Tần Mục gặp được người quen bỗng cảm thấy thân thiết. Từ nhỏ hắn sống cùng ông nội mù và ông nội què, từ khi hiểu chuyện thì đi theo chín người già của thôn Tàn Lão học các loại kiến thức cho nên có thể nói rằng tuổi thơ hắn không hề có bạn bè, vô cùng khô khan và nhàm chán.
Cho dù hắn và hòa thượng Minh Tâm từng giao chiến một trận nhưng dù sao cũng là người cùng tuổi cho nên cảm thấy thân thiết cũng là điều đương nhiên.
Hòa thượng Minh Tâm niệm phật, kìm chế sân niệm (*) vừa trỗi dậy, cười nói: "Hôm đó ngươi thắng ta, hôm nay thì chưa chắc. Khi thua trong tay ngươi ta đã rút ra bài học xương máu rồi sửa chữa lại những sơ hở của mình. Chi bằng chúng ta đấu lại một trận?"
Tần Mục kinh ngạc nói:
“Ngươi sửa được sơ hở chỗ yết hầu rồi?”
Hòa thượng Minh Tâm đắc ý, nói:
“Lần trước ta bị ngươi chém vào chỗ yết hầu nên thất bại, lần này đương nhiên không thể để ngươi làm vậy nữa!”
Tần Mục kêu lên thất thanh:
“Tiểu hòa thượng Minh Tâm, ngươi mới tí tuổi đầu mà dám sửa bừa Như Lai Đại Thừa Kinh? Với kiến thức và học vấn của ngươi hiện nay chỉ có thể càng sửa càng sai, càng sửa sơ hở càng nhiều! Thay vì sửa bừa bãi ngươi hãy trực tiếp đi hỏi Như Lai, để Như Lai chỉ dạy cho ngươi... Ừ, ta cũng tự sửa bừa công pháp, công pháp của ta cũng bị sửa không còn nguyên vẹn, không thể nói ngươi được.”
Tần Mục hổ thẹn, hắn cũng tự sửa công pháp. Bá Thể Tam Đan Công bị hắn sửa không chỉ một lần, Đại Dục Thiên Ma Kinh cũng bị hắn dung hợp với Bá Thể Tam Đan Công rồi giải quyết sơ hở phần vai trái của Bá Thể Tam Đan Công.
Mình nói hòa thượng Minh Tâm sửa bừa công pháp chẳng khác nào tên ngốc này cười tên ngốc kia, nói không chừng hòa thượng Minh Tâm thực sự đã loại bỏ được sơ hở ở vùng yết hầu rồi cũng nên.
Hòa thượng Minh Tâm vô cùng háo hức muốn thử luôn, nói:
“Vậy thì có thể xin thỉnh giáo được không?”
Tần Mục đang định lên tiếng thì đột nhiên một lão tăng nói:
“Đồ nhi, không được hỗn xược, vị này là Tần giáo chủ của Thiên Ma giáo!”
Hòa thượng Minh Tâm giật thót tim, kêu lên thất thanh:
“Ngươi trở thành lão ma đầu của Thiên Ma giáo từ khi nào thế?”
Tần Mục thở dài, nói:
“Việc này đôi ba lời khó mà nói hết được, ta cũng không muốn nhưng ta bị đẩy lên vị trí giáo chủ cho nên không thể không làm giáo chủ!”
Hắn nhìn vị lão tăng vừa nói, chính là lão hòa thượng Kính Minh. Lão hòa thượng này là sư phụ của Minh Tâm, người cũng giống tên, rất thông minh, tinh tường. Vừa rồi ông ta lớn tiếng nói Tần Mục là ma giáo chủ của Thiên Ma giáo thực ra không phải để nhắc nhở Minh Tâm mà là muốn nói với tất cả các tăng nhân ở đây.
Nghe xong lời ông ta nói, các tăng nhân đang nghiên cứu Bách Long Đồ đều đồng loạt nhìn về phía Tần Mục. Ai nấy cũng thầm niệm phật hiệu, có phần không thể kìm chế không nén được ý định hàng yêu trừ ma.
Hòa thượng Minh Tâm vội vàng nói:
“Vậy ngươi hãy thoái vị đi, đừng làm ma giáo chủ nữa, sẽ chết người đấy! Trong tự chúng ta có rất nhiều cao tăng căm ghét cái ác, thường tiêu diệt ma đầu, mỗi lần xuất môn đều hàng phục mấy ma đầu để tích công đức, ngươi sẽ bị đánh chết đó! Ta không tỉ thí với ngươi nữa, ngươi mau xuống núi chạy thoát thân đi!”
