Mục Thần Ký

Chương 1171: Vết Máu Của Lịch Sử (1)



Một ngày này, Mục Thiên Tôn lật ra lịch sử, trong lịch sử máu me đầm đìa. Năm đó trên Dũng Giang, Tần Mục lấy trâm gài tóc gỗ đào triệu hoán quỷ thuyền, để lịch sử tái hiện, Thiên Hà trọng liên, kinh động đến Âm Thiên Tử, Âm Thiên Tử gặp một màn này, nói câu nói rất kinh điển.

- Đến cùng là ai đang lật nợ cũ của lịch sử?

Sở dĩ lịch sử Long Hán thời đại chôn vùi là bởi vì trong bản lịch sử nợ cũ này, tràn đầy máu tươi cùng âm mưu.

Một ngày này, Thiên Đế vẫn lạc. Vị này là sử thượng đệ nhất Cổ Thần, một tồn tại vô địch, kết thúc loạn cục Tạo Vật Chủ chinh chiến, nhất thống Vũ Trụ Hồng Hoang, lại vô thanh vô tức chết trong tay Bán Thần cùng Nhân tộc Thiên Tôn. Hắn nguyên bản có cơ hội đào thoát, thực lực của hắn cường đại, cho dù đám người liên thủ cũng rất khó lưu hắn lại. Nhưng mà khi hắn đang giết ra khỏi trùng vây ý đồ thoát đi nơi đây, lại gặp một cỗ vô địch thần thức cường hoành, thần thức đánh thẳng tới, đem hắn bức về.

- Cung Vân!

Sơ Hiểu ngơ ngơ ngác ngác, lại lần nữa bị Vân Thiên Tôn, Hạo Thiên Tôn bọn người ngăn trở, đã mất đi cơ

hội chạy trốn!

- Cung Vân, hắc hắc, lại là ngươi!

Sơ Hiểu cười ha ha, ngăn cản đám người, vừa nhìn về phía Tuyệt Vô Trần đánh tới, cảm giác trong lòng càng hoang đường. Không nghĩ tới đẩy hắn vào chỗ chết, vậy mà lại là hai nữ nhân hắn đã từng yêu!

Cung Vân cũng không hiện thân, mà ở trong chỗ tối lạnh lùng nhìn xem một màn này, nhìn xem nam nhân phản bội nàng như thế nào tử vong.

Sơ Hiểu gần như điên cuồng, thi triển thần thông càng thêm cường đại nếu so với các vị Đế Tọa cảnh giới, hắn mặc dù là chuyển thế thân, nhưng một chọi một, chiến lực của hắn trên xa xa đám người. Hắn lại một lần giết ra khỏi trùng vây, kêu lớn:

- Địa Mẫu Nguyên Quân, nhanh chóng cứu trẫm! Ngươi ra điều kiện gì trẫm đều có thể đáp ứng ngươi!

Nguyên Mộc xanh um tùm, cành lay động, bên người Địa Mẫu Nguyên Quân vây quanh rất nhiều Cổ Thần do Nguyên giới đản sinh, phần lớn là dòng dõi Phượng Hoàng, Thần Long, Kỳ Lân. Những Cổ Thần kia nhao nhao nhìn về phía Địa Mẫu, Địa Mẫu Nguyên Quân giống như không có nghe thấy cũng không có trông thấy, lạnh lùng nhìn xem một màn này, trên mặt vậy mà lộ ra một chút dáng tươi cười, hướng về

phía Phượng Hoàng Cổ Thần bên cạnh nói:

- Năm đó ta từ trong Nguyên Mộc sinh ra linh trí, là Thiên Đế đem ta kéo lên đây này. Lúc ấy quả nhân sinh ra mới bắt đầu, còn chưa từng mặc vào y phục, biết bao ngượng ngùng.

Mặt nàng lập tức như sương lạnh, lạnh lùng nói:

- Nhưng mà, Thiên Đình thành lập, hắn liền muốn đoạt Nguyên giới của ta!

Sơ Hiểu tuyệt vọng, ý đồ xông phá Nguyên Mộc phong tỏa, phóng hướng thiên không. Hậu phương thì có đám người đuổi theo sát mà đến.

- Đại Nhật Tinh Quân!

Sơ Hiểu kêu lên:

- Đại Nhật Tinh Quân! Mau tới cứu trẫm!

Nhưng mà thanh âm của hắn không cách nào xuyên quá tán cây Nguyên Mộc.

