Tần Mục cắt đuôi được Viên Sơn thì lập tức kiểm tra khắp một lượt, chỉ thấy con tàu bị phi kiếm đâm lủng vô số chỗ, xung quanh bị gió lọt vào. Viên Sơn của Viên Công Kiếm phái, thân pháp nhanh nhẹn, nhảy lên tấn công, kiếm pháp sắc bén, lắt léo, nhưng cũng may thân tàu được rèn bằng huyền thiết, rất chắc chắn, đỡ được hết các đòn tấn công của cao thủ kiếm pháp này.
Tuy nhiên khoang tàu cũng bị lọt gió, làm giảm tốc độ của tàu. Kèm với việc mũi tàu đâm vào một thanh kiếm băng khổng lồ, bị vỡ một mảng lớn, khi bay toàn lực, gió luồn vào thân tàu, tốc độ chậm hơn rất nhiều so với thời kì đỉnh cao.
“Nếu như có thể dừng lại, chỉ cần nửa ngày ta có thể sửa xong, chỉ là đám người kia không cho ta thời gian nửa ngày. Cũng may cách Đại Khư không xa nữa.”
Hắn vừa nghĩ tới đây, giọng Hồ Linh Nhi vọng lại:
“Công tử, Thanh Đồng Thú ở đáy tàu bị chém mất đầu, có vấn đề gì không?”
Tần Mục sững người, nói:
“Không sao, chỉ là khi hạ cánh sẽ hơi chòng chành.”
“Chòng chành cỡ nào?” Tiểu hồ ly thò đầu ra từ khoang tàu, chớp mắt hỏi.
Tần Mục không hiểu, nói:
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Chúng ta hết dược thạch rồi.”
Giọng Hồ Linh Nhi giòn tan:
“Công tử không phát giác ra sao? Tàu của chúng ta đang bay thấp dần, không bao lâu nữa sẽ hạ cánh.”
Tần Mục quả nhiên nhìn thấy tàu mặc dù vẫn đang bay về phía trước, nhưng đã dần dần chìm xuống biển mây.
Tần Mục quả quyết nói:
“Linh Nhi, gọi con heo kia dậy, tới lúc hắn ra tay rồi!”
Ma vương Đô Thiên lập tức nổi giận:
“Tiểu tử thối, ngươi nói ai? Rõ ràng ta đã ra tay rồi!”
Hồ Linh Nhi trợn mắt nhìn hắn:
“Không nói ngươi, nhìn ngươi cứ như thể… Công tử nói là Long mập. Long mập, dậy thôi, đừng ngủ nữa, tàu sắp rớt rồi, công tử nói, sẽ hơi chòng chành đấy!”
Long Kỳ Lân chậm rãi đứng dậy, chậm chạp bò ra khỏi khoang thuyền, da bụng quét đất, có chút bất mãn, giọng nói ồm ồm:
“Mấy bữa trước còn gọi người ta là Long Đại…”
“Con hàng này có bay nổi không vậy?”
Tần Mục có chút lo lắng, đưa mắt nhìn khắp một lượt chỗ hàng tết còn lại, cất hết vào trong túi Thao Thiết, rồi lại nhấn chặt ma vương Đô Thiên, nhét vào túi Thao Thiết. Miệng túi Thao Thiết không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng nhét được một cái chân vào. Tần Mục đang định gỡ thân bức tượng ma thần này ra, ma vương Đô Thiên liền lập tức nổi giận, quát tháo:
“Ngươi làm gì thế? Không được tháo, ý thức của ta hiện giờ đang phân tán trong cơ thể này, ngươi mà gỡ ra thì ý thức của ta bị tan tành ra hết… Người không biết dùng cái túi này sao? Ngươi dùng nguyên khí thắp sáng miệng Thao Thiết…”
Mắt Tần Mục phát sáng, nguyên khí phóng ra, thắp sáng hoa văn Thao Thiết trên túi Thao Thiết, đột nhiên miệng túi Thao Thiết to ra, trở thành miệng một con Thao Thiết khổng lồ, rộng tới sáu bảy trượng, nuốt trọn ma vương Đô Thiên vào trong.
“Như thế này đúng là dùng dễ hơn nhiều rồi.”
