Mục Thần Ký

Chương 1139: Thái Đế Chuyện Cũ (1)



La Tiêu buồn bực không thôi, đuổi theo bọn hắn, nói:

- Thật không thể tuỳ tiện xông vào, nơi này cực kỳ hung hiểm, hay là ta đến dẫn đường!

Tần Mục ngăn trở hắn, cười nói:

- Hung hiểm? Hung hiểm từ đâu tới?

La Tiêu nao nao, nhắc tới cũng kỳ, bọn hắn đi vào Thái Sơ Thần Thạch khoáng mạch, vậy mà thật không có gặp được hung hiểm trong truyền thuyết, ngược lại dị thường bình tĩnh.

- Chẳng lẽ tộc trưởng bọn hắn chỉ thuận miệng nói, kỳ thật trong đầu khoáng mạch này cũng không hung hiểm?

Trong lòng của hắn buồn bực.

Cổ Hiểu cùng Đại Hồng sánh vai mà đi, Thiên Long Bảo Liễn rơi vào cuối cùng, Yên nhi đứng tại trên bảo liễn, dẫn theo đèn lồng, để đèn chiếu sáng vào phía trước.

Đại Hồng quay đầu cười nói:

- Mục huynh đệ, La huynh đệ, các ngươi tới gần một chút.

Tần Mục kiên trì tiến lên, La Tiêu chần chờ nói:

- Ta còn muốn đi xem sâu trong hư không phải chăng có tiên linh tổ tông..

Cổ Hiểu quay đầu cười nói:

- Hư không thứ mười chín có Hư Không Mẫu Thú trông coi, thần thức của ngươi không cách nào vượt qua mười chín hư không, La lão đệ không cần sốt ruột.

La Tiêu nghĩ nghĩ, đích thật là đạo lý này.

Hư Không Mẫu Thú cường đại như thế, thần thức của hắn đến mười chín hư không, khẳng định sẽ bị mẫu thú phát giác, thôn phệ. Bốn phía hào quang du đãng giữa cỏ cây, La Tiêu hết nhìn đông tới nhìn tây, lẩm bẩm nói:

- Cổ quái, nơi này cùng với lời tộc trưởng sự miêu tả, nhưng tại sao không có hung hiểm? Nơi này là Thái Sơ Thần Thạch khoáng mạch, thần thức mỏ quặng gặp được suy nghĩ mọi người liền sẽ hóa thành chân thực huyễn cảnh này đến chân thực huyễn cảnh khác. Cho dù Tạo Vật Chủ cường đại nhất cũng có khả

năng trúng chiêu..

Ánh mắt Tần Mục rơi vào phía trước hai người trên bóng lưng, nhắc nhở hắn nói:

- Có lẽ có tồn tại cường đại trấn trụ đầu khoáng mạch này.

Trong lòng La Tiêu nghiêm nghị, ánh mắt rơi vào trên kim quan phía trước, trầm giọng nói:

- Ý của ngươi nói, trong kim quan này mai táng người kia quá mạnh, đến mức áp chế đầu khoáng mạch này? Người nào có tu vi bực này? Chẳng lẽ là..

Ánh mắt hắn sáng lên, bỗng nhiên vỗ tay nói:

- Ta đã biết, là Thái Đế! Trong kim quan nhất định là thi thể Thái Đế!

Hắn hưng phấn nói:

- Ta nghe tộc trưởng bọn hắn nói, Thái Đế chết ở trong chiến dịch gỉ máu, khẳng định là Cổ Thần Thiên Đế lo lắng hắn phục sinh, thế là sai người đem hắn thi thể trấn áp ở chỗ này! Thái Đế rốt cục đã chết!

