Tần Mục kinh ngạc, lại thấy hai màu trắng đen tiếp tục chuyển động, mặt người càng ngày càng rõ ràng, rồi mọc ra thân thể, mọc ra tứ chi, trong tay cũng cầm một cái cuốc chim.
Vậy mà bức tượng người trên vách núi ấy không khác gì với Tần Mục, chỉ là không hề có màu sắc gì cả.
Tần Mục quan sát bản thân trên vách núi, có điều cái bản thân trên vách núi ấy lại không hề tò mò chút nào, là trực tiếp vung rìu, làm ra tư thế chém về phía hắn.
Vù…
Vậy mà cái cuốc chim kia lại bổ từ trong vách núi ra, hóa thành thực chất, dấy lên một cơn gió lớn bổ
xuống đầu Tâ ̀n Mục!
Thần nhãn nơi ấn đường của Tần Mục mở ra, một luồng hào quang bắn tới phá cuốc chim thành từng mảnh, Tần Mục trên vách núi lộ ra vẻ kinh ngạc, đột nhiên phóng người lên, cán cuốc chim trong tay biến thành một đoạn kiếm gãy, ánh kiếm như thác nước, đánh ra từ trong vách núi!
Hắn thi triển chiêu thức thần thông, vậy mà lại là Đề Kiếp Kiếm của Tần Mục, dường như nó không hề
khác với kiếm pháp của Tần Mục!
Thậm chí trình độ mạnh mẽ của nguyên khí còn hùng hồn hơn cả Tần Mục!
Uy lực kiếm chiêu của hắn mạnh hơn, nhưng Tần Mục rút kiếm gãy kia ra, nguyên khí chuyển động, phần kiê ́m gãy ấy đã khôi phục hoàn toàn. Hắn tiện tay vung kiếm lên ngăn chặn toàn bộ kiếm chiêu của bản thân kia trong vách núi, lập tức đâm một kiếm vào ấn đường của bản thân mình trong vách núi.
Tần Mục tra kiếm vào vỏ, cười nói:
- Học ta sống, giống ta chết. Đạo huynh trong mạch khoáng, ngươi chưa từng trải qua thế sự hồng trần, khó mà hiểu rõ được đạo pháp thần thông của ta.
Tần Mục trên vách núi bị hắn đâm chết, thân thể phân tán, hóa thành hai màu đen trắng hệt như cũ.
Tần Mục đang muốn cạy khối Thần Thạch Thái Cực xuống thì đột nhiên hai màu đen và trắng của vách núi lại chuyển động, chỉ thấy màu trắng trong vách núi hóa thành hình tượng lão giả mày tră ́ng râu trắng mắt trắng, màu đen thì hóa thành hình tượng Thổ Bá hình người ba mắt đầu bò mặt hổ.
Tâ ̀n Mục ngơ ngác, hắn thấy hai màu đen trắng của từng khối Thần Thạch Thái Cực trên hai bức tường của mạch khoáng đang chuyển động. Trên hai bên vách núi, một hoa văn của Thiên Công hiện ra, mỗi lần hiện ra một Thiên Công mặt mày hiền hậu thì luôn tương ứng hiện ra một Thổ Bá hung thần ác sát.
Trên trán Tần Mục toát ra mồ hôi lạnh, mạch khoáng là hình vòng cung, trên vách núi hình vòng cung, từng Thiên Công và Thổ Bá đều nhao nhao mở mắt ra, tuy rằng sống trên vách núi, nhưng tất cả đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Tần Mục nắm chặt nắm đấm, cười lạnh nói:
- Đạo huynh trong mỏ, dù sao ngươi cũng chỉ mượn hai luồng âm dương để biến thành Thiên Công và Thổ
Bá, ngươi còn có thể biến hóa ra Thiên Đạo và đại đạo U Đô hay sao?
Hă ́n vừa dứt lời, đột nhiên các Thiên Công và Thổ Bá trên vách núi đều đồng loạt ra tay, từng luồng thần thông Thiên Đạo và thần thông U Đô từ trong vách núi bùng nổ, còn có dùng Minh Hà làm roi, Thiên Hà để chiến đấu, Cửu Khúc Hoàng Tuyền, Tinh Hà chiếm cứ.
