Mục Thần Ký

Chương 169: Đam mê của Thánh giáo chủ



Thần thông truyền tống kỳ thực là một loại thần thông do thuật số xây dựng lên, phương hướng truyền tống khác nhau, địa điểm khác nhau, khoảng cách khác nhau, không gian khác nhau, liền cần tính toán trình tự và quy tắc sắp xếp của các loại phù văn.

Xác lập mỗi một điểm truyền tống, đều cần hàng loạt vận toán*.

*vận toán: vận dụng các phép tính toán

Hai chữ vận toán, cái gì gọi là vận?

Vận chính là thứ tự sắp xếp, diễn biến, biến hóa, quy luật của phù văn trận pháp. Có trình tự diễn biến phù văn trận pháp, quy luật biến hóa, mới có tính toán. Mà bàn tính là trụ cột nhất của vận toán, sự chuyển động của những hạt châu trên, hạt châu dưới (của bàn tính) đại diện cho thứ tự sắp xếp trận pháp đơn giản nhất.

Luyện chế thần thông truyền tống thành bảo vật, đó là dựa vào sự biến hóa của phù văn và trận pháp được khắc vào bên trong bảo vật để thúc đẩy tính toán, phức tạp hơn ngàn vạn lần sự vận hành tính toán của hạt châu trên, hạt châu dưới trên bàn tính, có thể coi như là một bàn tính lập thể cỡ lớn có cấu tạo kỳ lạ.

Nếu muốn tự mình độc lập triển khai môn thần thông này, liền nhất định phải có thể làm được điều chỉnh phép tính bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, từ bên trong các loại phù văn hỗn loạn phức tạp mà tìm ra ảo diệu của truyền tống.

Chỉ dựa vào mười quyển Toán kinh, căn bản là suy luận không ra công thức tính toán phức tạp như thế.

Bởi vậy Tần Mục cảm giác mình cần điển tịch thuật số càng cao minh hơn, mới có thể hoàn toàn học được thần thông truyền tống.

"Toán kinh cấp cao, Trận Nguyên điện của Thái học viện hẳn là có truyền thụ, Trận Nguyên điện truyền thụ trận pháp, phải dùng đến vận toán thuật số. Khả năng, Đạo môn cũng có Toán kinh như vậy, hơn nữa càng cao hơn minh... "

Đột nhiên Tần Mục nhớ tới Đạo Tử Đạo môn là Lâm Hiên, lúc Đạo Tử Lâm Hiên sử dụng ra Nhất Điểm Xuyên Liên Hạo Động, bên trong lưỡng nghi lặp đi lặp lại âm dương thì vận dụng đến kỹ xảo vận toán thuật số cực kỳ phức tạp.

Bên trong lưỡng nghi lặp đi lặp đi âm dương, cần dùng đến rất nhiều vận toán thuật số, không có năng lực vận toán mạnh mẽ, rất khó trong thời gian ngắn ngủi liền tính toán ra biến hóa của chiêu thức, tính được chính xác vị trí nhược điểm của Tần Mục.

"Không có Toán kinh cao cấp, hiện tại ta không thể học được thần thông truyền tống, lúc này ta chỉ biết nó như thế này mà không biết giá trị. Vẫn là luyện một bảo vật truyền tống trước đi."

Tần Mục quyết tâm, tập trung luyện chế bảo vật, dù là luyện chế cờ truyền tống hay áo truyền tống đều cần vải vóc, trên người hắn cũng chỉ còn sót lại một bộ cẩm y, vì thế chỉ có thể bắt tay làm từ cẩm y.

Mà dùng cẩm y Kim Tàm sáu cánh của chính mình luyện chế áo truyền tống, cần phải rút sợi, từ bên trong áo lấy ra mấy chục sợi tơ vàng, lợi dụng tơ vàng bên trong áo để bện trận văn, dùng nguyên khí khắc phù văn.

Thuở nhỏ hắn theo Tư bà bà học may đồ, thậm chí còn học qua thêu thùa nên việc này đối với hắn mà nói cũng không khó khăn.

"Các ngươi nói xem, Thánh giáo chủ có thể dựa vào sức mạnh của chính mình rời khỏi Thánh Lâm sơn không?"

Ba vị Thiên Vương trấn giáo còn chưa hề rời khỏi Thánh Lâm sơn, chính là tránh cho Tần Mục bị vây ở nơi đây, ba ông lão nhìn về phía Phù Quang điện, Lục Thiên Vương vê hàm râu dê ở cằm trên, nói: "Luyện chế bảo vật truyền tống không phải là chuyện đơn giản như vậy. Pháp môn truyền tống của Thánh giáo ta có thể nói là thần thông làm người ta đau đầu nhất."