Thanh âm Cổ Hiểu từ tiền phương truyền đến, buồn bã nói:

- Thái Đế, từ trước tới nay thần thức mạnh mẽ nhất, hắn làm sao lại chết ta? Ta nghe nói, trong chiến dịch gỉ máu, Thái Đế chỉ là Thái Sơ Nguyên Thạch ở mi tâm bị đánh nát, cũng không tử vong. Từ đó về

sau, hắn chính là chó nhà có tang, trốn đông trốn tây, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Đại Hồng cười nói:

- Ta cũng nghe qua, Thiên Đế dùng thủ đoạn cũng không hào quang chiến thắng Thái Đế, đánh nát Thái Sơ Nguyên Thạch cũng không phải Thiên Đế, mà là thê tử Cung Vân Thần Vương của Thái Đế. Mà lại, Thiên Đế qua sông đoạn cầu, sau khi chiến thắng Thái Đế liền giết Cung Vân Thần Vương, duy trì hình tượng quang huy vĩ ngạn của hắn.

La Tiêu chớp chớp mắt to, cười nói:

- Hai vị huynh trưởng, các ngươi đều từ nơi nào nghe được những tin tức này? Những chuyện này, ngay cả Tạo Vật Chủ ta cũng không biết, trưởng lão cùng tộc trưởng trong tộc cũng chưa từng nói qua.

Hai người không có trả lời, tiếp tục tiến lên. La Tiêu hồ nghi. Qua thật lâu, bọn hắn rốt cục đi vào bên cạnh tám tôn Cổ Thần thi thể. Thân hình bọn hắn phiêu khởi, đứng tại bên cạnh kim quan.

Cổ Hiểu cùng Đại Hồng mỗi người nhìn kim quan, ánh mắt thăm thẳm, không nói gì.

Tần Mục cùng La Tiêu đi tới, Long Kỳ Lân theo, Yên nhi thì vẫn như cũ đứng ở trên xe dẫn theo đèn lồng.

Đại Hồng mỉm cười nói:

- Cổ Thần Thiên Đế tự xưng quang huy chính nghĩa, lợi dụng thê tử Thái Đế - Cung Vân. Hắn hẳn là hứa hẹn cho Cung Vân rất nhiều chuyện, tỉ như nói hứa với nàng, để tộc nhân của nàng có thể sống sót.

Nhưng mà vì duy trì hình tượng của hắn, hắn chỉ có giết chết Cung Vân. Không những muốn giết Cung Vân, còn muốn diệt trừ tám vị Cổ Thần hộ tống thi thể Cung Vân tiến vào nơi đây.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt Cổ Hiểu, lộ ra vẻ châm chọc:

- Mà diệt trừ tám vị Cổ Thần này, biện pháp tốt nhất không thể nghi ngờ là Thái Sơ khoáng mạch. Thiên Đế nguyên bản là một quả trứng trong đầu khoáng mạch này, hắn biết rõ đầu khoáng mạch này đáng sợ

như thế nào, mệnh tám vị Cổ Thần mang theo Cung Vân thi thể an táng ở đây, chính là mượn khoáng mạch chi uy đến diệt trừ tám người biết chuyện này!

Cổ Hiểu ồ một tiếng, thản nhiên nói:

- Ta nghe nói lại là Thái Đế tàn bạo, lo lắng bộ tộc Tạo Vật Chủ sẽ vun trồng ra một Thái Đế khác, thế là nhất cử diệt trừ tất cả Cư Dư thị tộc nhân, lại sát hại tộc nhân Cung Vân Thần Vương, thậm chí dự định tiêu diệt tất cả Tạo Vật Chủ. Thê tử của hắn - Cung Vân bởi vậy thương tâm gần chết, cùng Thiên Đế yêu đương vụng trộm, đồng thời dựng dục ra một đứa con.

Con ngươi Đại Hồng đột nhiên co lại, nói:

- Nhưng Thái Đế cho dù bị Cung Vân phản bội, cho dù bị nàng phá vỡ Thái Sơ Nguyên Thạch trên mi tâm, hắn cũng chưa từng thương nàng một cọng lông tơ. Nhưng mà Thiên Đế lại phản bội Cung Vân, sát hại nàng!

Giờ phút này hai bọn họ căn bản không quan tâm La Tiêu, bọn người Tần Mục, hiển nhiên đến nơi này, bọn hắn mỗi người đã kết luận thân phận chân chính của đối phương, sắp ngả bài nhất quyết sinh tử!

