Mục Thần Ký

Chương 237: Vùng cấm



Trên Thuyền Mặt Trăng hùng vĩ, giữa đám cột khổng lồ, sáu cánh tay của Tần Mục mở rộng, nắm lấy một số cột, giống như một người khổng lồ đang chịu phạt đang quan sát thế giới xuất hiện trước mặt hắn.

Sau lưng hắn, trăng khuyết bay lên không trung, thi thoảng lại có sao băng rơi xuống, đập vào xung quanh Thuyền Mặt Trăng, chiếu sáng bóng tối đen kịt.

Phía sau ánh sáng là ma quái hỗn loạn, nhốn nháo xôn xao, vô cùng náo nhiệt. Còn trước mặt hắn là một chốn bồng lai không cho bóng tối xâm nhập, cách biệt với thế giới bên ngoài, yên tĩnh, thần bí, tràn ngập những điều chưa được biết tới.

Thật khó có thể tưởng tượng rằng, trong Đại Khư lại có một vùng đất yên bình tới vậy.

Phía trước là một cánh rừng bao la, núi non trùng điệp không ngớt. Xa hơn nữa mặt đất đột ngột đứt gãy, giống như bị ai đó khoét đi, cách xa muôn trùng mây núi là một tòa thành trì sừng sững giữa không trung, giống như nơi sinh sống của các tiên nhân.

Xung quanh có ánh mây vàng rực rỡ, một vầng mặt trời tỏa sáng trên không, cung điện cao vút tầng mây. Trên tầng mây có những ngọn núi trôi nổi, để lộ ra những đỉnh núi vàng lấp lánh.

Sâu trong tầng mây còn có những bức tượng thần nguy nga, giống như những vị hoàng đế đang canh giữ lãnh thổ của mình.

Máy móc khổng lồ bay trên không trung, cách mặt đất hàng ngàn trượng, chuyển động nhẹ nhàng, vô số các loại trận pháp được khắc ấn trong huyền thiết huyền kim, tạo thành những máy móc thiết bị khổng lồ vô cùng phức tạp. Sức mạnh hóa thành thực chất, trở thành các luồng ánh sáng, nối liền với thành trì, nối liền với bầu trời.

Nhưng…

Mọi thứ đã bị phá hủy.

Tần Mục kinh ngạc, trước mặt hắn chính là Vô Ưu Hương bị phá hủy, tòa thành nguy nga tráng lệ trên trời đã sụp đổ, cung điện chọc trời vỡ nát, những ngọn núi trôi nổi trên không trung cũng vụn nát, vô vàn những mảnh đá lớn bé đang trôi dạt, va chạm vào nhau trong mây, tượng thần oai nghiêm cũng bị sức mạnh đáng sợ hủy hoại mất chân thiếu tay, nghiêng ngả xiêu vẹo.

Giữa vầng mặt trời trên không là một điểm đen lớn, đã nuốt hết nửa mặt trời, chỉ còn lại một lớp ánh sáng màu vàng xung quanh mặt trời, giống như một chiếc vòng vàng.

Thành trì trên mây đã biến thành một đống đổ nát, máy móc khổng lồ sừng sững trong tầng mây cũng đã bị hủy hoại, linh kiện rơi rớt khắp xung quanh các cỗ máy móc. Còn có một số máy móc cỡ lớn vẫn đang hoạt động, duy trì màng chắn của Vô Ưu Hương.

Phía trước Thuyền Mặt Trăng không xa, một tấm biển khổng lồ cắm nghiêng trong rừng cây, giống như một tấm bia sụp đổ, bên trên có viết hai chữ ‘Tiêu Bảo’.

Biển đã gãy.

Trong lòng Tần Mục bất giác nảy sinh cảm giác bi ai, cảm giác này nhanh chóng mạnh lên, lấp đầy trong nội tâm hắn.

Thế giới này không còn Vô Ưu Hương nữa. Vĩnh viễn không còn nơi gọi là Vô Ưu Hương nữa rồi.

Người khổng lồ đứng trên Thuyền Mặt Trăng nắm chặt lấy những cây cột lớn giống như đang gắng gượng chịu đựng hình phạt của ông trời. Hắn cúi đầu, quỳ xuống, nước mắt lã chã rơi xuống mặt đất cứng chắc.

