Mùa hè năm 2000, vì kiếm chút tiền lộ phí đi Pháp, tôi và Tề Ca đại đa số thời gian đều ở nhà hàng Tây và quán bar kéo đàn. Chuyến du lịch mỹ mãn ở Tây Tạng làm tôi đối với chuyến du lịch Pháp ngay Tết âm lịch tràn đầy chờ mong, lần lượt mộng tưởng được cùng Tề Ca đuổi theo dấu chân của Debussy, dạo chơi ở học viện âm nhạc Paris, ở con đường Mallarme tại Paris cùng linh hồn Mallarme đối thoại……..
Tháng 9 năm 2000, sau khi khai giảng năm 3 không bao lâu, ở tiết học lịch sử âm nhạc phương Tây, giáo sư mở tấm ảnh chân dung của Debussy ra, bắt đầu giảng về nhân vật tiêu biểu của trường phái ấn tượng trong lịch sử âm nhạc Châu Âu.
―Nếu muốn lĩnh hội âm nhạc của chủ nghĩa ấn tượng, không thể không thưởng thức tác phẩm thành danh 《L’Apres-midi d’un Faune》 của Debussy……
―…. Kết cấu của tác phẩm là ba dạng nhạc khúc cùng sự kết hợp nguyên tắc biến tấu………. Nội dung câu chuyện kể về Mục Thần gặp được tinh linh, Mục Thần truy đuổi tinh linh và Mục Thần mất đi tinh linh……….‖
―……..Trong thần thoại Hy Lạp cổ, nửa người nửa thú Mục Thần tượng trưng cho sức sáng tạo, âm nhạc, thơ ca và tình ái, đồng thời cũng là biểu tượng cho sự khủng hoảng và ác mộng…………‖
Nghe giáo sư giảng bài, tôi bắt đầu thất thần. Đối với tôi mà nói, Tề Ca là tượng trưng cho sức sáng tạo, âm nhạc, thơ ca và tình ái, hay là dấu hiệu của sự khủng hoảng và ác mộng?
―………Vở kịch ballet cùng tên dựa vào tác phẩm giao hưởng này, được xem như tác phẩm mở đầu cho thời kỳ cận hiện đại, cũng là một trong số ít tác phẩm lấy nhân vật nam giới làm nhân vật chính.‖
―………Vũ công nam nổi tiếng Nijinsky (Vaslav Nijinsky), đồng thời là người tình đồng tính của nhân vật văn hoá nổi tiếng Diaghilev (Sergei Diaghilev), đã can đảm đem một vài động tác thủ *** vào phần cuối của bài biểu diễn, ngay lúc đó đã gây sóng to gió lớn….‖
―Nghe nói đối với những người quá say mê tác phẩm giao hưởng này, đều có khuynh hướng đồng tính luyến ái, ví dụ như Nijinsky. Ha ha, nói đùa thôi. Các em nếu có cơ hội, nên thưởng thức một chút bộ kịch ballet cùng tên, sẽ giúp ích cho việc lý giải khúc mở đầu (Prelude) của bộ giao hưởng này….‖
Mặt sau giáo sư nói tiếp cái gì, tôi nghe không rõ. Trong đầu lặp đi lặp lại mấy chữ ― đối với những người quá say mê 《L’Apres-midi d’un Faune》‖, ―đồng tính luyến ái‖, bất giác mồ hôi đã ướt đẫm…….
Hai ngày sau, Tề Ca dựa vào mối quan hệ của mẹ hắn, mượn được cuốn băng ghi hình vở ballet 《L’Apres-midi d’un Faune》 do Nijinsky đóng vai chính. Tôi cùng Tề Ca ngồi trước màn hình TV, nhìn Nijinsky cùng Thủy tinh linh dùng vũ điệu hai người thể hiện mộng đẹp của Mục Thần trong tiếng nhạc quen thuộc tiếng sáo nhẹ dần tưởng chừng như khi có khi
không, Thủy tinh linh lặng lẽ lui ra, Mục Thần vẻ mặt mê mang dựa vào hồi ức tuyệt vời ban nãy mà nằm thủ ***, suy đoán đó là hư ảo hay vẫn là chân thật….
