Mục Thần Ký

Chương 1046: Ý Thức Của Thái Đế (2)



Tần Mục ở lại Dũng Giang học cung, Lãng Uyển Thần Vương nhìn thấy mấy ngày nay Tần Mục cùng tam đại Thần Đao mỗi ngày giao chiến, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, vết thương trên người chưa bao giờ

từng đứt đoạn, không khỏi vạn phần hiếu kỳ.

Lấy bản sự của Tần Mục, nếu như lấy thần thức thi triển ra thần thông, cho dù là Lạc Vô Song cũng khó có thể phá vỡ thần thức thần thông của hắn, mà hắn hết lần này tới lần khác phải dùng đao pháp đối kháng với ba Thần Đao này, bị đánh đến thê thảm.

Sau năm ngày, đồ tể đối với hắn không tính tình, nói:

- Cơ sở của ngươi rất tốt, học cái gì cũng rất nhanh, nhưng liền khó mà lấy đao nhập đạo. Đại khái là tâm tư bàng môn tả đạo của ngươi quá nhiều, ngươi đi đi.

Tần Mục đành phải cáo từ, tiếp tục đáp lấy Thiên Long Bảo Liễn rời đi.

- Mục Thiên Tôn, có rảnh thường đến so sánh đao pháp!

Triết Hoa Lê hướng hắn phất tay.

Tần Mục hừ một tiếng, có chút không vui.

Thiên Long Bảo Liễn đi mấy ngày, đi vào gần Đọa Thần cốc, Đọa Thần cốc đã bị san thành bình địa, Tần Mục dự định vòng qua Đọa Thần cốc, tiến về Giang Lăng học cung, trước tìm kiếm nơi hạ lạc của quốc sư

Giang Bạch Khuê, đột nhiên chỉ thấy trong Đọa Thần cốc có một nhà tranh, một thiếu niên từ trong nhà lá đi ra.

Đó là một thiếu niên Ngự Thiên Tôn.

Tần Mục giật mình, mệnh Đô Thiên Ma Vương dừng lại.

Thiếu niên Ngự Thiên Tôn kia nhìn thấy hắn, cũng giật mình, cười nói:

- Tần giáo chủ, đã lâu không gặp.

Hắn vừa nói xong, từ trong nhà lá đi ra một cái rương, nhìn thấy Tần Mục, cộc cộc cộc chạy tới, vây quanh hai chân Tần Mục đổi tới đổi lui, rất là thân mật, lại chạy đến bên người Long Kỳ Lân, cộc cộc khép mở nắp rương, hình như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.

Long Kỳ Lân nhảy đến trên cái rương ngồi xuống, cái rương lập tức chở hắn vui chơi, chạy tới chạy lui.

Tần Mục đi xuống bảo liễn, để bọn người Lãng Uyển Thần Vương lưu tại trên xe, một mình đi đến bên cạnh thiếu niên Ngự Thiên Tôn kia, nói:

- Tinh Ngạn đạo hữu, bộ thân thể huyền bí này là ngươi nghiên cứu ra được?

Tinh Ngạn lườm liếc Thiên Long Bảo Liễn, lại thu hồi ánh mắt, mời hắn vào phòng, nói:

- Nghiên cứu đến bảy tám phần, trong thân thể này bao gồm các loại Cổ Thần phù văn, cực kỳ tinh xảo, tạo dựng thành các loại Thiên Cung, các loại Cổ Thần, tập vạn đạo vào một thân, phi thường lợi hại! Tần giáo chủ mời xem!

Gian nhà tranh này của hắn nhìn như không lớn, nhưng mà không gian bên trong lại rộng lớn, lại bày biện vô số giá sách, trên giá sách khắp nơi đều là thư tịch, Tần Mục nhặt lên một bản, lật ra nhìn lại, phía trên ghi lại rõ ràng là các loại Cổ Thần đại đạo phù văn!

Tần Mục khép sách lại, nói:

- Tinh Ngạn, ngươi tài hoa tuyệt đại, đáng tiếc dùng sai chỗ.

Tinh Ngạn nhướng nhướng lông mi, tự phụ vạn phần, ngạo nghễ nói:

- Mặc dù ta không làm được mấy chuyện tốt, năm năm trước Duyên Khang kiếp ta cũng chưa từng nhập thế cứu người, nhưng ta nghiên cứu ra được bộ thân thể này ảo diệu này là có thể tạo phúc cho thế, làm cho thế nhân đều được chỗ tốt của ta! Tần giáo chủ, ngươi đơn giản là đố kỵ ta mà thôi!

Tần Mục lắc đầu, lấy ra một chiếc gương, nói:

- Ngọc giản trong tấm gương này, ghi chép tất cả Cổ Thần đại đạo phù văn trong thân thể này của ngươi, cho ngươi.

Trong đầu Tinh Ngạn ầm vang, vội vàng cầm tấm gương, nhìn qua từng ngọc giản trong kính, quả nhiên là những đại đạo phù văn trong Ngự Thiên Tôn Thần khí kia, mà lại càng thêm tinh vi, là đại đạo phù văn Tần Mục lấy thuật số vi mô một lần nữa diễn toán sau lấy được!

