Tần Mục đứng dậy, đi ra từ trong vầng sáng sau đầu Yên nhi, cũng đã không thấy tung ảnh của nàng.
- Thật sự là kỳ nữ. Thái Đế không xứng với nàng, Thiên Đế cũng không xứng.
Tần Mục tán thưởng.
Yên nhi vui vẻ nói:
- Thương của công tử đã hoàn toàn tốt?
Tần Mục cười nói:
- Tính mệnh không có trở ngại, chỉ là đoạn thời gian gần đây, ta cũng không thể lại sử dụng thần thức, cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, các ngươi không nên quấy rầy ta. Long Phi thì sao?-
Yên nhi nói:
- Long Bàn bị U Minh thái tử kéo đi, nói là chuẩn bị chúc mừng lần này thắng lợi. Long Bàn còn nói, Âm Thiên Tử không có hảo ý, ý đồ đánh cắp Lưu Ly Thanh Thiên Tràng, chỉ sợ sẽ thừa dịp khánh điển lúc ra tay. Công tử..
Nàng nhìn xem Tần Mục, do dự muốn hay không nói tiếp. Tần Mục minh bạch tâm ý của nàng, trầm ngâm một lát, nói:
- Hai người các ngươi làm quyết định là được. U Minh thái tử là người thành thật, người thành thật sống không đến những năm cuối Long Hán.
Yên nhi trong lòng hơi rung, ra khỏi phòng, đóng cửa phòng, tìm được Long Kỳ Lân, nói:
- Công tử nói, người thành thật không sống tới những năm cuối Long Hán.
Long Kỳ Lân trầm giọng nói:
- Ta hiểu được, ngươi yên tâm, ta tự có phân tấc.
Yên nhi nhìn xem hắn, đột nhiên cười nói:
- Long Bàn, sau khi chờ mẫu thân của ta phục sinh, ngươi liền đi cầu hôn có được hay không?
Long Kỳ Lân ngay đang bận rộn chuyện khánh điển, nghe vậy lập tức luống cuống tay chân, mặt đỏ lên, đổ một đống bát đ ĩa.
Yên nhi cáu giận nói:
- Ngươi chê ta béo? Hay là ngại ta xấu?
Long Kỳ Lân vội vàng nói:
- Không phải, không phải! Ta cũng béo qua, cũng xấu qua, ngươi vô luận là lúc béo hay là lúc gầy đều rất xinh đẹp. Nếu là gầy không được, ta cùng ngươi cùng một chỗ từ từ trở nên béo là được.
Yên nhi lúc này mới đổi giận thành vui.
- Ta lo lắng cho giáo chủ.
Long Kỳ Lân mang bộ mặt sầu thảm, nói:
- Giáo chủ trưởng thành, hay không có thành gia lập nghiệp, ta ngược lại trước thành gia lập nghiệp, chỉ
sợ sẽ thiếu chút quan tâm đối với hắn, bởi vậy không đành lòng. Hắn mặc dù thông minh, nhưng tổng không khiến người ta bớt lo, ta đều nhanh thay hắn sầu đến chết rồi.
Yên nhi cười nói:
- Chúng ta trước trải qua tốt, hắn thấy chúng ta trải qua tốt, lòng sinh hâm mộ, nói không chừng liền không cần ngươi quan tâm nữa.
- Điều này cũng đúng.
Hai người dính cùng một chỗ, ngọt ngào mật mật, U Minh thái tử đi tới, thấy cảnh này, cười nói:
- Thật sự là một đôi phu thê ân ái, tiện sát người bên ngoài.
Chỉ là hắn không biết, đôi cẩu nam nữ này sẽ khiến cho hắn sau này bị trấn áp sáu trăm ngàn năm, mỗi khi nhớ tới đôi uyên ương ân ái này liền nhịn đau không được mắng một trận.
Huyền Vũ Thiên Cung dọc theo Thiên Hà lên phía bắc, cách Thiên Đình càng ngày càng xa, chỉ thấy tinh không lập loè, Thiên Cung thỉnh thoảng đi qua từng khỏa mặt trời bên cạnh Thiên Hà, quang mang lộng lẫy mê người, phong cảnh đẹp như vẽ.
Thiên Đình đại quân thua chạy, không có binh đuổi theo đánh tới, Lưu Ly Thanh Thiên Tràng quá rêu rao, bị U Minh thái tử thu vào, thả ở trong Lăng Tiêu điện, sai người chặt chẽ trông coi.
Trong Huyền Vũ Thiên Cung, sau khi mọi người tế tự tộc nhân chiến tử, lại cử hành một trận cuồng hoan.