Tay phải tôi bị Tề Ca siết gắt gao, đầu ngón tay bị chai của hắn tưởng chừng muốn đâm vào da thịt tôi, lòng bàn tay ướt ẩm ướt dính chặt lấy mu bàn tay tôi.
Đã muốn lên thuyền trộm, nếu nhảy xuống biển, chỉ có thể chết còn không nhảy xuống, chính là kẻ trộm. Sự thật chính là đơn giản như vậy.
Một tháng sau, ngày lễ quốc khánh 1 tháng 10. Một đơn vị hành chính quốc gia nào đó tổ chức lễ kỉ niệm sáu mươi năm ngày thành lập, mời chúng tôi đến hội trường biểu diễn mở màn cho buổi hoà nhạc mừng quốc khánh. Đơn vị kia nằm ở ngoại thành Bắc Kinh, từ nội thành đến đó mất hơn ba giờ ngồi xe. Một đám người chúng tôi ngủ say đến mức tiếng ngáy nổi lên bốn phía, nước miếng chảy dài.
Sau khi nghỉ ngơi ăn cơm chiều ở căn tin cơ quan, chúng tôi ùn ùn kéo vào phòng thay đồ đổi trang phục biểu diễn, lại như ong vỡ tổ chen vào gian hóa trang phía sau hậu trường chờ đợi lên sân khấu lẫn rôm rả nói chuyện phiếm. Tôn Sâm bắt đầu thuyết giảng bách khoa toàn thư về phương pháp tán tỉnh con gái, khiến cho một đám sắc lang chảy nước miếng nhỏ giọt, tiếng hô hâm mộ không ngừng.
Tôi ngồi ở ghế hóa trang điều chỉnh dây đàn, Tề Ca đứng trước gương so cao thấp chiếc nơ của mình. Nơ của hắn chắc bị túi hành lý đè ép, cho nên đeo xong thể nào cũng bị vểnh lên một bên, kéo phẳng xuống không được. Hắn rầu rĩ cực kỳ, y hệt con mèo nhỏ chạy theo đùa giỡn cái đuôi của bản thân, tôi nhịn không được nở nụ cười.
Hắn từ trong gương thấy tôi cười, xoay người hướng về phía tôi hất mặt: ―Đừng đứng yên xem náo nhiệt, mau tới giúp tôi cái!‖
Tôi không dám thân mật tiếp xúc với hắn trước mặt bao nhiêu người, càng sợ hắn thừa cơ hội động tay động chân, hậm hực đáp: ―Mặc kệ! Cậu có tay có chân để làm gì cơ chứ?‖
Hắn cười gian đi đến trước mặt tôi, dùng thanh âm gần như thì thầm: ―Cái đó còn phải hỏi cậu, tay tôi đêm qua dùng để làm gì nhỉ?‖
Tôi thẹn quá hóa giận, cầm một chai nước khoáng còn chưa mở nắp định đánh hắn, hắn linh mẫn né tránh, bắt lấy cổ tay tôi….
―Tề Ca! Có người tìm!‖ Không biết ai hô một tiếng.
Tề Ca dĩ nhiên không muốn buông tha tôi, hắn cũng không thèm quay đầu lại trả lời: ―Muốn tìm thì tự đi vào tìm! Bổn đại gia bây giờ không rảnh!‖
―Tôi đã muốn vào được.‖
Tôi và Tề Ca theo tiếng nhìn lại, là công chúa của quản huyền hệ: Lạc Cách Cách.
―Anh hiện tại có rảnh không?‖ Lạc Cách Cách khẽ mở môi xinh, mỉm cười. Quả nhiên là cười khuynh thành.
Tề Ca ngượng ngùng bỏ cổ tay tôi ra, theo bản năng sờ sờ cái nơ không chỉnh được trên cổ áo của mình, hỏi: ―Tìm tôi có chuyện gì không?‖
―Đi ra ngoài nói đi! Gian hóa trang rất ồn, ở trong này nói chuyện là phải hét mới được. Giọng của em chịu không nổi.‖ Thanh âm dịu dàng điềm đạm như thế, ai có thể cự tuyệt nàng được?