Quê hương khiến hắn ngày đêm mong nhớ đã bị hủy hoại, không còn tồn tại nữa rồi.

Tìm kiếm trong thời gian dài, hàng đêm mơ về dáng vẻ quê hương, người thân trong nhà, hàng xóm láng giếng, bạn bè thân hữu, tất cả sụp đổ tan tành cùng với sự xuất hiện của thế giới trước mắt. Tất cả giống như một bức tranh trên cát, gió thổi qua sẽ hóa thành cát bụi bay đi.

Giờ hắn đã không còn nhà, không có người mẹ mong ngóng con trở về, không có người cha nghiêm khắc trong tưởng tượng…

Mộng đã tỉnh, hắn vẫn là một đứa trẻ mồ côi được những người già nua, ốm yếu nuôi dưỡng.

Quê hương của hắn đã bị phá hủy.

Ma vương Đô Thiên ngẩng đầu nhìn người khổng lồ quỳ gối ở phía xa qua song cửa. Người khổng lồ giống như được bao phủ trong ánh trăng thơ mộng, cúi gằm đầu, chỉ thấy đôi vai hắn đang run rẩy.

Khoảnh khắc này, ma vương Đô Thiên cũng thấy đồng cảm với hắn.

Khi thế giới Đô Thiên của hắn bị hủy diệt, hắn cũng buồn bã, đau đớn, xót xa, không thể kìm nén được cảm xúc của bản thân giống như vậy. Hắn khóc than, oán thán trời đất, hắn nổi giận đùng đùng ra tay với âm sai của U Đô, muốn cứu lại tính mạng của người trong tộc!

Hắn bị đánh gục không biết bao nhiêu lần, thương tích đầy mình, linh hồn tàn tạ. Cuối cùng hắn khuất phục, khuất phục trước vận mệnh.

Hắn nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Tần Mục. Bóng dáng mình khi còn trẻ, một kẻ sắp bị hạ gục, sắp phải khuất phục trước vận mệnh.

Người yếu mềm thường để vụt mất thứ quan trọng, người với người gặp mặt giống cuồng điên.

Gần bùn nặn đất không nhận ra ánh sáng châu ngọc. Mưa dập gió vùi sẽ dần khiến lòng người khiếp đảm.

Quê hương nơi đâu? (*)

Quê hương nơi đâu?

Tần Mục từ từ ngẩng đầu dậy, ánh mắt bình thản, mắt hắn giống như một vầng trăng sáng phát ra ánh sáng thánh khiết. Khi hắn nhắm mắt lại, ánh sáng đó biến mất, mở mắt ra lại giống như hai vầng trăng sáng. Hắn đứng trên Thuyền Mặt Trăng, lồng ngực phập phồng, muôn vàn tâm tư, mãi không thể lắng xuống.

“Lần này ta tới đây không phải để tìm Vô Ưu Hương, ta tới tìm trưởng thôn, bà bà và mọi người. Bà bà và mọi người chính là người thân của ta, thôn Tàn Lão chính là quê hương của ta, chính là Vô Ưu Hương trong trái tim ta.”

Thần Mục bình tâm trở lại, đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên hắn nhìn thấy mấy bức tượng đá đặt gần màng chắn.

Cho dù là các đấng cảnh giới Thông Thần cũng rất khó đi lại trong bóng tối của Đại Khư, trừ khi cõng theo tượng thần, mà tượng thần thì rất nặng, phải những cao thủ cấp Giáo Chủ mới có thể cõng được mà cho dù cõng được cũng rất khó di chuyển. Mấy bức tượng đá này chắc là có người dùng đại pháp lực để vận chuyển tới đây để đẩy lui bóng tối.

Sau khi vào Vô Ưu Hương, tượng đá liền được để lại đây.

Tần Mục nghĩ ngợi một lát, trưởng thôn có thể dẫn theo dược sư đi trong bóng tối, ông ấy có thể đối phó với những thứ kì dị trong bóng tối, ông nội câm chắc cũng có cách để chống lại bóng tối.

