"Đám mây này vừa lớn lại vừa không đủ lớn. Đám mây này, đợt tuyết này của Duyên Khang quốc càng như là một lần cảnh cáo."
Phương Tây, núi Tu Di, trên đỉnh Đại Lôi Âm tự vàng rực, ngọn núi sừng sừng cao vút, đỉnh chùa vàng rực nằm trong tầng mây, lão Như Lai nhìn về phía toàn cảnh Duyên Khang quốc, chỉ thấy vầng mặt trời rực rỡ, chiếu rọi Vân Hải đến mức vô cùng sáng sủa.
"Trước đây, trong lịch sử dài dằng dặc của Đại Lôi Âm tự ta, đã từng chứng kiến loại thiên tượng công kích này."
Phía dưới lão Như Lai, rất nhiều Bồ Tát, Tôn Giả, La Hán san sát, chỉ nghe lão Như Lai nói: "Trận thiên tượng công kích kia còn to lớn hơn trận này rất nhiều, cũng là tuyết lớn, cũng là mây đen, khiến dân chúng lầm than, thiên tai cứ thế liên tục nhiều năm, làm chết không biết bao nhiêu người. Khổ Tôn giả, ngươi tới Tàng Kinh các lấy quyển kinh Ai Hoang Kỷ Không mang tới đây, lật đến trang một ngàn ba trăm sáu mươi bảy."
Một vị hòa thượng mặt ủ mày chau đứng dậy rời đi, sau một lát, vị Khổ Tôn giả này nâng một quyển kinh dày cộm, lật đến trang lão Như Lai nói tới, thì thầm: "Không Kỷ, Ai Hoàng năm 6430, thiên tượng biến đổi, tuyết rơi ba mươi ngày, mây phủ tám trăm ngàn dặm, không thấy ánh mặt trời. Người chết đói khắp nơi, trộm cướp nổi lên bốn phía, Ai Hoàng lệnh các Thần, Long Vương trừ khử. Ai Hoàng năm 6430, trời giáng sao chổi, sao băng như nước thủy triều, vạn ngàn núi lửa phun trào, mặt đất rung chuyển, đất nứt ra hàng vạn khe ngàn trượng, dòng sông khô cạn, biển cả không còn. Lại đến năm sau, mặt trời biến mất, nhật nguyệt ảm đạm..."
Phía sau lão Như Lai, tinh thần đám người Cùng phu tử chấn động mạnh, thất thanh nói: "Như Lai, đây là... "
"Đại Khư."
Lão Như Lai quay đầu lại, nhìn về phía Man Hoang rộng lớn vô ngần phía sau núi Tu Di kia, nói: "Quyển kinh văn này chính là ghi chép lịch sử của Thần quốc cuối cùng bên trong Đại Khư. Tuyết lớn và mây đen chỉ là cảnh cáo lúc đầu. Tuy nhiên, cảnh cáo này đến sớm hơn tưởng tượng của ta một chút, sớm rất nhiều năm, cũng rất nhẹ. Xem ra thành tựu của Duyên Khang quốc khiến bên trên cảnh giác."
Trong đầu mấy người Cùng phu tử, Điền Chân Quân ong ong, lẩm bẩm nói: "Đại Khư... "
"Nếu Hoàng Đế muốn dẹp yên tai nạn này, chỉ có lập tức đình chỉ cải cách, hạ chỉ thỉnh tội, thỉnh tội với trời, thỉnh tội với lê dân bách tính."
Ánh mắt lão Như Lai thâm thúy, nói: "Bằng không nạn tuyết này chỉ là bắt đầu, sau đó còn có thể có thiên tượng kinh khủng hơn. Thiên tượng liền không chỉ là tuyết và mây, mà là sao băng, núi lửa, sông hồ khô cạn, biển cả bốc hơi, mặt trời, mặt trăng, tất cả đều biến mất. Đây là trời phạt, trời xanh trút giận, lại để lê dân bách tính phải gánh chịu, hơi quá rồi... "
"Khởi bẩm Như Lai, Thái Tử Duyên Khang quốc sai người đến đây cầu kiến."
Lão Như Lai hơi run run, cười nói: "Vị điện hạ này vẫn là tìm đến lão tăng. Mời hắn vào."
"Tuân pháp chỉ."
Lão Như Lai cười nói với hòa thượng xung quanh: "Thái tử điện hạ rất là bất phàm, có lẽ sẽ là đấng cứu thế, Hoàng Đế khư khư cố chấp nhưng Thái tử sẽ không như vậy. Sứ thần của hắn đáng gặp."
