Mục Thần Ký

Chương 243: Khuất phục



Tần Mục liên tục bị đánh dính lên tường, các bức tường của thôn Tàn Lão xuất hiện hàng loạt bức tranh sơn hà, chỉ còn nhà của Tư bà bà là chưa bị in lên.

Tần Mục vẫn muốn xông lên thì đột nhiên phát hiện nguyên khí của mình đã cạn kiệt, liền cảm thấy chán nản.

Thua rồi.

Bá Thể thua rồi, thua thê thảm, không những kiếm thuật không sánh được với trưởng thôn, tới nguyên khí cũng không hùng hậu như trưởng thôn. Xem ra đành phải chấp nhận cái danh hiệu Nhân Hoàng này rồi.

Trưởng thôn sắc mặt ôn hòa nói:

“Sau khi ngươi khôi phục nguyên khí có thể tới đọ sức tiếp!”

Tần Mục định thần:

“Được!”

Trưởng thôn sắc mặt đen sì, còn đứa trẻ trâu thì vắt chân lên cổ chạy đi tu luyện Bá Thể Tam Đan Công kì quái của hắn để khôi phục tu vi.

“Ngươi dùng mánh khóe.”

Dược sư bước tới, nhìn bóng Tần Mục chạy đi xa tít.

Trưởng thôn ngạc nhiên:

“Đâu có?”

Dược sư cười nhạt nói:

“Kiếm pháp của ngươi rất hao tổn nguyên khí, với mức độ tu vi thâm hậu của ngươi, cảnh giới Ngũ Diệu có thể thi triển được hai lần, tối đa là ba lần. Vừa rồi ngươi thi triển mấy lần? Bảy lần đúng không?”

Vẻ mặt trưởng thôn lúng túng, ngại ngùng nói:

“Nguyên khí của ta rất hùng hậu, ngươi không tưởng tượng được đâu, ta khống chế nguyên khí có thể thi triển bốn lần, mỗi lần dùng nguyên khí ít nhất… Tuy nhiên nguyên khí của Mục Nhi đúng là rất hùng hậu, ta vốn tưởng tới cảnh giới Lục Hợp tu vi nguyên khí của ta và nó không thua kém là bao, không ngờ…”

Dược sư cười nói:

“Không ngờ nó giống như một vại nước lớn, ngươi chỉ là thùng nước nhỏ.”

Trưởng thôn thở dài, lắc đầu nói:

“Khi nó ở cảnh giới Linh Thai có thể thâm hậu hơn ta gấp bội, nhưng cảnh giới Ngũ Diệu không thể nào vẫn thâm hậu như vậy. Ở cảnh giới Ngũ Diệu ta không có bất cứ khuyết điểm nào, tuy nhiên nó… cũng không có bất cứ khuyết điểm nào. Ngươi nhìn ra rồi nhưng đừng nói ra.”

Dược sư cười nói:

“Kiếm pháp tương đồng, nó không địch lại được ngươi, nó thua rồi, ta hà tất phải nói ra? Tuy nhiên, ngươi vừa cũng nói Nhân Hoàng chỉ có trách nhiệm và gánh nặng, không có ích lợi gì, hình như có gì đó không đúng?”

Trưởng thôn uể oải nói:

“Có ích lợi gì chứ? Sao ta lại không biết?”

Dược sư ánh mắt lấp lánh, nói:

“Ta có nghe nói một số truyền thuyết về Nhân Hoàng và Nhân Hoàng Ấn, Nhân Hoàng Ấn hình như có liên quan tới rất nhiều truyền thừa cổ xưa, có một số truyền thừa có thể móc nối về mấy vạn năm trước, mấy chục vạn năm trước. Có một số thánh địa chính là do Nhân Hoàng xây dựng lên, nghe nói Nhân Hoàng Ấn còn hữu dụng hơn.”

Trưởng thôn khẽ nói:

“Đó không biết là truyền thuyết từ bao nhiêu năm về trước rồi, giờ Nhân Hoàng Ấn chỉ là một cục sắt đen, ai còn nghe hiệu lệnh của một cục sắt đen nữa chứ?”

Dược sư mỉm cười, nói:

“Có truyền thuyết nói rằng Nhân Hoàng Ấn xuất hiện có thể hiệu triệu quần hùng khắp thiên hạ!”

