Một phút quảng cáo đồng thời cũng là thời gian để chuẩn bị sân khấu cho tiết mục cuối cùng
Saleh nhìn chằm chằm vào sân khấu với mấy bóng người đang chạy trong bóng tối hỏi: “Tôi rất mong đợi sản phẩm lát nữa vợ anh sẽ giới thiệu, có điều tôi nghĩ anh đã nhìn qua rồi…”
“Không, tôi vẫn chưa nhìn thấy.” Hoa Vô Ý ngắt lời anh ta, lần này vợ anh hoàn toàn không nhắc trước với anh cuối cùng cô sẽ giới thiệu cái gì, cũng chẳng cho anh xem trước, chỉ bảo anh nếu như có thời gian thì đến một chuyến, nếu bận thì thôi.
Thợ Săn và Tiểu Ảnh phụ trách kiểm tra an toàn, bọn họ nhất định đã xem qua sân khấu của Cửu Ca, nhưng hai người lại không nói gì với anh, chỉ là sau lần tập luyện cuối cùng về, ánh mắt Tiểu Ảnh nhìn anh vừa giống như đố kỵ lại vừa giống như hâm mộ. Còn Thợ Săn thì lại nhìn anh với ánh mắt hết sức nghiêm túc nói: Hiện trường thi đấu lần này, anh nhất định phải đến, nếu không anh sẽ hối hận cả đời.
Trợ lý phụ trách theo dõi ratings vừa nhìn không chớp mắt vào màn hình vừa nắm lấy bộ đàm, dùng giọng nói gần như run rẩy nói với Vu Phi: “Vu tổng, anh nhất định không tài nào tin nổi, ratings hiện giờ đã tăng lên bao nhiêu đâu.”
“Bao nhiêu?” Vu Phi vẫn duy trì bình tĩnh.
Người trợ lý hít sâu một hơi, nhắm mắt nói: “57%! Bao gồm lượng xem online, Hiện giờ quá nửa số người cả nước đang xem tiết mục này.”
Số liệu này … Tim Vu Phi đang rỏ máu! Không thua kém gì ratings mấy bộ phim bom tấn năm ấy!
Nếu như anh ta sớm biết thân phận của Mục Cửu Ca, nếu như anh ta có thể tiến hành sớm, mấy cuộc thi thành phố, thi tỉnh và đáng tiếc nhất là hai vòng thi toàn quốc cũng không để lãng phí như thế.
“Thợ quay phim đi vào cánh gà chưa?” Vu Phi đột nhiên hỏi.
Một trợ lý bên cạnh lập tức trả lời: “Đã vào rồi.”
“Bảo Lý Phú Đạo nhất định phải chụp mọi hành động của Mục Cửu Ca ở phía sau sân khấu lại!” Đây là cái thứ không chỉ có độ hot rất lớn mà còn rất đáng tiền nữa, đến lúc đó chỉ cần giật title “Một mặt không ai biết của phu nhân Bá Tước sau sân khấu”, chỉ riêng hậu trường của trận chung kết tuyển thủ thôi cũng có thể làm ra một chuyên mục có ratings vô cùng cao.
60 giây cuối cùng trước khi lên sân khấu, Thợ Săn và mấy người cảnh sát, nhân viên bảo an lại đến tiến hành khâu kiểm tra cuối cùng.
Đây đã là lần thứ ba. Cửu Ca cảm thấy hơi kỳ lạ, cần phải kiểm tra kỹ càng như thế sao? Giá đèn trên trần nhà, cầu thang tự động trên sân khấu, hiệu quả đèn sân khấu, bối cảnh tiết mục sau đó…. Thậm chí Trịnh Dã còn kiểm tra phản ứng chất độc xung quanh cô, dụng cụ to bằng bàn tay ấy là nhờ Tiểu Ảnh nói cho cô công dụng từ lần trước.
Có thợ chụp ảnh đến chụp cảnh ngoài lề sau sân khấu, bị mấy vị cảnh sát ngăn lại, dù cho đối phương có nói thế nào, đều không cho phép họ bước vào hiện trường đã chuẩn bị kỹ lưỡng một bước, càng không cho bọn họ tiếp cận Cửu Ca.
Trịnh Dã bảo Cửu Ca yên tâm, nói rằng đó chẳng qua chỉ là đề phòng mọi tình huống mà thôi.
