Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 49



Một tuần nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc đã đến cuối tuần.

Khoảng hơn mười giờ sáng chủ nhật, Lâm Niệm Sơ đang bận rộn trong bếp chuẩn bị nguyên liệu làm món thịt nướng cho bữa trưa thì chuông cửa phòng khách đột nhiên vang lên, cô nghĩ có lẽ là Tưởng Ngải Đồng đã đến, nên vội vàng rửa tay rồi đi ra mở cửa.

Người đến đúng thật là Tưởng Ngải Đồng. Cô ấy đã thay đổi kiểu tóc mới, có vẻ như muốn đi theo phong cách retro, uốn tóc thành kiểu sóng lớn rất thịnh hành vào thập niên 80 90, mặc một bộ vest caro màu trắng có sọc vàng, quần tây kiểu ống loe, chân đi đôi bốt da to màu đen, tai đeo một cặp bông tai lớn hình tròn màu vàng, tay phải xách một chiếc túi Hermes da cá sấu phiên bản giới hạn màu đen. Từ đầu đến chân cô ấy đều toát lên phong cách thời trang của một “cô nàng hiện đại”.

Chỉ người có vóc dáng cao ráo và thân hình đẹp như cô ấy mới có thể cân được bộ trang phục ố dề này. Nếu là người khác, dáng người không cao hoặc hơi mập một chút thì chắc chắn sẽ trở thành thảm họa thời trang ngay.

Lâm Niệm Sơ vừa mở cửa đã nhìn thấy phú bà Tưởng đang đứng tạo dáng làm màu, mông cong lên, eo uốn éo thành hình chữ S, một tay chống lên tường.

Tưởng Ngải Đồng còn nháy mắt quyến rũ với Lâm Niệm Sơ, chu đôi môi được đánh son đỏ gợi cảm gửi cho cô một nụ hôn gió: “Moa~ cục cưng, lâu rồi không gặp, có nhớ mẹ không nào?”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Im lặng mất một lúc cô mới ngơ ngác trả lời: “Chắc cậu gõ nhầm cửa rồi phải không?”

Tưởng Ngải Đồng: “…”

Lâm Niệm Sơ cạn lời nói: “Cậu đến nhà tớ để ăn cơm hay để làm màu vậy?”

“Mẹ đến để cho con chiêm ngưỡng kiểu tóc mới của mẹ.” Tưởng Ngải Đồng thôi không làm cái dáng quá lố kia nữa, vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài sóng lớn của mình vừa nói: “Đây là kiểu tóc mà mẹ đã đặc biệt nhờ nhà tạo mẫu thiết kế để gặp con, mẹ đã làm mất cả ngày hôm qua. Cục cưng, con không cảm động sao?”

Lâm Niệm Sơ vừa nhường đường cho cô vừa lạnh lùng trả lời: “Thần thiếp cảm động đến mức rơi nước mắt.”

“Đây chắc chắn là câu nói vô tình nhất mà tớ nghe từ cậu đấy.” Tưởng Ngải Đồng bước vào trong nhà, tiện tay đóng cửa lại.

Lâm Niệm Sơ cúi xuống mở tủ giày, lấy cho cô ấy đôi dép, lúc này mới chú ý thấy cô ấy còn cầm một hộp quà Hermes, không khỏi ngạc nhiên: “Cậu lại mang gì đến đây vậy?”

Tưởng Ngải Đồng: “Là giày em bé cho con dâu tương lai của tớ!”

Lâm Niệm Sơ ngơ ngác: “Giày… giày Hermes?”

Tưởng Ngải Đồng: “Đúng vậy.”

Lâm Niệm Sơ: “Con tớ á? Nó mới bao nhiêu tuổi đâu? Có xứng mang đôi giày này không?”

Sự chê bai và kinh ngạc từ chính mẹ ruột.

