Mục Dã

Chương 6: Thai cử động



Ở Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp, thời gian trôi đi rất chậm.

Ban ngày không chia ra trưa chiều, chỉ có mặt trời mọc và lặn.

Bọn họ mỗi ngày chỉ có một bữa chính vào buổi tối, sẽ uống rất nhiều trà.

Những lúc đủ ánh nắng, pin mặt trời có thể tích trữ rất nhiều năng lượng, bóng đèn tròn vẫn sáng đến nửa đêm, cả nhà Ba Tháp cùng nhóm Hướng Hưng Học sẽ ngồi cùng một chỗ tán gẫu, Mộc Lạp Đề làm phiên dịch, hai đứa trẻ cũng học được một ít tiếng Hán, bọn họ có thể nghe hiểu người vùng khác nói chuyện, nhưng cũng rất ít chen lời. Các thiếu niên đều giống cha, trầm mặc như thế.

Lúc nói đến đứa nhỏ trong bụng Gia Mã, bọn nhỏ sẽ cao hứng, bọn nhỏ y vọng đó là em gái. Ba Tháp cũng hy vọng đứa trẻ là con gái, bọn họ sau này ổn định, bé gái có thể an ổn mà lớn lên. Ba Tháp cảm thấy con trai Kazakhstan không từng trải qua cuộc sống trên thảo nguyên sẽ không thể trở thành người đàn ông có thể gánh vác gia đình, nhưng con gái lại thích hợp với cuộc sống thành thị.

Thai nhi mới có mấy tháng, ở bên dưới y phục dày nặng, một chút cũng nhìn không ra, nhưng Ba Tháp quen đặt tay lên bụng Gia Mã. Hướng Hưng Học cảm thấy hình như Ba Tháp không muốn bỏ qua một lần thai cử động vào buổi tối.

Hướng Hưng Học nghĩ, anh đời này sẽ không có cơ hội có một đứa con, Hướng Nghiễm không thể sinh, anh cũng không muốn tìm cuộc sống khác.

Anh nhìn Ba Tháp cùng vợ thân mật, có lúc cũng sẽ ước ao, lúc ước ao sẽ cảm thấy nếu Hướng Nghiễm là phụ nữ thì tốt rồi, như vậy Hướng Nghiễm có thể mang thai cho anh, anh cũng muốn vỗ về bụng Hướng Nghiễm, muốn hôn lên bụng Hướng Nghiễm, muốn cách làn da nói chuyện với đứa nhỏ, Hướng Nghiễm sẽ là mẹ của con anh.

Loại tâm thái muốn cho Hướng Nghiễm mang thai so với ngày trước muốn Thẩm Vân Mộng sinh một đứa bé hoàn toàn khác nhau.

Hướng Hưng Học cũng không phải muốn có một đứa con lắm, anh chỉ là muốn cùng Hướng Nghiễm có một đoạn ký ức dịu dàng, muốn dùng đứa nhỏ buộc Hướng Nghiễm ở bên cạnh mình.

Hướng Hưng Học cảm thấy mình cũng rất biến thái, không trách Hướng Nghiễm gọi anh là "ông già biến thái".

Mỗi đêm, lúc Mộc Lạp Đề ngáy ngủ, Hướng Hưng Học đều sẽ bị Hoàng Đào xin kể một chút chuyện giữa anh và Hướng Nghiễm, rõ ràng lúc đầu là Lục Mân muốn nghe, Hoàng Đào lại cảm thấy muốn ngừng mà không được.

"Không được." Chị hai Hướng Hưng Học, Hướng Dung lập tức bác bỏ dự định ly hôn.

Người một nhà Hướng gia ngồi trong nhà bếp bàn kế hoạch sau này, bên ngoài vẫn chiêng trống vang trời.

Thẩm Vân Mộng cúi đầu cầm một nắm rơm rạ lau giày, cô nghe được câu này không hề ngẩng đầu, cũng không đáp lại.

Hướng Dung còn nói: "Trong thôn không từng xảy ra chuyện mất mặt như ly hôn, lại nói ba vừa mới đi, em lại muốn ly hôn, mặt mũi của ba để ở đâu?"

Hướng Hưng Học không lên tiếng.

Quả thật Thẩm Vân Mộng không phải người con dâu lý tưởng, không phải người vợ hiền lành, thế nhưng Hướng Hưng Học còn yêu cô. Quan hệ bọn họ tuy rằng đã tiến vào tuyệt cảnh, nhưng Hướng Hưng Học vẫn còn hy vọng.

"Cô à, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, người ta muốn ly hôn cũng đâu cần nói ra, cô làm sao biết ở đây không có ai lén lút ly hôn?" Hướng Nghiễm đã cởi âu phục, xắn tay áo thêm củi lửa vào lò.

Hướng Nghiễm khi còn nhỏ đã thích cái lò này, thường ngồi trên ghế nhỏ cầm kìm dài kẹp rơm rạ, có lúc Hướng Hưng Học sẽ bỏ mấy củ khoai lang vào đống lửa cho cậu, cậu bạn nhỏ tìm được khoai lang, vui vẻ chết được.

Hiện tại cậu vẫn ngồi trên ghế nhỏ, cái góc nhỏ đã không chứa nổi cặp chân dài của Hướng Nghiễm.

"Mày câm miệng cho tao." Hướng Hưng Bang quát lớn.

Hướng Nghiễm ngẩng đầu nhìn cha cậu, cười cười: "Cũng khó trách ba, tôi quên mất, ba cũng là điển hình của mấy người không ly hôn."

