Mức Độ Yêu Thích Của Anh Ấy

Chương 3



Đối mặt với Lam Đình ở khoảng cách gần là một vấn đề thách thức sự chịu đựng.

Lam Đình có đôi mắt màu nâu nhạt, dưới ánh mặt trời lại như hai viên ngọc trai phát sáng, ánh mắt lạnh nhạt xa cách. Lúc nói chuyện cùng hắn không giống như đối đáp giữa người với người, mà lại giống như nghiên cứu một chủng vật nào đó.

Từng tia từng sợi hương thơm lạnh lẽo cuộn tròn trong không khí bồng bềnh trôi đến, làm cho gương mặt ác liệt của Lam Đình tăng thêm mấy phần hung dữ. Kha Ngôn khẽ giật cánh mũi, không hiểu sao lại liên tưởng đến ánh phản quang kim loại của lưỡi dao, có chút dè chừng tầm mắt mang tính xâm lược của Lam Đình, mỉm cười dời tầm mắt.

Kha Ngôn có gương mặt lương thiện, cậu rất hay cười, khóe miệng nhếch cao quanh năm. Nhưng giữa hai hàng lông mày lại ẩn núp sự hờ hững khó mà che dấu, khiến người ta cảm thấy cậu như là không thèm để ý đến bất kì điều gì. Chỉ khi cúi đầu, để lộ chiếc cằm nhọn mới có thể nhìn ra chút ngoan ngoãn. Ẩn dưới mái tóc kia lại là đôi mắt vô cùng đẹp đẽ.

Lam Đình hơi nhíu mày, môi mỏng giật giật, muốn nói cái gì đó thì một tiếng còi sắc bén vang lên —— không biết từ bao giờ, thầy giáo đã mang túi bóng đi vào giữa sân, ngồi ở một bên chờ đợi bọn sinh viên dồn dập đứng dậy đi vào giữa sân.

Kha Ngôn như trút được gánh nặng, thừa dịp chống ghế tựa dài đứng dậy lẫn vào đám sinh viên kia. Lam Đình tuỳ hứng nhìn thân ảnh Kha Ngôn, mí mắt vừa rơi xuống, ngay lập tức khôi phục bộ mặt không hề cảm xúc, buộc chặt dây giày sau đó đi tập trung một cách thật thong thả.

Khởi động, chạy bộ, đu xà, luyện tập theo cặp…

Kha Ngôn một mặt làm theo hiệu lệnh của thầy thể dục, một mặt suy nghĩ tại sao Lam Đình lại xuất hiện ở nơi này.

—— Không cần phải nói, này là do thế giới tiềm thức  của Lam Đình thống trị tất cả hành động, cho dù bất chợt nảy sinh ý nghĩ lựa chọn đều sẽ bị thế giới này hợp lý hoá.

Giống như tuần trước, Kha Ngôn lên mạng xem giờ học, Lam Đình cũng không ở trong tiết học này. Lần này đột nhiên xuất hiện, bất kể là thầy thể dục hay là bạn học đều không phát hiện có gì đó không đúng, có vẻ như anh ta vừa bắt đầu chính là một thành viên của lớp học này.

Vì để cho mọi người có thể tổ đội hai người để luyện tập, tổng số người của lớp học quần vợt vẫn luôn là số chẵn. Sau khi Lam Đình tham gia, lẽ ra nên dư ra một người, nhưng theo như Kha Ngôn quan sát, cũng không ai bị dôi ra. Điều đó đã nói rõ, ở thế giới này giống với bản thân mình trước sau như một, lặng yên không một tiếng động xóa đi một người không quá quan trọng.

Tại sao lại như vậy?

Lẽ nào nơi này có người nào hoặc là đồ vật gì đó hấp dẫn Lam Đình?

Ánh mắt liếc về một quả bóng quần vợt đang bay đến, Kha Ngôn nhanh nhẹn nghiêng đầu giơ tay, năm ngón tay vừa nắm lại, vững vàng chụp lấy quả bóng ở trong tay.

Một nữ sinh mặc chiếc váy hồng nhạt đang chạy tới từ cách vách sân bóng, nói áy náy liên tục: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý…”

Hắn không yên lòng chuyện của Lam Đình, lúc đưa quả bóng cho nữ sinh không kịp suy nghĩ đã nhanh chóng thu tay lại, quả bóng quần vợt từ lòng bàn tay rơi xuống đất.