Ngọc Thiên Vương gật đầu, rất tán thành: "Pháp môn truyền tống yêu cầu thuật số quá cao, không tinh thông thuật số thì khó có thể học được. Tuổi của Thánh giáo chủ còn nhỏ, hẳn là không có bao nhiêu hiểu biết về thuật số."

"Cứ để cho hắn tìm hiểu mấy ngày trước đã, không biết khó khăn, không biết tiến bộ. Biết khó khăn mà tiến tới mới là tâm tính cầu học đạo."

Sư Thiên Vương chững chạc nhất, nói: "Thánh giáo chủ trải qua quá ít gập ghềnh, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng liền leo lên vị trí Thánh giáo chủ, không trải qua mài giũa, khó có thể trưởng thành. Cái này cũng là ý tứ của Tổ sư."

Hai vị Thiên Vương trấn giáo liên tục gật đầu, nói: "Chúng ta có nên gây ra chút khó khăn để mài dũa hắn hay không?"

"Không cần. Lần này hắn tìm hiểu phương pháp truyền tống, liền đầy đủ cho hắn biết cái gì gọi là ngăn trở. Ý của Tổ sư là, đợi đến khi hắn không cách nào rời khỏi nơi này, chúng ta lại cho hắn một lá cờ truyền tống."

Sư Thiên Vương khẽ mỉm cười, nói: "Mọi cử động của Tổ sư đều có thâm ý sâu sắc. Thần thông truyền tống khó học cỡ nào cũng không phải là các ngươi không biết. Tổ sư giữ hắn lại học tập thần thông truyền tống ở đây, là vì cái gì?"

Ánh mắt Lục Thiên Vương và Ngọc Thiên Vương sáng lên, cùng nhau vỗ tay xưng tuyệt.

Tuy nói thần thông truyền tống ở ngay trong Phù Quang điện, cũng không cấm đoán đệ tử bên trong giáo học tập, tham khảo, thế nhưng có thể học được thần thông truyền tống lại rất ít, không có mấy. Đừng xem trong tay mỗi một vị đường chủ trong Thánh giáo đều có một lá cờ truyền tống, nhưng những cờ truyền tống này cũng không phải là những đường chủ kia tự mình luyện chế, mà là linh binh do bốn vị Thiên Vương trấn giáo luyện chế.

Có thể học được pháp môn truyền tống, đồng thời luyện chế thành bảo vật thì toàn bộ Thiên Ma giáo cũng không có mấy người. Mặc dù là Thánh Nữ Tư Ấu U trước đây cũng chưa từng học được, trình độ thuật số của bà cũng không cao.

Ý muốn của Tổ sư là, để Tần Mục đến Phù Quang điện học thần thông truyền tống, đợi khi Tần Mục phát hiện thần thông truyền tống cần trình độ thuật số cực cao, chỉ sợ liền đã qua mười mấy ngày.

Sau đó sẽ qua tiếp mười mấy ngày, Tần Mục lại phát hiện luyện không được môn thần thông này, chỉ có thể luyện bảo vật truyền tống. Lại qua mười mấy ngày, Tần Mục liền sẽ phát hiện hắn cũng không luyện ra được bảo vật.

Cứ như vậy, liền có thể từng chút từng chút một mài dũa tính tình không tốt của vị Thánh giáo chủ trẻ tuổi này, cho hắn biết trời cao đất rộng, sẽ không làm xằng làm bậy, không biết trời cao đất rộng như vậy nữa.

Đến lúc đó, Tần Mục sẽ bình tĩnh lại tâm tình, trước tiên lĩnh ngộ công pháp thống nhất của Thiên Thánh giáo. Sau đó, ba vị Thiên Vương dùng khuôn mặt trưởng giả xuất hiện, cho vị Giáo chủ trẻ tuổi này một lá cờ truyền tống, Thánh giáo chủ thuận lợi rời khỏi Thánh Lâm sơn, ai cũng đều vui vẻ.

Đây chính là thâm ý của Tổ sư khi giữ Tần Mục lại Thánh Lâm sơn tìm hiểu thần thông truyền tống.

Sắc mặt Ngọc Thiên Vương ngưng trọng nói: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra với Càn Thiên Vương vậy? Có phải các ngươi đạt được tin tức gì hay không?"