Chị ba Hướng Phong là người từng đọc sách, tư tưởng không đến nỗi cổ hủ, chị hỏi: "Sao lại đột nhiên muốn ly hôn, trước kia không phải rất tốt sao?"

Hướng Hưng Học nói: "Vấn đề là ở em."

"Em làm gì mà Thẩm Vân Mộng muốn ly hôn? Người trẻ các em đừng đem hôn nhân ra làm trò đùa."

"Anh ta không làm sai chuyện gì, là tôi ghét bỏ anh ta nghèo, không muốn cùng anh ta sống cả đời."

Thẩm Vân Mộng nói rất thản nhiên, giống như chuyện bọn họ đang bàn luận không phải chuyện lớn như ly hôn.

Lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng bếp lập tức an tĩnh.

Hướng Nghiễm đứng dậy, nói với Thẩm Vân Mộng: "Để bọn họ bàn đi, tôi dẫn thím ra ngoài đi dạo."

Hướng Nghiễm dẫn Thẩm Vân Mộng đi, trong phòng bếp bắt đầu ép hỏi.

Hướng Hưng Học có chút cảm kích Hướng Nghiễm, anh không muốn để Thẩm Vân Mộng nghe những lời khó nghe.

Anh cũng không muốn để đứa cháu nhỏ này nghe được chính mình khép nép nói "Em còn yêu cô ấy."

Hướng Hưng Học không lớn hơn Hướng Nghiễm bao nhiêu, nhưng chí ít anh vẫn tính là trưởng bối, trưởng bối thì cần thể diện.

Hai người chị của anh bắt đầu nói Thẩm Vân Mộng là người đàn bà trọng vật chất, nghe nói Thẩm Vân Mộng muốn ở cùng tác gia giàu có liền mắng cô đứng núi này trông núi nọ, sau đó đề tài lại trở thành quở trách Hướng Hưng Học "sợ vợ", "nhu nhược", "không có chí khí".

Hướng Hưng Bang vẫn cau mày nghe, sau đó ông nói: "Hay là anh trả hết tiền mua nhà cho chú, như vậy chú cũng thoải mái một chút, Thẩm Vân Mộng có thể vẫn muốn ở bên cạnh chú."

Hướng Hưng Học quyết định ly hôn.

Anh là đàn ông, anh cũng có sự kiêu ngạo của chính mình.

Nửa đêm, Hướng Hưng Học lên sân thượng, muốn hút mấy điếu thuốc, lại nghe thấy Hướng Nghiễm đang gọi điện thoại, ánh đèn từ màn hình điện thoại chiếu sáng nửa bên mặt cậu. Hướng Hưng Học lại phát hiện Hướng Nghiễm đã lớn, khuôn mặt đã góc cạnh rõ ràng rồi.

"Anh phải mấy ngày nữa mới về được, trong nhà có chút chuyện, em giúp anh tưới cây."

Hướng Nghiễm nhìn thấy Hướng Hưng Học, hơi gật đầu xem như chào hỏi, lại tiếp tục nói: "Bệnh nhân giường số 14 huyết áp thường không ổn định, em nhờ thầy Văn cẩn thận kiểm tra cho ông ấy..."

"Không vui sao?"

"Nhớ anh rồi?"

"Mấy ngày nữa anh về."

"Bây giờ không còn sớm, em ngủ sớm một chút, ngoan, ngủ đi."

Bên kia vẫn không muốn cúp điện thoại, Hướng Hưng Học đốt thuốc, anh cảm thấy rất trào phúng, bản thân mình là một người đàn ông trung niên lại ở trên sân thượng nghe trộm đứa cháu nói chuyện điện thoại cùng bạn gái, đứa cháu này của anh lại còn làm việc thỏa đáng như vậy, so với nó, cuộc sống của anh thực sự lộn xộn.

Nhưng anh ngoại trừ sân thượng còn có thể đi đâu?

Thẩm Vân Mộng ngủ ở trên giường trong phòng, cửa lớn trong nhà cũng khóa rồi, chìa khóa Hướng Dung giữ.

Ở quê, nhà rất lớn, phòng lại bị con cháu hồi hương chiếm hết, Hướng Hưng Học chỗ nào cũng không thể đi.

Hướng Hưng Học nghe thấy Hướng Nghiễm nói: "Ừ... ừ... anh yêu em... cúp máy đây." Thế nhưng thái độ rất miễn cưỡng.

Hướng Hưng Học mơ hồ cảm thấy Hướng Nghiễm và mình không phải là một loại người.

Cậu hẳn là người đàn ông được phụ nữ yêu thích, cũng sẽ đùa bỡn tình cảm của người khác, cậu có thể thấy được quẫn bách của Thẩm Vân Mộng, cũng có thể đưa Thẩm Vân Mộng ra khỏi cuộc bàn luận, cậu quan tâm chăm sóc, nhưng không hẳn sẽ chân thành.

Giống như câu nói thiếu kiên nhẫn ấy, "anh yêu em", vừa nghe đã biết là nói dối.

Tính tình Hướng Nghiễm rốt cuộc lại giống Hướng Hưng Bang.

Trên thảo nguyên, Hướng Hưng Học nghĩ, Hướng Nghiễm đối với mình ít nhiều cũng chân thành, cậu chí ít sẽ không nói với anh "em yêu anh".

Nghĩ đến đây, lòng Hướng Hưng Học lại thấy rất đau.

- -------

Hết cách, xóa đi post lại vẫn lỗi font:"(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.