Mã gia, ông nội què, đồ tể, ông nội mù chắc phải cần tới tượng đá mới có thể đi lại trong bóng tối, cơ thể của Mã gia, ông nội què, đồ tể đã hoàn toàn hồi phục hoàn chỉnh, vác tượng thần có thể đi được khoảng cách xa hơn.

Thực lực của ông nội điếc mạnh tới mức nào không ai biết được, nhưng tranh của ông ta có năng lực khó đoán quốc sư, Duyên Khang chính là một người hâm mộ cuồng nhiệt của ông ấy, lấy việc sưu tầm tranh của ông làm vinh hạnh.

Còn trong người Tư bà bà có ẩn náu giáo chủ tiền nhiệm Lệ Thiên Hành, chắc có thể chuyển được tượng thần.

Những tượng đá này chắc là họ để lại.

“Nói như vậy họ đều đã tìm tới đây, họ vào nơi này bị nhốt lại cho nên không thể về thôn ăn tết sao?”

Tần Mục mở mắt, quan sát bốn phương, sức mạnh hùng hậu truyền vào trong đôi mắt, Cửu Trùng Thiên Khai Nhãn Pháp ông nội mù truyền dạy cho hắn được hắn phát động tới mức cao nhất:

“Ta tới rồi, trưởng thôn, bà bà, ta sẽ dẫn mọi người về nhà ăn tết!

Hắn không bước ngay vào Vô Ưu Hương mà quan sát động tĩnh của Vô Ưu Hương trước. Trưởng thôn và mọi người hùng mạnh như thế, nếu như họ thực sự bước vào Vô Ưu Hương vậy thì nơi này tuyệt đối không yên bình như bề mặt, bên trong nhất định có rất nhiều nguy hiểm mới có thể nhốt bọn họ lại.

Cho dù có Thuyền Mặt Trăng cũng không thể bảo đảm sự an toàn cho Tần Mục, nói không chừng còn có nguy hiểm.

Tần Mục nhìn về phía khu rừng trước Vô Ưu Hương, hắn nhìn thấy dấu tích trưởng thôn và mọi người để lại, các bậc thần thông như trưởng thôn, ông nội câm có bản lĩnh thông thiên, thần thông của họ có thể gây ra những phá hoại khủng khiếp. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là, Tần Mục nhìn thấy những dấu tích chiến đấu mà họ để lại nhưng sức phá hoại thì không lớn.

Ánh mắt Tần Mục tìm kiếm theo dấu tích, nhìn thấy mấy di tích trong rừng, đường trưởng thôn và mọi người đi là tiến lên men theo những di tích này. Họ đi đường này vì đây là con đường sống sót duy nhất có thể dẫn vào Vu Ưu Cốc.

Ngoài con đường này ra tất cả đều là vùng cấm. Tần Mục dùng Cửu Trùng Thiên Thần Nhãn để nhìn, chỉ có thể nhìn thấy trong rừng thấp thoáng một vài tia sáng, vô cùng nguy hiểm, còn cấm chế ở nơi này rốt cuộc là gì thì hắn không thể nhìn thấy được.

Những cấm chế này rất nguy hiểm, bởi vậy men theo di tích để đi ngược lại sẽ an toàn hơn nhiều.

Tần Mục tiếp tục chú tâm quan sát, lúc này, hắn nhìn thấy mấy tia sáng yếu ớt phát ra từ trong di tích, cách nơi này chừng hơn ba trăm dặm, nhưng cách đầu bìa rừng đã không còn xa.

Tần Mục phóng nguyên khí đi, gỡ miếng ngọc bội trên màng chắn xuống, điều khiển Thuyền Mặt Trăng tiếp tục tiến bước, vào trong màng chắn.

Bùm.

Một chấn động khẽ truyền tới, hắn dường như đã bước từ một thế giới này vào một thế giới khác. Mà phía sau, Đại Khư bị bóng tối bao phủ lập tức biến mất không để lại dấu vết nào, Tần Mục quay đầu nhìn lại phía sau thì không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Đúng trong lúc này hắn đột nhiên nghe thấy những tràng cười quái dị vang lên, trên Thuyền Mặt Trăng có vô số ma vật bám vào thân thuyền đang tung người bay lên, nhảy xuống khỏi thuyền, giống như thủy triều tràn vào trong rừng.