“Sao lại không xứng?” Tưởng Ngải Đồng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa bụng của Lâm Niệm Sơ: “Chúng ta là công chúa, điểm xuất phát phải cao!”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Im lặng một lúc, cô nghiêm túc nhìn Tưởng Ngải Đồng rồi nói: “Nếu các cậu thật lòng muốn con gái tớ làm dâu, yêu cầu của tớ và chồng tớ cũng không cao. Sau này chỉ cần các cậu phụ trách giúp đỡ việc học của con bé là được, chỉ cần các cậu lo tốt cho việc học của nó, chúng tớ thậm chí có thể không cần sính lễ.”

Tưởng Ngải Đồng: “…”

Chuyện này còn đáng sợ hơn nhiều so với việc chuẩn bị sính lễ nữa.

Lâm Niệm Sơ lại thở dài: “Cậu hoàn toàn không biết áp lực học tập của trẻ em bây giờ lớn đến mức nào đâu. Thời của chúng ta, kỳ thi vào cấp 2 chỉ có 65 điểm cho môn thể dục và thực nghiệm, giờ đã lên 100 điểm rồi. Trong đó thể dục 70 điểm, thực nghiệm 30 điểm, cao hơn cả điểm môn hóa học nữa.”

Tưởng Ngải Đồng đặt túi và quà lên tủ giày, vừa thay dép vừa hỏi: “Không phải thành tích học tập của Mặc Mặc nhà các cậu rất tốt à?”

“Đúng là rất tốt. Lần kiểm tra hàng tháng lần trước, Mặc Mặc đứng thứ mười toàn khối.” Lâm Niệm Sơ tự hào khoe, nhưng cô vẫn hơi lo lắng. “Nhưng trong lớp chọn, áp lực rất lớn, các bạn xung quanh đều rất chăm chỉ, phụ huynh còn quyết tâm hơn. Học sinh đứng đầu toàn khối cũng ở lớp đó, mẹ của cậu bé đứng đầu vừa hỏi trong nhóm lớp xem mọi người có muốn cùng thuê một giáo viên thể dục không, để sáng chủ nhật hàng tuần các bé đến sân thể thao thành phố học thêm 2 tiết tập luyện. Hôm nay mới sáng sớm Trình Nghiễn đã đưa con bé đi học rồi.

Tưởng Ngải Đồng tròn mắt ngạc nhiên: “Cậu và lão Trình cũng đồng ý luôn sao?”

Lâm Niệm Sơ cũng rất bất lực: “Các phụ huynh khác đều đồng ý cả, chẳng lẽ bọn tớ lại thua kém người ta được?”

Đây chính là sự bất lực của phụ huynh. Đôi khi cũng không muốn các bé phải vất vả như vậy, nhưng khi thấy các phụ huynh khác đều nỗ lực vì con mình, nếu bản thân không làm gì thì lại cảm thấy như mình thiếu sót, nợ các bé điều gì đó.

Tưởng Ngải Đồng vừa lắc đầu vừa thở dài: “Chậc chậc, bây giờ làm học sinh thật chẳng dễ dàng gì. Nghe thôi đã thấy mệt muốn chết rồi, được nghỉ có mỗi một ngày mà còn phải dành ra nửa ngày để đi học thể dục nữa.”

Lâm Niệm Sơ cũng thở dài: “Bọn tớ cũng không muốn con bé phải vất vả như vậy, nhưng cả lớp đều đi. Nếu chỉ có mỗi con bé không đi, chẳng phải con bé sẽ bị tách khỏi tập thể sao? Đến thứ hai đi học, nói chuyện với bạn bè cũng không theo kịp. Vì vậy, dù chỉ là để con bé đến chơi cho vui, chúng tớ cũng muốn đưa nó đi.”

Tưởng Ngải Đồng gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, đôi khi hành vi theo đám đông của con người đều là vì bất đắc dĩ, chỉ để mình không trở nên lạc lõng mà thôi.”

Lâm Niệm Sơ cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, con người vốn là động vật xã hội, rất khó để sống tách biệt.” Sau đó, cô hỏi: “Sao lão Đoạn nhà cậu không đến?”

Tưởng Ngải Đồng: “Bị lão Trình nhà các cậu rủ đi chơi bóng rồi, buổi trưa sẽ về cùng lão Trình và Mặc Mặc.”

