Mục Thần Ký

Chương 1316: Một giấc chiêm bao của Phạn Thiên



Nàng nhìn thấy một mộng cảnh khác, nơi đó tính ra có hàng trăm bản thân, cùng với hàng trăm Tần Mục, bọn họ đang quan sát thần thông của Âm Thiên Tử, thảo luận với nhau, kiểm chứng với nhau.

Đế Dịch Nguyệt vừa nhìn về phía khác, nàng lại thấy được mộng cảnh khác, một nàng khác đang cười cười nói nói cùng Âm Thiên Tử, nghiên cứu và thảo luận hoàn thiện Minh Ðô Thiên Môn như thế nào, làm sao để dung nhập công pháp của Tứ Đại Đế Tọa vào bên trong Thiên Môn, làm sao để lợi dụng đạo Luân Hồi thống nhất bốn môn công pháp Đế Tọa lại.

Đó là cảnh tượng tái hiện lại trong ký ức của nàng!

Nàng còn thấy rất nhiều Tần Mục và mình đang ở nơi đó ghi chép lại cuộc nói chuyện của bọn họ, suy luận về thần thông công pháp mà bọn họ nói tới, nhớ kỹ từng chi tiết một không sót tí nào.

Kể cả tự bản thân Đế Dịch Nguyệt nhớ lại chuyện này cũng không có khả năng rõ ràng như thế!

Đế Dịch Nguyệt quay đầu nhìn về phía những phương hướng khác, nàng nhìn thấy tất cả những mộng cảnh to nhỏ, những cảnh ghi chép trong mộng này là từng giây từng phút khi nàng ở bên Âm Thiên Tử, có một số là hồi ức tốt đẹp không gì sánh được, có một số thì làm nàng cảm thấy đau khổ.

Có hình ảnh nàng rơi vào bể tình, cũng có hình ảnh Âm Thiên Tử tập kích Phong Đô, có cả hình ảnh bằng hữu nàng thuyết phục nàng rời khỏi Âm Thiên Tử.

Mỗi một mộng cảnh đều có một Đế Dịch Nguyệt và một Âm Thiên Tử, đủ loại chi tiết mà lúc trước nàng chưa từng chú ý tới hiện ra.

Cuối cùng, ánh mắt Đế Dịch Nguyệt rơi vào một mộng cảnh cuối cùng, đó là hình ảnh nàng bái đường thành thân với Âm Thiên Tử.

Tần Mục cũng chú ý tới cảnh đó, cau mày nói:

- Tỷ tỷ, ta lấy Vô Thượng Thần Thức ra để hướng dẫn ngươi hóa ký ức thành mộng cảnh, không ngờ rằng ký ức này mà ngươi cũng lật ra. Tỷ tỷ, để ta dập tắt cái mộng cảnh này đi..

- Không cần.

Đế Dịch Nguyệt lắc đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đoạn mộng cảnh kia, nói:

- Lúc hắn giết ta, hắn vận dụng bản lĩnh thật sự, có tác dụng rất lớn với việc phá giải thần thông luân hồi của hắn.

Tần Mục giật mình, đành phải tùy nàng.

Đế Dịch Nguyệt kinh ngạc nhìn nơi đó, đoạn ký ức nửa trước là hồi ức tốt đẹp nhất của nàng, khắc cốt ghi tâm, nửa đoạn sau thì là ký ức làm nàng đau lòng nhất, và cũng khắc cốt ghi tâm nhất.

- Phật pháp ta cũng từng học, ta còn từng bái Đại Phạn Thiên Vương Phật làm thầy.

Đế Dịch Nguyệt giống như tỉnh lại từ trong đoạn hồi ức đau khổ kia rồi tỏ vẻ như không sao cả cười nói với Tần Mục:

- Ta nói với lão Phật là ta muốn học Đế Tọa Chân Kinh của hắn, lão Phật nói cho ta biết, ngươi quá thông minh, không học được. Môn công pháp này là công pháp phải ngu ngốc mới có thể học được, càng thông minh càng không có cách nào học được.

Tần Mục tối sầm mặt lại, hậm hực nói:

- Ta cũng không học được, là lão Phật nhét thẳng vào trong đầu ta, không hiểu được nguyên lý, chỉ biết dùng.