Tần Mục lắc đầu nói:
“Cám ơn ý tốt của ngươi, tuy nhiên giờ ta là khách, Lão Như Lai là sư huynh của ta, ông ta bảo ta ở lại trong tự. Nói vậy, họ cũng sẽ hàng ma sao?”
Hòa thượng Minh Tâm do dự một chút, nói:
“Ta cũng không rõ nữa. Đa phần bọn họ sẽ tìm ngươi lí luận, khuyên ngươi cải tà quy chính. Nếu như không khuyên nhủ được ngươi chắc sẽ đánh chết ngươi.”
Tần Mục lặng yên, quả nhiên hắn nhìn thấy mấy vị tăng nhân đi tới bên này.
"A di đà phật!"
Một vị tăng nhân bước tới gây khó dễ, hắn chắp hai tay rồi nói:
“Ma đầu, có dám tranh luận phật pháp với ta không?”
Tần Mục hỏi:
“Ngươi có bốn điều không* chưa?”
"Vị tăng nhân kia sững người, lắc đầu nói:
“Chưa!”
"Vậy thì tranh luận phật pháp cái nỗi gì?”
Tần Mục bật cười, nói:
“Ngươi còn chưa đắc đạo, không hiểu cái gì, cũng chỉ là một tên hòa thượng giả chỉ biết khua môi múa mép, lui xuống!”
Vị tăng nhân nọ há hốc miệng, một vị tăng nhân đứng bên cạnh vội nói:
“Ma đầu, ta muốn nói với ngươi về chân thiện mĩ…”
Tần Mục hỏi:
“Ngươi là Như Lai sao?”
Vị tăng nhân đó mặt đỏ bừng:
“Ta vẫn chưa là Như Lai…”
"Ngươi chưa đạt tới chữ "chân"".
Tần Mục cười nói:
“Như Lai là chân như, có một chữ "chân", đạt được tới "chân". Còn ngươi chưa "chân", lại muốn giảng giải về chân thiện mĩ? Lui xuống đi, đừng làm trò cười nữa, đợi khi nào ngươi làm được rồi hãy nói. Việc mình còn chưa làm được thì đừng yêu cầu ta phải làm được, ngươi đừng lơ là với bản thân và nghiêm khắc với người khác.”
Vị tăng nhân đó không còn gì để nói. Một tăng nhân khác chỉ tay, lòng đất phun là kim tuyền, hoa sen đua nhau nở, nói:
“Phật pháp có nói đánh giá người hoặc sự vật không được nhìn bằng con mắt chủ quan, phải nhìn nhận công tâm, khách quan để đưa ra lý lẽ chính xác, đó là giác ngộ trí tuệ cao nhất...”
Tần Mục hỏi:
“Ngươi đã có được trí tuệ giác ngộ cao nhất rồi sao?”
"Ta…"
"Lui xuống đi!"
Lại một vị tăng nhân nữa cười ha ha, nói:
“Ma giáo chủ mồm mép thật lợi hại, ta giảng kinh phật cho ngươi, ngươi lại không quan tâm. Vậy thì ta giảng cho ngươi nghe về thế tục.”
Tần Mục hào hứng, nói:
“Đại hòa thượng, ngươi đừng giảng vội. Ta hỏi ngươi, nếu như ai ai cũng theo phật, không sản xuất làm ăn, không kết hôn, không cưới gả, không con cái, vậy trăm năm nữa, loài người có tuyệt chủng không? Loài người có oán thù gì với ngươi? Tại sao lại tiêu diệt Nhân tộc?”
Vị tăng nhân đó sững người, nói:
“Ta không nói về vấn đề này. Thiên Ma giáo làm nhiều việc ác, ma pháp trong giáo vô cùng tà ác, dùng người sống luyện công…”
Tần Mục nói:
“So với tiêu diệt hết Nhân tộc thì sao?”
Vị tăng nhân đó mở tròn mắt, kìm nén cơn giận rồi quát:
“Việc ta nói với ngươi không giống việc này!”