Cửu Ca không biết chuyện quả bom hẹn giờ xảy ra lúc trước, còn cảm thấy họ thận trọng thái quá.
Đối với người ngoài sân khấu, thời gian giới thiệu chỉ là thoáng chốc, nhưng đối với người phía sau sân khấu lại không cảm thấy thời gian trôi qua lâu, mà lại cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị tốt nhất đã phải lên sân khấu rồi.
Trên sân khấu MC đã quay lại, bắt đầu giới thiệu cuộc sống thường ngày của Cửu Ca, trọng điểm vẫn là giới thiệu mấy tác phẩm trước đây của cô, trình tự này không khác gì với những tuyển thủ khác, nhưng cảm xúc của mọi người tại hiện trường lại bị quấy động rất rõ, Hoa Vô Ý đứng ở tầng hai được may ảnh lướt qua nhiều lần, mỗi lần ống kính quét qua Hoa Vô Ý và Saleh, khán giả trẻ tuổi nữ trước màn hình đều thấy xem không đủ nhìm chằm chằm vào bọn họ, thực tình chuyện này cũng không phải bọn họ hiếm hoi hai người bọn họ, mà là do con người trời sinh đã tò mò với những người có hoàn cảnh cuộc sống khác người, đây cũng là lý do mấy tin lá cải được bán với giá rất cao.
Trợ lý hiện trường chạy xuống giơ tay với Cửu Ca, vẫn còn mười giây nữa là lên sân khấu, mười, chín, tám, …
Trên sân khấu, Thái Bình Lang đang dùng giọng điệu vô cùng kích động mà nói: “Người kế thừa truyền thống hàng nghìn năm của Tô gia, chỉ điểm cho một số tuyển thủ – Mục Cửu Ca, cô sẽ mang đến cho chúng ta điều chấn động gì đây? Thời khắc mà hàng ngàn hàng vạn người chờ đợi đã đến, kết quả của trận quyết chiến cuối cùng sẽ được công bố ngay sau đây! Xin mời tuyển thủ Mục Cửu Ca!”
Trong phút chốc sân khấu chìm vào bóng tối.
Lúc này, không chỉ người quan tâm, yêu thích, tò mò với Cửu Ca đều chăm chú vào màn hình, mà ngay cả hận cô, ghét cô, mong cô trở thành trò cười càng chăm chú vào màn hình.
Hàn Điềm Phương bước ra từ phòng chờ, đi đến căn phòng lớn sau cánh gà xem trực tiếp, mà trong này không chỉ có mình cô ta, lúc này mọi tuyển thủ giới thiệu sản phẩm trước đều đứng trong này, yên lặng nhìn vào màn hình, bao gồm cả Tịch Hòa vừa mới từ sân khấu xuống còn chưa kịp tẩy trang.
Bàn Tứ Muội hồi hộp nắm chặt tay Tịch Hòa, cô tin dựa vào tài năng của Cửu Ca nhất định sẽ thắng, nhưng cô không biết vì sao mà vẫn hồi hộp đến mức này.
Tịch Hòa nắm lại tay cô, không mảy may muốn che giấu mối quan hệ của hai người.
Tại nhà Hàn gia, Hàn Vĩ Thiều và Hàn Gia Duệ đang trong thư phong tiến hành cuộc đàm thoại bí mật, canh thời gian bước ra khỏi thư phòng, trở về phòng khách.
“Sắp bắt đầu rồi hả?” Hàn Vĩ Thiệu ngồi trên sô pha hỏi vợ.
Lý Hạnh gật đầu: “Lần giới thiệu cuối cùng, con nhóc kia nhất định sẽ thể hiện hết bản lĩnh, mang sản phẩm tốt nhất trưng ra. Đến lúc đó có lẽ chúng ta có thể phỏng đoán ra bí mật của Tô gia rốt cuộc là gì.”
Hàn Vĩ Thiều không nói gì, thân là người Tô gia, ông biết nhiều hơn rất nhiều so với người mới gả đến Tô gia hai năm là Lý Hạnh, bí mật kia của Tô gia có lễ có liên quan đến việc truyền lại kỹ thuật thêu, nhưng tuyệt đối không chỉ là một kỹ thuật thêu thùa. Mọi kỹ thuật thêu chỉ cần mình có thể thêu được thì dù có khó cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần có được sản phẩm thuê thì ắt sẽ có người thêu theo được.