Đế Dịch Nguyệt cười nói:

- Ta năn nỉ lão Phật truyền cho ta, lão Phật truyền, quả nhiên ta không học được. Về sau bèn từ bỏ suy nghĩ này, rời khỏi Phật Giới. Mãi về sau ta mới hiểu, không phải ngu ngốc mới có thể học được, mà là Vô Lượng Kiếp Kinh cần thông minh nhưng không phải loại thông minh mà chúng ta thường hay nói đến, thế

nhưng ta vẫn không cách nào lĩnh hội được.

Bọn họ cười cười nói nói, Đế Dịch Nguyệt chỉ cảm thấy đủ loại tin tức từ từng mộng cảnh truyền đến trong đầu của nàng, cực kỳ nhanh chóng, đó là thành quả mà vô số Tần Mục và Đế Dịch Nguyệt cùng nhau nghiên cứu trong trăm ngàn giấc mộng cảnh.

Vô Lượng Kiếp Kinh của Tần Mục đã không còn là Vô Lượng Kiếp Kinh đơn thuần nữa mà là kết hợp với Vô Thượng Thần Thức sinh ra thần thông mới kỳ lạ.

Đế Dịch Nguyệt từng thấy lão Phật thi triển Vô Lượng Kiếp Kinh, lấy mộng nhập đạo, chẳng qua đó là lão Phật hóa thành từng sinh mệnh ở trong giấc mộng, lấy đủ loại diện mạo khác nhau đi lại ở các chư thiên, từng thế giới, trải qua thế sự, lịch lãm hồng trần.

Đến khi Đại Phạn Thiên tỉnh mộng, từng sinh mệnh khác biệt, từng tình cảnh khác biệt cộng với những trải nghiệm đã qua trở lại trong đầu của hắn, để trí tuệ của hắn càng thông suốt, càng sáng như viên ngọc tròn.

Lão Phật không cần suy diễn, không cần tính toán mà hắn vẫn đạt được đại triệt đại ngộ về mặt tâm linh.

Hắn không cách nào làm được như Tần Mục.

Tần Mục nhập đạo trong mộng đòi hỏi khả năng tính toán mạnh mẽ, năng lực suy diễn, năng lực thử sai, để lão Phật học thì hắn cũng chẳng còn cách nào nhập đạo trong mộng được nữa, không thể trải qua vô số kiếp nạn nữa.

Đây là chỗ khác biệt của hắn với Tần Mục.

Một giấc chiêm bao này cho Đế Dịch Nguyệt cảm giác rất dài, không biết qua bao nhiêu năm, vô số trí tuệ

của nàng và Tần Mục hợp tác với nhau, rốt cuộc giải được bí mật ẩn giấu của đạo Luân Hồi bên trong Minh Ðô Thiên Môn.

Sau khi mộng cảnh tan biến, đủ loại lĩnh ngộ trở lại trong đầu của mỗi người bọn họ khiến hai người nhắm mắt lại, tự mình nhớ lại sắp xếp một lúc lâu.

Chờ đến khi Đế Dịch Nguyệt mở mắt, lại thấy bản thân vẫn đang đứng bên dưới Minh Ðô Thiên Môn, mà Tần Mục đã rời khỏi nơi này không biết từ lúc nào.

Nàng nhìn thấy Xích Tú Thần Nhân đứng ở cách đó không xa, vẫy vẫy tay, Xích Tú Thần Nhân đi tới, nói:

- Thiên Vương, Mục Thiên Tôn bảo ta ở lại nói cho ngươi, hắn đi trước một bước, đã rời đi gần nửa ngày rồi.

Đế Dịch Nguyệt hỏi:

- Hắn có nhắn lại lời gì không?

Xích Tú Thần Nhân nói:

- Hắn bảo, tỷ tỷ còn ở lại Phong Đô thì mãi mãi sẽ không thể báo thù. Muốn báo thù cần phải đi ra ngoài.

Đế Dịch Nguyệt suy nghĩ chốc lát, mặt mày giãn ra cười đáp:

- Ta hiểu rồi. Ta đi gặp Đế Thích Thiên Vương. Chỉ có hắn mới có thể sửa được chiếc thuyền Bỉ Ngạn ở

Nguyên Giới.

Tần Mục rời khỏi Phong Đô, trở lại Thiên Âm Giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.