Mục Thần Ký

Chương 1030: Gặp Lại Đô Thiên Ma Vương (2)



Hỏa Thiên Tôn liếc nàng một cái, Hư Thiên Tôn cũng không nói đến bên người Tần Mục thêm ra hai người, làm cho hắn hơi kinh ngạc, không biết nữ tử này đến cùng có tính toán gì.

Nhưng mà, Hư Thiên Tôn không nói, hắn cũng có chỗ giữ lại.

Mười Thiên Tôn đều trầm mặc xuống, bầu không khí có chút ngưng trọng. Theo lý mà nói, nếu tìm được tung tích Vô Ưu Hương, như vậy hẳn là lập tức mang binh giết tới nơi đó, xem như tổn thương thảm trọng cũng cần phải diệt trừ Vô Ưu Hương, diệt trừ Khai Hoàng.

Mà bây giờ, bọn hắn cũng không có ý định này.

Khách quan mà nói, Vô Ưu Hương chỉ là tiển giới chi tật, Thái Đế ẩn thân ở trong mới là họa lớn trong lòng bọn họ.

Cho dù vị Thiên Tôn nào vận dụng thế lực dưới trướng mình đi thảo phạt Thái Hư, đều sẽ gặp phải Thái Hư Tạo Vật Chủ và Vô Ưu Hương phản kháng, phía bên mình sẽ gãy binh tổn hại tướng, thế lực suy yếu.

Hiện tại, Thập Thiên Tôn của Thiên Đình đã không giống lúc trước, nếu như thế lực của mình suy yếu, sẽ

đánh nhau chết sống với Khai Hoàng Tần Nghiệp, chỉ sợ mình sẽ không chết trong tay địch nhân, mà chết dưới tên người một nhà bắn lén!

Dù sao, có vết xe đổ của Đại Nhật Tinh Quân này.

- Vô Ưu Hương, nhất định phải đánh.

Hồng Thiên Tôn mặt mũi hiền lành cảm khái nói:

- Lão phu vốn cho là Tần Thiên Tôn ở Vô Ưu Hương là một cõi yên vui không buồn không lo, không ngờ

lại là vùng đất hiểm ác như thế. Một nơi rách nát như thế cũng lấy tên gọi là Vô Ưu Hương, làm trò hề cho thiên hạ. Tiến đánh nơi đó, trước qua các loại hiểm cảnh trong Thái Hư, không bằng để đám trẻ nhỏ đi trước tìm kiếm đường. Đợi đến dọn sạch hiểm ác ngoại giới, chúng ta lại đi gặp một lần Tần Nghiệp và những Tạo Vật Chủ kia.

Các Thiên Tôn khác nhao nhao gật đầu nói phải, nói:

- Để đám trẻ nhỏ của các đại Chư Thiên đi trước thanh lọc con đường một chút, đến lúc đó sẽ để ý tới Tần Nghiệp.

Hỏa Thiên Tôn nhíu mày, nói:

- Chư vị, Thần Ma phổ thông tiến về Thái Hư, nửa điểm tác dụng cũng không có, chỉ là đi chịu chết!

Các Thiên Tôn khác nhao nhao cười nói:

- Môn đồ của Hỏa Thiên Tôn đông đảo, dưới trướng cường giả như mây, sao không tự mình dẫn binh tiến về Thái Hư, hàng phục Tần Nghiệp?

Hỏa Thiên Tôn giận dữ, phất tay áo đứng dậy, hầm hầm rời đi:

- Ta tiến vào Thái Hư, vào sinh ra tử, dò xét tin tức, các ngươi lại trong này cãi cọ lẫn nhau. Ngu phu, Hỏa mỗ xấu hổ làm bạn với các ngươi!

- Hỏa Thiên Tôn vẫn là tính tình nóng nảy này.

Đám người nhao nhao lắc đầu.

Phủ Mục Thiên Tôn.

Hồ Linh Nhi đã hạ giới, Tần Mục thì lưu ở trong Thiên Tôn phủ, mỗi ngày nghiên cứu vỏ trứng trong mắt mình, lĩnh hội phù văn ấn ký trên vỏ trứng, ngẫu nhiên trêu ghẹo hồ nháo với Vân Sơ Tụ, Lãng Uyển Thần Vương.

Vân Sơ Tụ là ở tronng Thiên Tôn phủ, chiếm một căn phòng không nguyện ý rời đi, Liên Hoa Hồn thỉnh thoảng cũng tới đến nơi đây, Lãng Uyển Thần Vương tiếp khách, ba nữ tử rất là náo nhiệt.

Khi ba nữ nhân cùng một chỗ, Tần Mục tận lực không tham gia cùng.

Rất nhanh có tin tức truyền đến, Thiên Đình quyết định dùng binh đối với Thái Hư, chiêu mộ Thần Ma các đại Chư Thiên nhập ngũ, Hồ Linh Nhi cũng sai người mang đến tin tức, nói là Thiên Đình Tạo Phụ

cũng giao cho Duyên Khang rất nhiều việc, kiến tạo thần binh lợi khí cần thiết chiến tranh.

- Thiên Tôn, hạ giới tới mấy thân thích nghèo, nói là tìm tới Thiên Tôn.