Đáng tiếc có cháu chịu ảnh hưởng của Lão Thái, tầm nhìn đều có hơi hạn hẹp, năm xưa nếu như nghe theo ông, trước cứ kéo người về nhà mình, nay dựa vào đôi bàn tay với tuyệt kỹ thêu thùa vừa mặt được bao người đương thời, dù cho cả đời cô ta không nói ra bí mật của Tô gia, Hàn gia bọn họ cũng thu được lợi nhuận lớn vô cùng.
Nghĩ đến mấy chất liệu vải đặc thù cùng với cách chế tạo chỉ thêu được ghi chép lại của Tô gia mà xem, tất cả đều là tiền tiền tiền! Nhưng nay những thứ đó đều thành của bá tước Darwin cả rồi! Có lẽ người ngoài sẽ cảm thất Mục Cửu Ca gả cho bá tước là trèo cao, thế nhưng ông lại biết rõ, cái mà bá tước kia cưới về được lại chính là núi vàng nhìn không thấy đáy.
Phong Ức nhăn mày buồn rầu, cầm trai rượu vang trên bàn chà rót cho mình một ly đầy.
Anh đang đợi Cửu Ca bước ra sân khấu, đến nay anh cũng chỉ có thể nhìn cô qua TV.
Ngửa cổ ực cả ly rượu, lại vị không nuốt xuống kịp mà ho khù khụ.
Rượu đỏ như máu nhiễm đỏ vạt áo anh, nhiễm đỏ cả sô pha, nhưng anh chẳng buồn lau đi.
Anh yêu Cửu Ca!
Anh đã rõ lòng mình, lần đầu tiên gặp nhau đêm ấy ở Tào gia đã khiến anh gieo xuống hạt mầm của nghiệt duyên.
Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải lòng một người phụ nữ đã có chồng, càng không nghĩ rằng mình sẽ đi phá hoại gia đình người khác, thế nhưng tình yêu nó khó hiểu thế đấy, nó khiến bạn chỉ với một ánh mắt mà thao thức từng đêm dài, nó càng có thể khiến bạn làm ra nhiều việc điên cuồng không có lý trí.
Cửu Ca yêu anh sao? Anh không biết.
Hiện giờ anh chỉ biết một chuyện, dù cho Cửu Ca có yêu anh hay không, anh đều khó mà cướp vợ từ tay một bá tước có tiền, có địa vị, nắm đấm cũng rất khỏe.
Cửu Ca chọn một người chồng như thế cũng tốt, ít nhất anh không cần lựa chọn giữa người ông thương yêu mình và người mình yêu.
Không lâu trước đây, thân phận của chồng Cửu Ca bị bại lộ, thế vậy mà ông anh bảo anh mạnh dạn bày tỏ tình yêu của mình, thể hiện tình cảm của mình dành cho Cửu Ca với dân chúng, đồng thời nhấn mạnh hai người có quan hệ đơn giản.
Anh đã cự tuyệt, bởi lẽ anh biết sau khi nói ra những lời này, người đời sẽ không tìm hiểu đó là thật hay giả, mà chỉ bởi vị thân phận giáo sư của anh mà tin tưởng anh, thương hại anh, đến lúc đó mọi người đều cho rằng là do Mục Cửu Ca tham giàu mà đá anh, Mục Cửu Ca sẽ bị miệng lưỡi người đời hại chết.
Vì thế mà ông anh rất tức giận, sau đó đến giờ vẫn không liên lạc với anh.
Có lẽ ngày mai anh nên đến thăm ông một lát, nghe nói đoạn thời gian này ông cũng không thoải mái gì cho cam.
Phong Phỉ Văn sống vô cùng không tốt!
Mấy ông bà già chi bên của Tô gia chặn trước của nhà bọn họ, công an đến mấy lần cũng không có tác dụng.
Giờ ông muốn làm gì cũng khó, đến sinh hoạt cũng trở thành vấn đề.
Thoạt đầu cư dân đều rất ghét mấy ông bà già đó, nhưng nghe bọn họ vừa khóc vừa tố cáo Phong Phỉ Vân làm hại Tô gia thảm đến nhường nào xong, cái căm ghét ấy cũng chuyển sang Phong Phỉ Vân.