Tần Mục vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hắn buộc túi vào eo, cùng Hồ Linh Nhi nhảy lên lưng Long Kỳ Lân, thét lên:
“Bỏ lại tàu, đi!”
Dưới chân Long Kỳ Lân xuất hiện hỏa vân, bay lên khỏi tàu, còn tàu thì chìm xuống mây, bắt đầu rớt xuống.
Long Kỳ Lân làu bàu nói:
“Giáo chủ, Linh Nhi tỷ, các người ăn nhiều béo lên à? Nặng hơn trước nhiều rồi.”
“Ngươi béo thì có!”
Tiểu hồ ly giận dữ nói:
“Ngươi nhìn xem bây giờ ngươi béo thế nào? Đại nhân nhà công tử rất hung dữ, ngươi cứ béo thêm nữa, tới tết sẽ bị mang ra mổ thịt!”
Đang nói chuyện, tàu đâm ‘bùm’ một tiếng vào một ngọn núi, vỡ tan tành, ba chiếc đan lư phát nổ vọng ra một tiếng nổ vang trời, các mảnh vụn huyền thiết huyền đồng văng ra tung tóe, cú va chạm dữ dội phá hủy hẳn một khu rừng, trên bầu trời của khu rừng xuất hiện một đám mây cuồn cuộn, đen kịt bao phủ một vùng trời.
Hồ Linh Nhi giật thót tim, nhìn Tần Mục:
“Công tử, vừa rồi người nói khi hạ cánh sẽ hơi chòng chành???”
“Ừ.”
Tần Mục gật đầu nói:
“Long mập, ngươi còn không chạy nhanh lên, không cần tới tết ngươi đã bị ăn thịt rồi!”
Long Kỳ Lân rùng mình, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, hỏa vân dưới chân cuồn cuộn, bốc cháy rừng rực, khiến tốc độ của hắn tăng mạnh, chỉ có điều chạy được hơn mười dặm liền mệt thở hồng hộc.
Đúng trong lúc này, xung quanh Long Kỳ Lân đột nhiên trồi lên hơn mười tấm gương. Những tấm gương này trồi lên từ trên đỉnh núi phía dưới, mỗi tấm gương đều có tám góc, vù vù bay tới xung quanh họ, gương đón gió phóng to ra, chu vi lên tới hàng trượng, đặt cách họ trăm trượng.
Long Kỳ Lân thấy tình thế không ổn, người dần chìm xuống, nhưng đúng lúc này cũng có một tấm gương bay từ dưới lên, chặn ở phía dưới.
Long Kỳ Lân đang định chạy lên trên, bên trên cũng có một tấm gương treo ngược xuống.
Một luồng kiếm quang từ trong núi bay ra, ‘keng’ một tiếng chiếu rọi lên trên một tấm gương, tấm gương phản chiếu kiếm quang, chiếu lên một tấm gương khác. Các tấm gương cứ thế phản chiếu lẫn nhau, trên đỉnh núi bên dưới lại phóng tới hàng loạt luồng kiếm quang, tất cả đều bị những tấm gương kia phản chiếu, kiếm quang mỗi lúc một nhiều, lập tức hình thành một mạng lưới kiếm quang, càng ngày càng dày đặc. Còn trên đỉnh núi, vẫn có vô số kiếm quang bay tới, phản chiếu vào những tấm gương kia.
“Đúng là một trận pháp kì quái!”
Tần Mục sởn tóc gáy, đây là một loại kiếm trận, mượn gương để bày trận, gương phản chiếu kiếm quang, khiến những luồng kiếm quang này sẽ mỗi lúc một dày đặc dường như không hề tổn thất gì!
“Tuy nhiên phá trận pháp này cũng rất đơn giản, chỉ cần đánh vỡ những tấm gương này.”
Tần Mục vung tay chỉ, Thiếu Bảo Kiếm chém xuống một tấm gương trong số đó, đột nhiên vô số kiếm quang chiếu vào Thiếu Bảo Kiếm, những tiếng nổ ‘keng keng keng’ vang lên, đánh rơi Thiếu Bảo Kiếm!
Thanh kiếm chao đảo, rơi xuống khu rừng bên dưới.
