Mục Thần Ký

Chương 205: Một cây lê vàng



Tần Mục thu xếp dược liệu, bào chế thuốc xong, dùng thuốc nuôi dưỡng cánh tay của Mã gia và chân của người què, lại đi nhà kho Thái học viện mua được một ít cổ phấn Nam Cương.

Cổ phấn này gọi là Chu Nhan cổ, là một loại sâu độc cực kỳ bé nhỏ, đặt riêng một con sâu ở trước mặt thì mắt thường không cách nào nhìn thấy, phải dùng Thiên Nhãn mới có thể nhìn thấy.

Sau khi sấy khô thì sâu độc này biến thành bột, gặp máu sẽ sống lại.

Hắn lấy một chút máu tươi trên người Mã gia và người què, dùng máu tươi hòa tan cổ phấn, Chu Nhan cổ được máu tươi thấm vào, đám sâu độc cực kỳ bé nhỏ kia sống lại khiến hai chén máu tươi tựa như là có sinh mệnh.

Mã gia và người què nhìn vào chén máu, thị lực hai người bọn họ phi phàm, tự nhiên có thể nhìn thấy sâu độc bên trong máu, chỉ thấy bên trong hai chén máu có đến hàng mấy chục ngàn cổ trùng, lít nha lít nhít, rất đáng sợ.

Người què cười làm lành nói: "Mục nhi, con định dùng loại côn trùng này trị liệu cho tay và chân của chúng ta sao? Đây là loại côn trùng gì? Có hại không?"

Người trong thôn, nếu nói là hung thần ác sát, có thể doạ khóc bé gái thì đồ tể chỉ có thể xếp thứ hai, xếp số một chính là dược sư thích nuôi trồng một ít hoa hoa cỏ cỏ và côn trùng nhỏ này.

Mặt của dược sư đã đáng sợ, côn trùng còn dọa người hơn, người què trộm đồ theo thói quen, mỗi gian phòng trong thôn đều bị ông ghé thăm, ngay cả kẹo hồ lô của Tần Mục cũng bị lừa gạt qua vài lần, nhưng đồ trong phòng dược sư thì ông lại không động một món.

Tần Mục theo dược sư học y thuật, cũng có nghiên cứu về những côn trùng này, hai người nhìn thấy côn trùng trong chén, trong lòng người què không khỏi kinh hoàng, luôn có một loại cảm giác bị kẻ gian hãm hại.

"Gia gia què yên tâm, Chu Nhan cổ là một loại cổ thuật của Nam Cương Ngũ Miêu, ít gây hại cho thân thể."

Tần Mục phân biệt đưa hai chén máu này vào trong mạch máu cánh tay của Mã gia và chân của người què, Chu Nhan cổ liền được gieo vào nơi cánh tay và chân, nói: "Sở dĩ loại côn trùng này được gọi là Chu Nhan cổ, kỳ thực là do những cô gái của một vài môn phái Nam Cương dùng loại côn trùng này để trú nhan, gìn giữ thanh xuân mãi mãi, sau khi chết cũng trông rất sống động."

"Sau khi chết trông rất sống động... " Người què rùng mình một cái, luôn cảm thấy loại Chu Nhan cổ này cũng không phải đồ chơi tốt lành gì.

Tần Mục đặt chân của ông và tay của Mã gia vào trong vạc thuốc, trong vạc là nước thuốc đã được hắn luyện xong, nói: "Loại cổ trùng này có thể ăn hết máu chết trong huyết dịch, da chết trên làn da, sợi niêm mạc bắp thịt tổn hại, xương vỡ trong xương, tủy dịch đã chết bên trong cốt tủy. Cho nên người dùng Chu Nhan cổ, đến thời khắc già chết vẫn còn có thể duy trì hình dạng khi còn trẻ. Dược sư gia gia nói, năm đó ông có mấy hồng phấn tri kỷ, liền nuôi loại côn trùng này trong người, diện mạo vẫn là mười sáu, mười bảy tuổi, cực kỳ căng mịn. Dược sư gia gia nói, ông rất thích những cô gái căng mịn... "

Thiếu niên ngẩng đầu lộ ra vẻ suy tư: "Cô gái căng mịn là ý gì?"

Người què nói: "Con còn nhỏ, không nên nghĩ những chuyện lung ta lung tung này. Ta có thể sử dụng không?"