Đám cảnh sát nghe nói là thù hận từ thời đại đặc thù kia kết lại, càng khó giải quyết. Nếu như mấy ông bà già nhà Tô gia động chân động tay còn tốt, bọn họ còn có lý do mang người đi, nhưng đây ngươi ta chỉ ngồi không như thế, cùng lắm chỉ nhổ nước miếng vào đương sự, mắng chó mắng mèo, thỉnh thoảng lấy lá rau ném đập vào đối phương, bọn họ cũng hết cách.
Tối nay, từ lúc tiết mục mới bất đầu Phong Phỉ Văn đã rất phấn khởi.
Đôi mắt già nua, đục ngầu mang theo sự điên cuồng và tham lam không dễ biểu hiện qua năm tháng.
Tay lão cầm gia phả chân chính của Tô gia, lão nghiên cứu nhiều năm rồi, cuối cùng cũng nghiên cứu ra một cái quy luật rất thú vị.
Tổ tiên Tô gia cũng từng bị đoạn cúng tế, nhưng dù cho như thế, bọn họ vẫn có thể truyền tiếp cho đời sau, nhưng mỗi lần đến lúc đó đời trước của người được truyền lại ắt sẽ bị mất trí nhỡ hoặc thành kẻ đần.
Cái này vẫn chưa tính là thú vị, cái thú vị nhất là nếu như người được truyền lại đều chết hết, người thừa kế mới nhất định sẽ sớm xuất hiện!
Ông đã xác định ông nhất định không thể đào bới được cái bí mật của Tô gia từ Mục Cửu Ca, thế thì ông chỉ còn nước đi đường tắt.
Nếu như Mục Cửu Ca vẫn chưa kịp truyền lại bí truyền của Tô gia mà đã chết, thế người thừa kế mới có lẽ nào sẽ ra đời?
Thế phải chăng chỉ cần ông chăm chú vào người nhà Tô gia là có thể tìm được người thừa kế vừa mới ra đời?
Người thành niên ông không thể nói động đến được, thế nhưng một đứa trẻ ông nuôi từ bé thì sao nào?
Ông muốn biết, trong trường hợp người thừa kế của Tô gia đều chết cả, người thừa kế được sinh ra sau đó sẽ làm gì để tiếp tục truyền lại qua các đời.
Ông muốn biết điều ấy đến phát điên rồi! Ông có dự cảm, chỉ cần để lão phá giải được cái bị mật trong ấy, ông nhất định sẽ lưu danh sử xanh, từ đó ông sẽ trở thành một nhân vật lớn trong tiến trình lịch sử của nhân loại!
Thế nhưng trước đó, ông nhất định phải làm được hai chuyện, một là cho Mục Cửu Ca chết ngủm, hai là lấy được viên đã thử máu kia!
Viên đá thử máu đó vô cùng quan trọng, ông nhìn thấy một câu cổ văn tương quan trong gia phả Tô gia, dịch thành lời nói ngày nay chính là: Nếu như người thừa kế bị đoạn, cung tế giữ đá thử máu sẽ lựa chọn người thừa kế tiếp theo của Tô gia.
Phong Phỉ Văn vuốt ve vạt áo phẳng phiu trước ngực, tối nay dù cho dù ở trong nhà ông vẫn mặc trang phục lộng lẫy, ông muốn tận mắt chứng kiến người thừa kế của Tô gia chính thức đoạn tuyệt, từ đó chứng minh xem điều ông nghiên cứu có đúng hay không.
Tại hiện trường, Mục Cửu Ca nhẹ nhàng thở ra một hơi, gật đầu với diễn viên đã chuẩn bị tốt trên sân khấu.
Tiếng nhạc trang nghiêm cất lên, sân khấu xuất hiện ánh đèn, màn hình máy tính hiện lên lầu các nghìn năm trước của Trọng Vũ.
Ống kính từ từ gần lại, bức hoành phi treo trước cổng cao của phủ đệ lướt qua, mặc dù không nhìn rõ là phủ đệ của người nào những chỉ cần nhìn vào quy mô và con thú ngồi xổm trên mái tường cũng có thể nhìn ra đây là phủ đệ của người giàu có, địa vị cao quý.
Từng cô gái chàng trai mặc trang phục cổ đại khoan thai bước ra từ hai bên phải trái, trên tay người dẫn đầu trên tay cầm dụng cụ chuyên dùng cho cúng tế thời cổ đại.