Có cung nữ đến báo, nói.

- Thân thích nghèo?

Tần Mục kinh ngạc, bật cười nói:

- Ta nào có thân thích nghèo nào? Rõ ràng đều rất có tiền. Mời đi theo.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy một tôn Bát Tí Ma Thần được cung nữ kia dẫn đầu đi tới, Ma Thần kia có tám cánh tay, bốn khuôn mặt, mười hai con mắt, rất là uy Võ Thần khí, khom người nói:

- Đô Thiên Ma Vương, bái kiến Mục Thiên Tôn!

Tần Mục vội vàng tiến lên, cười nói:

- Đô Thiên lão ca ca, sao ngươi tới nơi này?

Ma Thần kia chính là Đô Thiên Ma Vương của Đô Thiên thế giới, hổ thẹn nói:

- Đô Thiên thế giới tan vỡ, cuộc sống của chúng ta không tốt lắm, cho nên đã du đãng trong tinh không.

Sau khi chúng ta đi, Thổ Bá mang theo Đô Thiên thế giới tới, luyện chế thành sừng. Những ngày này, những Đô Thiên Ma tộc chúng ta chết đói mệt chết vô số kể, nghe nói Thiên Đình muốn dùng binh đối với Thái Hư, chúng ta không còn đường khác nên muốn tìm nơi Thiên Đình nương tựa. Chưa từng nghĩ tới lại nghe nói trong Thiên Đình có một Mục Thiên Tôn, ta cảm thấy có chút cổ quái, sau khi nghe ngóng, quả nhiên là ngươi.

Tần Mục cười nói:

- Cũng không phải ta?

Đô Thiên Ma Vương bùi ngùi mãi thôi, nói:

- Ai có thể nghĩ thiếu niên giáo chủ năm đó, sẽ là Mục Thiên Tôn hôm nay? Ta đến đây nhờ cậy ngươi, cũng là hối lộ thủ vệ Ngọc Kinh thành một số tiền lớn tài mới có thể vào trong Ngọc Kinh thành. Bây giờ, bách tính và con dân Đô Thiên thế giới đã không đường sống, khẩn cầu Mục Thiên Tôn nể tình nghĩa ngày xưa ở chung thật vui, cho một đầu sinh lộ.

Tần Mục dò xét trên dưới hắn, cười nói:

- Ngươi không phải muốn tìm Thiên Đình nương tựa, xuất chinh Thái Hư sao?

Đô Thiên Ma Vương chần chờ một chút, nói nhỏ:

- Ta cảm thấy Thiên Đình không có hảo ý, nếu như Thái Hư dễ đánh như vậy, trong Thiên Đình tự nhiên không biết có bao nhiêu Thần Ma đi đoạt quân công. Sở dĩ chọn lựa Thần Ma từ trong Chư Thiên Vạn Giới, chỉ sợ là đưa qua tế cờ.

Tần Mục cười ha ha, đưa tay muốn vỗ bả vai hắn, tiếc rằng với không tới.

Đô Thiên Ma Vương cuống quít còng lưng xuống, Tần Mục rốt cục chụp tới bờ vai của hắn, vừa lòng thỏa ý nói:

- Không sai, Đô Thiên lão ca vẫn là thông minh hơn người như thế, một chút đã nhìn ra không đúng. Lần này chinh chiến Thái Hư, chỉ là Thập Thiên Tôn không nguyện ý hao tổn thế lực của mình, cố ý phái một số người chịu chết thôi.

Đô Thiên Ma Vương đầy mặt gió sương, giống như đao tước búa bổ, hiển nhiên những năm này vượt qua cũng không dễ, miễn cưỡng chất lên nếp nhăn ghép thành dáng tươi cười, nhát gan nói:

- Như vậy Thiên Tôn, bách tính Đô Thiên ta có thể xin mời Thiên Tôn phù hộ hay không?

Ánh mắt Tần Mục rơi vào trên mặt của hắn, không nói gì.

Đô Thiên Ma Vương phù phù quỳ xuống đất, tay bái thật sâu, nói:

- Ma tộc ở Đô Thiên thế giới đã còn thừa không nhiều lắm, còn xin Thiên Tôn thưởng con đường sống! Ta tự biết trước kia có lỗi với Thiên Tôn, đắc tội Thiên Tôn, nguyện ý cúi đầu đợi tru.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Đứng lên đi. Ta Duyên Khang kia còn tự thân khó đảm bảo, nơi nào còn có lãnh địa đi dàn xếp tộc nhân của ngươi?

Đô Thiên Ma Vương vội vàng nói:

- Thiên Tôn trước giúp ta giữ vững tộc nhân, ta đi Thái Hư lập công, có quân công sẽ có lãnh địa, ta sẽ



tiếp tộc nhân về!

Tần Mục bật cười:

- Ngươi đi Thái Hư, là chịu chết. Đừng nói ngươi, xem cảnh giới như Lăng Tiêu, cảnh giới Đế Tọa, tiến vào Thái Hư cũng không dám nói có thể toàn thân trở ra. Quân công, ngươi nửa điểm cũng không vớt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.