Đạo môn, Côn Luân Ngọc Hư sơn.
Nơi này được gọi là Ngọc Hư Động Thiên, chẳng khác nào tự thành một giới, trong núi bốn mùa như xuân, phảng phất như Thánh địa thần tiên, không thể thua kém núi Tu Di.
"Mây phủ Duyên Khang, chỉ là một cái cảnh cáo không nhẹ không nặng mà thôi, nhẹ hơn rất nhiều cảnh cáo tiêu diệt Đại Khư."
Lão Đạo chủ nhìn về phía rất nhiều đạo nhân của Đạo môn, không nhanh không chậm nói: "Quốc sư Duyên Khang cải cách, Đạo môn ta phản hắn không phải vì tư lợi, mà chính là vì đạo. Cuộc cải cách này đã phá hỏng rất nhiều quy củ, phá hỏng rất nhiều đạo lý, nhất định không thể thực hiện được. Đáng tiếc quốc sư Duyên Khang kiến thức quá nông cạn, không biết khủng khiếp phía sau giáng xuống sẽ là kết cục thế nào."
Ánh mắt của ông ta thâm trầm, thế nhưng khí tức lại vạn phần bình tĩnh, chậm rãi nói: "Năm đó, khi quốc sư Duyên Khang còn trẻ, đến Đạo môn gặp ta, ta nhìn ra sự bất phàm của hắn, kỳ vọng hắn rất nhiều, bởi vậy đồng ý cho hắn xem kinh điển trấn giáo của Đạo môn ta, mong mỏi tương lai hắn có thể có thành tựu. Còn góc nhìn môn phái đã bị ta ném ra sau đầu, lương tài như vậy đương nhiên là nên vứt bỏ thiên kiến bè phái dốc lòng bồi dưỡng. Sau đó hắn trở thành quốc sư, kỳ vọng của ta với hắn biến thành thất vọng, vì sao? Đạo pháp tự nhiên."
Rất nhiều cao nhân của Đạo môn lẳng lặng lắng nghe.
"Cái gọi là đạo pháp tự nhiên chỉ chính là đạo pháp xuất từ tự nhiên, người tu đạo ta có thể hô mưa gọi gió, nhưng không thay đổi mưa gió, tức là không thay đổi tự nhiên, không thay đổi đại đạo. Kỳ thực ta cũng không có thành kiến với Thiên Ma giáo, ngược lại, một số tác phong thành tựu của Thiên Ma giáo ta vẫn rất thưởng thức. Thế nhưng con đường đôi bên không giống. Vì sao?"
Đạo Chủ lắc đầu nói: "Đạo pháp xuất từ tự nhiên, nhưng Thiên Ma giáo lại muốn dùng đạo pháp đi thay đổi tự nhiên, đây là chỗ khác biệt lớn nhất giữa Đạo môn ta và Thiên Ma giáo, cũng chính là nguyên nhân Thiên Ma giáo bị gọi là Ma."
Rất nhiều đạo nhân của Đạo môn đều hơi chấn động trong lòng, Đan Dương Tử nói: "Ta thấy đệ tử của Thiên Ma giáo, có người dùng pháp môn hô mưa gọi gió, thời tiết khô hạn cho mưa xuống, lấy tiền nông hộ. Còn có người dùng pháp thuật khoan thăm dò, khoan đất làm giếng, giải quyết vấn đề nước uống. Cũng có người dùng chân hỏa tinh luyện khoáng vật, lấy huyền kim chế tạo thành nông cụ để bán. Còn có đệ tử Ma giáo bảo nông hộ xuất tiền để bọn họ đi săn yêu thú, quả thực Thiên Ma giáo vi phạm đạo pháp tự nhiên, là đang thay đổi tự nhiên."
Đạo Chủ nói: "Dùng đạo pháp thần thông cho bách tính hàng ngày chính là thay đổi tự nhiên, phá hoại tự nhiên. Thay đổi tự nhiên, phá hoại tự nhiên chính là thay đổi đại đạo, phá hoại đại đạo. Giáo lý của Thiên Ma giáo đã sai, chỉ có thể phát triển thành Ma đạo, hơn nữa trong giáo lý tổng cương của bọn họ có một câu, thẳng thắn làm việc, thuận theo tự nhiên, đây chính phóng túng dục vọng của mình, thích làm gì thì làm, muốn làm gì thì làm. Này không phải Ma thì cái gì là Ma?"