Sau người dẫn đầu, mười sáu nam nữ mặc trang phục cổ đại chia làm hai hàng, nam bưng nam quan nam phục, nữ bưng nữ quan nữ nghi.
Cửa phủ đệ đang mở rộng, ban ngày vẫn thắp từng ngọn từng ngọn đèn đỏ au, cạnh cửa được những tấm lụa bao gọn, sư tử đá đầu thắt lụa đỏ, trong phủ đệ nơi nơi đều là lụa đỏ tơ vàng lóa cả mắt người, đám người đi đi lại lại mặt mày hớn hở tươi vui.
Hoa sơn trà, hoa hồng, mẫu đơn mừng vui bày khắp nơi, đâu đâu cũng thấy chữ hỷ vàng rực.
Ngón tay Hoa Vô Ý giật giật, ngồi thẳng người.
Saleh khẽ hỏi: “Đây là gì? Trông thật xa hoa, hơn nữa rất …” Saleh không nghĩ ra từ gì thích hợp, chỉ đành nói thẳng: “Giống như tổ chức tiệc cưới.”
Chính là đang tổ chức tiệc cưới!
Hơn nữa nếu như anh nhìn không sai thì đây rõ ràng là được mô phỏng theo phủ đệ bá tước thời Tống. Đừng hỏi sao anh biết cái này, bởi vì anh muốn hiểu được nghiên cứu của Phong Ức, anh đã bỏ ra biết bao thời gian nghiên cứu tập tục dân gian của Trung Quốc thời cổ đại, mà khả năng nhìn qua không quên của anh đủ để cho anh nhớ tất cả mọi tài liệu mà mình đã nhìn qua một lượt.
Đây chính là thứ mà Thợ Săn muốn anh xem sao? Thông qua tiết mục này Cửu Ca muốn tổ chức cho anh một hôn lễ cổ đại sao?
Không, có lẽ không chỉ thế.
Mục đích của Cửu Ca nhà anh không chỉ muốn dùng một hôn lễ cổ đại để làm mách khóe, mục đích chính của cô là giới thiệu tác phẩm của mình.
Tác phẩm của cô sẽ là gì đây? Tại sao lại phải dùng bối cảnh như thế này?
Tiếng nhạc trang nghiêm bỗng trở nên cao vút, đó không giống nhạc mừng đám hỷ, mà giống như một vị tiên nào đó chịu khổ sắp giáng trần, lại giống như sinh mệnh nào đó không cam tâm mà gào thét cho giây phút thăng hoa cuối cùng.
Chữ Hán:
蓬门未识绮罗香,
拟托良媒亦自伤。
谁爱风流高格调,
共怜时世俭梳妆。
敢将十指夸针巧,
不把双眉斗画长。
苦恨年年压金线,
为他人作嫁衣裳。
(秦韬玉 – 贫女)
Dịch nghĩa:
“Bồng môn vị thức ỷ la hương,
Nghĩ thác lương môi diệc tự thương.
Thuỳ ái phong lưu cao cách điệu?
Cộng liên thời thế kiệm sơ trang.
Cảm tương thập chỉ khoa châm xảo,
Bất bả song mi đấu hoạ trường.
Khổ hận niên niên áp kim tuyến,
Vị tha nhân tác giá y thường.”
Dịch thơ:
“Nhà tranh chưa biết lụa là
Muốn nhờ mai mối lại e bẻ bàng
Tuỳ người ta thích cao sang
Riêng mình mộc mạc y trang tầm thường
Khéo tay kim chỉ đảm đương
Mày mi chẳng cậy vẽ đường nguyệt cong
Hàng năm may áo bỏ công
Cho người xuất giá mà lòng chơ vơ”
(Bần nữ – con nhà nghèo, nguyên tác Tần Thao Ngọc, dịch thơ Nhã Uyên)
(Bản dịch chưa qua xin phép nên mình mạn phép dẫn link: .hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.php?loi=222)
Giọng ngâm chậm rãi của Cửu Ca không giống như nỗi oán thán trong bài thơ nguyên tác, mà lại giống như tự cười nhạo, tự trào phúng.