Tề Ca sóng vai Lạc Cách Cách đi về phía cửa. Tề Ca mặc một thân áo đuôi tôm màu đen, thân mình cao ngất Lạc Cách Cách xúng xính trong chiếc váy trắng, dáng người thướt tha.Lòng bỗng nhiên nhói một chút, bọn họ… thoáng giống một đôi kim đồng ngọc nữ chuẩn bị tiến đến lễ đường.
―Giọng của em chịu không nổi!‖ Có người bắt chước giọng Lạc Cách Cách nói chuyện, khiến cho cả đám cười vang. Bọn họ bắt đầu suy đoán quan hệ giữa Tề Ca và Lạc Cách Cách, có người nói sớm đã quen nhau, có người nói vừa mới bắt đầu, có người nói đang bắt đầu theo đuổi, còn có người nói Tề Ca đang lạt mềm buộc chặt…… Sau đó đề tài chuyển sang Lạc Cách Cách, mơ hồ nghe bọn họ tranh luận cái gì là B hay là C. Cụ thể nói cái gì đó, tôi căn bản không nghe lọt vào tai, trong đầu cứ loạn thất bát tao.
Tôi đang thất thần, đột ngột bị gương mặt phóng đại của Tôn Sâm dọa giật nảy người.
Tôn Sâm cầm túi sách quơ qua quơ lại trước mắt tôi: ―Túi sách của cậu hả?‖ Chiếc điện thoại di động trong túi đang reo không ngừng.
―Là của tôi.‖ Tôi tiếp nhận cái túi tìm kiếm chiếc di động bên trong. Tiếng chuông đã ngừng, màn hình hiển thị năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tề Ca gọi đến.
Tôn Sâm đứng một bên cằn nhằn: ―Tìm khắp gian phòng hóa trang, ai ngờ là di động của cậu. Tiếng chuông điện thoại của mình đều không nhớ, phải di động của cậu không đó? Ăn trộm đúng không?‖
Tôi không để ý Tôn Sâm chế nhạo, gọi điện cho Tề Ca, hỏi hắn có chuyện gì.
Tề Ca ở trong điện thoại oán giận: ―Làm gì thế? Cả buổi trời không tiếp điện thoại?‖
―Nghe bách thư toàn khoa tán tỉnh con gái phiên bản mới nhất nên nhập thần.‖ Tôi khó chịu trả lời.
―Đến phòng nghỉ bênh cạnh lối thoát hiểm phía đông tìm tôi, có chuyện cần nói!‖
Ở ngoài cửa phòng, tôi đụng phải Lạc Cách Cách mới từ bên trong đi ra, nàng cúi đầu cười, nhẹ nhàng lướt qua tôi.
Đẩy cửa ra, vừa thoáng thấy Tề Ca, tôi phát hiện chiếc nơ trên cổ hắn đã chỉnh tề như mới, không giống như vừa rồi cứ vểnh lên một bên, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Tôi vẻ mặt âm trầm hỏi hắn: ―Lời hay không che giấu, che giấu không phải lời hay. Có chuyện gì mà phải trốn trong này nói?‖
Tề Ca ngồi trên sô pha cười ngoắc tôi qua: ―Lại đây, tôi với cậu nói lời hay.‖
Tôi đi qua, mới vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn liền khoác tay lên eo tôi: ―Đêm qua cậu mệt, lát biểu diễn xong trực tiếp về nhà đi!‖
Tôi hất tay hắn ra, ngữ khí lạnh băng: ―Còn cậu?‖
―Hôm nay là buổi cuối, ngày mai 11 được nghỉ, nhà của mấy đứa nữ sinh cùng khoa nằm ở Bắc Kinh, cho nên không muốn đi nhờ xe về trường mà trực tiếp về nhà luôn. Nhưng chỗ này rất vắng vẻ, con gái một mình kêu xe về không an toàn. Lạc Cách Cách muốn nhờ mấy nam sinh cũng không về trường như họ đi chung, đưa các nàng về nhà.‖ Nói tới đây, hắn lại duỗi tay ra ôm tôi, ―Tôi nói Lạc Cách Cách là thân thể cậu không thoải mái, cho cậu diễn tấu xong đi về trước. Tôi đưa Lạc Cách Cách về xong thì sẽ lập tức tìm cậu ngay.‖
―Ừ!‖ Tôi lung tung đáp ứng một tiếng, đứng lên kéo hắn, ―Quay lại thôi, phải điểm danh.‖
Tề Ca cười bảo: ―Đề nghị này của Lạc Cách Cách khiến bọn nam sinh khoa chúng ta vui sướng muốn chết, làm hộ hoa sứ giả, bọn họ cầu còn không được kìa!‖
―Là cậu cầu còn không được thì có!‖ Tôi phiết miệng lẩm bẩm.
