Tần Mục thầm nghĩ trong lòng. Trong xe lâm vào trầm mặc, bốn người đều có tâm sự. Thiên Long Bảo Liễn đã rời xa Thiên Hà, hướng thiên ngoại phi nhanh, Tần Mục giao cho Long Kỳ Lân tọa độ không gian chính là ở thiên ngoại. Mà tại hậu phương bọn hắn, trên chiến hạm Thiên Hà Thủy sư, vô số Thần Nhân hét lớn, vung giương cờ xí, chỉ thấy Thiên Hà vậy mà phân ra một đạo nhánh sông, tinh kỳ trên những chiến hạm kia tung bay, tiếp tục đuổi giết mà tới. Hồng kinh ngạc nhìn bên ngoài, ánh mắt chớp động, nói:
- Thiên Tôn, các ngươi muốn chạy trốn tới thiên ngoại sao? Hàng rào Nguyên giới thế giới rất dày đặc, muốn rời khỏi Nguyên giới cũng không dễ dàng.
Ánh mắt Tần Mục chớp động, cười nói:
- Hồng đạo hữu có biện pháp rời đi Nguyên giới hay không?
Hồng lắc đầu nói:
- Ta mặc dù muốn chạy trốn đến thiên ngoại, nhưng ta bị nhốt ở trong Nguyên giới cũng hữu tâm vô lực.
Bất quá ta nghe nói thuận Thiên Hà tiến lên, liền có thể thông qua Thiên Hà rời khỏi Nguyên giới, tiến về
vũ trụ tinh không. Thậm chí có thể ngao du Tứ Cực chi địa, tiến về Huyền Đô, U Đô!
- Đa tạ Hồng đạo hữu chỉ điểm.
Tần Mục ha ha cười nói:
- Hồng đạo hữu nói hữu tâm vô lực, nhưng đối với đạo lý rời khỏi Nguyên giới lại nói đến rõ ràng, thật sự
cổ quái.
Hồng cười ha ha. Cổ Hiểu lấy ra một cái giũa nho nhỏ, mài móng tay, giương mắt nhìn Hồng một chút, một bộ dáng vẻ hiếu kỳ.
- Hồng đạo hữu tại sao lại bị Thiên Hà Thủy sư đuổi theo sát? Theo ta được biết, ngươi chính là đại soái Thiên Hà Thủy sư, Thiên Hà Thủy sư đuổi theo sát ngươi vị đại soái này, không khỏi làm cho người không hiểu.
Trong lòng Tần Mục nghiêm nghị, nhìn về phía Đại Hồng. Hồng thở dài nói:
- Ta bởi vì nói bị định tội. Thực không dám giấu giếm, thời điểm Mục Thiên Tôn giết Ngũ Diệu Tinh Quân trên Thiên Hà, ta ở trên Thiên Hà thao luyện Thủy sư, nhìn thấy màn này, không khỏi khen một tiếng tốt.
Ta bị thần thông Mục Thiên Tôn thuyết phục, cũng không phản ý,, nhưng mà lại bị người bẩm báo Thiên Đế. Thiên Đế tức giận, sai người bắt ta, muốn áp ta lên Trảm Thần Đài. Ta bất đắc dĩ, lúc này mới bỏ mạng chạy.
Tần Mục bóp cổ tay thở dài, rơi lệ nói:
- Chưa từng nghĩ vậy mà lại là do ta liên lụy Hồng đạo hữu! Là sai lầm của ta!
Ánh mắt Hồng lấp lóe, rơi trên người Cổ Hiểu, nói:
- Nghe nói Thiên Sư Nam Lạc Sư Môn cực kỳ thần bí, Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi, bất quá ta ở trong Nam Lạc Sư Môn có chút bằng hữu, nói với ta Thiên Sư Nam Lạc Sư Môn là một Nhân tộc thần chỉ. Ta vừa kinh ngạc lại bội phục, hẳn là vị Nhân tộc Thiên Sư kia chính là Hiểu đạo hữu? Hiểu đạo hữu lại vì sao bị đại quân dưới trướng của mình đuổi theo sát?
Ánh mắt Tần Mục rơi trên người Cổ Hiểu, lộ ra vẻ nghi hoặc. Cổ Hiểu buông cái giũa xuống, thở dài thở
ngắn, nói:
- Ta cũng bởi vì Mục Thiên Tôn giết Ngũ Diệu Cổ Thần trên Thiên Hà mà bị định tội. Bất quá ta cũng không phải tán thưởng Mục Thiên Tôn đạo pháp thông thiên, mà nhìn thấy vị đạo hữu này.
