Mục Thần Ký

Chương 23: Ngang ngược xúc phạm Thần



Tần Mục giật mình trong lòng: "Cõng tượng đá tương đương với cõng một vị Thần?"

Người mù nhàn nhạt nói: "Cõng Thần bước đi, vô cùng nặng nề. Năm đó, mấy người Tư bà bà vì muốn cứu con, Mã gia liền cõng một tượng đá theo bà bà đến bờ sông, một đoạn đường thôi mà mặc dù lấy thực lực của Mã gia cũng bị mệt đến cơ hồ sụp đổ."

Tần Mục tê cả da đầu, những tượng đá trong thôn này nặng đến vậy sao?

Như vậy người khắc những tượng đá này là ai?

Thần được điêu khắc trên tượng đá lại là gì? Vì sao điêu khắc thành dáng dấp của bọn họ thì sẽ nặng nề như vậy?

Chính mình khi còn bé bò lên trên tượng đá đi ị đi tiểu liệu có thể bị Thần căm ghét hay không?

"Con yên tâm, Thần điêu khắc những pho tượng kia đã sớm chết rồi. Mục nhi, ta để con nhìn tượng đá, kỳ thực là để tu luyện mắt của con. Ta muốn chính là con nhìn không phải tượng đá bình thường, mà là tượng của Thần điêu khắc cho Thần!"

Tiếng người mù tuyên truyền giác ngộ làm màng tai hắn ong ong, người mù hướng về một cái giỏ trúc bên cạnh tượng đá quát: "Mục nhi, Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, mở chính là thần nhãn, nếu là thần nhãn, đương nhiên là phải thấy Thần! Dùng con mắt để thấy Thần, thấy thế của Thần, vận của Thần, khí của Thần, thái của Thần, thần của Thần!"

Tần Mục chấn động tâm thần: "Thấy Thần? Thấy Thần trong tượng đá?"

"Đưa nguyên khí tiến vào mắt của con, mở ra tầng thứ nhất Nhục Nhãn Phàm Thai!"

Trượng trúc của người mù nhẹ nhàng chạm vào chỗ trái tim Tần Mục, lần này lại điểm chính xác đến dị thường, Tần Mục lập tức cảm giác được nguyên khí dồi dào vận hành, xông lên mắt của mình!

Tu luyện con mắt cực kỳ nguy hiểm, nguyên khí của Tần Mục đã bắt đầu tôi thể, rèn ra tạp chất, mỡ thừa bên trong thân thể, thế nhưng hai mắt là địa phương khó luyện đến nhất, gần như có thể nói là vùng cấm, hơi bất cẩn một chút sẽ bị mù!

Tần Mục đã từng hỏi trưởng thôn về cách luyện mắt, thế nhưng trưởng thôn cũng không hề nhiều lời, chỉ nói không được tùy tiện thử nghiệm rèn luyện con mắt.

Mà người mù lại thúc giục Tần Mục lấy nguyên khí phóng về hai mắt, khí thế hung mãnh bá đạo, vi phạm lẽ thường!

Tần Mục chỉ cảm thấy từng trận đau đớn từ hai mắt truyền đến, nguyên khí mênh mông cuồn cuộn của hắn đã nhảy vào trong hai mắt, tu vi nguyên khí của hắn cực kỳ hùng hậu, thế nhưng bị tu vi khủng bố của người mù ép tới cực kỳ nhỏ bé.

Con mắt thì lớn bao nhiêu?

Nhưng giờ phút này Tần Mục cảm giác được con mắt của chính mình tựa hồ cực kỳ khổng lồ, lớn như trời!

Nguyên khí của hắn như rồng, con rồng dài ngoằn to lớn tiến vào trong ánh mắt lớn như trời, tiếp theo bỗng nhiên bắn ra, nguyên khí dâng trào lên trời, phảng phất như một cây cột đỉnh thiên lập địa, sau đó nguyên khí cuồn cuộn chảy khắp bầu trời, hình thành nên một hoa văn kỳ kỳ quái quái trên màn trời, đan dệt thành võng, giống như thiên đạo cương thường (lưới trời), che kín bầu trời.

Cảm giác đau đớn lúc nãy cũng đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là sự thoải mái cực kỳ, thoải mái trước nay chưa từng có.

"Mục nhi, nhớ kỹ đồ án giữa bầu trời, đó là tầng thứ nhất của Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, trận văn Thần Tiêu Thiên Thiên Cương." Âm thanh của người mù từ trên trời truyền đến, có vẻ xa vời vợi.