Trưởng thôn ngáp dài, nói:

“Nhân Hoàng Ấn ở chỗ Mục Nhi, ngươi bảo nó cầm ra rêu rao thử đi, xem có môn phái nào nghe nó sai khiến? Không bị đánh chết là may lắm rồi!”

Dược sư hậm hực nói:

“Ngươi rõ ràng biết nguy hiểm là thế, tại sao lại giao Nhân Hoàng Ấn cho nó?”

Trưởng thôn không còn uể oải nữa, ánh mắt lấp lánh kiếm mang, nghiêm túc nói:

“Đây là trách nhiệm cũng là gánh nặng, gánh nặng truyền lên vai ta, ta không gánh vác được, thế là ta bị chém đứt chân tay. Nhưng gánh nặng này vẫn cần có người tới gánh vác, ta không thể để gánh nặng này cùng ta bị chôn xuống mồ!”

“Có một số việc cho dù biết rõ là nguy hiểm, nhưng cũng vẫn cần có người đi làm!”

Trưởng thôn thở ra một hơi khí đục, nói:

“Làm rồi, rất có thể sẽ thất bại, cũng có thể mất mạng nhưng nói chung vẫn còn một tia hia vọng. Nếu không làm, tới một tia hi vọng cũng không có. Việc các đời Nhân Hoàng từng làm nhiều hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Mục Nhi không tới nỗi nào!”

Dược sư rầu rĩ:

“Ta chỉ thấy thương Mục Nhi, bị ngươi kéo lên con đường của ngươi. Mục nhi phải làm sao mới thắng được ngươi?”

“Nó không thắng được ta.”

Giọng trưởng thôn có chút tự hào:

“Dùng Kiếm Lý Sơn Hà, nó sẽ không bao giờ thắng được ta. Kiếm Lý Sơn Hà mặc dù do mười bốn kiếm thức cơ bản tạo thành, nhưng trải qua mài dũa của ta đã không có bất cứ sơ hở nào cả. Nó muốn dung hợp ba kiếm thức cơ bản của quốc sư vào trong kiếm pháp của ta, thì cần sửa đổi Kiếm Lý Sơn Hà, suy nghĩ của nó mặc dù rất tốt, nhưng học vấn chưa cao bằng ta, chỉ cần sửa chắc chắn sẽ có sơ hở, sửa càng nhiều sơ hở càng nhiều.”

Dược sư há hốc miệng, thở ra một hơi, nhìn Tần Mục đang ào ào chạy tới, trong lòng vô cùng đồng cảm với hắn.

“Tuy nhiên, nó có thể mượn tay ta để rèn luyện kiếm pháp.”

Trưởng thôn mỉm cười nói:

“Chiêu Kiếm Lý Sơn Hà này, nó sửa càng nhiều, sẽ hiểu càng sâu về kiếm. Hiểu càng sâu càng có thể sáng tạo ra kiếm thuật, sáng tạo ra kiếm thuật sẽ gần hơn với đạo. Những lí giải về kiếm sẽ đạt tới tầm đạo, kiếm thức cơ bản có mười bốn thức hay mười bảy thức đều không quan trọng.”

“Học kiếm pháp, vận dụng kiếm pháp, chỉ là cảnh giới thuật, thuật là học để dùng. Còn muốn tăng lên thành pháp, thì cần phải sáng tạo, quốc sư Duyên Khang chính là ở giai đoạn này, sáng tạo ra mới là cảnh giới của pháp. Thêm một bước nữa, bỏ đi pháp và thuật mới được gọi là cảnh giới đạo.”

Trưởng thôn nói:

“Hiện giờ Mục Nhi đang ở vào giữa thuật và pháp. Nó mượn tay ta để rèn luyện kiếm pháp, sẽ dễ dàng nâng cao bản thân hơn là ta truyền thụ kiếm pháp cho nó.”

Một lúc lâu sau, tu vi của Tần Mục đạt tới trạng thái tốt nhất, nhưng vẫn chưa tới tìm trưởng thôn ngay mà ngồi yên tại chỗ, tĩnh tâm lĩnh ngộ, định giúp Kiếm Lý Sơn Hà của mình đạt tới mức hoàn thiện nhất, không có chút sơ hở nào.