Hắn nhìn về phía La Tiêu, nói:
- Ta gặp nhục thân vị đạo hữu này rộng rãi vô biên, thậm chí ở trên Cổ Thần, cho nên nhịn không được tán thưởng. Sau khi mới biết vị đạo hữu này đúng là Tạo Vật Chủ, mà giữa Cổ Thần cùng Tạo Vật Chủ có chút khúc mắc, ta cũng bởi vì vô ý nói như vậy bị Thiên Đình đuổi theo truy nã.
Tần Mục nhịn không được bùi ngùi mãi thôi, nói:
- Hai vị đạo hữu đều bởi vì lời nói bị định tội. Các ngươi nguyên bản cao cao tại thượng, lại bởi vì nói sai một câu liền rơi vào kết quả như vậy, đến mức không thể không cùng ta cùng một chỗ bỏ mạng.
Hắn thổn thức không thôi, nhịn không được lại phải rơi lệ. Cổ Hiểu cùng Đại Hồng vội vàng khuyên giải, nói:
- Người đều nói Mục Thiên Tôn nghĩa bạc vân thiên, chân thực nhiệt tình, là tấm gương sáng để thế nhân noi theo, bây giờ thấy một lần quả nhiên danh bất hư truyền.
- Thiên Tôn không cần ưu phiền vì chuyện hai người chúng ta gặp phải, có lẽ đây chính là kiếp số lần này của hai người chúng ta phải trải qua.
Tần Mục ngừng nước mắt, nức nở nói:
- Ta nghe được kinh lịch của hai vị đạo hữu, lại nghĩ tới bản thân, trong lúc bất giác buồn từ tâm đến, ta cảnh ngộ vậy mà cùng hai vị như vậy giống nhau, cho nên thất thố. Ta cùng hai vị đạo hữu người khác nhau nhưng cùng với mệnh, hôm nay lại Thiên Công làm đẹp, để cho chúng ta cùng tồn tại trên một chiếc xe chạy trốn đến tận đẩu tận đâu, không bằng.. -
Hắn nắm chặt nắm đấm, hưng phấn nói: - Không bằng chúng ta kết bái a? Chúng ta kết nghĩa kim lan, kết làm huynh đệ khác họ, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!-
Cổ Hiểu cùng Đại Hồng nghẹn họng nhìn trân trối, hai mặt nhìn nhau, nói không ra lời. Tần Mục càng hưng phấn, đứng dậy, trong xe đi tới đi lui, đột nhiên vỗ tay, cười nói: - La Tiêu, ngươi là Tạo Vật Chủ, cũng là lưu lạc tha hương dị khách, bị Thiên Đình đuổi theo sát, không được Cổ Thần dung thân, cùng chúng ta đều là giống nhau, chúng ta bốn người cùng một chỗ kết nghĩa kim lan!-
Cổ Hiểu cùng Đại Hồng sắc mặt càng cổ quái, mày nhíu lại thành chữ xuyên. Tần Mục cao hứng bừng bừng, lớn tiếng nói: - Chúng ta hướng Thổ Bá lập thệ, muốn chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!-
Đại Hồng cái trán toát ra mồ hôi lạnh, gượng cười hai tiếng, nói: - Mục Thiên Tôn, ngươi là Thiên Tôn, chúng ta chỗ nào nhưng trèo cao nổi?-
Cổ Hiểu cũng ha ha cười nói: - Tạo Vật Chủ là Cổ Thần địch nhân, nếu như đối với Thổ Bá lập thệ, chẳng phải là đem La Tiêu huynh đệ đưa đến Thổ Bá trong miệng? Kết bái một chuyện này, bàn bạc kỹ hơn. -
Tần Mục tựa hồ hưng phấn đến cầm giữ không được, tiến lên lôi kéo tay của hai người quỳ xuống lạy, cười nói: - Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay chúng ta liền dập đầu kết bái, kết làm kim lan huynh đệ! La Tiêu huynh đệ, đến, cùng một chỗ kết bái!-
La Tiêu chần chờ một chút, quyết định, cũng đứng lên tiến đến, quỳ xuống lạy. Tần Mục lườm Cổ Hiểu cùng Đại Hồng một chút, cười lạnh nói: - Hai vị đạo hữu chẳng lẽ là xem thường ta cùng La Tiêu huynh đệ? Ta là Mục Thiên Tôn, ta đều đã quỳ xuống, các ngươi còn không quỳ?-
Cổ Hiểu cùng Đại Hồng liếc nhau, cũng kiên trì quỳ xuống lạy, Cổ Hiểu thấp giọng nói: - La Tiêu huynh đệ
là Tạo Vật Chủ, chúng ta không thể đối với Thổ Bá lập thệ, cũng không thể thề với trời.. -
Tần Mục một tay đè lại đầu Cổ Hiểu, một tay đè lại đầu Đại Hồng, bốn người cùng một chỗ dập đầu, cười nói: - Vậy liền không đối Thổ Bá cùng Thiên Công thề. -