Mục Thần Ký

Chương 1342: Từng đóa hoa đào nở (2)



Nàng rất vui vẻ, vui vô cùng:

- Ngươi đến thật đúng lúc, mấy năm gần đây, ta và Lăng tỷ tỷ quản lí Nguyên Giới, phát triển rất tốt.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:

- Nam Thượng Hoàng ba mươi vạn năm, bây giờ vẫn là thời đại Thượng Hoàng hai vạn năm, cách biến cố

kia vẫn còn sớm…

Nguyệt Thiên Tôn tiếp tục nói:

- Người đảm nhiệm vị trí Thượng Hoàng thứ mười lăm của triều đại Thượng Hoàng này đã ngồi lên vị trí hoàng đế gần hai vạn năm rồi. Các Thượng Hoàng trước đây thường là Thần Thánh của nhân tộc và các chủng tộc Hậu Thiên. Các tộc ở Nguyên Giới của ta cũng phát triển rất nhanh chóng, cho dù là Tiêu Hán Thiên Đình năm đó cũng không bì kịp!

Nói đến đây, nàng có chút buồn bã, có lẽ là nhớ tới Vân Thiên Tôn chết trận.

- Đảm nhiệm vị trí Thượng Hoàng thứ mười lăm ư?

Tần Mục sởn gai ốc, hắn lập tức cảm nhận được năng lương trong cơ thể mình không ổn định, vội vã không chế cảm xúc.

Đảm nhận vị trí Thượng Hoàng thứ mười lăm, thượng vị sắp hai vạn năm, chẳng phải nói bây giờ cách Thượng Hoàng Kiếp rất gần rồi hay sao?

Lăng Thiên Tôn, Nguyệt Thiên Tôn đều bị giết hại vào thời kì này, Lăng Thiên Tôn rơi vào vòng luân hồi sinh tử vĩnh viễn, mà Nguyệt Thiên Tôn thì bị chặt đứt hai chân, trở thành người tàn phế!

Nguyệt Thiên Tôn tò mò quan sát hắn, lặng lẽ vươn tay ra, chọc chọc lên người hắn.

Tay của nàng ấy xuyên vào trong cơ thể Tần Mục, nhưng không đụng phải thứ gì cả, chỉ là chạm phải năng lượng cực kỳ đáng sợ.

- Nguyệt tỷ tỷ, đừng nghịch nữa.

Tần Mục bất đắc dĩ nói.

Nguyệt Thiên Tôn thu tay lại, qua một lúc lâu lại không chịu được mà chọc chọc, Tần Mục bất lực nói:

- Đừng nghịch nữa, thật đấy. Mặc dù ta không đau, nhưng cũng thấy rất kì lạ.

Nguyệt Thiên Tôn không còn bướng bỉnh nữa, quay đầu lại nhìn thì thấy Ngụy Tùy Phong dẫn hàng vạn Vu Lâm quân khiêng quan tài của Đế Hậu đi theo phía sau, xa xa là Long Bá Vương và bảy vị Long Bá cùng với Phượng Thu Vân đang nhìn xung quanh.

- Bọn họ không qua đây sao?

Tần Mục phất phất tay, lớn tiếng gọi:

- Long Bá Vương, Thu Vân tỷ, qua đây cả đi. Chỉ có ta mới giải được thần thông này, không có ta, các ngươi có thể nổ tung bất cứ lúc nào đấy.

Long Bá Vương bất lực, thấp giọng nói:

- Chúng ta cùng lên!

Phượng Thu Vân cũng do dự một lát, nhìn bầu trời Nguyên Giới. Nơi phương bắc, một tòa Thiên Đình được tạo ra từ Thần Kim thuần khiết lơ lửng trên Nguyên Mộc, đó là Bắc Thượng Hoàn Thiên Đình của Địa Mẫu Nguyên Quân.

- Ta đang ở trong Thiên Đình đó.

Phượng Thu Vân dẫn theo một đoàn quân bước tới, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, một “bản thân” khác cũng tồn tại trên thế giới này:

- Nhưng ta chỉ có thể phản bội Địa Mẫu Nguyên Quân rồi đi theo Mục Thiên Tôn đến cuối con đường này thôi. Đúng là khiến người khác tuyệt vọng thật đấy…”

Đám người Tần Mục theo Nguyệt Thiên Tôn đi đến vùng đất Nguyên Giới rộng lớn, đoàn người của họ có vẻ rêu rao quá, ai cũng là thể năng lượng phát quang gây chú ý với người khác.

Cho nên Nguyệt Thiên Tôn dùng thuật không gian bóp méo không gian lân cận họ, khiến mọi người đều không nhìn thấy được họ.