Một ma thần bay lên không trung, hai đầu năm đuôi, có tám chiếc chân dài, bàn chân giống như bàn tay, lao nhanh vun vút trong không trung, kêu lên thất thanh:

“Giết!”

Ma vương Đô Thiên giật nảy mình, không thể ngờ rằng lại có nhiều ma vật lợi dụng bóng tối lẻn lên thuyền tới vậy. Ma thần quay đầu lại, nhìn Tần Mục trên thuyền cười hì hì, nói:

“Tìm kiếm mãi không thấy đâu, giờ không tốn chút hơi sức nào thì gặp được! Chúng ta đã muốn vào Vô Ưu Hương rất lâu rồi, cám ơn ngươi đã dẫn đường!”

Ma Thần này chính là Ma Thần mà Tần Mục và trưởng thôn gặp phải khi vào thế giới của người chết. Trước đây sau khi gặp Thuyền Mặt Trời ở Tương Long thành, cũng chính là ma thần này dụ dỗ Tần Mục trong bóng tối, định dụ hắn vào bóng tối và bắt đi.

Rõ ràng, ma thần này sớm đã ẩn nấp trên Thuyền Mặt Trăng để đợi thời cơ.

Ả ta dường như đã biết trước được rằng Tần Mục nhất định sẽ vào lại thế giới của người chết, tới mượn Thuyền Mặt Trăng để vào Vô Ưu Hương. Và hiện tại, ả ta đã thành công.

“Các con, chiếm lĩnh chốn bồng lai cuối cùng này! Từ nay về sau, thế giới này sẽ thuộc về chúng ta!”

Ma thần đó gào lên, dẫn theo vô số ma vật nhao về phía bên kia khu rừng.

Tần Mục sắc mặt thản nhiên, ánh mắt nhìn theo đám thiên ma kia.

Đột nhiên trong rừng có một luồng chấn động kì lạ truyền tới, hàng vạn thiên ma lao vào trong rừng lập tức xương thịt tan chảy, chỉ còn lại một lớp da, gió thổi qua liền hóa thành tro bụi bay đi.

Ma thần kia cũng bay lên bầu trời khu rừng, nhưng ngay lập tức phải lao ra khỏi rừng, kêu lên thất thanh:

“Tát ba la mật!”

Một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện nuốt chửng ma thần đó. Tần Mục từng nhìn thấy hiện tượng này, khi giao chiến với trưởng thôn, ma thần đó tạo ra không gian Bỉ Ngạn, kéo trưởng thông vào trong không gian Bỉ Ngạn mà ả ta tạo ra hòng nhốt trưởng thôn lại nhưng không ngờ lại rơi luôn vào đó cùng trưởng thôn.

Bây giờ ả ta lại sử dụng thủ đoạn này, không phải để nhốt người khác mà là để tự mình vào Bỉ Ngạn tránh nguy hiểm trong rừng!

Vào lúc này, một ngọn lửa trong rừng bùng lên, một luồng sáng trong ngọn lửa chiếu ra, phóng vào sâu trong không gian. Giữa không trung, một dòng máu tươi chảy ra, tiếp theo đó là xác ma thần kia xuất hiện, rớt xuống khu rừng sau đó hóa thành tro bụi.

Trên Thuyền Mặt Trăng, ma vương Đô Thiên im như hến, toàn thân lạnh toát:

“Thế giới quái quỷ, sao lại phải nguy hiểm vậy cơ chứ?”

Ánh trăng trong trẻo trong mắt Tần Mục bay bổng như mây khói, âm thanh rầm rầm vang dội, hắn lẩm bẩm:

“Cái chết của các ngươi đã xác thực suy nghĩ của ta. Vùng cấm này không phải dùng để đề phòng kẻ địch bên ngoài, mà là để đề phòng người Vô Ưu Hương đi ra! Là vùng cấm mà kẻ phá hủy Đại Khư để lại!”

***

(*) Trích Thái Thường Dẫn, tác giả: Cơ Dực, triều Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.