Tần Mục tìm ra một hạt giống từ đống linh dược bên trong hoàng cung, lật một viên gạch giữa phòng, dưới gạch lộ ra một đám bùn đất tựa như ngọc, nói: "Đương nhiên có thể sử dụng. Tuy nhiên loại côn trùng này có tai hại, nếu cổ trùng đói bụng thì sẽ ăn máu thịt khỏe mạnh, bởi vậy mỗi ngày người dùng cổ trùng cần dùng máu tươi để nuôi dưỡng. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, Chu Nhan cổ trong cơ thể càng ngày càng nhiều, máu tươi cần dùng mỗi ngày cũng càng ngày càng nhiều."

Hắn mở túi Thao Thiết, từ bên trong lấy ra một ít nước hồ Ngọc Long, đổ xuống đất, nói: "Dược sư gia gia nói, ở Ngũ Miêu thường thường sẽ có một vài cô gái xinh đẹp câu dẫn thanh niên trai tráng, sau khi hấp diêm, người thanh niên liền chỉ còn sót lại một bộ túi da, làm quỷ phong lưu, một thân tinh huyết bị hút khô, chính là bị những nữ nhân này hút sạch máu trong người để nuôi dưỡng Chu Nhan cổ."

Người què rùng mình một cái.

Sau khi Tần Mục tưới nước xuống, chỉ thấy đống đất nhô lên, một cây non từ trong đất nhú ra, càng lớn càng cao, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được lớn lên.

Thiếu niên khống chế Bá Thể Tam Đan công, không ngừng đi lại chung quanh mầm cây giữa phòng này, triển khai Tạo Hóa Địa Nguyên công trong Đại Dục Thiên Ma kinh, một loại ấn pháp liên tục thay đổi ấn về mầm cây nhỏ này, bàn tay và năm ngón tay nhảy lên vừa chạm vào lá cây non liền lập tức văng ra.

Cành lá của cây non kia bị bàn tay hoặc là ngón tay của hắn đụng vào, vậy mà phát ra tiếng leng keng thùng thùng, như là tiếng đàn, một khúc giai điệu tươi đẹp vang lên giữa phòng.

Bước chân Tần Mục rối loạn, dùng Tạo Hóa Địa Nguyên công để thúc giục cây nhỏ này, chỉ thấy cây nhỏ cao đến hơn một người, liền bắt đầu đâm chồi, từng đám từng đám lá cây xanh nhạt nhú ra.

Tiếp theo lại có từng cái từng cái nụ hoa nhú ra, nở rộ, hoa lê trắng như tuyết nở khắp thân cây.

"Tiếng tăm của Chu Nhan cổ cũng không tốt, lúc nãy con đến nhà kho của Thái học viện mua thứ này, Quốc Tử giám ở đó còn hỏi con công dụng. Vị Quốc Tử giám kia nói, nữ thân nhân của vài vương công đại thần trong kinh thành rất thích thứ này, một số quý phi trong cung cũng thích, Thái y viện liền cải tiến, để những Chu Nhan cổ này không thể tự sinh sôi nảy nở."

Tần Mục không ngừng bước, tay cũng liên tục biến hóa ấn pháp, tựa như Quan Âm búng tay, mỗi khi búng một ngón tay liền phát ra tiếng vang, như là cục đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng.

Hoa lê trên cây rơi xuống, kết ra quả lê non xanh, rất là xinh xắn, chỉ lớn cỡ ngón tay.

Thế nhưng trong ấn pháp biến hóa trái lê xanh lại chậm rãi lớn lên.

"Du thái y còn chế tạo Trừ Trùng đan giết cổ trùng, khi Chu Nhan cổ gây nguy hiểm cho thân thể thì có thể ăn Trừ Trung đan vào, giết chết và đẩy Chu Nhan cổ ra ngoài thân thể."

Tần Mục biến hóa Tạo Hóa công, tiếp tục thúc giục lê xanh, quả lê trên cây đã lớn đến bằng nắm tay, nói: "Vừa nãy con bảo Quốc Tử giám của nhà kho mang tới một viên Trừ Trùng đan, nhìn một hồi, loại Trừ Trùng đan chỉ dùng dược liệu bình thường, thế nhưng lại bán với giá trên trời, bổng lộc một tháng của quốc sư Duyên Khang cũng không đủ mua một viên. Quốc Tử giám kia nói, chính là nhờ loại linh đan này mà Du thái y trở thành cự phú bên trong thái y, giàu đến mức nứt đố đổ vách!"

Cặp mắt người què sáng lên: "Du thái y? Cự phú?"

