Hướng Hưng Học dắt chó lên xe, ngồi trong buồng lái gọi điện cho Hướng Nghiễm.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Anh không xác định được Hướng Nghiễm là bận rộn hay cố tình không nhận điện thoại của anh.
Anh đặt điện thoại di động lên giá đỡ, mở hands-free gọi Hướng Nghiễm thêm một lần nữa.
Như dự liệu, không ai nghe máy.
Tiếng nhắc nhở tiếng Trung tiếng Anh không ngừng lặp lại, âm thanh lạnh lẽo hơn cả gió trên hoang nguyên.
Hướng Hưng Học nhìn vô lăng, cổ họng lại thấy lạnh lẽo —— chiếc xe hơn ba triệu, Hướng Nghiễm cũng để lại.
Hướng Hưng Học chưa bao giờ nghĩ mình lại đáng nhiều tiền như vậy, anh cho là toàn thân anh không đủ mua một chiếc Rolex, Hướng Nghiễm lại bỏ ra mấy trăm vạn vì anh.
Nhà, xe, tiền, đồng hồ, quần áo. Tiêu tiền như nước.
Anh muốn khóc cũng không khóc nổi, chất lỏng trong thân thể toàn bộ từ đôi mắt chảy ra ngoài.
Cẩu Tử chồm lên lưng ghế, dùng móng vuốt khều khều cánh tay Hướng Hưng Học, liếm mặt anh.
Hướng Hưng Học quay đầu đẩy nó về chỗ ngồi phía sau xe, sờ sờ đầu Cẩu Tử, "Chúng ta phải tìm mẹ về nhà."
Anh lái xe đến bệnh viện, tìm cô y tá quen.
"Bác sĩ Hướng à, quãng thời gian trước không phải anh ấy mới nghỉ bệnh sao, sau khi quay lại liền xin chuyển đi nơi khác —— chuyển đi đâu à, bệnh viện thành phố S. Chắc là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố S đấy, chuyển đến đó học tập. Sao vậy, anh là chú còn không biết anh ấy đi đâu sao?"
Hướng Hưng Học muốn cười, lại cười không nổi.
Cô y tá ý thức được mình nói sai, có chút không tự nhiên hắng giọng một cái, "Anh thử đi hỏi chủ nhiệm Triệu xem, chủ nhiệm Triệu bởi vì chuyện này mà phát hỏa mấy ngày, ông ấy chắc chắn biết bác sĩ Hướng đi đâu."
Hướng Nghiễm chuyển tới bệnh viện thành phố S, từ Đồng thành lái xe đi mất khoảng ba tiếng. Chủ nhiệm Triệu nói, kiểu học tập này như một chiếc ván nhảy, bác sĩ trẻ tuổi nếu như được bệnh viện nhận rồi, sẽ có thể ở lại đó, đi rồi nghĩa là đi rồi, khó mà về lại.
Đi rồi là sẽ không trở về nữa.
Đại sảnh của khu vực khám bệnh vẫn như lúc trước, khu tiếp nước truyền dịch nhi đồng cũng không thay đổi. Hướng Hưng Học một mạch đi tới trước cửa kính đại sảnh, mũi không ngừng hít vào, bệnh viện có mùi bệnh viện, lúc Hướng Nghiễm làm việc trên người chính là mùi nước khử trùng này, không có mùi thơm dễ ngửi của cây cỏ, nhưng vẫn như trước làm cho Hướng Hưng Học muốn ngừng mà không được.
Nhưng anh đã rất lâu không ngửi thấy.
Trong không khí là mùi thường có trên người Hướng Nghiễm, lại không phải mùi của Hướng Nghiễm.
Hướng Hưng Học đẩy cửa kính, nhìn thấy cửa hàng hoa ven đường bày mấy thùng bách hợp và cẩm chướng bên ngoài, còn có loại hoa mà Trang Thu Bạch tặng Hướng Nghiễm.
Hình như gọi là hoa diên vĩ, bên trong cánh hoa màu xanh tím có một trái tim màu vàng sáng.
Anh đột nhiên có chút tò mò, Trang Thu Bạch tặng hoa diên vĩ xanh lam là có ý gì.
"Chào cô, tôi muốn hỏi một chút, loại hoa này ý nghĩa là gì?"
"Vậy phải xem người tặng hoa hiểu thế nào, mỗi loại hoa đều có nhiều ý nghĩa, hoa diên vĩ xanh lam này có thể mang ý nghĩa sự ngưỡng mộ thầm kín, hoặc ca ngợi đối phương thanh lịch hào phóng."
Khóe miệng cô bé bán hoa cong lên lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Phần lớn mọi người không biết ý nghĩa của hoa diên vĩ, tiệm chúng tôi đều dùng nó để trang trí cho bó hoa."
