Tần Mục nghe được tin tức này thì khẽ cau mày, nhìn quốc sư Duyên Khang bên cạnh một chút. Quốc sư Duyên Khang lộ ra vẻ đau buồn, nói: "Ta phải qua phủ Trấn Bắc Vương phúng viếng."
Tần Mục thấp giọng hỏi: "Quốc sư, tại sao Trấn Bắc Vương lại phản?"
"Hắn không phải phản Hoàng Đế, hắn là vì giang sơn của Linh gia mà phản ta."
Quốc sư Duyên Khang nhẹ giọng nói: "Quyền thế của ta quá lớn khiến hắn bất an, cảm thấy ta chắc chắn sẽ lật đổ sự thống trị của Linh gia. Ngươi nói đúng, ta nên lập gia đình. Trong lòng mang đạo trời cũng phải có ham muốn của con người."
Sắc mặt Tần Mục quái lạ.
Người như quốc sư Duyên Khang thành gia lập nghiệp? Dù sao cũng hơi hoang đường, thế nhưng lại vẫn cứ xảy ra.
"Ta muốn về phủ trước, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ. Trấn Bắc Vương có công với nước, dù rằng không ủng hộ con người của ta, xử sự của ta, nhưng cũng là một người đáng kính, nhất định phải bái."
Quốc sư Duyên Khang và hắn tách ra, nói: "Đến kinh thành, thương thế của ta liền không cần ngươi phải vất vả."
Tần Mục gật đầu, trước đó quốc sư Duyên Khang đã bị đánh lén trọng thương, thương thế cũng đã sớm khỏi, nói rõ bên cạnh hắn tất nhiên cũng có một vị thần y, đến kinh thành, liền không cần Tần Mục trị thương cho hắn.
Quốc sư Duyên Khang trở lại phủ quốc sư, đột nhiên lòng sinh cảnh giác, không đi cửa chính mà trực tiếp nhảy vào trong phủ, nhìn chung quanh, chỉ thấy tất cả cấm chế phong ấn trong phủ đều còn.
Hắn vẫn không có bất kỳ lơi lỏng nào, trầm giọng hỏi: "Phúc lão? Nguyên Thanh?"
Vẫn không có âm thanh truyền đến, phủ quốc sư yên tĩnh lạ kỳ.
Quốc sư Duyên Khang đi vào bên trong, vào đến phòng khách, chỉ thấy mấy người hầu và thị vệ trong phủ bị trói chặt, tựa như một đám người bị chồng lên nhau.
Quốc sư Duyên Khang cau mày, nhanh chóng nhìn thấy Phụ Nguyên Thanh, Tiểu Độc Vương Phụ Nguyên Thanh bị cởi sạch xiêm y, trói gô lại và treo trên đỉnh đại sảnh, đầu lưỡi bị kéo ra ngoài, trên đầu lưỡi buộc một sợi dây thừng vàng, đầu kia của sợi dây thừng vàng treo một thanh sắt to, không biết nặng bao nhiêu.
Quốc sư Duyên Khang cau mày, kiếm quang lấp lóe trên đầu ngón tay, chặt đứt dây thừng vàng, lại cắt hết dây thừng trên người hắn. Phụ Nguyên Thanh té xuống, rơi không nhẹ, lúc này quốc sư Duyên Khang mới phát hiện toàn bộ tu vi của hắn đều bị phong ấn, ngay cả Thần Tàng trong cơ thể cũng bị phong ấn lại, không phát huy ra được nửa chút tu vi.
Quốc sư Duyên Khang mở phong ấn cho hắn, rồi tiếp tục mở phong ấn cho toàn bộ những người hầu và thị vệ khác, sắc mặt trầm xuống hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết."
Phụ Nguyên Thanh lắc đầu, xấu hổ nói: "Ta chẳng nhìn thấy gì cả liền bị phong ấn, sau đó bị treo lên, vẫn chẳng nhìn thấy gì thì đầu lưỡi liền bị kéo ra ngoài, treo vào thanh sắt lớn, muốn kêu cứu cũng không được!"
"Lão gia, có phải là phủ của chúng ta bị ma quái lộng hành không?"
Khuôn mặt của mấy người hầu kia cũng sợ hãi, nói: "Ta cũng chẳng nhìn thấy gì cả, sau đó liền bị chất đống, không thể động đậy nữa!"
"Ma quái lộng hành?"
