niệm Sơ đã đứng chờ Trình Nghiễn trước lối vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, Trình Nghiễn đã trở lại, trên tay cầm túi của cô, phía sau… còn có thứ bẩn thỉu đi theo.
Tâm trạng vui vẻ của cô bỗng trở nên bực bội và có chút tức giận. Hai người họ vừa mới gặp nhau à? Đã nói chuyện chưa? Tại sao cô ta lại đuổi theo tới đây?
Trình Nghiễn không để ý phía sau, khi trở lại bên cạnh vợ thì anh mới nhận thấy biểu cảm của cô có vẻ không đúng. Anh quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức trầm xuống.
Hạ Mộng Tùng nhìn thấy Lâm Niệm Sơ, cũng chú ý đến bụng của cô, bước chân của cô ta đột nhiên dừng lại, trái tim đập mạnh, giống như bị tổn thương nghiêm trọng. Cô đã mang thai rồi.
Trình Nghiễn đã có con với người phụ nữ khác, anh sắp sửa làm cha rồi
Cô ta không thể chấp nhận sự thật này, không đúng, không phải là không thể, mà là hoàn toàn không chấp nhận nổi.
Cô ta không cam tâm, không phục, cảm thấy bất công.
Giữa bọn họ có mối liên kết mười một năm, trong khi cô chỉ mới quen anh chưa đầy một năm, tại sao cô lại có thể có được anh?
Chỉ vì cô đã có đứa trẻ?
Trẻ con có gì quan trọng chứ? Hôn nhân thì lại sao nữa?
Cô ta không tin rằng mình sẽ thua một người phụ nữ quen anh chưa đầy một năm.
Hạ Mộng Tùng hít một hơi sâu, quyết không dừng lại, như thể không thấy Lâm Niệm Sơ, bước thẳng đến bên Trình Nghiễn, nhìn chằm chằm vào anh: “Em vừa gọi anh lúc nãy mà anh không nghe thấy à?”
Trình Nghiễn không phải kẻ ngốc, anh hiểu rõ mục đích của cô ta, vì vậy không hề để ý đến cô ta, thậm chí không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Anh đặt tay lên bụng Lâm Niệm Sơ, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt chỉ có Lâm Niệm Sơ, chân thành nói: “Vợ à, em nói xem bụng em đã lớn như vậy rồi, tại sao mặc gì cũng đẹp thế?”
Lâm Niệm Sơ lạnh lùng liếc nhìn Hạ Mộng Tùng, nói với giọng khinh miệt: “Chủ yếu là vì mặt đẹp, mặt mũi phản ánh tâm hồn, không giống như một số người, vừa nhìn đã thấy vẻ mặt chua ngoa, cay nghiệt, cả đời chắc chắn sẽ cô đơn đến già.”
Hạ Mộng Tùng: “…”
Lâm Niệm Sơ không nói thêm gì, nhận lại túi từ tay Trình Nghiễn, quay lưng đi vào nhà vệ sinh, để anh tự giải quyết vấn đề, vì cô nhìn Hạ Mộng Tùng là thấy phiền, nhưng chủ yếu là vì không thể nhịn thêm nữa, ảnh hưởng đến khả năng phát huy.
Khi Lâm Niệm Sơ đã vào nhà vệ sinh, Trình Nghiễn mới lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Tùng, giọng cảnh cáo nói: “Sau này đừng tìm tôi nữa, vợ tôi sẽ không vui, tôi không muốn khiến cô ấy không vui.”
Câu cuối cùng như một mũi dao đâm sâu vào trái tim Hạ Mộng Tùng.
Anh không muốn khiến cô không vui, vì anh yêu cô, hơn nữa còn rất yêu là đằng khác.
Nhưng cô ta vẫn không cam tâm, cố gắng hỏi cho rõ: “Anh thực sự yêu cô ấy sao?”
Trình Nghiễn không do dự, giọng điệu chắc chắn: “Tôi đương nhiên yêu cô ấy.”
Mắt Hạ Mộng Tùng đỏ lên, nhìn anh với vẻ cầu xin và bất lực: “Vậy em phải làm sao? Em vẫn còn yêu anh mà.”
Trình Nghiễn đã mất hết kiên nhẫn.
Anh vốn là người không có nhiều kiên nhẫn với những người mà mình thấy không hứng thú, huống hồ bây giờ đối với Hạ Mộng Tùng, thái độ của anh không còn chỉ đơn thuần là sự không hứng thú nữa.
Ánh mắt anh tràn ngập sự ghét bỏ, anh mở miệng với giọng điệu lạnh lùng: “Bây giờ cút ngay cho tôi.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Tất cả tình cảm sâu đậm mà không tồn tại lâu dài đều vì chưa gặp được đúng người. Một khi gặp được đúng người thì sẽ cùng nhau sống đến bạc đầu.