Làm thế nào để dung hợp ba kiếm thức cơ bản của quốc sư vào trong Kiếm Lý Sơn Hà mà không để lại bất cứ sơ hở nào, đó mới là việc hắn muốn làm.

Dùng kiếm pháp của trưởng thôn đi đánh trưởng thôn chắc chắn không đánh lại được nhưng nếu cải thiện nó thì sẽ có hi vọng thắng được.

Hắn tĩnh tâm lĩnh ngộ, các loại chiêu thức trong đầu bị đảo loạn, sau đó tập hợp lại, rồi lại cùng trưởng thôn được hình dung trong đầu tiến hành đấu kiếm pháp. Tuy nhiên kết quả là lần nào cũng thất bại.

Trong đầu hắn mô phỏng một trận đại chiến, nhưng dù hắn có cải tiến thế nào đi nữa, tới cuối cùng vẫn không thể nào thay đổi được kết cục thất bại.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Tần Mục tinh thần phấn chấn đứng dậy. Trong đầu hắn đã dùng kiếm pháp mới đánh bại trưởng thôn, lập tức hào hứng nói:

“Trưởng thôn, lại một lần nữa!”

Trưởng thôn cười tít mắt nói:

“Được!”

Tần Mục lao vút tới, thi triển kiếm pháp sau khi cải tiến, sau đó Tần Mục bay tít lên cao, giữa không trung máu văng tung tóe, hắn rớt vào trong chuồng gà.

Mười mấy con Kê Bà Long cục ta cục tác ầm ỹ, bộ dạng hung dữ chạy tới, Tần Mục vội vàng nhảy lên không, mười mấy con Kê Bà Long cũng vỗ cánh bay lên, cánh sắc như kiếm, miệng phun lửa lao về phía hắn.

Giữa không trung sơn hà sụt lún, có núi cao sông dài cuốn lấp mười mấy con Kê Bà Long. Sau một chiêu, mười mấy con Kê Bà Long trụi lông rơi từ trên không xuống, lông gà bay rợp trời.

Tần Mục hạ xuống đất, có chút sững sờ.

Mười mấy con Kê Bà Long kêu ầm ỹ chạy vào chuồng gà, đóng cửa lại không dám ló đầu ra.

“Cục cục tác!” Gà mái mẹ kêu lên thất thanh.

Tần Mục vung tay, trên cửa chuồng gà xuất hiện mấy dấu vết do kiếm khí để lại.

Chuồng gà trở lên hỗn loạn.

Tần Mục đờ người, nhìn bàn tay mình, mình trở lên lợi hại như vậy từ khi nào thế?

“Mục Nhi thật uy phong, cuối cùng đã đánh thắng gà!”

Ông nội què khen ngợi.

Tần Mục đỏ mặt, tiếp tục tĩnh tâm lĩnh ngộ, đột nhiên ông nội câm vứt một kiếm hoàn tới, ra hiệu nói:

“A ba! A ba! A a!”

Tần Mục cám ơn ông nội câm, ý của ông nội câm là ông ta vừa mới luyện được một kiếm hoàn, dùng kiếm hoàn này thử xem sao.

Hắn cầm chặt lấy kiếm hoàn, truyền nguyên khí vào trong, lập tức trong kiếm hoàn có vô số kiếm quang bay ra, đó chính là ánh sáng của kiếm, giống như không phải, thực chất nhưng có thể tùy ý gấp cong, linh hoạt giống hệt nguyên khí của hắn!

Tần Mục nắm chặt kiếm hoàn, vung ra một quyền, kiếm quang trong kiếm hoàn hóa thành một con rồng khổng lồ lao vút đi, gầm thét trong thôn trang nhỏ!

Tần Mục giật nảy mình, trưởng thôn cũng giật nảy mình, đưa mắt giận dữ nhìn ông nội câm!

Tần Mục thu quyền, dùng tâm niệm, chỉ thấy kiếm hoàn nắm trong lòng bàn tay mình dường như tan chảy, hắn nắm chặt tay, kiếm hoàn hóa thành một chiếc búa rèn khổng lồ, đập một búa xuống, lực đạo khủng khiếp, mặt đất xuất hiện một hố to.