Lão thở dài, nói: "Quốc sư bị Thiên Ma giáo ảnh hưởng quá sâu, đến nỗi dùng giáo lý của Thiên Ma giáo để trị quốc, vì lẽ đó, tai nạn trước kia Đại Khư đã trải qua cũng sẽ xuất hiện ở Duyên Khang quốc. Đây là thiên phạt, là thiên kiếp, kiếp số trời giáng. Tuy nói như vậy nhưng bách tính là vô tội."
Giọng điệu Đạo Chủ chậm lại, nói: "Các ngươi xuống núi đi. Hoàng Đế và quốc sư gặp phải trời phạt, không nên để người đời hứng chịu, đi giúp những lê dân bách tính rơi vào khổ cực kia, có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu. Các ngươi du lịch cứu người, tiện thể tìm vài thiếu niên căn cơ tốt, kéo dài hương hỏa Đạo môn ta."
"Tuân pháp chỉ."
Từng vị cao nhân Đạo môn dồn dập xuống núi.
Đạo Chủ nhìn về phía mây khói tràn ngập bầu trời Duyên Khang quốc, hít một hơi: "Không nên để bách tính phương này hứng chịu... Nếu quốc sư và Hoàng Đế u mê không tỉnh, Đạo môn ta cũng không thể không vào đời rồi."
Tần Mục liên lạc Tả Hữu hộ pháp sứ, truyền xuống pháp chỉ Giáo chủ, nói: "Các ngươi giúp Hoàng đế cứu trợ thiên tai, thu lấy mây đen trên trời, sau đó bảo đệ tử trong giáo đến phía nam giúp nông dân diệt trừ hoa màu chết rét, gieo lại hoa màu. Nạn tuyết này sẽ làm chết không ít người, các ngươi cố hết sức, có thể cứu bao nhiêu liền cứu bấy nhiêu. Còn có, bảo đệ tử trong giáo cẩn thận, năm thiên tai tất xảy ra nhiễu loạn, thế đạo sẽ không thái bình."
"Lĩnh pháp chỉ."
Tả Hộ pháp sứ Ninh Đạo Trì chần chờ một chút, hỏi: "Thánh giáo chủ, chúng ta lấy thân phận gì giúp đỡ Hoàng Đế? Nếu Hoàng Đế ban chức thì nhận hay không nhận?"
Tần Mục suy nghĩ chốc lát, nói: "Lấy thân phận cá nhân, dốc lực lượng Thánh giáo, làm hết sức. Nếu Hoàng Đế ban chức các ngươi cứ nhận. Hoàng Đế có thể chứa được quốc sư thì cũng có thể chứa được chúng ta. Duyên Khang quốc chính là Thiên Thánh Giáo, không cần quá nhạy cảm."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Hiện tại thế đạo không yên ổn, mà thần thông giả lại quen cao cao tại thượng, để bọn họ giống Thiên Thánh Giáo ta, vì người thường phục vụ, thay người thường làm việc, bọn họ sẽ không tình nguyện. Quốc sư đã từng nói ông ta giết một nhóm thanh lưu, thế nhưng giết không hết, giết một nhóm còn có một nhóm, ta còn tưởng rằng quốc sư nói đùa, bây giờ nhìn lại là thật sự."
Tần Mục ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời, như cười như không nói: "Nạn tuyết và đám mây này tạo thành tai nạn mất nước, bọn họ lại vẫn còn nghĩ chuyện Ma đạo hay không Ma đạo, không nghĩ giúp đỡ bách tính, đại khái là vẫn quen bản thân cao cao tại thượng, cho rằng làm việc cho người bình thường thấp hèn hơn bọn họ chính là làm nhục bọn họ, chính là Ma đạo."
Hắn lắc lắc đầu: "Người như thế cũng không ít, cũng có người cực đoan chỉ sợ sẽ nhân cơ hội tạo phản làm loạn hoặc là nhằm vào Thiên Thánh Giáo ta. Các ngươi cần phải cẩn thận!"
"Giáo chủ yên tâm. Thánh giáo có thể sừng sững đến nay mà không bị cái gọi là Chính đạo phá tan, cũng không phải chỉ là hư danh!"
Hai vị hộ pháp sứ khom người rồi rời đi.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, lại ngẩng đầu nhìn về đám mây đen bao phủ Duyên Khang quốc kia, lắc lắc đầu, trở về Thái học viện. Hồ Linh Nhi, Long Kỳ Lân và Đô Thiên Ma Vương đã chờ trên thuyền.