“Tu vi cao hơn ta nhiều, chắc là bậc thần thông cảnh giới Lục Hợp hoặc là cảnh giới Thất Tinh!”
Tâm trạng Tần Mục trùng xuống, rút bao kiếm ra, chuẩn bị thu lại Thiếu Bảo Kiếm, không gian Long Kỳ Lân có thể di chuyển mỗi lúc một hẹp, đột nhiên nó lắc đầu, há miệng gầm lên, tiếng gầm giống như hàng vạn tiếng sấm cùng nhau vang rền, những tấm gương trên không trung rào rào vỡ vụn! Lưới kiếm dày đặc cũng không còn điểm tựa, lập tức biến mất.
Trên đỉnh núi bên dưới vọng lại giọng nói kinh ngạc:
“Súc sinh lợi hại gớm, bản lĩnh cao cường đấy!”
Long Kỳ Lân nghe thấy hai tiếng ‘súc sinh’ lập tức nổi giận, há miệng phóng một khối lửa xuống đỉnh núi phía dưới, trên đỉnh núi kia một luồng kiếm quang bay sang một bên, nhưng là người và kiếm hợp nhất, tránh được đòn tấn công của Hỏa Kỳ Lân.
Đỉnh núi nổ tung, hỏa vân cuồn cuộn bao trùm xung quanh, luồng kiếm quang đó va chạm mạnh khiến người tách ra khỏi kiếm, đập vào trong rừng, lộn liên hồi.
Tuy nhiên kẻ đó vẫn không chết lại nhảy lên không trung, trước mặt có một tấm gương, ánh gương chiếu rọi, kiếm quang giống như một cây cột quét ngang qua bên này. Long Kỳ Lân vội vàng bỏ chạy, bỏ lại luồng kiếm quang đó ở sau lưng. Tuy nhiên tốc độ của luồng kiếm quang đó nhanh hơn Long Kỳ Lân, đuổi rít sau lưng họ, Long Kỳ Lân rùng mình, biến thành lớn hơn, hiện ra chân thân, hóa hành một cự thú khổng lồ mình dài hơn bốn mươi trượng, cái đuôi to lớn vô cùng quét một nhát về phía sau, đánh tan luồng kiếm quang kia.
“Súc sinh quá lớn!”
Kiếm khách kia sững sờ, kêu lên thất thanh.
Long Kỳ Lân nổi giận đùng đùng, quay đầu há miệng, lửa bùng bùng cháy trong miệng, một luồng ánh sáng phóng đi. Kiếm khách kia cảm thấy sự việc không ổn, lập tức nhảy lên không bay vào trong mây để né tránh, chỉ thấy trụ sáng sáng rực, nóng hừng hực, phụt một tiếng chém đôi tầng mây.
Trong không trung vọng tới tiếng kêu thảm thiết, không biết kiếm khách đó đã chết chưa, tiếp theo đó ánh mặt trời từ trên tầng mây dày chiếu xuống.
“Long mập lợi hại quá!” Hồ Linh Nhi khen ngợi.
Tần Mục nhìn tầng mây bị chém làm đôi, vẻ mặt lo lắng.
Kẻ vừa truy sát họ, tu vi cao nhất thuộc về Long Kiều Nam và cô gái mặt lạnh như băng tuyết của Ly Tình Cung, là cao thủ cảnh giới Thất Tinh, sau đó là hòa thượng, thư sinh, ở vào cảnh giới giữa Lục Hợp và Thất Tinh.
Những người này đều chỉ là quân tiên phong, có tác dụng thăm dò xem bên cạnh Tần Mục có cao thủ hay không. Dù sao thì Tần Mục cũng là ma giáo chủ của Thiên Ma giáo, bên cạnh chắc chắn có người hộ đạo, hoặc có những nhân vật cao thủ lợi hại. Hiện giờ, Long Kỳ Lân đã bị phát hiện. Uy lực một đòn của Long Kỳ Lân, không phải những kẻ như Long Kiều Nam có thể ứng phó được, cũng có nghĩa là sẽ có những cao thủ mạnh hơn nữa ra tay.