Quả lên trên cây trở nên vàng, tỏa ra một luồng hương thơm.

Tần Mục hái xuống mấy trái, đưa cho Mã gia và người què, từng ông lão nếm thử một miếng, miệng đầy mùi thơm, không khỏi than thở một tiếng.

"Tiểu thần y, đây là pháp thuật gì mà biến quả lê thành dạng này?" Mã gia nói.

Tần Mục thẹn thùng, nói: "Mã gia gia không cần chế nhạo ta, đây là Tạo Hóa Địa Nguyên công bên trong Đại Dục Thiên Ma kinh mà bà bà truyền cho ta."

"Tạo Hóa Địa Nguyên công?"

Mã gia và người què hai mặt nhìn nhau, nhìn chăm chú một chút, người què lẩm bẩm nói: "Ta từng thấy Tư bà bà dùng tới Tạo Hóa Địa Nguyên công, Tư lão thái bà dùng môn công pháp này luyện Dương Thần, lúc giữa trưa, ngũ tâm hướng lên trên, gom góp tinh hoa mặt trời, mây lửa cuồn cuộn dâng lên, rất đáng sợ, nhìn qua cũng biết đó là công pháp hàng đầu bên trong Ma đạo. Tư lão thái bà từng dùng môn công pháp này thiêu chết không ít người, không giống như cách con sử dụng... "

Tần Mục ngơ ngác: "Lẽ nào con luyện sai rồi?"

Mã gia nói: "Con luyện không sai. Con luyện rất đúng, ta đoán Tư lão thái bà đi lệch rồi. Dương Thần thoải mái vạn vật, lẽ ra phải dùng như thế này."

Tần Mục lại hái xuống mấy trái lê vàng, tách quả lê thành hai nửa, bỏ vào trong nước thuốc, nói: "Con dùng Chu Nhan cổ để diệt trừ những bộ phận thối rữa của cánh tay và chân, sau khi diệt trừ, Chu Nhan cổ sẽ bị con dùng thuốc bức ra ngoài thân thể, cổ trùng không đả thương được tứ chi của hai người. Trái lê chín này cũng là một vị thuốc, là tăng dược, kích phát dược lực của thuốc khác. Tuy nhiên nếu ăn không mà nói thì mùi vị cũng rất tốt nhưng không có dược tính gì."

Trình độ y đạo của hắn còn muốn vượt qua Du thái y, Du thái y là dùng Trừ Trùng đan độc chết Chu Nhan cổ, sau khi Chu Nhan cổ chết sẽ ở lại trong cơ thể người dùng, từ từ đẩy ra ngoài.

Mà hắn lại dùng thuốc để những cổ trùng này tự chui ra khỏi cơ thể, không còn con nào ở lại.

Bên trong chén thuốc hắn luyện chế còn có thành phần lưu thông máu, có thể kích thích ra hoạt tính của cánh tay Mã gia và chân người què, làm sinh cơ thức tỉnh, sau khi chữa trị xong, liền có thể nối lại tay chân cho bọn họ.

Tần Mục hái hết những quả lê khác trên cây, đầy một sọt lê chín, sau đó nhổ tận gốc cây lê này, quăng ra sân.

Tần Mục lại gọi Hồ Linh Nhi và Long Kỳ Lân, phân phát quả lê cho bọn họ, Hồ Linh Nhi nếm một cái, khen không dứt miệng, Long Kỳ Lân cũng ăn không ít, dù cho không phải là linh đan Xích Hỏa, con này Long Kỳ Lân cũng ăn ngấu nghiến.

"Tên này nên giảm béo rồi."

Tần Mục nhìn chằm chằm con Long Kỳ Lân này, thầm nghĩ: "Cứ ăn như thế mà nói thì ta hoài nghi nó còn có thể đạp mây lửa bay lên không."

Người què ngồi không yên, ở chỗ Tần Mục được nửa ngày, liền la hét đi ra ngoài một chuyến, Mã gia lo lắng ông sẽ gặp phải quốc sư Duyên Khang, nên cũng cùng ông ra khỏi cửa.

Xưa nay người què phục nhất là Mã gia, vừa kính vừa sợ ông, không thể chối từ, hai người lại chạy ra ngoài, Tần Mục tuyệt không lo lắng an nguy của bọn họ.

Thương thế của quốc sư Duyên Khang cũng rất nặng, nếu gặp phải người què thì người chịu thiệt chưa chắc sẽ là người què.