Hướng Hưng Học gật đầu, "Ừ, tôi vốn cũng không biết nó tên gì..."
Anh chợt nhớ tới lúc Hướng Nghiễm nhận hoa, vừa nhìn đã gọi được tên.
Hướng Nghiễm am hiểu về hoa. Hướng Hưng Học vẫn không để ý đến chuyện này.
Anh trong vòng mấy ngày đã trải qua cảm giác tình cảm dâng trào, vào lúc này đối với cảm giác nóng bỏng truyền vào khoang ngực, dâng trào trong huyết quản đã không cảm thấy lạ lẫm nữa.
Hướng Hưng Học im lặng một lúc, sau đó hỏi: "Xin hỏi mãn thiên tinh ý nghĩa là gì?"
"Mãn thiên tinh bình thường dùng làm nền, ý nghĩa là nhớ nhung, mộng cảnh, vai phụ." Cô bé nở nụ cười, "Còn có thật lòng yêu thích."
"Cảm ơn cô, cho tôi một bó mãn thiên tinh đi."
"Chỉ cần mãn thiên tinh thôi sao?"
"Đúng vậy."
Hướng Hưng Học thường mua hoa, mua hoa hồng xanh lam duy nhất một lần, trong nhà trang trí phần lớn là mãn thiên tinh.
Hướng Nghiễm nói mãn thiên tinh nghĩa là "Anh nói rất có đạo lý", Hướng Hưng Học không tin, nhưng anh cũng không có tra cứu.
Anh quá trì độn rồi.
Hướng Hưng Học đặt hoa lên ghế phụ lái, Cẩu Tử lại đến gần ngửi ngửi.
"Mẹ đang ở thành phố S, cậu ấy có lẽ không cần tao nữa."
Hướng Hưng Học thở dài, "Không sao cả."
Anh thắt dây an toàn, dùng điện thoại mở ảnh Hướng Nghiễm ra.
"Hôm nay về đến nhà, Cẩu Tử cũng đã đón về."
"Nhớ em rồi."
"Anh yêu em."
Màn hình rơi xuống rất nhiều sao, còn có dòng chữ thoáng qua "đang trả lời..."
Thì ra Hướng Nghiễm đang xem.
Hướng Hưng Học dấy lên một tia hy vọng, anh lại gửi tiếp một câu: "Tan làm chưa?"
Không ai trả lời.
Hướng Hưng Học khởi động xe, nghĩ về những ngôi sao kia.
Anh không biết chức năng này khi nào thì xuất hiện —— anh chỉ biết là "nhớ em" không có sao, thêm vào chữ "rồi" thì lại có sao.
"Nhớ em" là có ý gì?
"Nhớ em" chuyện này đã xảy ra, mới phải thêm "rồi".
Rõ ràng "nhớ em", không thêm "rồi" —— hiện tại đang nhớ em, lại càng có thể diễn đạt tình cảm.
Hướng Hưng Học cảm thấy công ty Tencent nợ mình một vạn ngôi sao lãng mạn.
Anh thừa dịp đèn đỏ lại nhắn cho Hướng Nghiễm một câu "nhớ em", mới xóa đi loại oan ức kia trong lòng.
Hướng Hưng Học về nhà đem chuyện quá khứ nghĩ kĩ lại một lần, còn chưa biết chắc Hướng Nghiễm "tính kế" anh từ khi nào, anh chỉ đối với thắng bại bên hồ nước ngờ ngợ có chút cảm giác, Hướng Nghiễm nói cậu muốn ra kéo, sau đó ra bao, logic này có chút đơn giản, bản thân anh cũng sẽ không ra như vậy.
Cậu bạn nhỏ là cố ý thua trận, có lẽ bởi vì Hướng Hưng Học nói muốn ở trên. Vì vậy mà Hướng Nghiễm nhường anh.
Hướng Hưng Học lại không hiểu được.
Anh quá ngu ngốc, như Hướng Hưng Bang nói, là thiếu thông minh.
Hiện tại biết Hướng Nghiễm ở bệnh viện nào, anh cũng không dám tùy tiện đi tìm, anh có thể nhận sai, nhưng anh không biết sai lầm Hướng Nghiễm để ý rốt cuộc là cái gì.
Hướng Nghiễm sau khi sinh bệnh mới xin chuyển đi nơi khác học tập, vừa mới đi chưa bao lâu, không phải sau khi Hướng Hưng Học đi liền lập tức đi.
Có thể cậu vốn cũng không đồng ý đề nghị "chia tay", cậu cũng muốn chờ một chút, chờ Hướng Hưng Học về —— dù sao cái ngày Hướng Hưng Học đi, Hướng Nghiễm còn dắt theo Cẩu Tử đưa anh đến sân bay, không phải dáng vẻ muốn rời đi.