“Xin lỗi…” Hắn ngồi xổm xuống nhặt, bỗng nhiên khung đen nhảy ra một cái ——

【Mức độ yêu thích: -2】

【Mức độ yêu thích hiện tại: 4】

Tim chợt đau, Kha Ngôn duy trì động tác nửa ngồi nửa quỳ, không kịp suy nghĩ vấn đề gì đang diễn ra, cả cơ thể đã cứng lại rồi.

Nữ sinh dùng vợt bóng quần vợt tiếp được quả bóng, mím môi đối với Kha Ngôn nở nụ cười, quay người chạy về sân bóng.

Trong lòng Kha Ngôn có khổ mà không thể nói, không biểu hiện gì trên mặt, máy móc quay lại, cách lưới quần vợt gật đầu với đối phương, ra hiệu tiếp tục luyện tập.

【Mức độ yêu thích: -1】

Kha Ngôn: “…” Cậu lại làm cái gì chọc giận Lam Đình? QAQ

Cậu không phải chủ nhân của thế giới tiềm thức này, cho nên nhất định phải dựa theo quy tắc của thế giới này. Nếu bây giờ lập tức rời đi bằng việc trốn học, rất có thể sẽ bị nhân vật chính phát hiện, mà gắng gượng chống đỡ ở đây thì mức độ yêu thích giảm xuống cũng không phải  biện pháp…

Kha Ngôn nhìn chung quanh sân quần vợt, ở phía sau chếch về phía đối diện  thấy được hình ảnh Lam Đình nhảy lên phát bóng.

Cách thức Lam Đình luyện tập cùng tầm mắt của anh giống nhau rất có tính tấn công, như chúa tể sơn lâm vờn một cái sẽ bắt được động vật ăn cỏ không hề có lực phản kích. Quả bóng va vào góc chết ở phía đối thủ, thể hiện cách thức chơi quần vợt ác liệt lại không kém phần tao nhã, vô cùng nhuần nhuyễn.

“Ầm” một tiếng, quả bóng quần vợt đập xuống đất bay lượn đến lưới sắt, Lam Đình chạy hai bước đuổi theo quả bóng, dừng lại chống đỡ đầu gối thở gấp, mồ hôi rơi xuống tại chỗ, giơ tay nói: “Không được, chờ một chút, tôi lấy hơi…”

Lam Đình có chút mất hứng, giống như giấc ngủ trưa bị đánh thức, áp suất xung quanh thật thấp, cánh tay nắm vợt bóng buông xuống, nghiêng người sang, ánh mắt lướt qua lưới một cách không hài lòng lắm.

Kha Ngôn cảm nhận được ánh mắt của Lam Đình dừng trên người mình, tim như ngừng đập, dù thế nào cũng phải bổ sung mức độ yêu thích bị giảm xuống kia. Kha Ngôn cảm thấy được bản thân đã quá khẩn trương, dù sao năm đó Tập đoàn Cách Nhã đã hết lòng trợ giúp dự án “Kế hoạch đánh thức tiềm thức chìm sâu”. Cho nên khi mới bắt đầu, cậu không hi vọng đây chỉ là thử nghiệm mà nhất định phải thành công thâm nhập.

Mà như vậy trái lại làm cho cậu không dám thoải mái tay chân chạy đi thử nghiệm bất cứ chuyện gì.

【Mức độ yêu thích: -1】

Bây giờ không đi là không được, mỗi một phút đồng hồ trôi qua cậu vẫn giẫm chân tại chỗ, vậy thì Lam Đình đang ở Sở đánh thức sẽ dần tiến vào trạng thái hôn mê sâu vĩnh viễn.

【Mức độ yêu thích: -1】

【Mức độ yêu thích hiện tại: 1】

“…” Mẹ hắn đây là tính khí thiếu gia sao? Cũng quá khó đi!

Kha Ngôn cắn răng hướng đồng đội làm một cử chỉ “Tạm dừng”, đi xuyên qua hai sân bóng, khom lưng nhặt lên quả bóng quần vợt đang lăn lốc, chống đỡ đầu gối, nói: “Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Nam sinh bị Lam Đình hành hạ  quá trời quá đất, vẫn luôn giận mà không dám nói gì, không dễ gì được người giải cứu, nhanh chóng mang theo vợt bóng rời đi.

Kha Ngôn thấp thỏm lộ ra một nụ cười xán lạn, nhìn Lam Đình ở phía đối diện, thương lượng một chút: “Có thể để tôi tổ đội cùng anh không?”

Mí mắt Lam Đình thoáng ép xuống, hơi híp mắt, không tỏ rõ ý kiến.