Hắn đá nhẹ một cước vào đầu gối của tôi, mắng: ―Cút một bên đi!‖
Tôi một mình nằm trên giường, tưởng tượng cảnh Tề Ca đưa Lạc Cách Cách về nhà, tưởng tượng bọn họ sẽ nói cái gì. Nửa tỉnh nửa mở dường như nhìn thấy Tề Ca mặc lễ phục màu đen, ôm lấy Lạc Cách Cách mặc áo cưới đi vào nhà thờ. Mục sư lớn tiếng tuyên bố: ―Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu.‖ Tề Ca cười tươi hôn môi Lạc Cách Cách, Lạc Cách Cách ngẩng mặt hạnh phúc mỉm cười. Tôi trốn tránh ở một góc nhà thờ lẳng lặng khóc, nước mắt ào ạt chảy xuống, ngay cả con mắt đều nóng hổi……
Con mắt? Sao lại nóng như vậy được? Tôi hơi hơi mở mắt ra, phát hiện Tề Ca đang hôn đôi mắt của mình. Cảm giác được lông mi tôi rung động, hắn ngẩng đầu, mỉm cười hỏi han: ―Gặp ác mộng hả? Sao khóc dữ dội thế này?‖
Tôi vội vàng lấy lau nước mắt, Tề Ca đè tay tôi lại, cười khẽ: ―Hết rồi, đã muốn bị tôi hôn sạch!‖
Tôi bắt tay lùi về trong chăn, vẻ mặt ngượng ngùng: ―Cậu về đã bao lâu?‖ Ở trước mặt hắn chảy nước mắt làm tôi cảm thấy mất mặt vô cùng.
―Chắc được mười phút! Vừa về liền thấy cậu khóc suốt, cứ như bị thiên đại ủy khuất. Trước kia quả thật không biết cậu có thể khóc được như vậy.‖ Hắn buồn cười lắc lắc đầu, ―Mơ cái gì thương tâm vậy?‖
―Quên rồi!‖ Tôi hít hít cái mũi, ―Nhanh đi tắm rửa đi, trên người cậu có mùi con gái.‖
Tề Ca giả vờ muốn cắn cái mũi tôi: ―Mũi cậu là mũi chó a? Khứu giác sao linh mẫn thế? Cái này mà cũng đoán được.‖
Hắn đi tắm rửa, tôi trừng mắt nhìn trần nhà ngẩn người.
―Vì sao còn chưa ngủ?‖ Tề Ca từ phòng tắm đi ra, mang theo mùi thơm ngát sau khi tắm nằm xuống bên người tôi.
Tôi tiến vào trong lòng Tề Ca, đem mặt vùi ngay cổ hắn, hắn vươn hai tay bao quanh tôi.
Mặc kệ tương lai có thế nào, hiện tại, hô hấp có mùi hương bạc hà này là của tôi, cái ôm ấm áp này cũng là của tôi.
Ít ra, lúc này đây, giấc mộng vẫn còn tiếp tục.
Một tuần sau, phí dịch vụ diễn tấu quốc khánh được phát xuống, tôi không xem lấy một cái liền nhét vào túi sách. Ở căn tin ăn trưa, Tề Ca hỏi tôi: ―Phí diễn tấu đợt này thiếu một nửa so với đợt trước, cậu biết chưa?‖
―Tôi chưa thấy.‖ Tôi ăn rau muống xào hành Tề Ca gắp cho, thừa dịp trộn nó vào mớ rau rồi gắp trở về chén của hắn.
