Mục Thần Ký

Chương 1337: Lần nghỉ ngơi hiếm có (2)



Hắn nhớ tới Vân Sơ Tụ thì không thể không nhớ tới cung chủ của Tạo Phụ Thiên Cung Thạch Kỳ La, cái tên hán tử khôi ngô trên mặt đầy râu quai nón kia.

Tâ ̀n Mục lắc đầu, leo lên cầu Linh Năng Đối Thiên.

Cây cầu Linh Năng Đối Thiên này kết nối với Diên Khang, chờ cho đến khi hắn đi ra khỏi cầu Linh Năng Đối Thiên thì đã đi tới phụ cận kinh thành Diên Khang. Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, đi vào kinh thành thì thấy Linh Dục Tú, thế là nói tới trải nghiệm trong Tổ Đình.

Linh Dục Tú nói:

- Ngươi cứ ở trong cung mấy ngày trước đã, chờ luyện hóa xong dịch trứng kỳ lạ kia thì đi cũng không muộn.

Tần Mục thấy cũng đúng, vì vậy ở tạm lại ở trong cung. Linh Dục Tú tìm đến hắn ngay sau khi đã xử lý xong triều chính thì nhìn thấy Tần Mục đang ngẩn ngơ xuất thần ngồi nghỉ mát trong ngự hoa viên.

Linh Dục Tú bước đê ́n bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, phất tay bảo các cung nữ tản đi, cười nói:

- Quốc sư đang suy nghĩ cái gì thế?

- Ta đang suy nghĩ đến chiê ́n sự của Thái Hư.

Tâ ̀n Mục suy tư nói:

- Mặc dù vùng đất Thái Hư hiểm ác, nhưng cũng khó có thê ̉ ngăn cản được sự tiến công của Thiên Đình.

Thực lực của Thiên Đình quá mạnh, công phá cùng đất Thái Hư là chuyện sớm muộn. Hiện tại quyền khống chế Hư Không Thú nằm trong tay Long Kỳ Lân, ta có nên để Long Kỳ Lân mang theo Hư Không Thú tới Thái Hư chinh chiê ́n hay không?

Linh Dục Tú suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu Thái Đê ́ xuất hiện trong Thái Hư, liệu Long Kỳ Lân có thê ̉ bảo vệ được Mẫu Thú không?

- Ta cũng đang suy nghĩ vấn đề nan giải này.

Hai người ngô ̀i trong đình hóng mát thưởng thức phong cảnh, đều không nói gì, quý trọng thời khắc yên tĩnh khó có được này.

Tâ ̀n Mục đứng dậy cởi giày ra, ngồi bên cạnh đình nghỉ mát, chân đặt trong nước.

Linh Dục Tú cười nói:

- Ngươi vẫn còn tính cách của tiểu hài tử sao, coi chừng chân thối hun chết cá của ta.

Tần Mục vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, cười nói:

- Ngươi cũng tới đây ngồi cùng đi.

Linh Dục Tú lă ́c đầu:

- Ta hiện tại là hoàng đế, giống như ngươi thì còn thành thể thống gì nữa?

- Xung quanh không có ai.

Linh Dục Tú chần chừ chốc lát, nhìn chung quanh một cái, lúc này mới cởi giày ngồi bên cạnh hắn, thật câ ̉n thận bỏ chân vào trong nước, thở phào nhẹ nhõm:

- Tự tại. Đã rất nhiều năm ta đã không cởi giày trước mặt mọi người.

Tần Mục cười ha ha.

Đột nhiên Linh Dục Tú tựa vào vai hắn, hai người, bốn chân, vỗ mặt nước.

Một lát sau, Linh Dục Tú tựa vào vai hắn ngủ thiếp đi, Tần Mục vẫn không nhúc nhích, nhìn nàng đang ngủ

say.

Lúc Linh Dục Tú tỉnh lại đã là hoa đăng vừa lên, cuống quít nhảy dựng lên, oán giận nói:

- Sao ngươi không đánh thức ta?

Tần Mục cười nói:

- Ta thấy ngươi quá mệt mỏi, vì vậy không đánh thức ngươi. Vừa rồi còn có một ít cung nữ tới nơi này, bị ta đuổi trở về.

Linh Dục Tú vội vàng mang giày vào, nói:

- Các nàng đến thúc giục ta tới ngự thư phòng, ta vẫn còn chưa phê duyệt tấu chương, phải qua đó làm thôi.