Hướng Hưng Học nhắn một tin nhắn cho Hoàng Đào, "Hoàng Đào, thầy hỏi em một chút chuyện được không."
Bên kia trả lời rất nhanh, "Chuyện gì vậy thầy?"
"Hôm đó chúng ta đi tìm ngựa, đội cứu hộ đã báo cho người nhà, Hướng Nghiễm ngày hôm đó ngồi máy bay đi Lan Châu."
"??? Thầy đang khoe ân ái sao??? Cẩu lương này em ăn thật không biết nên khóc hay cười."
"Không phải, sau khi trở về cậu ấy giận thầy, rất tức giận. Em nói xem, vì sao cậu ấy lại tức giận?"
"Nên nói thế nào đây, chính là vì rất lo lắng cho thầy thôi. *dùng nồi che mặt lại*"
Hoàng Đào lại nhắn lại một câu, "Không sao đâu, dỗ dành là tốt rồi, bạn trai em nếu như leo núi gặp nguy hiểm còn phải nhờ đến đội cứu hộ đi tìm, em khẳng định cũng nổi giận với anh ấy. Anh ấy yêu thầy mới nổi giận với thầy, không yêu thầy sẽ không quản chết sống của thầy đâu."
"Là như vậy phải không?"
"Là như vậy đấy."
Hướng Hưng Học cảm thấy Hoàng Đào vẫn chưa nói đến điểm mấu chốt, dù sao cô bé cũng không biết đầu đuôi câu chuyện, "Em bây giờ có rảnh không?"
"Dạ rảnh."
Hướng Hưng Học gọi điện thoại qua, đem chuyện lời nhắn kể hết, cũng kể hết lời Hướng Hưng Bang.
Cô gái nhỏ nghe xong trầm mặc hồi lâu, sau đó nói "Có thể là không chịu nổi."
"Không chịu nổi cái gì?"
"Sợ thầy chết đi. Thầy Hướng, thầy đối với anh Nghiễm như vậy kỳ thực rất nhẫn tâm, em cảm thấy, chỉ là cá nhân em cảm thấy thôi, thầy xem thầy bình thường đều an toàn trong trường học, đột nhiên lại muốn đi nơi băng tuyết ngập trời, anh Nghiễm vốn rất lo lắng, thầy xem anh ấy chuẩn bị cho thầy kĩ như vậy, nào là áo ấm rồi miếng giữ ấm, chính là sợ thầy lạnh, thầy thì hay rồi, ba tháng không có tin tức, đột nhiên có một cái tin lại là xảy ra chuyện, trái tim có lớn hơn nữa cũng không chịu được."
"Vì vậy mà muốn chia tay sao?"
"Có thể còn nguyên nhân khác nữa, em cảm thấy hai người như vậy cũng quá mệt mỏi rồi, rõ ràng rất yêu người kia, thế nhưng lại yêu đến độ thấp kém như vậy. Quá mệt mỏi. Nếu em nói, anh ấy có lẽ lúc bắt đầu không muốn thầy đi chỗ ấy, bên cạnh còn dắt theo một Mân Mân. Thế nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là thầy suýt chết, tuy rằng em cũng suýt chết."
Hướng Hưng Học nhỏ giọng nói: "Cậu ấy cũng không nói không cho thầy đi."
"Anh ấy như vậy là ngạo kiều, thầy biết ngạo kiều là có ý gì không? Ngoài miệng nói ra cùng suy nghĩ trong lòng không giống nhau, rõ ràng thích vẫn cứ nói ngược là không thích, không muốn thầy đi lại bảo thầy đi đi. Em cảm thấy anh ấy cũng rất xoắn xuýt, muốn ủng hộ lựa chọn của thầy, lại lo lắng cho thầy muốn chết."
"Thầy hiểu rồi."
"Đừng lo, anh ấy vẫn còn tình cảm với thầy, thầy thông suốt rồi, nhất định có thể đoạt về được."
Hướng Hưng Học ôm ấp dũng khí Hoàng Đào cho, lái xe đi thành phố S.
Anh sợ Hướng Nghiễm không muốn gặp mình, nên không dám dùng danh tự "Hướng Hưng Học" đăng ký.
"Bách Uẩn Hòa" được Hướng Nghiễm che chở, đến muộn năm năm.
Anh xem thời gian làm việc của Hướng Nghiễm, đặt hẹn số cuối cùng trước khi tan việc.
"Anh Bách Uẩn Hòa đúng không? Đau tim sao?"
Hướng Nghiễm liếc mắt nhìn bệnh án y tá đưa, cúi đầu ký tên lên bệnh án, tốc độ tay rất nhanh, đem hồ sơ đã ký bỏ vào chồng hồ sơ.
"Ừ."
Hướng Nghiễm gầy đi, cằm nhọn ra không ít, khí sắc cũng không tốt, xem ra rất mệt mỏi.