Tề Ca lại gắp thêm một ít rau hành cho tôi, ―Trường nói đem một nửa tiền diễn tấu để làm cái quỹ gì đó.‖
Tôi nhai nhai đồ ăn, bất mãn trả lời: ―Như vậy sao được? Phí diễn tấu là thù lao đơn vị cho chúng ta, trường có quyền gì cắt xén?‖
―Cậu ngay cả xem cũng không xem, chẳng phải không cần nhiều ít hay sao?‖ Tề Ca khó hiểu.
―Phần tiền này là tôi đáng được nhận, trường làm như vậy là sai. Về phần tôi thấy thế nào, xài ra sao phần tiền này, đó là chuyện riêng của bản thân tôi. Mặc dù muốn góp cái quỹ gì đi nữa, cũng phải là tôi tự lấy tiền túi bên ngoài đóng vô.‖ Tôi hiên ngang phát biểu chính nghĩa, tiếp tục ăn mớ rau Tề Ca gắp cho.
―Cậu nói rất có lý.‖ Tề Ca khen ngợi bỏ vào chén của tôi một khối thịt kho tàu.
Buổi chiều, tiết diễn tấu vừa chấm dứt, các sinh viên còn chưa kịp rời đi, Lạc Cách Cách tiến vào lớp chúng tôi, ánh mắt băn khoăn quét quanh lớp.
Có nam sinh ở bên cạnh ồn ào: ―Bên đàn hạc muốn nghe ngành chúng ta biểu diễn vĩ cầm a?‖ Hiện tại Trung Quốc và phương Tây kết hợp hình như cực kỳ thịnh hành.
Lạc Cách Cách cười mà không đáp, khi ánh mắt dừng ở trên người Tề Ca, hướng hắn gật đầu, vươn ngón trỏ thon dài chỉ ra ngoài cửa. Tề Ca đứng lên, cùng nàng đi ra ngoài phòng học.
Vài phút sau, bọn họ quay lại, Tề Ca đứng ở trên bục giảng.
Tề Ca thanh thanh giọng bắt đầu phát biểu: ―Về chuyện nhà trường tự tiện cắt xén phí diễn tấu của chúng ta, chúng ta quyết định liên danh kháng nghị lên Sở giáo dục, mọi người nghe xong đơn kháng nghị do Lạc Cách Cách soạn, nếu đồng ý thì mời kí tên phía dưới. Hai ngày sau, tờ kháng nghị này sẽ chuyển qua các lớp ở chuyên ngành khác.‖
Giữa tiếng vỗ tay, Lạc Cách Cách ung dung tiến lên bục giảng, mặt mỉm cười hướng về phía Tề Ca, không để ý tiếng ồn ào bên dưới, lanh lảnh đọc đơn kháng nghị. Tôi nhìn Tề Ca không chớp mắt, nhìn hắn vẫn mặt mày tươi rói ngắm Lạc Cách Cách……
Lòng rối loạn, bất an khó hiểu cùng buồn bực….
Lạc Cách Cách đọc xong, nhìn Tề Ca tươi cười, đem đơn kháng nghị giao cho Tề Ca, thướt tha rời đi. Các sinh viên vọt lên xếp hàng kí tên. Tôi nghe được có người nói chuyện: ―Đừng nói đây là vì lợi ích của mình, chính là xem mặt mũi của đại mỹ nữ, cũng phải ký tên mới được a!‖
Tôi kêu lại một nam sinh muốn đi ký tên, hỏi hắn: ―Hôm biểu diễn lễ quốc khánh, có phải các cậu từng thảo luận Lạc Cách Cách là B hay là C phải không?‖
―Đúng vậy!‖ Cái nam sinh kia đối với vấn đề của tôi cảm thấy mạc danh kỳ diệu, ―Sao vậy?‖
Tôi quỷ dị cười, ―Tôi nói cho cậu biết, nàng tuyệt đối là C.‖
―Sao cậu biết được hay vậy?‖ Nam sinh kia trở nên hứng thú, truy vấn tiếp.
