Mục Thần Ký

Chương 191: Thật có chút hưng phấn



Tần Mục ngơ ngác, không biết vị đạo hữu mà hắn nói tới là ai.

Tuy nhiên quốc sư Duyên Khang thổ lộ tâm sự với hắn, ngược lại khiến cho hắn có chút sởn cả tóc gáy, cảm giác mình lúc nào cũng có thể sẽ bị giết chết, giết người diệt khẩu.

"Ngươi không cần lo lắng."

Quốc sư Duyên Khang phảng phất nhìn ra tâm sự của hắn, chầm chậm nói: "Ta chỉ là có chút xúc động trong lòng nên nói chuyện với ngươi mà thôi, ngươi là một người rất biết lắng nghe. Nếu đổi lại là cái miệng thúi Vệ Quốc công kia, ta liền không dám nhiều lời, bằng không ta nói chút chuyện, ngày thứ hai nhất định sẽ huyên náo cả triều chính đều biết."

"Vệ Quốc công? Hình như Vệ Dung chính là người nhà của Vệ Quốc công."

Tần Mục hấp háy mắt, quan nhất phẩm đương triều, Vệ Quốc công, cũng là miệng rộng? Miệng rộng của Vệ Dung cũng đã đủ khiến người ta đau đầu, hóa ra là gia học uyên thâm.

Quốc sư Duyên Khang nói: "Hơn nữa, mặc dù ngươi là tiến sĩ thái học, có chức quan lục phẩm, thế nhưng lại không ở trong triều đình, nói chuyện với ngươi rất an toàn."

Hắn nở nụ cười, nói: "Quan trọng nhất chính là, lời Ma Giáo chủ của Thiên Ma giáo nói ra sẽ không có ai tin tưởng cả."

Sắc mặt Tần Mục mặt tối sầm lại, danh tiếng của Thiên Ma giáo trong lê dân bách tính là tốt, thế nhưng đặt trong triều đình và giang hồ thì lại hơi mất hết tên tuổi.

Mấy vị tướng quân kia đến gần, một người trong đó khom người nói: "Quốc sư, thành Thiên Ba đã được dẹp yên."

Quốc sư Duyên Khang gật gật đầu, mấy vị tướng quân kia nhìn về phía Tần Mục, lộ ra vẻ nghi hoặc, Tần Mục mỉm cười gật đầu với bọn họ.

"Vị này chính là tiến sĩ thái học đầu tiên của triều ta."

Quốc sư Duyên Khang nói: "Tần Mục Tần tiến sĩ."

Mấy vị tướng quân này thấy Tần Mục thành thật trung hậu, tướng mạo ngay thẳng, tuy rằng tuổi trẻ nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác tin tưởng, không khỏi khen: "Tần tiến sĩ thực sự là tuổi trẻ thành thục, không hổ là tiến sĩ thái học đầu tiên, học rộng tài cao."

Tần Mục chào, cười nói: "Mấy vị đại nhân quá khen."

Quốc sư Duyên Khang xoay người lại, nhìn về phía nam, nói: "Trận chiến này, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, chiến đấu tiếp theo mới là quan trọng, khặc khặc... "

Mấy vị tướng quân thất kinh trong lòng, liền vội vàng tiến lên: "Quốc sư, thương thế của người... "

Quốc sư Duyên Khang xua tay, sắc mặt có chút tái nhợt, lập tức lại khôi phục như thường, nói: "Có thể là lúc nãy chém giết vị Ma Thần kia thì bị hắn chấn thương, không có gì quá đáng lo. Phản quân loạn đảng chiếm giữ phía nam, ta chuẩn bị cho bọn hắn hai cái lựa chọn. Hà Trụ quốc."

Một vị tướng quân mặt chữ quốc khom người nói: "Quốc sư phân phó!"

"Ngươi đi phía nam, nói cho loạn thần tặc tử nơi đó là ta đến rồi, cho bọn hắn hai con đường."

Quốc sư Duyên Khang giơ tay chỉ về Nam Cương, sắc mặt lạnh lẽo: "Con đường thứ nhất, ta suất lĩnh ngàn binh vạn mã giết tới, san bằng tất cả, diệt giáo bọn họ, diệt môn bọn họ, diệt tông phái bọn họ, diệt cửu tộc bọn họ. Đây là quy củ của triều đình, loạn thần tặc tử chính là kết cục này."