Sư Thiên Vương và Lục Thiên Vương lắc đầu, Sư Thiên Vương nói: "Chỉ sợ là Càn sư huynh đã gặp bất hạnh. Hắn là người nhiệt tình nhất, lần này lại một mực chưa tới, phỏng chừng là kẻ địch đã ra tay với hắn, muốn tìm rõ vị trí tổng đàn giáo ta, biết rõ Giáo chủ là ai. Lấy tính tình của hắn, là sẽ kiên quyết không nói ra... "

Lục Thiên Vương giật mình trong lòng: "Tu vi của Càn sư huynh cao như vậy... "

"Tu vi có cao hơn nữa thì vẫn có người cao hơn hắn."

Sư Thiên Vương trầm giọng nói: "Quan nhất phẩm của triều đình đều là tồn tại cấp Giáo chủ, Đạo môn, Đại Lôi Âm tự cũng không thiếu cao thủ hàng đầu như vậy. Những tông phái, thế gia khác cũng có cao thủ bí mật nhìn chằm chằm Thiên Thánh giáo chúng ta, rất nhiều đều cho rằng Thiên Thánh giáo ta sa sút bốn mươi năm, ai không muốn thừa dịp giáo ta suy yếu gặm một miếng chứ? Quan trọng là kẻ địch là ai?"

Mọi người trở nên trầm mặc.

Sau một lát, Ngọc Thiên Vương nói: "Lần này Giáo chủ lệnh tả hữu hộ pháp sứ thành lập đường thứ ba trăm sáu mươi mốt, Học đường, là chuyện lớn, năng lực của vị Giáo chủ này muốn cao hơn Lệ giáo chủ một bậc. Ánh mắt và quyết đoán cỡ này không giống như là một tên nhóc mười mấy tuổi, còn lão luyện hơn cả mấy ông lão sống mấy trăm tuổi... "

"Quá nửa là Tổ sư chỉ điểm cho hắn."

"Có thể... Ồ, Thánh giáo chủ đi ra rồi!"

Ba vị Thiên Vương ngóng nhìn Phù Quang điện, chỉ thấy Tần Mục đi ra Phù Quang điện, áo bào gấm mặc ở bên ngoài mở rộng, đột nhiên vị Thánh giáo chủ thiếu niên này nhấc cẩm bào che khuất chính mình, một tiếng vèo, biến mất không còn tăm hơi!

Ba vị Thiên Vương ngẩn ngơ, chỉ nghe một tiếng nổ vang ầm ầm, Phượng Lâm các cách đó không xa sụp mất nửa bên!

"Không tốt!"

Ba vị Thiên Vương giật mình trong lòng, vội vàng nhìn về phía Phượng Lâm các, chỉ thấy dưới gạch ngói đổ sụp của một bên Phượng Lâm các, một tên thiếu niên đứng dậy, hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, cảm thấy không có ai nhìn thấy chính mình, lại vội vã giơ áo khoác lên bao phủ mình một cái, lại biến mất không thấy đâu.

"Phượng Lâm các là nơi Giáo chủ đời thứ sáu tiếp đón Phượng Hoàng, Phượng Hoàng giáng lâm Thánh Lâm sơn của Thiên Thánh giáo ta, đây là hào quang cỡ nào... "

Bắp chân của Ngọc Thiên Vương run lên, lẩm bẩm nói: "Bây giờ đã sụp một nửa, làm sao bàn giao với liệt tổ liệt tông, với đệ tử trong giáo đây?"

Sư Thiên Vương cũng đổi sắc mặt, trầm ngâm nói: "Bên trong Phượng Lâm các chỉ có một phần Phượng Tê Ngô Ký của Giáo chủ đời thứ sáu viết, chỉ là một phần truyện ký, không phải công pháp. Ta sớm đã học thuộc lòng Phượng Tê Ngô Ký. Chúng ta đi tu sửa Phượng Lâm các cho ổn thỏa, lại tìm đường chủ Thư đường mô phỏng theo bút tích của Giáo chủ đời thứ sáu, sửa chữa lại Phượng Tê Ngô Ký. Bảo đảm những người khác không thấy được!"

"Hình như Thánh giáo chủ đã luyện thành một cái áo truyền tống, chỉ là lúc điều khiển còn có chút không quá quen thuộc."

Lục Thiên Vương giật mình nói: "Hắn vậy mà có thể luyện thành bảo vật truyền tống, sao có thể có chuyện đó?"

Đúng vào lúc này, lại là một tiếng nổ vang ầm ầm, ba vị Thiên Vương vội vã theo tiếng nhìn lại, sắc mặt tái xanh.