Tôi đắc ý trả lời: ―Tôi từng thân mật qua nên biết.‖
Cái nam sinh kia chỉ vào người tôi cười to: ―Nhìn không ra nha, thực nhìn không ra nha, thì ra cậu cũng…‖
Tôi cười lớn xách đàn rời phòng học, Tề Ca đuổi theo: ―Vu Tiệp, cậu quên ký tên!‖
―Tôi không quên. Tôi không muốn ký.‖
―Cậu có ý gì? Đơn kháng nghị của Lạc Cách Cách với lời cậu phát biểu hồi trưa chẳng phải có cùng ý kiến hay sao? Mới có mấy tiếng đồng hồ a, cậu lại sửa chủ ý rồi?‖ Tề Ca cảm thấy là tôi cố tình gây sự.
―Đúng vậy! Không phải cậu không rõ, thế giới này biến hoá rất mau. Kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hoá, bây giờ tôi đổi ý.‖ Không để ý đến biểu tình kinh ngạc của hắn, tôi quay đầu bước đi.
Về đến nhà, tôi ăn nửa gói mì ăn liền, ngồi ở trên sô pha sinh hờn dỗi.
Hơn chín giờ, Tề Ca còn chưa trở về. Ngày mai không có tiết học sớm, theo lệ thường hẳn là đến nhà tôi qua đêm. Tôi không muốn tức giận đến ngủ không yên, quyết định lấy đàn ra luyện tập để bình ổn cảm xúc. Kéo mấy nhịp 《March from the Love for Three Oranges》 của Prokofiev (Sergei Prokofiev), cảm thấy dây có điểm giãn, liền dừng lại siết, nhưng vặn thế nào cũng bất động, tôi tìm một cái kìm, mới vặn hai cái làm trục dây bị đứt. Tôi tức tối quăng cái kiềm tới bàn trà, lúc này Tề Ca về tới.
Hắn nhìn nhìn cây đàn của tôi, lại nhìn nhìn cái kiềm nằm trên bàn, không nặng không nhẹ véo mặt tôi: ―Cái này cũng đáng tức khí hả? Ngày mai đổi một bộ dây 4/4 mới là được rồi?‖
―Mau tới đây ký tên cậu đi.‖ Tề Ca lôi từ trong túi xách ra tờ đơn kháng nghị, đặt trên bàn ngoắc tôi sang, ―Tôi vừa rồi ở phòng trọ sinh viên có hỏi mấy đứa ngành khác ở khoa chúng ta, tất cả mọi người đều đang chờ đơn tới chỗ họ kìa!‖
―Không ký!‖ Tôi mặt lạnh cự tuyệt, giống như chiến sĩ cách mạng cự tuyệt viết thư nhận tội khi bị bắt.
―Hắc, tôi nói cậu đang giở trò gì vậy? Tự dưng thoáng chốc lại đổi ý?‖ Tề Ca đi tới kéo tôi.
Tôi giật tay ra vặn vẹo thân mình tránh thoát: ―Lão tử hôm nay vô lý thế đó, không ký chính là không ký! Đánh chết tôi cũng không ký!‖
Tề Ca bị tôi tức giận đến bật cười: ―Cậu làm gì nha? Cái này có phải khế bán thân đâu?‖
Tôi đá hắn một cước, lớn tiếng hét: ―Ký khế bán thân cũng không ký cái đơn kháng nghị chó má này.‖
Mặt Tề Ca trầm xuống, từ sau lưng ôm lấy tôi, cầm lấy cánh tay tôi đặt trên bàn học, ―Xem ra phải dùng chút vũ lực rồi!‖
―Quản huyền hệ có mấy trăm đứa, thiếu tôi cũng chẳng sao, ngươi con mẹ nó, dựa vào cái gì ép buộc ta?‖ Mặt tôi dán trên tờ đơn kháng nghị của Lạc Cách Cách, cả nửa người bị Tề Ca đặt trên bàn.
―Hôm nay tôi liền ép buộc cậu!‖ Tề Ca nói xong, nhét một cây bút vào tay tôi, cầm lấy tay tôi viết hai chữ ―Vu Tiệp‖ xiêu xiêu vẹo vẹo vào tờ đơn kháng nghị.