Quốc sư Duyên Khang lắc đầu, nói: "Không phải ma mà là tốc độ của người nọ quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả nhìn các ngươi cũng không thấy hắn. Ta biết người này là ai, hắn xông vào phủ ta đơn giản là nhân lúc không có ta, lấy lại cái chân kia của hắn. Nếu ta đoán không sai thì cái kho bảo vật ta thu gom kia hẳn là đã trống rỗng rồi."
Hắn mang theo mọi người tới nhà kho, chỉ thấy phong ấn trên nhà kho vẫn còn, vẫn chưa bị đụng tới.
Phụ Nguyên Thanh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Quốc sư ngươi đoán sai rồi, phong ấn vẫn còn, phỏng chừng là tên trộm kia không thể mở được phong ấn của ngươi nên chưa hề đụng đến đồ vật trong kho."
Quốc sư Duyên Khang thở dài, nói: "Huyễn Ảnh Vô Hình, Thâu Thiên Hoán Nhật, không cần mở phong ấn ra? Hắn có thể trực tiếp xuyên qua phong ấn, không chạm vào phong ấn chút nào. Trong kho quả thực trống trơn rồi."
Mọi người không tin.
Quốc sư Duyên Khang mở phong ấn ra, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong kho bày đầy các loại bảo vật đã rỗng tuếch, bị dọn sạch sành sanh.
Mà ở trên vách tường đối diện cửa, lẽ ra treo một bức tranh, bức tranh đó là Kiếm Thần mang kiếm do Thái tử Thiên đồ quốc năm đó vẽ, bức tranh này cũng đã biến mất tăm.
Thay vào đó chính là một hàng chữ nghiêng nghiêng ngã ngã, xấu đến kinh người: "Quốc sư, chân của ta ta lấy lại, đống bảo bối ngươi thu gom ta vui lòng nhận, người hầu nhà ngươi ta thay ngươi chiếu cố rất tốt, không cần lo lắng. Đúng rồi, giường của ngươi ta ngủ, sau khi tỉnh dậy còn bài tiết một đống lên giường, lại còn ngâm một bình trà thơm trong thư phòng của ngươi. Ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong, không cần cảm ơn ta!"
Sắc mặt quốc sư Duyên Khang âm trầm, vội vàng xoay người đi tới phòng ngủ, vén chăn lên, mùi hôi thối ngập trời, vội vàng bịt mũi, phất tay nói: "Phúc lão, ném đi, ném đi!"
Phúc lão liền vội vàng quấn chăn, cuốn cả đệm giường, cả cái giường vẫn còn mùi hôi. Phúc lão đạo: "Lão gia, giường này cũng phải ném đi sao?"
"Ném đi!"
Quốc sư Duyên Khang phất tay, bước nhanh tới thư phòng, trong thư phòng tràn ngập mùi khai, trong ấm trà là một ấm nước vàng xanh xanh, hiển nhiên không phải nước trà.
Quốc sư Duyên Khang cuốn tay áo một cái, quăng ấm trà cùng với chén trà ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tái xanh: "Vô liêm sỉ, lấy đi chân của mình thì cũng thôi, còn ở trong phủ ta ăn uống, bài tiết, ngủ nghỉ, phá hỏng sự thanh tịnh của ta! Phúc lão, sắm lại bộ trà và chăn nệm."
Phúc lão chần chờ một chút, nói: "Lão gia, tiền trong nhà còn không nhiều... "
Quốc sư Duyên Khang hơi run run, trầm ngâm nói: "Ban thưởng của Hoàng Đế còn phải mấy ngày nữa mới tới, bổng lộc của ta mỗi tháng phát một lần, nhưng phải đến đầu tháng mới có. Bổng lộc tháng này hết rồi sao?"
Phúc lão nói: "Lần này lão gia ra ngoài mang đi hơn nửa bổng lộc, tiền để lại, mừng thọ vương công đại thần phải mua một ít lễ mọn, sinh con trai cũng phải đưa một ít. Mấy ngày trước đây Thái hậu mừng thọ trong cung, chuẩn bị chút lễ nhỏ, trong cung còn chê keo kiệt."
Quốc sư Duyên Khang đau đầu, nói: "Trấn Bắc Vương mất cũng phải bị chút lễ. Trong nhà quả thực không có tiền sao? Còn gì có thể cầm cố không?"