Tần Mục nhảy người lên, đao quang xuất hiện, ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên ngàn lớp sóng biển, đao quang giống như ngàn lớp sóng biển chồng lên nhau, mặt trời sáng chói trên không trung.

Tiếp theo đó đao pháp thu lại, kiếm mang hóa thành một cây bút khổng lồ quét ngang giữa trời, vẽ lên một bức tranh giao long, giao long cuồn cuộn hóa thành một trường thương bốn trượng. Tần Mục cầm trường thương đi trong không khí, xông thẳng tới chỗ đối thủ.

Trưởng thôn máy mắt liên tục, nhìn ông nội câm, ánh mắt không mấy thân thiện.

Ông nội câm vội vàng nấp vào trong lò rèn, không dám ló mặt ra ngoài.

Trường thương trong không trung biến mất, thay thế vào đó là vô số kiếm quang, kiếm quang hóa thành sơn hà bao la chỉ trong chớp mắt!

Kiếm Lý Sơn Hà!

Tần Mục hạ xuống đất, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kiếm hoàn này của ông nội câm luyện rất hợp với ý hắn, chắc là đã tinh luyện kim khí thiết khí trong huyền thiết huyền kim, lấy khí của nó và vứt bỏ hình thể của nó.

Kiếm hoàn này mặc dù là kiếm hoàn nhưng có thể biến đổi đa dạng, giúp quyền pháp, đao pháp, kiếm pháp trong tay hắn đều có thể thi triển, không gặp trở ngại nào cả.

Kĩ nghệ rèn của ông nội câm đã gần sát với đạo rồi!

Tần Mục thu kiếm hoàn lại, không dùng kiếm hoàn đi khiêu chiến trưởng thôn. Ông nội câm thò đầu ra từ lò rèn, ra hiệu đôi ba điều, vuốt một cái qua cổ, ý là dùng kiếm hoàn này tuyệt đối có thể hạ được trưởng thôn ở cảnh giới Ngũ Diệu.

Trưởng thôn nổi giận, làn da nhăn nhúm trên mặt run rẩy. Nếu Tần Mục thực sự dùng kiếm hoàn, uy lực của kiếm pháp sẽ tăng mạnh, nói không chừng có thể giết chết ông ta. Tần Mục lắc đầu nói:

“Ông nội câm, trưởng thôn không có vũ khí, con cũng không thể dùng, nếu không ông ấy thua cũng không tâm phục khẩu phục!”

Ông nội câm trợn mắt, ra điều ngươi hết thuốc chữa rồi.

Tần Mục tiếp tục chuyên tâm lĩnh ngộ, tu luyện Kiếm Lý Sơn Hà của mình, tuy nhiên mỗi lần đụng độ kết quả đều giống nhau.

Sau mỗi lần thất bại hắn lại có một cảm nhận mới, khiến Kiếm Lý Sơn Hà của hắn càng trở lên hoàn mĩ, chỉ có điều sau mỗi lần cải tiến lại vẫn thất bại.

Cuối cùng, sau lần thất bại cuối cùng, Tần Mục phát hiện ra rằng mình không thể tiếp tục cải tiến chiêu này.

Tầm kiến thức của hắn đã không thể tiếp tục tăng lên.

Tần Mục sững sờ, đột nhiên tỉnh ngộ, thi triển một chiêu trong Lạc Nhật Kiếm Pháp, mặt trời lặn xuống sông Dũng Giang, kiếm pháp của hắn giống như nước sông cuồn cuộn, một vầng mặt trời đỏ rực lặn xuống lòng sông, trong mặt trời đỏ có vô số kiếm quang bùng phát.

Chiêu này hắn chỉ luyện một hai lần, nhưng uy lực thi triển ra thì vô cùng đáng sợ, như thể chiêu thức này đã được luyện cả trăm năm.

Tần Mục thán phục, vái lạy trưởng thôn, hành lễ bái sư.

Trưởng thôn cười nói:

“Đứng dậy đi, không cần nhiều quy tắc tới vậy. Những ngày này ta sẽ truyền thụ cho ngươi những chiêu thức khác của Kiếm Đồ, với trình độ hiện tại của ngươi, học chắc không khó… Lão câm, khốn nạn, lão còn có mặt mũi ra chúc mừng sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.