Đột nhiên, Hư Không Thú đâm vào trên mấy dãy núi, lăn lông lốc, ngã vào trong một hố sâu cự đại, sáu cái chân nằm nhoài đáy hố, nhất thời trong chốc lát không có động tĩnh. Đám người nhao nhao đứng dậy, Tần Mục vận chuyển Bá Thể Tam Đan Công, rất nhanh nhục thân Nguyên Thần, toàn bộ khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, thần thái sáng láng. Hắn nhìn về phía Long Kỳ Lân, đã thấy Long Kỳ Lân cũng thôi động Vô Lậu Tạo Hóa Huyền Công, khôi phục nhục thân tổn thương, đồng thời đang giúp trợ Yên nhi trị
liệu thương thế. Tần Mục đỡ La Tiêu dậy, La Tiêu nâng lên cánh tay còn sót lại, xóa đi vết máu ở khóe miệng, vội vàng nói:
- Đại Hồng, Cổ Hiểu hai vị huynh trưởng thì sao? Bọn hắn không có việc gì chứ?
Thanh âm Cổ Hiểu từ trên tế đàn truyền đến, nói:
- Chúng ta không có việc gì. Chúng ta đang bảo vệ tế đàn, tế đàn này quyết không thể ném.
La Tiêu yên lòng, nhìn bốn phía, chỉ thấy nơi này như là một bồn địa cự đại, tả hữu không biết mấy ngàn dặm, bốn phía đều là dãy núi lồng lộng, đứng sừng sững ở bốn phía bồn địa. Hắn đột nhiên lộ ra nét mừng:
- Nơi này là Nguyên Mộc bồn địa! Nói như thế, Dao Trì cách đây không xa!
- Nguyên Mộc bồn địa?
Tần Mục nháy mắt mấy cái, hỏi:
- Nguyên Mộc bồn địa này cùng Địa Mẫu Nguyên Quân có quan hệ gì?-
La Tiêu cổ động thần thức, đi tỉnh lại Hư Không Thú kia, nói:
- Ta nghe nói Địa Mẫu Nguyên Quân nguyên bản chính là một gốc Nguyên Mộc trong Tổ Đình, thường xuyên có Tạo Vật Chủ tiến đến tưới nước, dùng chính là nước của Dao Trì. Nước của Dao Trì rất đáng gờm, dùng nơi đó nước có thể chữa trị hết thảy thương thế, ta tay cụt cũng có thể mọc ra. Nguyên Mộc bồn địa ở chỗ này, như vậy thần thạch khoáng mạch cổ xưa nhất cũng không xa.
Tâm thần Tần Mục đại chấn, đầu não có chút hơi chìm:
- Địa Mẫu Nguyên Quân là một gốc Nguyên Mộc nơi này, nước trong Dao Trì, hẳn là Hồng Mông Nguyên Dịch..
Hư Không Thú tỉnh lại, La Tiêu lập tức khống chế con cự thú này hướng ra phía ngoài phi nhanh, vọt ra Nguyên Mộc bồn địa. Cũng không lâu lắm, bọn hắn quả nhiên thấy phía trước có một mảnh hải dương đã khô cạn. Nơi này chính là Cổ Dao Trì Tổ Đình.
Trong Cổ Dao Trì của Tổ Đình, Hồng Mông Nguyên Dịch đã khô cạn, Hư Không Thú từ Cổ Dao Trì trên không bay qua, La Tiêu hướng phía dưới liếc nhìn, ý đồ tìm được Hồng Mông Nguyên Dịch còn sót lại, hướng Tần Mục giải thích nói:
- Nước của Dao Trì nguyên bản còn có rất nhiều, nhưng sau khi ngươi lấy một chút, ta lấy một chút, dùng nước Dao Trì tưới nước thánh vật các tộc, lại thêm mấy năm liên tục đại chiến, nước liền càng ngày càng ít. Lúc Tạo Vật Chủ chúng ta chạy khỏi nơi này, mang đi nước còn lại, không biết những năm này có hay không nguồn nước mới.. Nơi đó còn có một chút!
Ánh mắt hắn tỏa ánh sáng, thần thức rơi ra, đem Hồng Mông Nguyên Dịch trong một chỗ đất trũng xoắn tới, ngửa đầu uống vào.
Tần Mục nói thầm một tiếng đáng tiếc, La Tiêu uống hết Hồng Mông Nguyên Dịch còn nhiều hơn so với Hồng Mông Nguyên Dịch Địa Mẫu Nguyên Quân trân tàng!
To con này quả thực phung phí của trời!
La Tiêu uống vào Hồng Mông Nguyên Dịch, tay cụt lập tức bắt đầu sinh trưởng, rất nhanh một đầu cánh tay tráng kiện mọc ra.