Mức độ yêu thích sắp đi tong rồi, Kha Ngôn đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng mà vứt chiếc quần vợt trong tay, nhảy lên một cái, “Ầm” một tiếng, quả bóng đập vào bên chân của Lam Đình, theo một đường quỹ đạo bay ra phía ngoài.

“Thế nào?” Kha Ngôn chuyển động vợt bóng nhìn khiêu khích.

Sinh viên xung quanh sân bóng lặng lẽ đánh giá bên này, Lam Đình đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn Kha Ngôn vài giây, khóe miệng nhếch lên, khẽ “hừ” một tiếng, duỗi ra vợt bóng trên đất, một quả bóng nhảy lên từ vợt bóng.

【Mức độ yêu thích: +1】

“Hô!!!”

Chỉ tăng lên một chút, không có gì gọi là vui vẻ hết trơn, cũng may Lam Đình tiếp nhận sự khiêu chiến của cậu, Kha Ngôn điều chỉnh tốt hô hấp, đứng ở đường biên song song  nắm chặt vợt bóng ngang tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Muốn đối phó Lam Đình với tính tình xâm lược mười phần này thật không dễ dàng, nhất định phải mang theo nhịp điệu quấy rầy anh ta, lôi anh ta từ trong trạng thái thư thả.

Kha Ngôn nhìn chằm chằm vợt bóng một cách hết sức chăm chú, khi Lam Đình phát bóng đồng thời chạy về phía điểm dự đoán, một cước đạp mạnh lùi cơ thể lại, dùng tư thế thoải mái nhất đánh bóng, ầm!

Kha Ngôn ý định phải lưu lại ấn tượng thật tốt cho Lam Đình, một lần luyện tập quần vợt đến thẳng thắn dứt khoát, gồm cả lực đạo cùng góc độ, có thể nói là kinh diễm.

Lam Đình dường như chỉ là ôm tâm trạng thử một lần, căn bản không có ý định tiếp nhận trận đấu này, tùy ý để quả bóng đập vào bên trái góc ngoài bay thẳng đến sân bóng cách vách.

Đồng học ở sân bóng kế bên ném quả bóng trở lại, Lam Đình giơ tay tiếp được, như có điều suy nghĩ đem quả bóng lần lượt ném lên mặt đất, ngón tay thon dài đột nhiên nắm chặt, đôi mắt không kiên nhẫn khiến cho cả người lui về sau, khí chất đột nhiên thay đổi.

Ném quả bóng nhảy lên, lực phát bóng lần này không giống như lúc trước, quả bóng mang theo tiếng gió đập trên mặt đất, Kha Ngôn hai tay vung lên đem quả bóng nhanh chóng phát lại.

Từ nhỏ, Kha Ngôn đã bắt đầu đánh quần vợt, kỹ thuật đánh bóng có thể nói là có năng khiếu hơn người. Thời đại học ngoại trừ luôn ở phòng thực nghiệm, thời gian còn lại cơ bản đều hao tổn ở trên sân bóng, nhưng cậu chưa từng gặp qua Lam Đình như vậy, thật sự có kỹ thuật đánh bóng.

Lúc bắt đầu, cậu còn muốn nhường một chút, miễn cho mặt mũi của Lam Đình rơi rớt, ai biết càng đánh càng lực bất tòng tâm.

Môn thể thao quần vợt cứ như vậy thể hiện tính thi đấu rất mạnh. Kha Ngôn cùng Lam Đình phong cách đánh bóng tương tự, ngay khi lĩnh vực mình am hiểu bị đè ép như vậy liền khơi dậy  lòng háo thắng, bất tri bất giác kéo đầy lực đạo.

【Mức độ yêu thích: +5】

【Mức độ yêu thích hiện tại: 7】

Ngày lúc khung đen nhảy ra, Kha Ngôn có chút thụ sủng nhược kinh, chỉ hoảng hốt trong giây lát, không chú ý vợt bóng, quả bóng bay quá cao, không chút lưu tình đập xuống!

Không kịp cứu bóng, thân thể cũng mất đi cân bằng, Kha Ngôn lảo đảo vài bước, dưới chân xoay một cái, chuẩn bị chào hỏi mặt đất, vợt bóng tuột khỏi tay bay ra ngoài thật xa đánh vào lưới bóng.

Lần này thật chân thực, trước mắt Kha Ngôn biến thành màu đen, nhất thời không chú ý đến đầu gối hay cổ tay, chỗ nào đau hơn, nằm trên mặt đất một lúc lâu cũng không thể đứng lên.

Trước mặt xuất hiện một bóng đen, giọng nói của Lam Đình từ đỉnh đầu vang lên: “Cậu không sao chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.