Hơn nữa Mã gia là người trầm ổn nhất trong thôn, có Mã gia người què cũng sẽ không xằng bậy.

Mấy ngày sau, sĩ tử Thái học viện đi tới tiền tuyến trở về, lần rèn luyện này, tại Dũng Giang đoạn qua Lệ Châu và huyện Lộc, bọn họ gặp phải Hồng Sơn phái gọi Ma, Cửu U môn gọi hồn về và Thi Tiên giáo điều khiển thi thể.

Sau đó lại gặp phải Hiếu Nghĩa tướng quân mang theo phản quân tập kích, trận chiến này làm cho sĩ tử thái học ra ngoài rèn luyện tổn thất mất ba phần mười, ba phần mười này đều là tinh anh trong tinh anh, có thể nói là tổn thất nặng nề.

Toàn bộ sĩ tử thái học ra ngoài rèn luyện gần như chết sạch trong bóng tối, may mắn được đại quân Duyên Khang quốc dưới sự dẫn dắt của quốc sư tiếp viện, san bằng Dũng Giang, tướng quân Ngu Uyên Xuất Vân tập hợp sức mạnh nhiều người, giết chết vị Ma thần được gọi ra này, đóng cánh cửa Âm phủ trong sông lại.

Thiếu doãn phủ Lệ Châu, Ngu Uyên Sơ Vũ dẫn quân vượt sông, dốc sức ngăn cản Hiếu Nghĩa tướng quân, lúc này mới cản được thế tấn công của Hiếu Nghĩa tướng quân, đại quân đôi bên triển khai một trận huyết chiến trên mặt sông, Ngu Uyên Sơ Vũ và Ngu Uyên Xuất Vân song kiếm hợp bích, mặt trời rơi xuống Dũng Giang, lúc đó nửa vầng mặt trời chìm vào lòng sông, trên mặt sông vô số ánh kiếm từ trong vầng tà dương giữa sông bắn ra, chém giết không biết bao nhiêu phản quân, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền từ không trung rơi rụng, xác chết rơi như mưa.

Hiếu Nghĩa tướng quân đành phải rút đi, bỏ chạy.

Sau khi đại quân của Ngu Uyên Sơ Vũ và Ngu Uyên Xuất Vân vượt sông, đại loạn ở Lệ Châu mới coi như được dẹp yên.

Sau đó kiểm kê sĩ tử thái học, lúc này mới phát hiện tổn thất nặng nề, thậm chí có mấy vị Quốc Tử giám vì cứu hộ sĩ tử, cũng bị tổn thất trong lúc chiến đấu với Ma Thần.

Sau đó không ít sĩ tử theo Quốc Tử giám vượt sông dẹp loạn, đến khi quốc sư về triều, những sĩ tử này mới kết thúc đợt rèn luyện, trở về Thái học viện, bởi vậy trở về muộn hơn đám người Tần Mục mấy ngày.

Sĩ tử thái học bị tổn thất rất nhiều, Cố Ly Noãn khó thoát tội, bởi vậy dâng thư xin Hoàng Đế trị tội, Hoàng Đế phạt nửa năm bổng lộc, giáng chức quan xuống làm tứ phẩm, vẫn quản lý Thái học viện, cũng không hề bãi miễn chức vụ của hắn.

Cố Ly Noãn sai người sửa sang danh sách sĩ tử chết trận, hy vọng có thể nhìn thấy tên Tần Mục trong trong danh sách này, nhưng đáng tiếc không có.

Hắn sắp xếp xong danh sách sĩ tử chết trận thì bèn lập tức vào cung gặp mặt Hoàng Đế, trước mặt gặp được một thái giám tuyên chỉ đi về Thái học viện, Cố Ly Noãn vội vàng hỏi: "Công công đến Thái học viện tuyên chỉ à?"

Thái giám kia cười nói: "Chúc mừng Cố đại nhân, lần này tiến sĩ Thái học viên các ngươi có công dẹp loạn, bảo vệ an toàn cho sĩ tử đi theo, bệ hạ bảo lão nô mang theo ý chỉ đến thăng quan cho hắn!"

Sắc mặt Cố Ly Noãn cứng đờ, giận dữ nói: "Đây là việc nằm trong phận sự, sao lại ban thưởng cho hắn?"

"Bệ hạ nói rồi, có mấy người ngay cả việc nằm trong phận sự cũng làm không tốt, lần này tính giết gà dọa khỉ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.