Gần sân thể thao Trình Mặc học có một sân bóng rổ, nên Trình Nghiễn đã hẹn chơi bóng với Trương Tuấn Sơn và những người khác, đồng thời cũng gọi thêm Đoạn Hạo Sơn.

Tưởng Ngải Đồng nói tiếp: “Tớ không biết lão nhà các cậu chơi bóng thế nào, nhưng chồng tớ thì… Ờmmmm… tệ lắm!” Cô ấy mím môi lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ: “Vậy mà ngày nào cũng khoe với tớ rằng thời đi học anh ấy là phiên bản Trung Quốc của Sakuragi Hanamichi*.”

[*Nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình huyền thoại về bóng rổ của Nhật Bản – “Slam Dunk”. Bộ phim đã truyền cảm hứng cho rất nhiều vận động viên theo đuổi bóng rổ chuyên nghiệp.]

Lâm Niệm Sơ bị chọc cười, sau đó đáp lại: “Chồng tớ chơi bóng cũng khá tốt.” Cô từng xem họ chơi bóng một lần: “Nhưng mà, trình độ của toàn đội thì đúng là không cao, không thể so với mấy người trẻ tuổi được. Có lần tớ đi xem, sân bên cạnh là một nhóm học sinh cấp 3, ôi chao, trẻ trung, năng động, kỹ thuật bóng thì xuất sắc, hơn hẳn đội của chồng tớ nhiều lắm!”

Tưởng Ngải Đồng cười phá lên: “Hahaha, chồng cậu có biết cậu nhận xét anh ấy như vậy không?”

Lâm Niệm Sơ cũng cười: “Vậy tớ có thể nói cho anh ấy biết không? Ngày nào anh ấy cũng khoe với tớ rằng hồi cấp 2 mình là huyền thoại Vân Sơn, chỉ cần đối thủ nghe thấy tên anh ấy là đã thua rồi.”

Tưởng Ngải Đồng bình luận: “Không hổ là bạn cùng phòng với phiên bản Trung Quốc của Sakuragi Hanamichi, tên nào tên nấy đều giỏi khoe khoang.”

“Đúng vậy.” Lâm Niệm Sơ dẫn Tưởng Ngải Đồng vào phòng khách, trên bàn trà đã bày sẵn trái cây và trà hoa: “Cậu ngồi nghỉ một chút đi, tớ đi nấu cơm.”

Tưởng Ngải Đồng không ngồi xuống,mà bắt đầu cởi áo vest: “Tớ giúp cậu một tay.”

“Cậu cứ nghỉ ngơi đi.” Lâm Niệm Sơ sợ gần chết: “Tớ sợ cậu làm nổ tung phòng bếp nhà tớ mất.”

“Nhưng tớ không thể để một người mang thai như cậu tự mình làm hết mọi việc được.” Tưởng Ngải Đồng tiện tay ném áo khoác lên sofa và bắt đầu xắn tay áo sơ mi lên.

Lâm Niệm Sơ: “Tớ chỉ mang thai thôi, không yếu đuối như vậy đâu.”

Gần khu dân cư có một phòng gym, cô đã mua khóa học huấn luyện cá nhân cho phụ nữ mang thai, trong giai đoạn giữa thai kỳ, cứ cách một ngày là cô lại đi tập.

Duy trì một lượng vận động nhất định trong thai kỳ cũng giúp ích cho việc sinh nở sau này và phục hồi vóc dáng sau sinh.

Nhưng Tưởng Ngải Đồng thực sự ngại khi chỉ ngồi há miệng chờ sung: “Vậy tớ có thể giúp cậu rửa rau được không?”

Lâm Niệm Sơ không từ chối nữa: “Vậy cũng được.”

Sau đó hai người cùng vào bếp. Tưởng Ngải Đồng giúp rửa rau, còn Lâm Niệm Sơ tiếp tục thái thịt và ướp gia vị. Hai người vừa làm việc vừa trò chuyện, từ chuyện gia đình đến tin tức về các ngôi sao, thời gian trôi qua rất nhanh.