Tần Mục nói: "Lần này trên đường về thôn, chúng ta chọn mua một ít hàng Tết, chỉ sợ Tương Long thành sẽ không có hàng Tết, năm nay, tình hình của Duyên Khang quốc cũng đáng lo, đoán chừng Tương Long thành sẽ thiếu rất nhiều thương gia."
Đô Thiên Ma Vương ngẩng đầu lên đánh giá bầu trời, cười hắc hắc nói: "Thế giới này của các người gặp phải tai ương, trận tuyết và đám mây lớn này chỉ sợ đã bao phủ toàn bộ lãnh thổ Duyên Khang quốc các ngươi rồi chứ?"
Tần Mục khẽ nhúc nhích trong lòng, nho nhã lễ độ dò hỏi: "Ma Vương đại nhân có cao kiến gì không?"
"Quỳ xuống, liếm ngón chân ta, ta liền nói cho ngươi!" Đô Thiên Ma Vương vênh vang đắc ý.
Tần Mục nháy mắt với Hồ Linh Nhi, Hồ Linh Nhi mở cơ quan trước ngực tượng Thần tám cánh tay này ra, ngồi vào trong, điều khiển Đô Thiên Ma Vương quỳ xuống, lè lưỡi liếm giày Tần Mục.
Đô Thiên Ma Vương liền vội vàng kêu lên: "Ma khả sát bất khả nhục! Dừng lại, dừng... Ta nói, ta nói là được."
Tần Mục giơ tay.
Hồ Linh Nhi không điều khiển nữa, Đô Thiên Ma Vương vội vã nhảy lên, phi phi vài tiếng, không còn dám làm càn.
Mấy ngày nay, Hồ Linh Nhi thông minh quái lạ, chỉnh cho hắn phải ngoan ngoãn, Đô Thiên Ma Vương dựa vào ý nghĩ Ma tốt không ăn thiệt thòi trước mắt, đành phải phối hợp với con cáo yêu này.
Đô Thiên Ma Vương giơ tay lau miệng, cười lạnh nói: "Đây là thủ đoạn của Thần, hơn nữa không phải là Thần bình thường, chân thân của ta giáng lâm cũng có thể xuất ra loại thủ đoạn này, dùng thiên tượng công kích, diệt tất cả nhân tộc để cho các ngươi tuyệt chủng tuyệt hậu, cải tạo thế giới này thành Đô Thiên mới. Tuy nhiên, vị Thần sử dụng thiên tượng công kích này, xem ra vẫn tương đối ôn hòa, cũng không hề lạnh lùng hạ sát thủ. Đoán chừng trận tuyết và đám mây này chỉ là một lần cảnh cáo nhẹ nhàng."
"Cảnh cáo?"
Tần Mục ngơ ngác, vẻn vẹn chỉ là một lần cảnh cáo nhẹ nhàng thôi sao?
Lần cảnh cáo nhẹ nhàng này, chỉ sợ tính ra sẽ có hàng trăm vạn lê dân bách tính không qua nổi mùa đông này!
Hắn suy nghĩ xuất thần, nghĩ tới Đại Khư. Đại Khư không phải cũng như vậy sao? Bởi vì ý chỉ của Thần Ma mà đám người bên trong Đại Khư đã biến thành vứt bỏ dân người người có thể hô đánh hô giết.
"Thần Ma không chết, đạo tặc không ngừng!" Tần Mục đột nhiên lạnh như băng nói.
"Phu nhân, Thần Ma không chết, đạo tặc không ngừng đâu." Quốc sư Duyên Khang đứng ở tầng mây trên không trung, nhìn đám mây cực kỳ rộng lớn tràn ngập bầu trời Duyên Khang quốc, cảm khái nói với cô gái bên cạnh.
Cô gái bên cạnh hắn chỉ là người bình thường, không thể nói là đẹp, cũng không thể nói là xấu, ngũ quan trông cũng được, là một cung nữ trong cung, hiện nay cũng đã làm quốc sư phu nhân.
Tâm tư cô gái này rất là thấu đáo, nói: "Lần này phu quân không trở lại là cho rằng Hoàng Đế có thể giải quyết đợt thiên tai này?"
"Cho dù Hoàng Đế không giải quyết được, cũng sẽ có người giúp ông ta giải quyết, không cần ta phải trở lại."
Quốc sư Duyên Khang mỉm cười nói: "Chúng ta lên Tiểu Ngọc Kinh trên trời."