Tần Mục vội vã chú tâm ghi nhớ, nguyên khí của hắn bị người mù điều khiển thúc giục, ở trong ánh mắt bố trí thành trận văn Thần Tiêu thiên Thiên Cương, hắn có thể thấy rõ ràng những xu thế, kết cấu, chi tiết nhỏ của trận văn này, tuy nhiên, Thiên Cương trận văn quá rườm rà phức tạp, muốn ghi nhớ hết cần phải có thời gian.

Người mù một lần tiếp một lần khống chế nguyên khí của hắn, qua một lúc lâu, nguyên khí của Tần Mục gần như tiêu hao hết, lúc này ông mới dời trúc trượng ra khỏi trái tim Tần Mục.

"Con nhớ được bao nhiêu?" Người mù hỏi.

"Sáu, bảy phần mười."

Người mù lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Trong thời gian ngắn như thế mà nhớ được sáu, bảy phần mười đã rất không dễ dàng. Con hãy khôi phục một chút nguyên khí đi."

Tần Mục bắt đầu chạy, khống chế "Bá thể Tam Đan công", làm cho nguyên khí của mình nhanh chóng khôi phục.

Đợi đến khi tu vi của hắn trở lại đỉnh cao, người mù nói: "Con khống chế Thiên Cương trận văn ta truyền thụ cho con, lại nhìn tượng đá một lần nữa, xem thử có khác với lúc trước hay không."

Lúc này, Tần Mục khống chế nguyên khí tiến vào cặp mắt của mình, nguyên khí xây dựng thành trận văn Thần Tiêu Thiên Thiên Cương, hắn chỉ học được sáu, bảy phần mười trận văn, cũng không hoàn chỉnh, thế nhưng nguyên khí trải rộng hai mắt, loại cảm giác thoải mái, mát mẻ có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ kia lại truyền đến.

Hắn giương mắt nhìn về tượng đá lão giả đầu rồng phía trước mặt, tâm thần không khỏi chấn động, đã từng là tượng đá rất bình thường trong mắt hắn, đột nhiên trở nên rực rỡ nhiều màu sắc!

Tượng đá kia phảng phất như sống lại vậy, phảng phất biến thành một vị Thần linh đỉnh thiên lập địa!

Thậm chí hắn còn nhìn thấy bốn phía tượng đá bắn ra hào quang tinh tế, từng vệt hào quang làm nổi bật lên sự thần thánh trang nghiêm của tượng đá!

Tâm linh của hắn lập tức gặp phải sự nghiền ép của tượng đá!

Trong mắt hắn, tượng đá không còn là tượng đá, mà là một vị Thần sống sờ sờ!

Thần, thái, khí, vận và thế của Thần, ép vỡ tâm linh của hắn, tiếp theo còn muốn ép vỡ thân thể hắn, khiến hai đầu gối của hắn không nhịn được muốn quỳ rạp xuống đất!

"Tiếp tục nhìn, không được nhắm mắt lại, cũng không được quỳ xuống."

Người mù lạnh như băng nói: "Khi còn bé con còn bò lên tượng đá đi ị đi tiểu, lúc bé đã dám như thế, vì cái gì lớn rồi trái lại phải lạy? Mục nhi, Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp không chỉ là mở mắt, mà còn tương tự là mở ra tâm linh của con, để con đối mặt sự mạnh mẽ và hiểm ác của thế gian!"

"Sự mạnh mẽ của võ giả không chỉ là uy lực của chiêu thức, mà quan trọng hơn là sự mạnh mẽ của tâm linh! Nếu tâm của con chịu thua một đống đá vụn thì cho dù con nắm giữ võ lực cường đại hơn nữa cũng chỉ là kẻ vô tích sự!"

Người mù giậm trúc trượng xuống đất, quát lên: "Nếu con chống lại được tượng đá, chống lại áp lực của tượng đá thì tâm linh của con sẽ lớn mạnh! Muốn thực lực mạnh mẽ, trước hết phải làm tâm linh mạnh mẽ, chính bản thân mình là Thần, không có gì phải lo sợ!"

Mồ hôi lạnh trên trán Tần Mục cuồn cuộn chảy xuống, gắt gao chống lại ý nghĩ quỳ xuống của chính mình, cảm giác ngột ngạt mà tượng đá mang lại cho hắn thực sự quá mạnh mẽ, căn bản là không có cách nào chống cự.

Người mù nói không có gì phải lo sợ, nhưng hắn căn bản làm không được.