Sau khi xử lý xong tất cả nguyên liệu cho món thịt nướng, Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, vui vẻ hỏi Tưởng Ngải Đồng: “Hay là trưa nay chúng ta không dùng lò nướng nữa? Nhà mình còn có một cái vỉ nướng ngoài trời, chúng ta có thể ra vườn nướng thịt ăn.”

Dù vậy thì sẽ không thể quay video quảng cáo cho lò nướng mới của 628, nhưng hôm nay nhà có nhiều người, thời tiết lại đẹp, trời thu mát mẻ, nướng thịt ngoài vườn sẽ có không khí hơn.

Mắt Tưởng Ngải Đồng sáng lên, gật đầu đồng ý: “Được đó!”

“Nhưng tớ cần gọi điện hỏi chồng tớ xem lò nướng để ở đâu. Trước đây chúng tớ đã từng dùng rồi, anh ấy là người dọn dẹp sau khi dùng xong.” Lâm Niệm Sơ lấy điện thoại từ túi trước của tạp dề ra, vừa bật màn hình lên đã thấy thông báo từ Weibo.

Đó là tin về showbiz hot giật gân, được gửi cách đây khoảng một giờ.

Khi nhìn thấy tiêu đề tin tức, Lâm Niệm Sơ híp mắt lại như ông lão đi tàu điện ngầm xem điện thoại.

#Ngôi sao nổi tiếng Hạ Mộng Tùng tối qua đã gặp gỡ một người đàn ông bí ẩn tại khách sạn, nghi ngờ công khai mối quan hệ tình cảm, người đàn ông là giám đốc điều hành của một công ty nào đó#

Ngay sau đó, tim Lâm Niệm Sơ đập thình thịch, cô đột nhiên có dự cảm không lành.

Tưởng Ngải Đồng thấy sắc mặt cô không ổn, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Niệm Sơ không ngẩng đầu lên, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, vừa nhanh chóng mở Weibo vừa nghiến răng nói: “Hạ Mộng Tùng lại bắt đầu tạo nghiệp rồi!”

Tưởng Ngải Đồng ngạc nhiên, lập tức lại gần Lâm Niệm Sơ, cúi đầu xem màn hình điện thoại của cô. Lúc này, Lâm Niệm Sơ vừa mở Weibo thì thấy từ khóa đang chiếm vị trí top 1 tìm kiếm là #Nghi ngờ chuyện tình cảm của Hạ Mộng Tùng bị lộ#.

Lâm Niệm Sơ không do dự nhấn ngay vào liên kết. Bài đăng có lượng tương tác cao nhất trên trang là đoạn video từ một tài khoản marketing, được quay ở cửa chính của một khách sạn năm sao. Từ ánh sáng trong video, có thể thấy video được ghi lại vào buổi tối.

Mặc dù trời đã tối, nhưng cửa chính của khách sạn vẫn được chiếu sáng rực rỡ, đủ để chiếu rõ mọi thứ.

Người đầu tiên xuất hiện trong video là Hạ Mộng Tùng. Hôm đó, cô ta mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu, đội mũ và đi đôi giày cao gót nhọn màu đen. Trong video, cô ta cúi đầu bước về phía cửa khách sạn, bên cạnh có một trợ lý đi cùng. Dù cô ta có vẻ như đang cẩn thận tránh né ống kính, nhưng mỗi lần quay đầu lại, khuôn mặt cô ta đều hướng đúng về phía máy quay, cô ta không đeo kính râm, vì vậy khuôn mặt được ghi lại rất rõ ràng.

Người quay video dường như sợ rằng mọi người sẽ không nhận ra ai là nhân vật chính, nên còn cố tình khoanh đỏ xung quanh Hạ Mộng Tùng để làm nổi bật cô ta.

Khi hình ảnh của Hạ Mộng Tùng và trợ lý biến mất sau cánh cửa khách sạn, ống kính chuyển cảnh, vẫn là cửa chính của khách sạn nhưng vào thời điểm khác. Video không ghi rõ thời gian cụ thể, chỉ có một dòng chữ chú thích: Nửa tiếng sau.