- Cổ Hiểu huynh trưởng, Đại Hồng huynh trưởng, các ngươi không phải muốn đi tìm khoáng mạch kia sao?
La Tiêu đưa tay hướng về phía trước chỉ đi, cười nói:
- Khoáng mạch là ở chỗ này!-
Cổ Hiểu cùng Đại Hồng đều lộ ra dáng tươi cười, nói:
- Đa tạ La lão đệ chỉ điểm.
La Tiêu cười nói:
- Chúng ta đã kết bái huynh đệ, không cần khách khí như thế?
Phía trước hà thải bốc hơi, quang mang tràn ngập, chính là đạo thần sơn khoáng mạch mấy ngàn dặm kia Tần Mục trước đó thông qua mắt Hư Không Thú mình điều khiển nhìn thấy. Tần Mục ẩn ẩn có chút bất an, nếu như Cổ Hiểu cùng Đại Hồng một người là Cổ Thần Thiên Đế một người là Thái Đế mà nói, như vậy bọn hắn một lòng nghĩ đến nơi này liền cực kỳ khả nghi.
- Bọn hắn chắc cũng đã hoài nghi đối phương chính là người kia trong lòng mình, cho nên nhất định phải tới nơi này nghiệm chứng một chút!
Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, trong mỏ quặng có tám vị Cổ Thần giơ lên kim quan chết ở nơi đó, trong kim quan mai táng người nào?
- Còn có vừa rồi con Hư Không Mẫu Thú kia, một mực đuổi giết chúng ta, vì sao chúng ta thoát đi hư
không liền không tiếp tục đuổi giết tới nữa?
Phần gáy Tần Mục đổ mồ hôi từ lưng chỗ tuột xuống:
- Mà lại, Hư Không Thú trong Tổ Đình nhiều như vậy, thú sơn thú hải, vì sao hiện tại cũng không thấy bóng dáng? Chẳng lẽ..
La Tiêu mang theo bọn hắn đi vào trước đầu khoáng mạch kia, Hư Không Thú dừng bước, không dám đến gần.
Cổ Hiểu cùng Đại Hồng đem tế đàn vận chuyển xuống, hai người liếc nhau, cũng không nói chuyện.
La Tiêu hưng phấn dị thường, nói:
- Nơi này chính là lãnh địa Cư Dư thị, Cư Dư thị phát hiện khối Thái Sơ Thần Thạch thứ nhất trong này, từ
đây mới có bộ tộc Tạo Vật Chủ! Mà Thái Sơ Nguyên Thạch cũng phát hiện ở trong này, Thái Đế chính là dựa vào Thái Sơ Nguyên Thạch đánh bại Tam Vương, trở thành Thái Đế.
Tần Mục lườm liếc hai người Cổ Hiểu cùng Đại Hồng, đã thấy bọn hắn đang đối mặt lẫn nhau, trên mặt mang dáng tươi cười, tựa hồ không có nghe được La Tiêu.
La Tiêu nhìn về phía Thái Sơ Thần Thạch khoáng mạch, không khỏi giật mình, thất thanh nói:
- Nơi này tại sao có thể có tám tôn Cổ Thần? Bọn hắn vì sao còn khiêng một cái quan tài?
Hắn nói đến đây, đột nhiên bật cười nói:
- Ta hỏi các ngươi những sự tình này làm cái gì? Các ngươi cũng không biết..
- Có lẽ biết đấy.
Đại Hồng ha ha cười nói:
- Cổ Hiểu lão đệ, ngươi nói có đúng hay không?
Cổ Hiểu từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói:
- Tám tôn Cổ Thần nhấc quan tài, hiển nhiên là dự định an táng một người cực kỳ trọng yếu.
Đại Hồng cười lạnh nói:
- Có lẽ cũng có thể là muốn mai táng một đoạn lịch sử không muốn bị người biết, một đoạn lịch sử dơ bẩn ác tha.
Cổ Hiểu ồ một tiếng.
Đại Hồng đề nghị:
- Chúng ta nếu đã tới, không bằng dứt khoát đi một lần, nhìn xem người trong quan tài này là ai.
La Tiêu vội vàng nói:
- Khoáng mạch này thực sự cổ lão, cho dù Tạo Vật Chủ đi vào cũng có đại hung hiểm, người có thể vào đào quáng đều là Tạo Vật Chủ, thường thường cửu tử nhất sinh! Các ngươi nhìn tám tôn Cổ Thần kia liền chết..
Tần Mục giật giật ống tay áo của hắn, nói:
- La huynh, có vào hay không đi, không phải do chúng ta.
La Tiêu nao nao, không hiểu ý nghĩa, Tần Mục đi theo Cổ Hiểu cùng Đại Hồng đi thẳng về phía trước, thấp giọng nói:
- Ngươi còn không có nhìn ra được sao?
- Nhìn ra cái gì?