Tần Mục luôn duy trì trạng thái chạy thoát thân, không dừng lại giao đấu với đám người Long Kiều Nam, mục đích chính là để cao thủ đang ẩn nấp không đoán được bên cạnh hắn có cao thủ đi theo hay không, đoán không ra bọn họ chỉ có thể cho đám người Long Kiều Nam ra thăm dò, ngược lại hắn sẽ có cơ hội vào Đại Khư. Như vậy sẽ là an toàn nhất.
Bây giờ Long Kỳ Lân đã ra tay, cơ hội này cũng biến mất. Cao thủ của Thiên Ma giáo cũng bị hắn phái đi cứu trợ thiên tai, bên cạnh hắn không có người hộ đạo đi cùng.
“Cách Đại Khư chưa tới ngàn dặm, chạy thôi!”
Tần Mục nhả một hơi khí đục, trầm giọng nói:
“Cách Đại Khư càng gần sẽ càng an toàn.”
Thần hình của Long Kỳ Lân quá lớn, tốc độ tăng hơn hẳn so với lúc trước, mặc dù vẫn bụng phệ, vẫn thở dốc, nhưng chạy nhanh như cắt.
Chả bao lâu, gã khổng lồ này đã chạy hơn trăm dặm ở phía dưới tầng mây, dọc đường không gặp phải kẻ nào đuổi theo, đột nhiên Tần Mục nói:
“Dừng lại, hạ xuống ngọn núi bên dưới.”
Long Kỳ Lân dừng lại, thu nhỏ người hạ xuống dãy núi phía dưới, tới bên một cốc địa bị băng tuyết bao phủ, băng tuyết nơi này dày hàng trượng, núi non xung quanh trắng xóa, rất hoang vu thê lương, xung quanh không hề có thôn làng nào cả.
Xung quanh người Tần Mục có lửa bao bọc, làm tan chảy tuyết trong sơn cốc, chỉ thấy đáy sơn cốc toàn là hài cốt. Nơi này chắc là một bãi chiến trường cổ, từng diễn ra một trận đồ sát ngập tràn máu tanh, vừa rồi hắn dùng Thanh Tiêu Thiên Nhãn quan sát xung quanh, nhìn thấy ở đây oán khí ngút trời, vì thế mới dừng lại.
“Chính là nơi này, chờ đón nhân vật truy sát Thiên Ma giáo chủ ta một lát, xem chúng mạnh hơn ta tới cỡ nào!”
Tần Mục hạ quyết tâm, nguyên khí bộc phát, vô số hài cốt bay lên, dồn thành một đống, chẳng mấy chốc liền hình thành bốn tòa tế đàn bạch cốt. Hắn lấy bốn pho tượng thần ma giấu trong túi Thao Thiết ra, đặt trên bốn tế đàn bạch cốt, lấy ra phù bảo của phái Hồng Sơn, đứng trên tế đàn bắt đầu làm phép.
Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh của phái Hồng Sơn!
Bốn pho tượng này đều là tượng ma thần của Đô Thiên, ma vương Đô Thiên kêu hắn điêu khắc năm pho tượng ma thần để ám toán những ma thần không phục tùng sự sai bảo của hắn, tuy nhiên Tần Mục chỉ triệu hồi một pho, còn bốn pho vẫn chưa đụng tới.
“Tiểu tử thối, nếu ngươi triệu hồi chân thân của ta, ta có thể giúp ngươi giết sạch bọn chúng!”
Trong túi Thao Thiết vọng ra giọng nói tàn bạo của ma vương Đô Thiên.
Tần Mục coi như không nghe thấy gì, Ma ngữ trúc trắc vang lên, phù bảo chuyển động, phù văn trên pho tượng ma thần đầu tiên lóe sáng mỗi lúc một nhiều, dần dần Tần Mục tạo dựng kết nối với ma thần ở một thế giới khác, dùng bản thân mình làm cầu nối, liên hệ với ma thần của Đô Thiên.
“Quả nhiên là ma đạo, trốn ở đây triệu hồi ma tộc.”
Một giọng nói già nua vọng tới:
“Các ngươi vẫn nói mình không phải ma đạo, vậy việc làm của ngươi lúc này có khác gì với ma?”
Một lão đạo nhân tay cầm một cây phất trần, lưng vác một thanh kiếm bước tới.