Một chiếc Honda đen từ từ xuất hiện trong khung hình, dừng lại trước cửa khách sạn. Cửa xe phía tài xế mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu xám đậm bước ra khỏi xe. Ống kính lúc này dần zoom vào, ghi lại rõ ràng dáng vóc và diện mạo của người đàn ông, thân hình cao ráo và ngũ quan xuất sắc đó chính là Trình Nghiễn.

Sau khi xuống xe, Trình Nghiễn đã đưa chìa khóa cho nhân viên khách sạn rồi đi về phía cửa khách sạn. Bước chân dứt khoát, hành động nhanh gọn, hoàn toàn không hề nhận ra mình đang bị quay lén.

Khi anh vào khách sạn, ống kính lại chuyển cảnh, lần này ghi lại hành lang của một tầng trong khách sạn. Góc quay ẩn khuất, dường như được quay từ khe cửa của một phòng nào đó nhìn ra ngoài.

Người xuất hiện đầu tiên trong cảnh này vẫn là Hạ Mộng Tùng. Cô ta và trợ lý  vội đi về phía cuối hành lang, dừng lại trước cửa phòng. Trợ lý lấy thẻ phòng từ túi ra rồi mở cửa, tiếp đó cả hai vào trong phòng, sau đó không lâu, trợ lý rời khỏi phòng, nhanh chóng rời khỏi tầng đó.

Ngay sau đó, ống kính lại chuyển cảnh.

Trình Nghiễn xuất hiện trong hành lang, bước nhanh về phía phòng ở cuối hành lang. Anh đến trước cửa phòng rồi dừng lại, nhìn vào đồng hồ trên tay trái rồi ấn chuông cửa.

Không lâu sau, cửa phòng được mở, nhưng khe cửa không rộng, cộng thêm việc Trình Nghiễn đứng chắn trước cửa, nên ống kính không thể ghi lại được người mở cửa là ai. Nếu không rõ tình hình, mọi người chắc chắn sẽ vô thức cho rằng người mở cửa chính là Hạ Mộng Tùng.

Cửa mở ra, Trình Nghiễn bước vào phòng, cửa phòng lập tức đóng lại. Video đến đoạn này cũng kết thúc.

Trong khi xem video, tay của Lâm Niệm Sơ liên tục run rẩy, khuôn mặt u ám, cố kiềm chế cảm xúc, tức giận đến mức toàn thân run lên, chỉ muốn lập tức xé Hạ Mộng Tùng ra thành từng mảnh!

Sau khi xem video, Tưởng Ngải Đồng cũng rất tức giận, trực tiếp to tiếng mắng chửi: “Mẹ kiếp, gian phu dâm phụ!” Cô ấy cũng nhận thấy tâm trạng Lâm Niệm Sơ không ổn, bèn vội vã ôm lấy vai cô: “Bình tĩnh lại, đừng lo lắng, còn có tớ đây! Tớ nhất định sẽ không tha cho cái đôi khốn nạn này!”

Lâm Niệm Sơ hít một hơi thật sâu rồi thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích: “Không liên quan đến Trình Nghiễn, tối hôm đó về nhà anh ấy đã nói với tớ chuyện này rồi, anh ấy bị Hạ Mộng Tùng lừa.”

Tưởng Ngải Đồng kinh ngạc, không hiểu: “Lừa á?”

Lâm Niệm Sơ gật đầu: “Chính là cái đêm cậu nhắn tin hỏi tớ có muốn nghe tin đồn về Hạ Mộng Tùng không ấy. Trưởng phòng marketing của công ty sản phẩm đã hẹn anh ấy để thảo luận hợp tác. Tớ không biết cậu đã từng nghe nói về người đó chưa, tên là Tôn Khải Hải.”

Tưởng Ngải Đồng cố gắng nhớ lại: “Hình như từng nghe rồi, có phải là người rất thích mấy ngôi sao nữ không?”

Lâm Niệm Sơ gật đầu: “Đúng rồi, chính là ông ta! Ông ta hẹn Trình Nghiễn lúc bảy giờ tối ở khách sạn Đông Đảo, phòng 2709. Trình Nghiễn đã từng làm việc với ông ta vài lần, vì người này thường chọn phòng khách sạn để thảo luận công việc, nên Trình Nghiễn không nghi ngờ gì, trực tiếp đến đó. Kết quả là khi đến nơi, Tôn Khải Hải đột nhiên nói có việc và rời đi, để lại Trình Nghiễn một mình trong phòng, rồi sau đó Hạ Mộng Tùng từ trong phòng ngủ đi ra.”