Hắn không khỏi hồn bay phách lạc, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.

- Ngươi quá tự bế, quá ít giao lưu với ngoại giới.

Tần Mục thương hại nhìn hắn, nói:

- Ngọc giản trong kính này, ta đã đưa cho cao tầng biến pháp Duyên Khang, mặc dù không thể nói mỗi người một cái, nhưng số lượng cũng không ít. Nếu như ngươi giao lưu trao đổi với người khác nhiều hơn, cũng không hoang phế thời gian năm năm trong này.

Tinh Ngạn hừ một tiếng, nhận lấy tấm gương, thản nhiên nói:

- Lấy tự thân thành đạo cơ, trong nhục thân giấu Chu Thiên Cổ Thần, thành tựu này, ngươi cũng lĩnh ngộ

được sao?

Khí tức Tần Mục chấn động, quanh người thần quang mờ mịt, chỉ thấy gần 2000 Cổ Thần xuất hiện ở các nơi trên nhục thể của hắn, mỉm cười nói:

- Ngươi nói chính là cái này sao?

Tinh Ngạn nghẹn họng nhìn trân trối, rốt cuộc nói không ra lời.

Tần Mục tán đi dị tượng Cổ Thần, khen:

- Ngươi một mình tìm tòi, thế mà cũng có thể tìm hiểu ra trong nhục thân giấu Chu Thiên Cổ Thần, đích thật là thiên tư tuyệt đại, không hổ là Thánh Nhân đời trước. Ngươi hẳn là đi Đạo Môn tìm Lâm Hiên Đạo Chủ, tạo nghệ trên thuật số vi mô của hắn hơn xa ta, nghiên cứu Cổ Thần đại đạo phù văn đã rất lâu. Tài trí của ngươi kết hợp với hắn, nhất định làm ít công to.

Tinh Ngạn trầm mặc một lát, phất tay thu toàn bộ nhà tranh, chuẩn bị khởi hành.

Tần Mục đưa tay ngăn lại hắn, Tinh Ngạn lộ ra vẻ nghi hoặc.

Tần Mục cười nói:

- Lúc trước, lúc ngươi và ta du lịch Đọa Thần cốc, ngươi bắt được bộ thân thể này, trong đó còn có một sợi ý thức của Thiên Tôn. Sợi ý thức này có còn ở đó hay không?

Tinh Ngạn gật đầu, nói:

- Ta không cách nào luyện hóa, bởi vậy phong ấn.

- Giao cho ta đi.

Ánh mắt Tần Mục chớp động.

Tinh Ngạn lấy ra một bình ngọc, giao cho trong tay của hắn, quay người gọi cái rương, mang theo cái rương đi xa.

Tần Mục đưa mắt nhìn hắn đi xa, lúc này mới trở về trên bảo liễn, tung tung bình ngọc trong tay, lộ ra vẻ

suy tư.

Thúc Quân nhìn bình ngọc, dò hỏi:

- Thánh Anh, trong bình đó chứa cái gì?

- Một tia ý thức của Một Thiên Tôn.

Thiên Long Bảo Liễn xuất phát, Tần Mục nhìn về Đọa Thần cốc phía ngoài xe, ánh mắt thăm thẳm:

- Năm năm trước, sau khi Thần khí Ngự Thiên Tôn được chế tạo ra, Thiên Tôn kia trước tiên đuổi tới Đọa Thần cốc, xem xét Lăng Thiên Tôn là có chết thật hay không, lúc trước ta và Thiên Đế đệ tử Yến Khấp Linh và bọn người Tinh Ngạn cùng nhau tiến vào Đọa Thần cốc. Quan tâm chết sống của Lăng Thiên Tôn như vậy, hắn không phải Thiên Đế thì chính là Thái Đế. Mà lúc đó, Thiên Đế phái Yến Khấp Linh tới, như

vậy tự nhiên không phải Thiên Đế, chỉ có thể là Thái Đế.

Hắn dò xét bình ngọc, thản nhiên nói:

- Thiên Đế là vì nhục thân Thiên Đế, Thái Đế thì là quan tâm Lăng Thiên Tôn là có chết hay chưa. Khi đó, ta còn nghĩ thầm vì sao ta thăm dò Đọa Thần cốc, những người khác cũng đồng thời thăm dò Đọa Thần cốc, không khỏi quá xảo hợp. Hiện tại xem ra, Thái Đế và Thiên Đế đoán chắc chỉ có ta có thể mở ra Đọa Thần cốc, tiến vào bên trong, bởi vậy mới cùng ta đồng thời đến nơi này. Chỉ là Thái Đế cũng không tính tới, ý thức của hắn có một ngày rơi trong tay ta.

- Ngươi nói là, ý thức của Thái Đế ngay trong bình này?

Trong mắt Lãng Uyển Thần Vương bắn ra thần quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.