Tề Ca buông tôi ra, giơ tờ kháng nghị lên đắc ý: ―Coi nè, không cần đánh chết cậu, không phải cậu cũng ký sao?‖
Tôi đứng giữa phòng kêu to: ―Không tính! Không tính! Đó không phải là tôi viết, không tính gì hết!‖ Lòng không khỏi một trận khổ sở, thật sự có cảm giác mình bị ép ký khế bán thân.
―Rõ ràng là tự tay cậu ký tên, vì sao không tính?‖ Tề Ca nửa dựa vào bàn học, buồn cười nhìn tôi, giống như xem con khỉ bị trêu chọc.
Tôi khàn cả giọng quát: ―Là cậu cầm tay tôi ký xuống, không phải là tôi tự nguyện. Mẹ nó, ngươi… ngươi cưỡng gian dân ý!‖
Tề Ca cười ha ha lên, chỉ chỉ vào người tôi: ―Cưỡng gian dân ý? Vậy cũng nghĩ ra được. Tôi ngay cả thân người cậu đều cưỡng gian, còn sợ ý muốn của cậu sao?‖
Mặt tôi thoáng chốc biến sắc, từng bước lùi về phía sau, ngã ngồi trên sô pha, đôi môi run rẩy không nói nên lời….
Tề Ca thấy tôi thật sự phẫn nộ, ngồi xổm trước gối của tôi bối rối giải thích: ―Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi nói sai, tôi……‖
Không đợi hắn nói hết lời, tôi hung ác đá hắn một cước ở chính giữa quần, cắn răng phun từng chữ: ―Hỗn đản! Xem người còn dám cưỡng gian ta nữa không!‖
Tề Ca hai tay băng bó đũn quần nằm nghiêng trên mặt đất, thân người co thành một khối, chân mày nhăn lại muốn dính vào nhau, cái trán lấm tấm mồ hôi. Tôi hơi sợ hãi, muốn đi dìu hắn, hắn lại giãy dụa ngồi lên. Tôi nghĩ hắn định ra tay đánh, âm thầm nắm chặt hai tay chuẩn bị ứng chiến. Ánh mắt Tề Ca sáng quắc bắn về phía tôi, dường như hiểu ra tôi nghĩ gì, cười khổ: ―Cậu yên tâm, tôi từng thề, quyết không tổn thương cậu dù chỉ là một ngón tay.‖
Yết hầu tôi nghèn nghẹn, quay đầu đi không hề nhìn. Hắn sẽ không hiểu, mỗi một câu hắn vô tình nói, mỗi một sự kiện hắn vô tình làm, so với hắn thật sự ra tay thì sát thương chẳng kém là bao. Tôi cười lạnh đi vào phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Giữa lúc tôi chập chờn đi vào giấc ngủ, Tề Ca một phen xốc chăn trên người tôi ra, đè lên người tôi. Hắn giống như bị điên rồi ra sức hôn tôi, hai tay ở trên người tôi sờ soạng xé quần áo tôi xuống, tôi dùng tay đấm chân đá chống đỡ. Sau một hồi vật lộn, toàn thân Tề Ca áp chế nằm trên người tôi, làm tôi không thể nhúc nhích. Chúng tôi giống như hai cây thánh giá nằm chồng lên nhau, ở trên giường giằng co. Điều này làm tôi nghĩ đến một từ ―hiến tế‖.
Tề Ca nhìn tôi thở phì phò mắng: ―Tiểu tử thối! Ngươi ra tay ác độc vậy đó, dù sao cũng phải để ta kiểm nghiệm chút coi có bị đá hỏng rồi không? Nếu không dùng được thì sao bây giờ?‖
Tôi đen mặt đáp trả: ―Ngươi đừng chọc lão tử nổi nóng, cẩn thận ta trở mặt!‖
Tề Ca cụt hứng buông ra, nặng nề mà xoay người, đưa lưng về phía tôi thấp giọng lẩm bẩm: ―Lòng dạ hẹp hòi! Thực mẹ nó ích kỷ!‖
Tôi cắn môi không hé răng. Tôi biết tôi ích kỷ, nhưng mà, có một số việc tôi không thể rộng lượng nổi.