Tưởng Ngải Đồng tròn mắt kinh ngạc: “Đờ mờ! Đờ mờ! Đờ mờ! Thật hay giả vậy?”

Lâm Niệm Sơ nói: “Trình Nghiễn nói với tớ như vậy. Anh ấy còn nói rằng sau khi nhìn thấy Hạ Mộng Tùng thì đã rời đi ngay, không ở lại trong phòng nữa.”

Tưởng Ngải Đồng do dự một lúc rồi hỏi: “Cậu chắc chắn những gì anh ấy nói đều thật chứ?”

Có thể đây chỉ là một thủ thuật anh ấy dùng để che mắt cậu?

Thực ra cô ấy cũng không có ý gì khác, chỉ đơn giản là sợ bạn mình bị lừa dối.

Cô đã từng bị lừa dối và phản bội một lần, nên cô ấy không nỡ để bạn mình bị tổn thương lần thứ hai.

Lâm Niệm Sơ im lặng một lúc rồi nói: “Tớ nghĩ anh ấy không lừa tớ đâu, Trình Nghiễn tuyệt đối không phải loại người như vậy.” Cô không còn tin vào tình yêu và hôn nhân nữa, nhưng cô tin tưởng Trình Nghiễn.

Cô ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Hơn nữa, hôm đó anh ấy về nhà rất sớm, nếu thật sự có làm gì với Hạ Mộng Tùng thì anh ấy chắc chắn sẽ không về sớm như vậy. Sức chồng tớ rất bền, không nhanh như vậy đâu.”

Tưởng Ngải Đồng: “…”

Cô ấy ngây ra như tượng gỗ: “Mẹ nó, đột nhiên tớ thấy cậu nói cũng có lý?” Nhưng nhanh chóng nhận ra điều gì đó, cô ấy vội vàng nói: “Vậy video này là Hạ Mộng Tùng thuê người quay lén, rồi tự mình phát tán để làm nóng tên tuổi cho bộ phim mới?! Đờ mờ! Thứ hèn hạ!”

Lâm Niệm Sơ đã sớm hiểu rõ mọi chuyện, cô nghiến răng nói: “Hạ Mộng Tùng chỉ muốn vắt kiệt chút giá trị lợi dụng cuối cùng của Trình Nghiễn, không thể có được anh ấy thì cũng phải làm tổn thương anh ấy một lần nữa, đạp lên anh ấy để leo lên!”

“Đờ mờooooo!” Tưởng Ngải Đồng tức điên lên: “Thực sự vừa độc ác, vừa xấu xa, vừa hèn hạ!”

Lâm Niệm Sơ cũng rất tức giận, nhưng vì phải giữ bình tĩnh cho đứa trẻ trong bụng, cô lại hít một hơi thật sâu và thở ra một hơi dài, sau đó cúi đầu xuống lần nữa, chuẩn bị xem phần bình luận dưới video. Lúc này, trên màn hình bỗng nhiên hiện lên một tin nhắn Wechat, là từ bạn nhỏ Trình Mặc gửi đến.

Mặc Mặc: [Ghi âm ở khách sạn.mp4]

Mặc Mặc: [Chị dâu, em vừa mới tan học và thấy tin trên Weibo! Chị đừng hiểu lầm, anh trai em tuyệt đối trong sạch! Chị hãy nghe đoạn ghi âm em gửi cho chị ngay nhé!]

Lâm Niệm Sơ sửng sốt, lập tức mở Wechat, bấm vào đoạn ghi âm Trình Mặc gửi đến.

Đoạn ghi âm không dài, còn chưa đến một phút. Đầu tiên là tiếng bước chân nhanh và quyết đoán, có vẻ như ai đó đang đi về một hướng nào đó.

Đột nhiên có tiếng hét lên: “Trình Nghiễn! Đừng đi, em cầu xin anh!” Đó là giọng của Hạ Mộng Tùng.

