Thật ra thì trong lòng Tần Mục chưa từng trách Võ Đấu Thiên Sư, cũng chưa bao giờ trách đám Diêm Vương.
Khúc mắc trong lòng hắn vẫn luôn là ý chỉ kia của Khai Hoàng, nhưng mà về sau gặp Khai Hoàng, sau khi nhìn thấy hiện trạng của Vô Ưu Hương, khúc mắc trong lòng hắn cũng được giải trừ.
Có điều khúc mắc trong lòng hắn đã được giải trừ rồi, nhưng mà khúc mắc của những thuộc hạ cũ của Khai Hoàng trong Phong Đô vẫn chưa được tháo gỡ.
Những người này đều là hào kiệt, không thể nghe theo mách bảo của trái tim mình đi giải cứu Diên Khang khiến bọn họ âu sầu thất bại, đạo tâm bị tổn hại.
Lần này Tần Mục tới gặp bọn họ cũng là để giải trừ khúc mắc cho bọn họ.
Hắn từ biệt Võ Đấu Thiên Sư đi tới Long thôn của Thanh Hoàng. Thanh Nha cô nương bên trong Long thôn nhìn thấy hắn tới thì không khỏi vừa mừng vừa sợ, muốn thốt thành tiếng nhưng lại cố nhịn lại.
Tần Mục lộ vẻ tươi cười, gật đầu ra hiệu với nàng và những người khác trong Long thôn.
Thanh Hoang lão nhân cũng cảm ứng được hắn đến bèn ra thôn tiếp đón, làm lễ chào nói:
- Tần gia tử..
Tần Mục đáp lễ, cười nói:
- Ta đã không còn là Tần gia tử nữa mà là Mục Thiên Tôn.
Thanh Hoang lão nhân giật mình, thở dài rồi làm lễ chào nói:
- Mục Thiên Tôn.
Tần Mục đáp lễ:
- Thanh Hoàng, long mạch của Khai Hoàng thần triều, người sáng lập long mạch Diên Khang, ngươi cũng là một trong những người đặt nền móng cho Diên Khang. Chính là ngươi truyền Tổ Long Thái Huyền Công và Đế Điệp cho lão tổ tông Linh gia mới có hậu thế của Diên Khang quốc. Sao ngươi lại phải tự trách mình?
Thanh Hoang lão nhân lắc đầu nói:
- Ta không bảo vệ Diên Khang.
Tần Mục cười nói:
- Chưa bao giờ có người trách ngươi. Chỉ là chính ngươi tự làm khó mình mà thôi. Ngươi và nguồn gốc Diên Khang liên hệ sâu hơn bất kỳ người nào, không nên tự trách.
Thanh Hoang lão nhân cúi người nói:
- Thiên Tôn dạy bảo, không dám không nghe theo.
Tần Mục rời đi, đi theo Xích Tú Thần Nhân tới chỗ sâu của Phong Đô thì nghe thấy Phật âm cuồn cuộn, Phạn âm liên miên. Khi đi lên phía trước thì lại thấy Đế Thích Thiên Vương Lý Du Nhiên để chân trần ngồi giữa ác quỷ Phong Đô, xiềng xích quấn quanh ngươi, hai mắt nhắm chặt.
Hắn đang lĩnh hội Vô Lượng Kiếp Kinh, nhiều lần nhập mộng. Mộng cảnh của hắn hóa thành Phật quốc vô thượng, tịnh độ cực lạc nhưng mà tịnh độ Phật quốc lại liên tục bị ác quỷ quấy nhiễu, lẻn vào trong giấc mộng của hắn. Trong mơ Lý Du Nhiên bị ác quỷ đồng hóa làm một, tịnh độ cũng bị ô nhiễm khiến hắn gặp ác mộng liên tục.
Đế Thích Thiên Vương quát:
- Chừng nào địa phủ chưa trống, ta thề sẽ không đắc chính đạo!
Tần Mục ra hiệu cho Xích Tú Thần Nhân dừng bước, mình thì đến đối diện Đế Thích Thiên Vương rồi ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm lại và đi vào trong mộng cảnh.