“Sự truyền thụ và kế thừa của Tô gia đến nay rốt cuộc đã được bao lâu không ai biết, tương truyền Tô gia có sau Lụy Tổ*, từ lúc có tơ tằm thì cũng là lúc có Tô gia. Tương truyền, vào thời cổ đại Tô gia kiêm nhiệm chức vụ ghi chép lại việc thêu dệt, mà đây cũng là nguyên do cho sự truyền thụ và kế thừa của Tô gia. Người thừa kế của Tô gia muốn xuất sư nhất định phải đạt được mấy điều kiện, một trong số đó chính là tự mình may giá y cho mình, nếu là nam, cũng phải may hôn phục cho mình.”
*Lụy Tổ: theo truyền thuyết Trung Quốc là người dạy cho nhân dân cách kéo tơ, dệt vải, may vá.
“Dù là hôn phục hay là giá y, từ chất vải đến từng đường kim mũi chỉ đều phải tận tay người thừa kế làm. Người thừa kế mỗi đời của Tô gia từ nhỏ đã bắt đầu làm trang phục kết hôn của mình, dẫu cho nó có thể vĩnh viễn không có cơ hội trưng diện với thế gian. Mẹ tôi cũng làm đồ cưới cho mình từ nhỏ, nhưng lại do cuộc sống lưu lạc nay đây mai đó, cuối cùng bà vẫn không có cơ hội làm xong nó, càng không có cơ hội khoác nó lên mình.”
“Vì điều này mà mẹ tôi luôn cảm thấy mất mát, thậm chỉ bà con cảm thấy cuộc hôn nhân thất bại của mình là do bà không khoác lên mình bộ váy cưới do chính tay mình may thành, cho nên yêu cầu gần như là trách móc duy nhất của bà với tôi chính là nhất định phải làm xong váy cưới cho mình trước khi kết hôn, sau đó khoác nó lên mình hôm gả cho chồng mình.”
Cửa Cả than nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Đáng tiếc mọi người không có duyên nhìn thấy bộ váy cưới do mẹ tôi đích thân làm, mặc dù bà mới chỉ làm được một nửa, nhưng … thật sự rất đẹp rất đẹp, có một lần bố tôi tình cở lật chiếc váy cưới mới làm được một nửa ấy ra, ngạc nhiên đến mức kinh sợ vì sự đẹp đẽ tinh xảo của nó mà muốn mang nó đi bán, bán được tiền rồi đi đánh bạc. Trong lúc nóng giận mẹ tôi đã đốt nó đi, đốt xong bà lại hối hận, bởi bà tính bán chiếc váy cưới mới may được một nửa ấy đi, đủ để tôi nộp tiền học cùng với các loại chỉ thêu, vải thêu để học thêu.”
Khán giả và ban giám khảo yên lặng nghe, lúc nghe đến cuộc hôn nhân của bố mẹ Cửu Ca hoàn toàn không hạnh phúc, lại có người cảm thấy thoải mái, đúng thế, không phải mỗi người đều hạnh phúc hoàn mỹ như thế ấy, có lẽ bọn họ không có vận may như Cửu Ca, gả cho một bá tước cho một Hoàng tử, nhưng ít nhất thuở ấu thơ của bọn họ lại tràn đấy ngọt ngào ấm áp.
Lúc này, có rất ít người cho rằng Mục Cửu Ca đang tranh thủ sự thương hại của người xem, cũng có lẽ do bọn họ biết Mục Cửu Ca căn bản không cần đếm tấm vé của sự thương hại.
“Mẹ tôi hy sinh quá nhiều cho tôi, đến nay bà do mặc bệnh mà trí nhớ bị tổn hại, đã không còn nhận ra tôi nữa rồi, song tôi vẫn hy vọng có thể để cho bà tận mắt nhìn thấy bộ váy cưới do tận tay tôi làm ra.”
Ống kính di chuyển, chiếu ra một vị phụ nhân với tư thế đoan trang, thanh nhã trên hàng ghế đầu tiên trong một bữa tiệc gia đình.
Hoa Vô Ý nhướn mày, ấy vậy mà lúc nãy anh không để ý ở vị trí đó đã có người ngồi. Có lẽ là tranh thủ lúc nãy đèn sân khấu tắt mà đi vào nhỉ? Nếu không không có khả năng anh không phát giác ra.
Vị bác sĩ mặc bộ tây trang phẳng phiu thoặt nhìn nho nhã tương xứng với Tô Ngải, khi ống kính di chuyển qua, ông nắm chặt tay Tô Ngải.