“Biến đi!” Đây là giọng nói giận dữ của Trình Nghiễn.

Ngay sau đó, trong đoạn ghi âm vang lên tiếng của một vật nặng rơi xuống đất, giống như có người bị ngã.

Có thể đoán chắc là Trình Nghiễn đã dùng sức đẩy Hạ Mộng Tùng ra.

“Tại sao vậy? Tại sao anh không yêu em nữa?” Trong đoạn ghi âm lại vang lên tiếng khóc thảm thiết của Hạ Mộng Tùng: “Em biết mình sai rồi vậy chưa được hả? Tại sao anh không thể tha thứ cho em thêm một lần nữa?”

“Cô thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

Đây là câu nói cuối cùng của Trình Nghiễn, cũng là câu nói cuối cùng trong bản ghi âm. Sau đó, tiếng bước chân lại vang lên, cuối cùng là tiếng mở cửa và tiếng đóng cửa thật mạnh.

Sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng bốn mắt nhìn nhau.

Tưởng Ngải Đồng thậm chí có thể thấy trong đồng tử của Lâm Niệm Sơ đang cháy hừng hực lửa giận.

Hôm đó Trình Nghiễn chỉ nói với Lâm Niệm Sơ rằng ngay khi Hạ Mộng Tùng xuất hiện, anh đã rời khỏi khách sạn, nhưng không nói rõ tình hình lúc đó, có lẽ là vì sợ cô tức giận.

Nhưng sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Lâm Niệm Sơ ngay lập tức tưởng tượng ra tình hình lúc đó: Hạ Mộng Tùng thậm chí còn chủ động lao vào chồng cô? Còn dám khóc và chất vấn tại sao anh không yêu cô ta nữa? Trong lòng không còn chút tự trọng nào sao?

Tưởng Ngải Đồng đã diễn đạt chính xác những suy nghĩ trong lòng Lâm Niệm Sơ: “Ả họ Hạ thật đúng là không biết xấu hổ!”

Mặt mày Lâm Niệm Sơ tái xanh, trong lòng đang dậy sóng. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, nghiến răng nói: “Nếu bây giờ cô ta đang ở trước mặt tớ, tớ chắc chắn sẽ tát cô ta.”

Tưởng Ngải Đồng rất hiểu tâm trạng của cô lúc này. Nếu là bản thân cô ấy thì tát chỉ là nhẹ thôi.

Ngay khi vừa dứt lời, điện thoại của Lâm Niệm Sơ bỗng rung lên, là cuộc gọi từ Trình Nghiễn.

Lâm Niệm Sơ sau khi hít thở sâu vài lần mới nhận cuộc gọi. Giọng Trình Nghiễn lộ rõ sự lo lắng và bực bội: “Anh vừa chơi bóng xong thì nhìn thấy tin tức. Em đừng tức giận, anh sẽ lập tức xử lý chuyện này ngay!”

Lâm Niệm Sơ trả lời rất bình tĩnh và điềm đạm: “Không sao, em không tức giận với anh đâu. Đừng can thiệp vào việc này, em sẽ tự giải quyết. À, Mặc Mặc đã tan học rồi, anh mau đi đón con bé đi.”

Nói xong, cô cúp máy luôn.

Tưởng Ngải Đồng ngơ ngác hỏi: “Tại sao cậu không để anh ấy can thiệp vào?”

“Bởi vì ả họ Hạ đang khiêu khích tớ.” Vẻ mặt Lâm Niệm Sơ lạnh lùng, cười khẩy, gằn từng chữ một: “Vì vậy tớ phải tự tay xé xác cô ta!”

Tưởng Ngải Đồng: “…”

Đúng là chị đại!

*Tác giả có lời muốn nói:

#Tôi – chị đại Lâm, người có thể đánh sập một tập đoàn chỉ với một đòn, sao lại không thể xé xác một ả trà xanh được chứ?#

#Lần này nhất định không thể để việc đi tiểu nhiều kéo chân mình nữa!#

#Trả cả thù mới lẫn thù cũ luôn#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.