Mà đám người Tần Mục có thể nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bách tính của Nam Thượng Hoàng đều giàu có sung túc, có bao nhiêu là thần thành lớn nhỏ, chư thần che chở bách tính một phương.

Thần của Nam Thượng Hoàng không chỉ có mỗi nhân tộc mà là pha trộn cả vạn bộ tộc. Thần thánh trong chủng tộc Hậu Thiên rất nhiều, mà bách tính cũng có rất nhiều người thuộc các chủng tộc khác, nhân tộc chỉ là một phần trong số đó.

Nhân tộc và các tộc khác sinh sống cùng nhau, trên đường phố, đồng ruộng có thể thấy được cảnh các tộc chung sống hòa hợp.

Khi họ đi qua một tòa thần thành còn thấy ngoài thành dựng một tấm bia đá, bên trên viết rằng - Mạng người lớn hơn trời.

- Người ở đây không phải chỉ nhân tộc đơn thuần, mà tất cả sinh mạng và chủng tộc có trí tuệ đều là người.

Nguyệt Thiên Tôn cười nói:

- Đây là đại diện cho quan niệm của Thượng Hoàng, hắn rất có chủ kiến, là một người rất lợi hại, mà cũng làm việc rất tốt nữa.

Tần Mục dừng bước, nhìn tấm bia đá này một hồi lâu mới đuổi theo nàng.

Nguyệt Thiên Tôn dẫn họ đi rất lâu, trên gương mặt vẫn giữ nét cười, rất vui vẻ.

Có lẽ nàng từng trải qua một thời kỳ suy sụp rất dài, sau khi Vân Thiên Tôn chết, nàng bèn tuyên bố thoái ẩn, không xuất thế nữa.

Tần Mục có thể tưởng tượng ra được cái chết của Vân Thiên Tôn và sự sụp đổ của Thiên Đình Tiêu Hán đã gây ra đả kích to lớn như thế nào đối với nàng, nhưng nàng vẫn bước lên từ thất bại, phù trợ cho thời đại Thượng Hoàng cùng với Lăng Thiên Tôn, thành lập Thiên Đình Thượng Hoàng.

Thiên Đình Thượng Hoàng là tâm huyết của nàng và Lăng Thiên Tôn, nhưng Lăng Thiên Tôn là một kẻ

cuồng nghiên cứu, tinh lực của nàng đều đặt vào nghiên cứu thần thông Bất Dịch, nhất là giai đoạn sau của thời đại Thượng Hoàng, thần thông của Lăng Thiên Tôn sắp đại thành, nàng càng không thể phân tán tinh lực của mình.

Cho nên Nguyệt Thiên Tôn phải quan tâm xử lý tất cả sự vụ lớn nhỏ của thời đại Thượng Hoàng, xử lý quan hệ của Thiên Đình Thượng Hoàng và Thiên Đình Vực Ngoại, còn phải đối mặt với thế lực của Thiên Đình Bắc Thượng Hoàng và Địa Mẫu Nguyên Quân.

Tần Mục có thể mường tượng ra được nàng đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực.

Đương nhiên cũng vì có xử lý thỏa đáng của nàng cho nên thời đại Thượng Hoàng được coi là một thời đại rực rỡ nhất, trong đó Bắc Thượng Hoàng khá là dã man độc tài, thi hành một bộ quy tắc nguyên thủy từ

thời Cổ Thần.

Xích Minh Thần Tử phái sứ giả đến Nguyên Giới thăm hỏi Thượng Hoàng, có lẽ là đi đến Bắc Thượng Hoàng, kết quả thấy cảnh tượng dã man tàn bạo không gì sánh được, sợ đến mức không dám tiếp xúc với thời đại Thượng Hoàng nữa.

Mà thời kì Nam Phượng Hoàng, văn minh phát triển đến trình độ cao, rất nhiều thành tựu, sinh ra rất nhiều cường giả Đế Tọa, còn nhiều hơn thời đại Long Hán, để lại các loại công pháp Đế Tọa.

Không chỉ vậy, tinh thần của thời đại này cũng được lưu truyền lại, ảnh hưởng đến thời đại Khai Hoàng, thậm chí cả thời đại Diên Khang.

Trong đó có một phần công lao to lớn của Nguyệt Thiên Tôn.

Tần Mục kính phục nhìn nữ tử phía trước, nàng đã bỏ ra rất nhiều cho thời đại này.

Nhưng mùa thu hoạch của Thiên Đình Vực Ngoại sắp tới, thời đại Thượng Hoàng cũng sẽ tan thành mây khói theo cái chết của Địa Mẫu Nguyên Quân, sự tan biến của Lăng Thiên Tôn và tàn phế của Nguyệt Thiên Tôn.

Cõi lòng hắn cũng thấy âm ỉ đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.