Mộng cảnh của hai người dung hợp, trong mộng của Đế Thích Thiên Vương không còn là tịnh độ cực lạc của Phật quốc tối cao nữa mà là một thế giới người người hăng hái dũng cảm phấn đấu. Tuy rằng ác quỷ
vẫn còn nhưng đã khó mà quấy nhiễu hắn.
Qua một lúc lâu, Đế Thích Thiên Vương tỉnh lại, cảm tưởng như mình đã bừng tỉnh đại ngộ, khom người chào hỏi Tần Mục.
Tần Mục đáp lễ, thong thả rời đi.
Đế Thích Thiên Vương đưa mắt nhìn hắn đi xa, trầm ngâm phút chốc rồi rời khỏi nơi ác quỷ hoành hành này, thấp giọng nói:
- Ác quỷ bắt nguồn từ nhân gian, ác nhân nơi nhân gian chưa bị diệt trừ thì địa phủ vĩnh viễn không trống.
- Vừa rồi Mục Thiên Tôn không nói một lời với Đế Thích Thiên Vương, tại sao Đế Thích Thiên Vương đã hiểu ra?
Xích Tú Thần Nhân không hiểu, dò hỏi.
Tần Mục cười nói:
- Điều nên nói ta đều đã nói cho hắn ở trong giấc mộng, cần gì phải mở miệng?
Xích Tú Thần Nhân rất là khó hiểu.
Đột nhiên, Tần Mục dừng bước lại, hắn thấy được Hắc Hổ Thần.
Một con Đại Hắc Hổ mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất, bên cạnh là hai gian nhà tranh, tiều phu thay sang xiêm y của người đốn củi, đang chặt một gốc cổ thụ.
Mỗi một nhát rìu hắn bổ xuống, gốc cổ thụ bị chặt ra một miếng rồi ngay lập tức mọc lại, xem vĩnh viễn không thể hết được.
Tần Mục đi tới gần, nhìn phút chốc rồi đột nhiên rút kiếm dùng một nhát kiếm chặt đứt gốc cổ thụ này.
Tần Mục thu kiếm, cất bước định đi ngay.
- Năm đó đại sư huynh của ngươi nhìn ta đốn củi, nhìn mấy trăm năm.
Sau lưng của hắn, giọng nói của Thánh Nhân tiều phu truyền đến, nói:
- Thời gian ngươi nhìn còn chưa đầy một nén nhang mà đã chặt đứt cây của ta.
Tần Mục xoay người lại, cười nói:
- Lão sư, thứ ta học chính là cách làm người của ngươi, chứ không phải học đạo pháp của ngươi. Thứ của ngươi, ta chướng mắt rồi, ta đã lĩnh ngộ được thứ tốt hơn!
- Ngươi đứng lại!
Tiều phu Thánh Nhân giận dữ, tức giận nói:
- Chướng mắt thứ ta dạy? Sở dĩ ta không dạy ngươi là bởi vì ngươi quá khác người, ta không biết nên dạy cái gì mới tốt! Đại sư huynh của ngươi là kẻ ta dạy lâu nhất, ta cố gắng dạy tất cả thành tựu của thời đại Khai Hoàng cho hắn nhưng không ngờ rằng hắn lại quá cực đoan. Đứa duy nhất không cực đoan chính là lão tam, ta dốc lòng dạy tam sư đệ của ngươi nhất. Ta truyền thụ cho hắn ba mươi sáu loại đại đạo Hậu Thiên có thể thành Đạo, bảy mươi hai loại đại đạo Tiên Thiên trợ giúp hắn thành Thánh.
Tần Mục chớp chớp mắt:
- Hắn kém hơn ta.
Tiều phu Thánh Nhân cố nén kích động muốn xách rìu xông lên chém hắn, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mười Thiên Tôn của Thiên Đình đi bằng ba mươi sáu con đường Thiên Cung, ý đồ tu thành Thiên Đình.
Nhưng mà bọn họ chỉ có ba mươi sáu Thiên Cung, không có bảy mươi hai Bảo Điện. Lý giải của bọn họ với cảnh giới Thiên Đình chưa chắc đã sâu bằng ta! Là Thiên Sư đệ nhất của Khai Hoàng, tuy rằng tư chất ta không được tốt nhưng mà ta lại có một tưởng tượng về cảnh giới Thiên Đình này.