Bốn mươi chín Thiên Đạo, sáu mươi tư đại đạo U Đô bùng nổ ra từ trong vách núi!
Long Kỳ Lân và Yên Nhi đang tu luyện dưới chân núi, Tiê ̉u Thổ Bá thì đang cố gắng bò lên núi để bắt dị thú bỏ bụng, lại bị Long Kỳ Lân nâng móng vuốt đè xuống cái đuôi hổ, nó cố gắng bò vài lâ ̀n nhưng vẫn bị kéo trở vê ̀.
Hư Không Thú thì nhìn chằm chă ̀m đám cự thú Thái Cổ xuất quỷ nhập thần trên núi mà chảy nước miếng.
Nó muốn lên núi, nhưng lại cảm nhận được nguy hiê ̉m rất rõ ràng, cộng với mệnh lệnh của Tâ ̀n Mục, nó cũng không dám có làm gì hết.
Đúng lúc này, Long Kỳ Lân và Yên Nhi lần lượt bừng tỉnh quay đầu nhìn về phía trên núi, nhưng chỉ thấy nơi đó có đủ loại luồng ánh sáng bao phủ, phun ra từ trên núi!
Đạo âm nơi đó chấn động, gào thét liên tục, hình thành dị tượng đáng sợ.
- Công tử, hắn…
Yên Nhi vừa mới nói ra lời này thì đã thâ ́y một bóng người bay lên cao cao, ngã xuô ́ng từ trên núi, chổng vó trước mặt bọn họ cái rầm, đối mặt với mặt đất, nửa đầu vùi vào trong cát đen.
Long Kỳ Lân vội vàng bước tới, đang muô ́n đỡ Tần Mục lên.
- Đừng động vào ta, gãy rồi!
Giọng nói của Tần Mục vang lên.
Long Kỳ Lân hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Giáo chủ, gãy ở đâu vậy?
- Toàn bộ cơ thể đều bị gãy…
Tần Mục đau đến phát run.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi đưa mắt nhìn nhau, vội vàng bắt Tiê ̉u Thổ Bá đang muốn lên núi trở về, khiển trách:
- Ngay cả công tử cũng bị đánh thành như vậy, ngươi còn muốn đi lên để chết đấy hả? Đi qua bên kia đứng đi!
Tiểu Thổ Bá cúi đầu, không tình nguyện mà đi tới một góc, không nói lời nào mà chỉ cúi đâ ̀u ủ rũ nhìn chằm chằm vào móng trâu của bản thân, cực kỳ tủi thân.
Tần Mục thúc giục Tạo Hóa Công điều trị thương thế trên cơ thể, đợi đến khi tình trạng vết thương khỏi hẳn, hắn nghỉ ngơi thêm một lát, cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng có thể khiến ta rút lui như thế này ư? Không dễ dàng vậy đâu!
Hắn sát khí đằng đằng, cầm kiếm lên núi.
Long Kỳ Lân và Yên Nhi lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhìn hắn đi vào trong núi.
Tần Mục đi vào trong mạch khoáng, cầm kiếm rảo bước kiên định nhìn về phía trước, chỉ thấy hai bên vách núi, hai màu đen trắng trên từng khối Thần Thạch Thái Cực lại chuyển động, từng Thiên Công và Thổ Bá giống như bích họa từ từ hiện ra.
Những bàn tay Thiên Công kia khẽ động, bốn mươi chín cánh tay hiện ra. Mà bốn mươi chín tay kia, mỗi cánh tay nă ́m lấy một bảo vật của thiên địa: cương, ấn, tán, uyên, tác, sách, cung, môn… không có một cái nào lặp lại.
Mà Thổ Bá khẽ lóe lên một cái, sáu mươi bốn cánh tay hiện ra, trong lòng bàn tay nắm lâ ́y: phù, thuyền, tiên, giác, nhãn, quỳ, quan, đăng… cũng không lặp lại cái nào.
- Thần Tàng Lĩnh Vực!
Tâ ̀n Mục thúc giục Bá Thể Tam Đan Công, khẽ hô một tiếng, lĩnh vực điên cuồng bành trướng!