Tần Mục đứng dậy mang giày vào, nói:

- Ta đi với ngươi.

Linh Dục Tú lắc đầu:

- Để cho đám quan thanh liêm kia nhìn thấy ngươi giúp ta phê duyệt tấu chương thì lại báo lên triều đình nói ngươi can chính, muốn giê ́t chết ngươi.

Tần Mục cười nói:

- Còn có quan thanh liêm cơ à?

- Nhiều lắm.

- Để ta đi với ngươi, quốc sư như ta cũng đã có mười mấy năm không đê ̉ ý tới triều chính rồi. Đám quan thanh liêm kia thích nói thì đê ̉ cho bọn họ nói đi, cùng lắm thì ngươi gi3t chết bọn họ, sau đó lặng lẽ gửi bọn họ đến nơi nào đó. Ngươi có ghi thù không đấy?

- Tất nhiên là có! Truyê ̀n thống Linh gia không thể vứt bỏ được!

Hai người ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, sắc trời thấm thoát đã tờ mờ sáng, một con Kê Bà Long kêu lên cục tác, tiếp theo những Kê Bà Long khác cũng hướng về phía đông mà gáy.

Linh Dục Tú ngáp một cái, cuống quít nói:

- Ta đi rửa mặt trước, ăn chút gì đó, lập tức sẽ lên triều. Đi trễ thì lại cãi nhau tối mày tối mặt mất.

Tần Mục cũng đứng dậy, muốn ôm nàng một cái thì thấy các cung nữ cầm vật rửa mặt đi vào, đành phải nhịn xuống, nói:

- Bệ hạ, ta đã luyện hóa Thần Thạch và dịch trứng, nên đi xử lý chuyện của riêng mình rồi.

Linh Dục Tú lau mặt rửa tay trong chậu, ngẩng đâ ̀u cười nói:

- Ngươi đi làm việc của ngươi, cứ đi đi, nơi này có ta.

Trong lòng của Tâ ̀n Mục ấm áp, ôn nhu nói:

- Bệ hạ chú ý thân thể.

Linh Dục Tú trong lòng cũng ấm áp, ôn nhu nói:

- Quốc sư cũng vậy, đừng để vâ ́t vả quá.

Tâ ̀n Mục khom người, rời khỏi ngự thư phòng, ngẩng đầu nhìn lại, phía đông đã gần sáng.

Hắn chỉnh sửa lại y phục, y phục quang minh chính đại, thừa dịp sắc trời còn chưa sáng, xách đèn lồ ng của Nguyệt Thiên Tôn đi về phía Dũng Giang.

- Đại sư huynh, tướng sĩ trên quỷ thuyền, ta đã đáp ứng các ngươi rằng sẽ giải thoát các ngươi ra khỏi thần thông thì không dễ dàng gì, mà bây giờ rốt cuộc ta đã có thể làm được rồi!

Chờ cho đến khi mặt trời đã lên cao, hắn đã đến Dũng Giang.

Tần Mục đứng trên mặt sông, nhưng nhìn thấy một vầng mặt trời đỏ nhảy ra khỏi mặt sông ở phía đông, sóng nước của Dũng Giang dâng lên lan động, bị mặt trời đỏ mới mọc chiếu rọi giống như hàng ngàn con cá đỏ nhảy lên mặt nước.

Hắn thu hồi đèn l ồng, lấy trâm cài gỗ đào của Lăng Thiên Tôn ra, nhẹ nhàng chèo lên mặt sông, một chiếc quỷ thuyền xuất hiện dưới mặt sông, cột buồm phá vỡ mặt nước, cấp tốc lướt dưới nước!

Chiê ́c quỷ thuyền kia ầm â ̀m vọt ra khỏi mặt nước, trong nháy mắt phá vỡ mặt sông Dũng Giang, nước sông lấp lánh đón ánh mặt trời mọc chiếu rọi, từng chiếc cầu vồng treo trên không quỷ thuyền.

Quỷ thuyền đạp gió rẽ sóng, chạy về phía Tần Mục.

Tần Mục bay lên trời, hạ xuống trên sàn tàu của quỷ thuyền.

- Sư huynh.

Tần Mục khom người chào hỏi.

- Sư đệ.

Vân La Đế Ngụy Tùy Phong chào đáp lễ, lúc đứng dậy, phía sau xuất hiện hàng vạn quan tài đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.