- Thổ Bá! Ta biết ngươi đã đến đây. Thổ Bá!

Sơ Hiểu thần sắc bối rối, kêu lên:

- Trẫm biết sai rồi, còn xin đạo hữu nể tình tình cũ..

Trong U Đô một mảnh yên lặng. Sơ Hiểu và mọi người chiến tới chiến lui giết tới Thiên Hà, ý đồ tiến đến Thiên Đình, nước Thiên Hà bị máu của hắn nhiễm đến màu đỏ tươi.

Hô ——

Sơ Hiểu phi thân tránh né từng đạo công kích, trong lúc vội vàng liếc thấy trên Thiên Hà có một thiếu niên đầu Kỳ Lân thân người cùng một nha đầu béo đứng ở nơi đó, còn có sáu Thần Nhân đầu rồng thân người. Bọn người khều đèn lồ ng đang đi tới hướng mình bên.

Sơ Hiểu há to miệng, trong thoáng chốc nhìn thấy trong vầng sáng sau đầu nha đầu mập mạp kia có một gốc cây cối, dưới cây ngồi một thiếu niên.

- Mục Thiên Tôn..

Hắn không khỏi thất thần.

Ầm ầm!

Vân Thiên Tôn thi triển ra Tử Tiêu Bích Lạc Công, đem hắn đánh rơi xuống, Sơ Hiểu cắm nhập vào trong Thiên Hà, lập tức xông ra mặt nước, bốn phía từng thân ảnh lắc lư, đem hắn bao bọc vây quanh.

Nơi xa, trong vầng sáng sau đầu Yên nhi, Tần Mục ngồi ở dưới Long Huyết Bảo Thụ ngóng nhìn một màn này, bùi ngùi mãi thôi.

Thiên Hà đứt đoạn, từng thân hình cường đại tới lui như điện, các loại thần thông đầy vẻ khác lạ khiến cho người nhìn mà than thở!

Long Hán thời đại đến trung hậu kỳ, lực lượng đạo pháp thần thông đã có thể nhìn, cường giả nhập đạo trên cơ bản đều tụ ở chỗ này, cộng đồng vì tiền đồ Bán Thần cùng Hậu Thiên sinh linh mà chém giết!

Tần Mục nhiệt huyết sôi trào, muốn đứng dậy, cũng muốn tham dự vào trong trận chiến này, nhưng mà thần thức tán loạn, chỉ có thể nhìn bọn người càng ngày càng xa.

Sơ Hiểu bỏ chạy, giết ra khỏi trùng vây, đột nhiên lại có một cỗ thần thức ba động, đem hắn bức về. Tần Mục lập tức phát giác được cỗ này thần thức, vội vàng phồng lên còn sót lại thần thức:

- Yên nhi, Cung Vân Thần Vương đang ở phụ cận!

Yên nhi trong lòng vui mừng, vội vàng bốn phía nhìn lại, Tần Mục gian nan giơ bàn tay lên, lấy ra duy nhất một khối Thái Sơ Thần Thạch, khối thần thạch này vào tay hắn là hắn tại khu vực gỉ máu.

- Long Phi, dùng khối thần thạch này!

Thái Sơ Thần Thạch bay ra, Long Kỳ Lân vội vàng tiếp nhận thần thạch, đặt ở chỗ mi tâm của mình, thần thức còn sót lại của Tần Mục bay tới, truyền thụ cho hắn như thế nào điều động mượn dùng thần thạch lớn mạnh tư duy của mình.

Long Kỳ Lân cũng học qua Thúc Quân Tam Viên Thượng Thức, cũng học qua Tam Nguyên Thần Bất Diệt Thần Thức, lập tức vào tay, mượn nhờ Thái Sơ Thần Thạch đem thần thức của mình bộc phát ra.

Hắn quan tưởng Tam Viên Thượng Thức, trên Thiên Hà lập tức xuất hiện quần tinh Tử Vi Viên, Thái Vi Viên cùng Thiên Thị Viên. Nhưng vào lúc này, một cỗ thần thức trùng trùng điệp điệp vọt tới, hóa thành thanh âm của một nữ tử:

- Thúc Quân Thần Vương?

Tần Mục ngồi ở dưới Long Huyết Bảo Thụ, thở hồng hộc, vận dụng thần thức còn sót lại cùng Cung Vân thần thức đụng vào một chút, cười nói:

- Còn nhớ rõ cố nhân mang ngươi rời đi Tổ Đình không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.