Tướng quân Trụ quốc Hà Tiêu Bằng cẩn thận lắng nghe, quốc sư Duyên Khang tiếp tục nói: "Con đường thứ hai, đó là quy củ giang hồ, ta mang theo quan triều đình qua đó, khoanh một vùng, mọi người dựa theo quy củ giang hồ tới khiêu chiến. Bọn họ có năng lực liền giết chúng ta, hoặc là chúng ta giết bọn họ. Hai con đường, tùy bọn họ chọn."

Hà Trụ quốc chần chờ nói: "Quốc sư, dựa theo quy củ giang hồ, chỉ sợ có chút không ổn đâu?"

Quốc sư Duyên Khang cười nói: "Trước khi vào triều làm quan ta cũng là người trong giang hồ, có gì không thích hợp? Không phải Trụ quốc tướng quân cũng như vậy sao? Năm đó ngươi cũng là từ trong chốn giang hồ đi vào triều đình chứ hả?"

Hà Trụ quốc vâng dạ, nói: "Thế thì ta liền đi Nam Cương! Chỉ là quốc sư cẩn thận dưỡng bệnh, nếu bọn họ lựa chọn quy củ giang hồ, chỉ sợ quốc sư sẽ bị bọn họ đâm sau lưng gây thương tích."

Quốc sư Duyên Khang khoát tay áo một cái, Hà Trụ quốc rời đi.

"Ngụy Trụ quốc."

"Quốc sư phân phó."

"Điều động binh mã vượt sông, bày hình cánh quạt, đông lên Đông Hải, tây đến Đại Khư, một đường quét ngang, qua hồ lấp hồ, qua sông lấp sông, qua thành diệt thành, tiến thẳng về nam cho ta."

Mặt quốc sư Duyên Khang không chút thay đổi nói: "Phải cho những loạn đảng này cảm giác được áp lực."

"Ngụy Văn Cử tuân lệnh quốc sư!"

"Vệ quốc công."

"Quốc sư phân phó."

"Tu vi của Quốc công mạnh mẽ, giỏi về dùng binh, nên lãnh binh lao thẳng tới Đại Tương Nam Cương. Đại tướng quân Quan Quân, Đại tướng quân Hoài Hóa, các ngươi thống lĩnh một nhánh đại quân khác, xuất phát từ hai bên cánh Quốc công, tiêu diệt hai thành hai bên Đại Tương. Thượng Trụ quốc, ngươi dẫn theo một nhánh đại quân, giết về Đại Dự."

Quốc sư Duyên Khang điều binh khiển tướng, phân phó xong tất cả, Vệ Quốc công cười nói: "Quốc sư, chúng ta đều đi làm việc, ngươi thì sao?"

Quốc sư Duyên Khang lộ ra nụ cười: "Ta chậm rãi theo sau các ngươi, chờ đợi loạn đảng lựa chọn quyết sách. Hơn nữa ta còn có chút thương thế trên người, cần điều dưỡng."

"Thương thế của ngươi còn chưa khỏi?"

Vệ Quốc công lớn giọng nói: "Vậy ngược lại ngươi cần tĩnh dưỡng thêm một khoảng thời gian, không phải có tiểu thần y bên cạnh sao? Để hắn chữa trị cho ngươi. Đám đàn bà nhà ta cõng ta chạy đến hẻm Hoa ở kinh thành, ta còn tưởng rằng mấy con mụ này tìm hoa vấn liễu, yêu thích nữ nhân đây, kết quả là đi tìm tiểu thần y chữa bệnh, con bà nó, dọa ta sợ hết hồn, lại có chút hưng phấn. Lão tử còn tưởng rằng nàng thích cái kiểu này... "

Quốc sư Duyên Khang ho khan hai tiếng, có chút lúng túng, nói: "Quốc công nên điều binh khiển tướng xuất phát, Đại Tương chính là địa phương đóng binh quan trọng của Nam Cương, là khối xương cứng đấy."

Vệ Quốc công gật đầu, xoay người rời đi, quay đầu lại nhìn Tần Mục nói: "Tiểu thần y, cho hắn chút thuốc, sửa sửa lại khuôn mặt cứng nhắc của hắn, cái tấm mặt mo này đều nặn không ra được nụ cười nào. Khà khà, đừng nhìn, ta nhận ra ngươi, lúc đám đàn bà nhà ta đến chỗ ngươi xem bệnh thì ta lén lút đi theo, lão tử lo lắng các nàng ngủ với phụ nữ, thật là có chút hưng phấn... "

Tần Mục vẻ mặt cứng ngắc, phất phất tay với lão.