Đỉnh Tam Vương điện sụp đổ, Thánh giáo chủ thiếu niên của bọn họ vẫn không thể nào điều khiển tốt áo truyền tống, truyền bản thân tới không trung Tam Vương điện chứ không rơi trên mặt đất, kết quả đập Tam Vương điện ra một lỗ thủng to.

Tam Vương điện là đại điện được xây dựng để kỷ niệm ba vị Thánh giáo chủ, ba vị Thánh giáo chủ này sống trong cùng một thời đại, khi đó tranh đấu giữa những tông phái còn vô cùng khốc liệt, Đạo môn là lãnh tụ Chính đạo, tập kết Chính đạo toàn thiên hạ tấn công Thiên Ma giáo. Lúc đó lão Giáo chủ chiến bại, trước khi chết giao giáo cho một trong bốn vị Thiên Vương trấn giáo thời đó là Thanh Thiên Vương, Thanh Thiên Vương truyền Đại Dục Thiên Ma kinh cho Thánh Nữ thời đó, sau đó dẫn người ứng chiến, chết trận ở đầm Bích Ba.

Thánh Nữ kế nhiệm chức vụ Giáo chủ, tiếp tục xuất chiến, giết đến Đạo môn cũng không kiên trì được, không thể không lùi, Thánh Nữ trở lại Thánh Lâm sơn, sau khi truyền công thì thương thế bùng phát, tọa hóa mà chết.

Vì thế Thánh giáo chủ đời sau cảm động và tiếc thương ba vị Giáo chủ nên thành lập Tam Vương điện để tưởng niệm.

Vừa nãy Tần Mục truyền tống thất bại, va hỏng Phượng Lâm các thì cũng thôi, thế nhưng lần này lại đập hư Tam Vương điện, vậy thì có chút quá đáng rồi!

Đột nhiên, lại là một tiếng vèo, Tần Mục lại lần nữa che áo mà đi, ba vị Thiên Vương giật nảy mình, vội vã chạy tới, kêu lên: "Thánh giáo chủ, tiểu tổ tông! Không thể phá hủy nữa!"

Tu vi của ba vị Thiên Vương hùng hậu, hơn nữa cũng tu luyện phương pháp truyền tống, bảo vật truyền tống của Sư Thiên Vương là một mặt lá cờ, mặt cờ trải ra cuốn một cái, thân hình biến mất, Lục Thiên Vương lại luyện chế một chiếc gương, mặt kính chiếu một cái giữa trời, người và kính liền đồng thời biến mất.

Ngọc Thiên Vương luyện chế chính là một cái ngọc bội, đeo ở bên hông, nhẹ nhàng vỗ ngọc bội một cái, ngọc bội bùng phát ánh sáng, mang ông đi.

Ba người bọn họ đắm chìm trên phương pháp truyền tống không biết bao lâu, mặc dù không cách nào luyện thành thần thông truyền tống, thế nhưng thao túng bảo vật truyền tống lại muốn thuận lợi và nhạy bén hơn người mới như Tần Mục rất nhiều.

Kỹ xảo của ba vị Thiên Vương tinh thâm, nhìn ra nơi Tần Mục muốn truyền tống, lập tức đi tới nơi đó ngăn cản, không ngờ chỉ cất bước chậm trong nháy mắt liền vồ hụt, cùng lúc ngã vào trong hồ xem cá.

Mấy con Ngư Long trong hồ hung ác, vừa nãy Tần Mục ngã vào hồ xem cá, mấy con Ngư Long thèm ăn này liền mở miệng rộng ra đớp tới, không ngờ lại vồ hụt, sau đó ba vị Thiên Vương liền ngã vào, vừa vặn đưa lên khai vị.

Thân hình ba vị Thiên Vương biến mất lần nữa, khiến mấy con cá lớn kia lại đớp không khí, răng nhọn như thép sắc bén va chạm, ánh lửa tung toé.

Vài con cá lớn quơ quơ đầu, phẫn nộ bơi lội khắp nơi.

Thân hình ba vị Thiên Vương xuất hiện giữa không trung, đưa tay chộp vào Tần Mục đang nhấc cẩm y lên, ba bàn tay nắm thật chặt vào nhau, Tần Mục đã rời đi trước bọn họ một bước, cái bọn họ bắt được chỉ là tàn ảnh.

"Trước khi đi Tổ sư đã dặn dò, vị Thiếu giáo chủ này có đam mê kỳ lạ là thích phá đồ vật, nếu như không bắt được hắn... "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.