Hoa Vô Ý nhĩn rất rõ trên màn hình lớn, người này … là cha vợ tương lai của anh sao? Thế mà đã không đợi được đường hoàng tuyên cáo với mọi người rồi?
Ai cũng không ngờ rằng tối nay Tô Ngải sẽ đến.
Ngay đến Mục Cửu Ca biết trước tin tức cũng trưng ra bộ mặt không thể tin nổi.
Thực tình bác sĩ cũng không muốn mang Tô Ngải đến.
Thế nhưng hôm ông nhận được tin tức của Hoa Vô Ý vội trở về thăm Mục Cửu Ca, Tô ngải đang chuẩn bị đi tiếp nhận trị liệu phục hồi tế bào bỗng nắm lấy tay ông: “Cục cưng, Cửu Ca của tôi có cục cưng rồi!”
Bác sĩ kinh ngạc sao Tô Ngải lại biết được, thế nhưng câu đố trên người Tô Ngải ông vẫn chưa lý giải được, suy nghĩ một lát, ông bỗng muốn đùa mọi người, giấu mọi người đưa Tô Ngải về nước.
Thông báo tin tức cho Cửu Ca xong, vốn dĩ ông định đón luôn cả hai người ông bà Mục gia về, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng Cửu Ca đã ngăn ông lại.
Cô không nói rõ lý do nhưng ông biết, Cửu Ca không muốn rước thêm gánh nặng cho người trong Trọng Vũ. Mặc dù Lão Đại của bọn họ đã gần như khống chế được tình hình, nhưng vẫn phải ngăn chặn mấy con chó cùng dứt giậu, ông có thể chăm sóc tốt mình Tô Ngài, nhưng thêm hai người lớn tuổi nữa, ông không dám bảo đảm, thuê vệ sĩ lại chướng mắt quá.
Hoa Vô Ý cười mà như không cười nhìn chằm chằm vào vị cha vợ tương lai, nhìn đến mức lông gáy bác sĩ dựng ngược, cho tận đến khi giọng nói của Cửu Ca lại vang lên lần nữa.
“Tôi càng hy vọng mẹ mình có thể tận mắt nhìn thấy chiếc váy cưới mình chăm chút từng đường kim mũi chỉ, gả cho người tôi yêu.”
Hoa Vô ý bị hấp dẫn hoàn toàn bởi câu nói này của Cửu Ca.
Ống kính quay đến mặt anh.
Nhưng ai cũng không thể nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
Tiếng đàn sáo lại lần nữa vang lên, giọng nói Cửu Ca mang theo nụ cười cất lên trong tiếng nhạc:
“Hôm nay con gái có ai vì mình may áo cưới, từ lúc mười hai tuổi tôi đã bắt đầu may chiếc váy cưới này, không dám nói khiến thiên hạ phải kinh ngạc cảm thán, nhưng dám bảo đảm cả đất trời chỉ có một! Người đời chỉ nói thời xưa áo cưới chỉ là một bức thêu gắn lên tấm lụa đỏ, nào biết áo cưới chính là từ quần áo người trời lột xác mà thành. Thời xưa có Hạnh Nhi, mặc lên váy trời gả cho người trời, bách tính theo đó mà mô phỏng theo. Áo cưới thực sự có thể khiến cho người kế thừa của Tô gia dùng hơn chục năm để làm, lại hả chỉ có một tấm áo đỏ đơn giản kia!”
Dứt lời, trên trời một tấm lụa đỏ diễm lệ chói mắt người chậm rãi rơi xuống, dài khoảng bảy mét có thừa, rộng gần bố mét là lụa lại giống như không hoàn toàn là lụa, độ rủ xuống cùng với ánh sáng bóng tỏa ra khiến cho con người ra vừa nhìn liền cảm thấy tấm vảy này có giá trị ngang trời.
Tấm vải từ từ mở ra, theo đó hình theo bên trong tấm vải cũng từ từ hiện ra.
Cho đến tận góc cuốn cuối cùng của tấm vải, bức thêu hoàn thiện trên tấm vải treo trên không cuối cùng cũng hiện ra trước mắt mọi người.
“Oa!!!!” Tất cả người xem ở tầng một đều đứng dậy, đến Saleh ở tầng hai cũng không nhìn nổi mà đứng lên bước đến lan can.