Quốc sư Duyên Khang thở hắt một hơi, nói: "Không cần để ý tới hắn, đàn ông Vệ gia đều như vậy, miệng lớn đến mức có thể nuốt mấy con bò."

Tần Mục dở khóc dở cười, hiển nhiên quốc sư Duyên Khang cũng ăn qua vị đắng như vậy, Vệ Quốc công không ít lần ăn nói linh tinh trước mặt hắn.

"Quốc sư, chúng ta liền từ biệt ở đây." Tần Mục cười nói.

Quốc sư Duyên Khang lắc đầu nói: "Sao lại từ biệt? Ngươi còn phải theo ta đi Nam Cương. Ngươi không ở bên cạnh ta thì làm sao trị thương cho ta?"

Tần Mục lúng túng nói: "Quốc sư đừng giỡn. Thương thế trên người ngươi, ngươi biết rõ hơn ta. Hơn nữa, ta ra ngoài là mang theo sĩ tử rèn luyện, hiện tại mấy tên sĩ tử đều bị ta bỏ rơi, ta còn phải đi tìm bọn họ, tránh cho chết vào trong hỗn loạn."

"Ngươi nhất định phải theo."

Sắc mặt quốc sư Duyên Khang hơi trầm xuống, nói: "Mấy tên sĩ tử kia của ngươi, ta tìm giúp ngươi. Bọn họ tên gọi là gì?"

Tần Mục thực sự không muốn ở bên cạnh hắn, chuyến này quốc sư Duyên Khang đã nói rõ là muốn các nhánh đại quân tạo ra áp lực cực kỳ nặng nề cho loạn đảng ở Nam Cương, bức ép những môn phái thế gia đại phiệt tạo phản này cảm thấy áp lực, bức bách khiến bọn họ không thể không đến giết quốc sư Duyên Khang.

Trông thì quốc sư cho bọn hắn hai con đường, kỳ thực chỉ cho bọn họ một con đường.

Đi theo bên cạnh quốc sư Duyên Khang, chắc chắn bản thân mình cũng sẽ trở thành mục tiêu.

Hắn chỉ là Ngũ Diệu cảnh, làm sao là đối thủ của tồn tại như những thế lực bá chủ này?

Tuy nhiên quốc sư Duyên Khang đã lên tiếng, hắn cũng không cách nào từ chối, đành phải nói ra tên họ của mấy người Thẩm Vạn Vân.

Quốc sư Duyên Khang giơ tay, một đám mây lửa bay lên không trung, chỉ thấy mây lửa biến hóa giữa không trung, tạo thành tên của mấy người Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng, Vân Khuyết và Tư Vân Hương, sau đó lại có một đám mây lửa hóa thành một cái bả vai thẳng tắp chỉ về vị trí Tần Mục.

Qua không lâu, mấy người Thẩm Vạn Vân, Tư Vân Hương vội vàng chạy tới, trên người bọn họ đều có thương tích, đương nhiên cũng trải qua từng cuộc ác chiến một, trở về từ cõi chết. Long Kỳ Lân cũng ở bên cạnh họ, được Lang Nô nhấc lên chạy về phía bên này.

"Sĩ tử Thái học viện gặp qua quốc sư!" Mấy người Thẩm Vạn Vân nhìn thấy quốc sư Duyên Khang thì sợ hết hồn, vội vã chào.

Trong lòng mấy người lo sợ bất an, Tần Mục gọi Đô Thiên Ma Vương giáng lâm, gây ra một trận tai họa ngập trời, tử thương vô số, mà bọn họ cũng bị kéo vào trong đó, xem như là đồng đảng của tiến sĩ thái học, nếu như quốc sư Duyên Khang hỏi tội đến thì nhất định phải đồng thời chém đầu để răn đe người khác.

Quốc sư Duyên Khang liếc mọi người một chút, ánh mắt rơi vào trên người Long Kỳ Lân, gật đầu cười cười.

Long Kỳ Lân vội vã giãy dụa đứng dậy, chào hắn, nói: "Quốc sư."

"Long Đại, sao ngươi còn bị thương?"

Hồ Linh Nhi nhảy đến trên người Long Kỳ Lân, nhìn vết thương trên mông nó một chút, buồn bực nói: "Ngươi liếm không tới cái mông của mình hả?"