Phía ngoài tinh quang ánh trăng chiếu rọi, lại thêm trong các loại bảo vật Huyền Vũ Thiên Cung phát ra quang mang, quả nhiên là nghê hồng đầy trời, khiến cho người say mê, trong Huyền Vũ Thiên Cung truyền đến hoan thanh tiếu ngữ truyền đến trong Thiên Hà, để Long vương trong các sông nhao nhao phái ra lính tôm tướng cua nhô ra mặt nước nhìn quanh.
U Minh thái tử tâm tư đơn thuần, không tim không phổi, trận này cuồng hoan bị Âm Thiên Tử nhiều lần rót rượu, uống đến say mèm. Long Kỳ Lân cùng Yên nhi thấy thế, trong lòng cảnh giác, biết Âm Thiên Tử
chỉ sợ sẽ ngồi không yên, muốn xuống tay với Lưu Ly Thanh Thiên Tràng. Cuồng hoan tiếp tục, U Minh thái tử say ngã, nằm nhoài trên bàn rượu, Âm Thiên Tử đem hắn cánh tay khoác lên của mình đầu vai đi ra ngoài, say khướt nói:
- Ta đem thái tử đưa đi nghỉ ngơi.
Long Kỳ Lân cùng Yên nhi lặng lẽ đuổi theo, đã thấy sau khi Âm Thiên Tử đỡ lấy U Minh thái tử rời đi cuồng hoan yến hội, không đi ra bao xa liền lấy ra một cái người giấy nhẹ nhàng dán trên người U Minh thái tử. Âm Thiên Tử buông U Minh thái tử ra, lấy ra một người giấy khác dán trên người mình, đã thấy U
Minh thái tử vẫn đứng đó như cũ mà không ngã xuống đất, chỉ là lung la lung lay đứng đấy. Âm Thiên Tử
đưa tay, U Minh thái tử cũng đi theo đưa tay. Âm Thiên Tử thả tay xuống, U Minh thái tử cũng đi theo buông cánh tay xuống. Âm Thiên Tử bước chân, U Minh thái tử cũng đi theo hắn bước chân.
- Ha ha, đạo huynh, ngươi đem Lưu Ly Thanh Thiên Tràng giấu ở trong Lăng Tiêu điện, sai người thủ hộ, nếu ta xông vào, chẳng phải sẽ bị Bắc Đế biết là ta đánh cắp Lưu Ly Thanh Thiên Tràng?
Âm Thiên Tử cười nói:
- Đương nhiên ngươi tự mình đi lấy ra Lưu Ly Thanh Thiên Tràng cho ta, ta mang theo Thanh Thiên Tràng cao chạy xa bay, giá họa lên đâu Long Sơn tán nhân cùng trên đầu nữ tử kia.
Hắn tiềm vận tâm thần, gỡ xuống dán trên người mình một người giấy khác, ngồi xổm người xuống đem người giấy để dưới đất, nhẹ nhàng thổi khẩu khí.
Trên mặt đất, người giấy nho nhỏ kia đi thẳng về phía trước, U Minh thái tử cũng từ ngã trái ngã phải hướng Lăng Tiêu điện đi đến. Âm Thiên Tử điều khiển nho nhỏ người giấy tiến lên, người giấy cùng U
Minh thái tử đồng bộ, giống nhau động tác, một đường khống chế U Minh thái tử đi vào trước điện.
Huyền Quy Thần Nhân cùng Đằng Xà Thần Nữ phụng mệnh trông coi Lưu Ly Thanh Thiên Tràng thấy thế, vội vàng chào. Người giấy khoát tay áo, U Minh thái tử cũng khoát tay áo. Âm Thiên Tử đối với người giấy nói nhỏ:
- Nơi này có ta trông coi, các ngươi xuống dưới đi. Ta lưu tại nơi này tỉnh rượu.
Người giấy kia đem lời này thuật lại một lần, U Minh thái tử đi theo người giấy cũng đem lời này thuật lại một lần, Lưu Ly Thanh Thiên Tràng Thần Nhân phụng mệnh trấn thủ vừa mừng vừa sợ, hướng U Minh thái tử thi lễ, lập tức phi thân dự tiệc đi.
Người giấy lại đi thẳng về phía trước, khống chế U Minh thái tử đi vào trong điện. Trong lòng Âm Thiên Tử thình thịch đập loạn, đè x uống kích động trong lòng, để người giấy giang hai cánh tay, trong điện U
Minh thái tử cũng giang hai cánh tay, ôm lấy Lưu Ly Thanh Thiên Tràng.
Sau một lúc lâu, U Minh thái tử khiêng Lưu Ly Thanh Thiên Tràng lung la lung lay đi tới. Âm Thiên Tử
mừng rỡ như điên, một trái tim kém chút nhấc đến trong cổ họng. U Minh thái tử cách hắn càng ngày càng gần, nhưng vào lúc này, đột nhiên hắn cảm giác đến hai cỗ khí tức đang nhanh chóng tiếp cận!