"Cái này... "
Phúc lão chần chờ một chút, không hề trả lời. Quốc sư Duyên Khang nhìn chung quanh, chỉ thấy tuy nhà không nhỏ, thế nhưng lại không có bao nhiêu đồ gia dụng, không lấy ra nổi mấy thứ có thể cầm cố.
Xưa nay hắn cảm thấy xa hoa sẽ mất hết ý chí, cho nên toàn bộ chi phí ăn mặc đều đơn giản, cũng không có đồ cổ gì. Những thứ hắn thu thập thường thường là cổ quái kỳ lạ, chẳng hạn như chân Thần của người què, các loại tranh vẽ của Thái tử Thiên đồ quốc, mà những thứ đồ này lại bị tên thần trộm kia tìm tới cửa trộm mất.
"Có thể đi ứng trước một chút bổng lộc không?"
Phúc lão đạo: "Lão gia, không muốn thể diện sao?"
Quốc sư Duyên Khang chần chờ nói: "Có thể mượn một ít không?"
Phúc lão lắc đầu nói: "Gần đây chiến tranh, mấy vị có quan hệ tốt với lão gia đều xuất binh ở bên ngoài, không ở nhà, hơn nữa lão gia đã mượn không ít lần và còn chưa trả lại, sẽ bị người ta phàn nàn. Chủ bọn họ không ở nhà, ta đi vay tiền, ai mà cho mượn? Trừ phi lão gia tự mình đứng ra."
Quốc sư Duyên Khang trầm ngâm, nói: "Kỹ thuật vẽ của ta cũng tạm được, có thể vẽ tranh đi bán, đổi chút tiền."
Phúc lão nói: "Ký tên lão gia à?"
Quốc sư Duyên Khang lắc đầu: "Ký tên của ta thì người mua tranh chính là hối lộ ta, không ký."
Phúc lão lắc đầu nói: "Như vậy tranh của lão gia bán không được."
Quốc sư Duyên Khang chán nản: "Sao ngươi biết bán không được? Ta thu gom tranh của Thái tử Thiên đồ quốc, vẽ lại không biết bao nhiêu lần, tuy không dám nói có thể sánh ngang Họa Thánh, nhưng vẫn tính là tạm được chứ?"
"Lão gia, kinh thành là nơi nào? Danh sĩ như cá diếc sang sông, nhưng được mấy người có thể dựa vào tranh chữ kiếm tiền chứ? Hơn nửa đều đói đến da bọc xương. Lão gia cảm thấy kỹ thuật vẽ của mình so với bọn họ ra sao?"
Phúc lão đạo: "Ngược lại mấy tên đệ tử của lão gia kia, có thể cho lão gia vay tiền."
"Vay tiền đồ đệ? Ta bỏ cái mặt này xuống không được."
Đột nhiên quốc sư Duyên Khang nhớ tới Tần Mục, cười nói: "Ta biết ai có tiền, có thể mượn được. Hắn ra tay hào phóng, mua thuốc cho ta thì cũng thường là hắn trả tiền, bằng không chút bổng lộc này của ta đã sớm xài hết. Hắn không ở trong triều, vay tiền hắn cũng không tính là mất mặt. Ta đi vay tiền, các ngươi ở chỗ này chờ ta."
Tần Mục trở lại Sĩ Tử Cư Thái học viện, mới vừa đi vào Sĩ Tử Cư, liền ngửi được mùi thuốc, mùi thuốc này tựa hồ là từ nơi ở của mình bay tới, không khỏi buồn bực.
Bên trong Sĩ Tử Cư có tạp dịch chuyên môn quản lý, tuy nói là tạp dịch, nhưng mỗi cái tạp dịch cũng thường xuyên vào trong điện nghe giảng, bởi vậy thực lực tu vi thực sự không kém. Thực lực tạp dịch thậm chí còn mạnh hơn một vài sĩ tử, trong lịch sử của Thái học viện liền có không ít tạp dịch tu thành bản lĩnh phi phàm, từ tạp dịch nhảy một cái trở thành sĩ tử, thăng quan tiến chức, trở thành tướng lĩnh nổi tiếng một phương.
Có tạp dịch canh giữ Sĩ Tử Cư, trên căn bản người ngoài không thể tiến vào.
Tần Mục mang theo Long Kỳ Lân và Hồ Linh Nhi đi vào nơi ở của mình, chỉ thấy trong sân chất đống bao lớn bao nhỏ dược liệu, còn có các loại lò thuốc, vạc thuốc.
