- Ta thấy Thiên Đình nứt ra, trong lòng biết nếu mà Thiên Đình bị hủy, tai ương càng lớn hơn, cho nên phải bỏ qua yêu nữ Tạo Vật Chủ, gấp gáp tới đây.
Tường Thiên Phi cười nói:
- Yêu nữ Tạo Vật Chủ thật xinh đẹp, là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.
Vẻ mặt của mỗi người Hạo Thiên Tôn, Hiểu Thiên Tôn có hơi khó chịu, Tần Mục cũng có hơi không được tự nhiên.
Tường Thiên Phi cười giễu cợt nói:
- Ha ha, nam nhân.
Đột nhiên, bên ngoài có một ánh đỏ xẹt qua, Nghiên Thiên Phi vội vã cao giọng nói:
- Hồng Thiên Tôn!
Ánh đỏ dừng lại, hóa thành một lão giả tóc trắng mi trắng, chính là Hồng Thiên Tôn, đứng trong tinh không nhìn mọi người, tươi cười đầy mặt, chắp tay thi lễ, nói:
- Thì ra là các vị đạo hữu.
Tần Mục cười nói:
- Hồng Thiên Tôn định đi đâu thế?
Hồng Thiên Tôn cười nói:
- Ta thấy Thiên Đình gặp nạn, trong lòng biết Thiên Đình nứt Tổ Đình hiện, sợ là sẽ có chuyện lớn xảy ra, nên đi qua kiểm tra.
- Thiện tai, thiện tai.
Mọi người rối rít nói:
- Hồng đạo hữu chân thành nhiệt tình, đúng là tấm gương của chúng ta. Mau mau lên xe, bên ngoài gió rét lắm đấy.
Hồng Thiên Tôn bất đắc dĩ, đành phải leo lên bảo liễn của Hiểu Thiên Tôn, quan sát xung quanh một phen, cười nói:
- Xe này đầy rồi, thân hình mập mạp của ta khá lớn, tốt nhất nên qua chỗ Hạo Thiên Tôn ngồi thôi.
Mọi người giả vờ tức giận nói:
- Chen một chút là được. Ngươi là Thiên Tôn Yêu tộc, biến hình cái là xong.
Hiểu Thiên Tôn giơ tay lên, bảo liễn trở nên lớn hơn chút, trong xe lại hiện ra một chỗ ngồi.
Hồng Thiên Tôn chỉ đành phải ngồi xuống, nhìn về phía Tần Mục, cười nói:
- Mục Thiên Tôn còn nợ ta một món nợ ân tình đấy.
Hiểu Thiên Tôn, Tường Thiên Phi và Nghiên Thiên Phi khó hiểu, sôi nổi hỏi. Hồng Thiên Tôn kể lại chuyện ở Bắc Cực Thiên, cười ha ha nói:
- Ta cũng chỉ chiếm hời của Mục đạo huynh, có được một tấm giấy nợ của hắn.
Mọi người nhao nhao bày tỏ sự hâm mộ, Tường Thiên Phi cười khanh khách nói:
- Khi nào Mục Thiên Tôn cũng có thể cho bản cung một tờ giấy nợ đây?
Tần Mục cười nói:
- Dễ thôi, dễ thôi.
Mọi người cười ha ha.
Đúng lúc này, trên trời có một luồng lưu quang xẹt qua, mèo trắng Tiểu Thất nheo mắt kêu meo một tiếng, Nghiên Thiên Phi vội vàng nói:
- Lang Hiên Thần Hoàng, dừng chân, dừng chân!
Lưu quang dừng lại, đó chính là Lang Hiên Thần Hoàng, nhìn thấy hai chiếc xe kéo, vội vã đứng lại, chào hỏi:
- Hóa ra là chư vị!
Hiển Thiên Tôn cười nói:
- Bên ngoài nhiều khí lạnh, mau mau vào xe.
Lang Hiên Thần Hoàng đang định đi tới, thoáng nhìn thấy Tần Mục ở trong xe, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta không làm bạn với hắn!
Dứt lời, hắn quay đầu đi về phía bảo liễn của Hạo Thiên Tôn.
Hồng Thiên Tôn vội vàng hòa giải, cười nói:
- Mục đạo huynh chớ để trong lòng, bản tính của hắn chính là như vậy, tính tình thẳng thắn.
Tần Mục cả giận nói:
- Thần Hoàng luôn không vừa mắt ta, không biết ta đắc tội hắn ở điểm nào!
Mọi người nhao nhao cười nói:
- Ngươi đập Lang Hiên Thần Cung của hắn tới hai lượt ba phen, tất nhiên hắn có chút oán giận với ngươi.
Chẳng qua đây chỉ là chuyện nhỏ, ngày khác Hồng Thiên Tôn mời rượu, hai người các ngươi nói ra là xong.
Tần Mục cảm động không thôi, nói:
- Đa tạ các vị đạo hữu đã quý mến ta.
Mèo trắng lại kêu meo một tiếng, mọi người nhìn ra bên ngoài, không khỏi vui mừng, cao giọng nói:
- Tổ Thần Vương, bên này!
Tổ Thần Vương dừng lại, liếc mắt thấy Tần Mục, lại giận không thể át, nói:
- Có Tần Mục thì không có ta!
Dứt lời thì giận đùng đùng đi vào bảo liễn của Hạo Thiên Tôn.
Tần Mục cả giận nói:
- Ta đắc tội Lang Hiên Thần Hoàng, cũng đâu đắc tội hắn, sao Tổ Thần Vương cứ luôn nhằm vào ta thế?
Mọi người sôi nổi cười nói:
- Tổ Thần Vương ghét ác như thù, trong mắt không cho phép chứa chút hạt cát. Mắt bọn ta to, không ngại trong mắt có ít cát.
Tần Mục cười ha ha nói:
- Ta thổ lộ tình cảm với chư vị, chư vị lại coi ta là hạt cát lớn, khiến lòng ta thật lạnh lẽo đấy.
Tường Thiên Phi cười nói:
- Mục Thiên Tôn không cần nói nhiều, lòng mọi người đều rộng rãi, biết cả rồi… À, Cung Thiên Tôn, Cung đạo hữu, Cung đạo hữu, mau đến bên này!
- Trong xe kia đều là nam nhân thối, ít nhất nơi này của bọn ta còn có hai nữ tử. Ngươi vào trong đó tất nhiên sẽ không tự nhiên, không bằng ở đây nói chuyện với vài tỷ muội chúng ta.
- Lời Mục đạo huynh quá trực tiếp, chỉ là lời thô lý không thô, lợi ích trong Tổ Đình khá lớn, hoàn toàn chính xác là phải chia ra. Ta là Thiên Tôn Yêu tộc, đương nhiên phải vì Yêu tộc suy nghĩ một hai phần.
Nghiên Thiên Phi cười nói:
- Ta thấy có nhiều bảo bối của Cổ Thần đều tới từ Tổ Đình, vì vậy có chút lòng tham, muốn tới kiếm một ít, nhưng chưa từng cân nhắc thay chủng tộc của mình. Là lỗi của ta.
Tường Thiên Phi đau buồn trách cứ:
- Bệ hạ không lâm hạnh nhiều năm rồi, người ta chỉ yêu châu báu trang sức, cũng muốn tới kiếm một ít để chơi chơi.