Long Kỳ Lân rên lên một tiếng, không để ý đến nàng.

Tần Mục tiến lên, lấy ra mấy bình long tiên, bôi lên vết thương tên to con này, thương thế trên người Long Kỳ Lân rất nặng, bị ánh mắt của Đô Thiên Ma Vương cắt vào trong thớ thịt của cái mông, thậm chí xé rách vảy rồng trên người nó, cũng may vảy của con Long Kỳ Lân này cực kỳ chắc chắn, chặn lại được ánh mắt của Đô Thiên Ma Vương, bằng không nhất định sẽ bị cắt thành hai nửa.

Tần Mục lại lấy ra mấy bình long tiên cho mấy người Thẩm Vạn Vân trị liệu vết thương trên người.

"Vân Khuyết, Vạn Vân ơi, một bình mười ngàn đại phong tệ."

Hồ Linh Nhi nhắc nhở với ý tốt: "Không có tiền thì có thể ghi giấy nợ trước."

Sắc mặt hòa thượng Vân Khuyết như đất, lúng túng nói: "Bần tăng đã nghèo rớt mồng tơi, thật là sạch như tắm, từ sau khi tiến sĩ đi tới Thái học viện bần tăng tựa như tắm sạch, vay nợ nhiều như vậy chỉ sợ đời sau mới có thể trả hết. Hồ ly tỷ tỷ, thương xót dùm ta cái... "

Tần Mục dở khóc dở cười, nói: "Linh Nhi, không nên chộn rộn. Lần này ta dẫn bọn họ ra ngoài rèn luyện, bọn họ bị thương ta phải có trách nhiệm trị liệu, huống hồ ta còn có tiếng là thần y, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, sao có thể lấy tiền? Đợi lần rèn luyện này kết thúc, nếu bọn họ bị thương nữa thì khi đó mới lấy tiền. Hiện tại lấy tiền, bôi nhọ thanh danh của ta."

Việt Thanh Hồng còn định xin hắn một bình long tiên dự phòng, nghe vậy thì lập tức bỏ ý niệm này đi, thầm nghĩ: "Trong xương vẫn là có ý định lấy tiền chữa bệnh, quả nhiên là cực kỳ keo kiệt... "

Tư Vân Hương cũng bị thương, đòi Tần Mục một bình long tiên rồi kéo Việt Thanh Hồng, hai cô gái chạy vào rừng cây cởi xiêm y bôi lên vết thương trên người cho nhau, tránh để lại vết sẹo.

"Dáng người của tỷ tỷ thật tốt, của ta không lớn như vậy." Tư Vân Hương đánh giá Việt Thanh Hồng, khen.

Việt Thanh Hồng cười nói: "Tuổi ngươi còn nhỏ, chờ ngươi lớn thêm vài tuổi, cũng sẽ lớn lên. Lại nói lớn quá luôn cảm thấy có chút không thoải mái, lúc chạy thì nhún nhảy đến hoảng, ta lại không quen mang áo ngực, nếu như có thể bọc lại là tốt rồi. Đáng tiếc không tìm được thợ may giỏi... "

Tư Vân Hương suy nghĩ một chút: "Nghe nói tiến sĩ còn là một thợ may, quần áo làm ra rất đẹp, không bằng... "

Việt Thanh Hồng sợ hết hồn, trừng lớn con mắt đen lay láy: "Chuyện đó sao có thể chứ? Hắn là con trai!"

Tần Mục tập trung mọi người lại cùng một chỗ, sắc mặt ngưng trọng nói: "Lần này nhiệm vụ rèn luyện của chúng ta phải sửa lại, ta muốn theo quốc sư cùng đi tới Nam Cương, tiến sâu vào vùng đất của địch. Thương thế của quốc sư chưa lành, ta phải đi theo bên cạnh giúp đỡ quốc sư chữa thương. Nếu như các ngươi muốn trở về mà nói thì hiện giờ liền có thể rời đi."

Mấy người Thẩm Vạn Vân nghĩ đến điểm quan trọng trong đó, chuyến này tất nhiên là trùng trùng lớp lớp nguy hiểm, bởi vậy đều có chút chần chờ.

Quốc sư Duyên Khang nói: "Trên đường ta có thể chỉ điểm việc tu luyện của các ngươi một chút. Lần trước là Đại Tế Ti các ngươi mời ta tới, nói chưa được hai ngày, lần này lại là nể mặt của tiến sĩ thái học."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.