Lò thuốc và vạc thuốc đều không giống bình thường, hoa văn khắc trên mặt cực kỳ phi phàm, hiển nhiên là bảo vật, không kém hơn bảo vật Tần Mục đoạt được từ trong Lâu Lan Hoàng Kim cung là bao!
Một vạc thuốc trong đó còn đặt một cái chân, trong một lò thuốc khác thì đặt một cánh tay.
Tần Mục nhìn thấy chân và cánh tay này thì hơi run run, nói với Hồ Linh Nhi và Long Kỳ Lân: "Các ngươi chờ ở ngoài, không được để người nào tiến vào chỗ ta ở."
Hồ Linh Nhi và Long Kỳ Lân đứng dậy, đi ra ngoài, Tần Mục quay đầu lại nhìn thấy Long Kỳ Lân lách qua khiến khung cửa vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: "Mấy ngày nay cái tên này ăn đến mập, chỉ sợ không được bao lâu liền có thể làm cánh cửa vỡ tan, đến lúc đó lại phải thay cửa mới."
Hắn đẩy cửa phòng, chỉ thấy hai người đàn ông nửa già nửa không ngồi ở đó, mặt mũi người què sạch sẽ chỉnh tề, tóc sáng choang bóng loáng, râu trên cằm cũng được một sợi dây vàng chóe buộc lại, quần áo trên người cũng rất là đẹp đẽ.
Mà Mã gia ngồi đối diện với hắn, một thân áo vải dài màu xanh, quần áo không đẹp đẽ như người què, một tay áo trống rỗng buông xuống. Hắn có vẻ hơi phong trần mệt mỏi, hẳn là vừa tới chưa được bao lâu, thái dương hoa râm, tóc có chút tán loạn.
Hai người nhìn thấy Tần Mục đi vào, người què lộ ra nụ cười chân chất, khuôn mặt lạnh như băng của Mã gia cũng lộ ra vẻ mỉm cười.
"Mã gia, gia gia què... "
Tần Mục cảm động, vành mắt ửng đỏ: "Các người đến thăm con sao?"
"Không phải." Mã gia nói.
Tần Mục có chút đau lòng, người què cười nói: "Ngươi sống thoải mái hơn chúng ta nhiều, chúng ta đến thăm ngươi làm gì? Ngươi là người chúng ta nhặt được, chúng ta sẽ đặc biệt từ vạn dặm xa xôi chạy tới thăm ngươi sao? Đừng tự mình đa tình."
Tần Mục cả giận nói: "Chính là đến thăm con!"
Người què lắc đầu nói: "Ta chỉ là đến để ngươi giúp ta nối lại cái chân. Ngươi xem giúp ta một chút cái chân kia còn sống không?"
"Không giúp."
Người què cả giận nói: "Tiểu tử thúi cánh cứng rồi hả? Chúng ta không phải đến thăm ngươi!"
Mã gia tằng hắng một cái, không nhanh không chậm nói: "Ngươi không đến thăm nó, vì sao không mang chân của mình đi tìm dược sư, lại cứ tìm đến nó? Đừng chọc nó nữa, ngươi xem nó sắp khóc rồi."
"Con mới không thèm khóc." Tần Mục gân cổ nói.
"Được rồi, được rồi, đừng đỏ mắt, ta là tới thăm con. Ta mới vừa từ phủ quốc sư trở về, ở nơi đó một khoảng thời gian, tiện tay mang đi mấy món đồ. Nhìn thấy cái chân trong lò kia không?"
Ông lão này dương dương tự đắc: "Là chân của ta! Ta cầm từ phủ quốc sư về, quốc sư không có một chút biện pháp nào, trơ mắt nhìn ta lấy chân đi!"
Tần Mục trầm mặc chốc lát, lộ ra nụ cười chân chất: "Gia gia què, con và quốc sư mới vừa từ nơi khác trở về, quốc sư trong phủ quốc sư là quốc sư nào?"
Người què trừng hai mắt nhìn hắn, Tần Mục không nhường chút nào, cũng trừng hai mắt nhìn lại, nụ cười trên mặt hai người chân chất như nhau, cho người ta một loại cảm giác đáng tin cậy, cho dù bị bọn họ chọc dao vào cũng vẫn còn cảm thấy bọn họ phi thường đáng tin cậy.