La Tiêu mờ mịt, lung lay đầu, hướng Tần Mục nói:

- Nhân tộc cùng Yêu tộc các ngươi cổ xưa như vậy sao? Ngay cả loại sự tình phát sinh ở Thái Cổ thời đại này đều biết.

Khóe mắt Tần Mục nhảy lên, cố nén xúc động đánh cho hắn một trận để cho hắn thông minh thêm một chút. Đại Hồng cùng Cổ Hiểu của mỗi người vươn tay ra, bắt lấy quan tài, chuẩn bị mở ra kim quan. Tần Mục lui lại một bước.

Kim quan bị hai người này xốc lên, nhưng ánh mắt hai người rơi vào trên mặt của đối phương, không muốn bỏ qua biểu lộ thần thái của đối phương.

Tần Mục cắn răng, kiềm chế không nổi lòng hiếu kỳ của mình, kiên trì đi ra phía trước, hướng trong kim quan nhìn lại. Kim quan rất lớn, nữ tử trong quan tài cũng là một tôn cự nhân, nàng nhắm hai mắt lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như ngủ thiếp đi.

Mi tâm mắt dọc của nàng đã bị người đào đi, ngực ra cũng có một mảnh đỏ thẫm, vết thương trí mạng hẳn là tại ngực, móc xuống mắt dọc nàng chỉ là vì để uy lực thần thức thần thông của nàng giảm nhiều.

Nàng chết trong tay người thân cận, người giết nàng kia cùng nàng quan hệ rất gần, bởi vậy mới có thể tại dưới tình huống nàng không phòng bị mà móc xuống mắt dọc trong mi tâm, để thực lực của nàng tổn hao nhiều. Người này đối với nàng rất tốt, sau khi nàng chết cũng vì nàng chỉnh lý dung nhan, để nàng mặc lấy nhất y phục hoa mỹ, trên đầu mang theo mũ phượng, giống như một vị hoàng hậu cao cao tại thượng.

Trong tay nàng còn nắm vuốt một đóa hoa, đến nay bông hoa cũng chưa từng héo tàn, vẫn như cũ bị

nàng ôm ở trước ngực, hoàn toàn ngăn trở ngực vết thương trí mạng.

Đại Hồng cười hắc hắc nói:

- Ba vị huynh đệ, Thiên Đế thật đáng chết, đúng hay không?

Tần Mục rùng mình, lui về xong, ho khan một cái nói:

- La huynh, chúng ta đi tìm tổ tông tiên linh của ngươi!



La Tiêu dự định áp sát tới, nói:

- Ta còn không có gặp qua Cung Vân Thần Vương, ta trước nhìn một chút..

- Đừng xem!

Tần Mục giận dữ, lôi kéo hắn đi ra phía ngoài. La Tiêu giật nảy mình, cười nói:

- Mục đệ, ngươi là lão Tứ, nhưng huấn luyện ta lại giống như huấn luyện nhi tử vậy. Không nhìn liền không nhìn, hung ác như thế làm gì?

Nhưng vào lúc này, thanh âm Đại Hồng truyền đến:

- Thiên Đế, hắc hắc, hoặc là phải gọi ngươi Thái Sơ, thời điểm lúc trước ta đem ngươi cùng Thái Sơ

Nguyên Thạch cùng một chỗ móc ra, cảm thấy được trong trứng có sinh mệnh vô cùng cường đại, sinh mệnh so với Tạo Vật Chủ chúng ta còn cổ lão hơn.

La Tiêu giật mình, đột nhiên liên tục đánh mấy cái rùng mình, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

- Ta phát giác được sự cường đại của ngươi, nhưng ngươi còn chưa từng đến thời gian ra đời, ngươi nếu tiếp tục lưu ở trong Thái Sơ khoáng mạch, sớm muộn sẽ hấp thu lực lượng trong mỏ quặng, trở nên vô cùng cường đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.