Không mở mắt cùng mở rộng tầm mắt là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Không mở mắt mà nói thì tượng đá chính là tượng đá bình thường, leo lên ị, tiểu đều không để ở trong lòng. Nhưng mở rộng tầm mắt, tượng đá lại chính là một vị Thần linh, bất kỳ cử động nào dù chỉ là nhìn chăm chú vào vị Thần này, đều là khinh nhờn!

Người mù nói: "Phá Thần trong miếu dễ, phá Thần trong lòng khó. Con biết là ai nói câu này hay không?"

Tâm hồn Tần Mục bị tượng đá làm cho kinh sợ, không cách nào trả lời.

"Người nói ra câu nói nhìn như đại nghịch bất đạo này chính là quốc sư đương triều của Duyên Khang quốc bên ngoài Đại Khư, được khen là tồn tại mạnh nhất dưới Thần!"

Người mù uy phong lẫm liệt, quát lên: "Mục nhi, Thần tồn tại trong lòng con, đều là dị Thần, ngụy Thần, đánh vỡ nó mới có thể dựng lên tượng Thần của bản thân! Đừng nói một cái tượng đá, coi như là một vị Thần thực sự đứng ở trước mặt con, con cũng quyết không thể quỳ!"

Ông cắm trúc trượng một bên, mở dây lưng quần ra, cười ha ha: "Không những không thể quỳ, trái lại muốn tiểu vào nó!"

"Tiểu vào nó?"

Tần Mục ngẩn ngơ: "Tiểu vào một vị Thần?"

Người mù tiểu vào tượng đá, cười ha ha nói: "Đúng, tiểu vào nó! Khi còn bé con đã tiểu vào nó không dưới trăm lần, bây giờ không dám sao?"

Tần Mục cắn răng, cởi thắt lưng, một dòng nước nóng lao ra, tiểu lên tượng đá.

Không nên coi thường lần tiểu này, trong mắt Tần Mục, tượng Thần vẫn thần thánh trang nghiêm, tràn ngập cảm giác ngột ngạt, nhưng loại cảm giác áp bức tâm linh muốn hắn phải quỳ xuống đã không cánh mà bay!

Một già một trẻ "nhìn" nhau, bắt đầu cười ha hả, rất là vui sướng.

Trưởng thôn đang phơi nắng ngoài cửa, nghe được tiếng cười của hai người thì quay đầu nhìn lại, thấy tình hình này cũng không khỏi lắc đầu: "Người mù là một quái tài tâm tình bất ổn, vậy mà lại dùng biện pháp như thế để Mục nhi phá Thần trong lòng mình, làm tâm linh mạnh mẽ. Đổi lại là những người khác, đều không thể nghĩ ra loại biện pháp quái lạ này, nhưng Mục nhi vậy mà lại một mực theo hắn đồng thời tiểu, cũng là gan to bằng trời. Ông ấy để Mục nhi tiểu vào tượng đá, vừa là phá Thần trong lòng Mục nhi, vừa là phá Thần trong lòng mình, vị "Thần" đã móc xuống ánh mắt của ông... Thương Thần đã trở lại."

Ông biết vì sao người mù làm vậy.

Trúc trượng trong tay người mù không phải là trúc trượng, mà là thương.

Năm đó, khi người mù đi vào Tàn Lão thôn thì hai mắt đều bị hủy, bị thương nặng, cực kỳ thê thảm, như là một tên ăn mày xin cơm, toàn thân dơ bẩn.

Thế nhưng bước chân của người mù lại rất vững vàng, trượng trúc trong tay cũng rất vững vàng.

Thời điểm ông ta đi vào thôn, cho trưởng thôn cảm giác như là một con rồng giận dữ hoành quyển (cuộn ngang) tám phương nhảy vào thôn nhỏ, trong mắt trưởng thôn phong thái của người mù như một cây cột chống trời.

Trong thiên hạ có thể có thương pháp và khí khái như thế chỉ có vị Thương Thần kia!

Nhưng chỗ mạnh mẽ nhất của Thương Thần cũng không phải là thương, mà là con mắt của ông ta, đó là một đôi mắt thần có thể nhìn thấu tất cả kẽ hở trong chiêu thức!

Mà hiện tại, người mù truyền lại mắt thần, truyền cho Tần Mục.

Luyện thương trước tiên phải luyện mắt, luyện mắt trước tiên phải luyện tâm!

Mắt của người mù là mắt thần, con mắt càng sáng thì càng có thể nhìn rõ ràng, mà nhìn càng rõ ràng thì càng có thể nhìn ra được rất nhiều khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.