Tần Mục nói:
“Vậy thì chúng ta sẽ nói cùng một việc. Ta gặp một đường chủ Thiên Thánh giáo dùng một đứa trẻ mới sinh để luyện công, đã giết hắn rồi. Vừa rồi ta nhìn thấy trong phật tự dưới núi Tu Di có nuôi dị thú, dùng thuốc mê trộn với thịt tươi để cho dị thú ăn lừa gạt người đời. Thịt tươi từ đâu ra, có phải là sát sinh không? Ta xử lý đám cặn bã trong giáo ta rồi, giờ tới lượt ngươi, ngươi hãy đi tiêu diệt ngôi chùa đó, giết chết đám hòa thượng đó đi!”
Vị tăng nhân đó giận dữ nói:
“Việc ta nói không phải cái này! Ta giảng giáo nghĩa với ngươi! Đại Lôi Âm Tự ta có hàng ngàn hàng vạn kinh phật, mỗi môn kinh điển đều có thể truyền cho đời sau, dạy người đời hướng thiện!”
Tần Mục kinh ngạc nói:
“Bản thân Phật môn vẫn còn che giấu những việc xấu xa, tội lỗi, không xử lý sạch sẽ, hòa thượng trong tự không hướng thiện. Làm thế nào để dạy người đời hướng thiện? Kẻ ngu thích lên mặt dạy đời, bản thân mình thì không làm được. Thôi được rồi, ngươi nói giáo nghĩa, ta sẽ nói giáo nghĩa với ngươi, đạo thánh nhân chính là dùng trong đời sống hàng ngày của người dân, phật pháp của ngươi, người dân hàng ngày có dùng tới không? Nếu như không dùng tới, chỉ có thể ghi chép trong sách vở thì cần để làm gì? Không có chút tác dụng gì, không bằng đốt bỏ!”
"Tên ma đầu nhà ngươi!"
Vị tăng nhân đó nổi giận đùng đùng xông tới, quát:
“Toàn nói lời xằng bậy, động một cái là đốt kinh phật diệt phật, quả nhiên ma tính quá nặng, ta liều mạng với ngươi!”
"Khoan đã!"
Tần Mục giơ tay lên, cười nói:
“Ngươi muốn giết ta, vậy ta hỏi ngươi, trong kinh phật có cho phép ngươi sát sinh không?”
Vị tăng nhân đó dừng bước kìm nén cơn giận rồi nói:
“Kinh phật khuyên người ta hướng thiện, không được sát sinh. Tuy nhiên đối mặt với ma đầu, Phật Tổ lão gia cũng có lúc phẫn nộ, có ngày hàng ma!”
Tần Mục hỏi:
“Cỏ cây có phải là sinh mệnh không?”
Vị tăng nhân kia giận sôi người, nói:
“Đương nhiên!”
"Cây cỏ mọc ra hạt cỏ, rất nhiều hạt cỏ là lương thực, lương thực cũng là sinh mệnh, ngươi tại sao lại ăn sinh mệnh? Hàng ngày ngươi ăn chay niệm phật, nghĩ tới thiện, nghĩ tới mỹ, nghĩ tới chân, nhưng lại không biết ngươi ăn một miếng là ăn biết bao nhiêu sinh mệnh?"
Tần Mục nói:
“Ngươi tuổi càng nhiều, sinh mệnh ăn vào bụng càng nhiều, ngươi còn mặt mũi nào để nói về phật tâm, nói về tâm thiện?”
Hắn lấy một hạt giống hoa từ trong túi Thao Thiết ra, đặt trong lòng bàn tay rồi thi triển Tạo Hóa Địa Nguyên Công, hạt giống đó liền nảy mầm, mầm non lớn lên, rễ đâm ra khỏi vỏ. Chỉ trong tích tắc đã mọc thành một ngọn linh thảo trong tay hắn. Linh thảo xanh tươi, mọc ra một nhụy hoa, nhụy hoa run run, cánh hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
"Đẹp không?" Tần Mục hỏi.
Vị tăng nhân kia có chút si mê, gật đầu nói:
“Đẹp!”
Tần Mục đặt bông hoa vào tay hắn, nói:
“Hạt giống của bông hoa này giống với lương thực, cũng là một sinh mệnh đẹp đẽ, ngươi đã ăn bao nhiêu rồi? Khi nào mới trả lại cho chúng? Nếu chúng có linh hồn, tu thành yêu, có khi nào cũng khóc lóc kêu gào ngươi đã ăn hàng triệu hàng triệu tộc nhân của chúng? Ngươi có từng nghĩ tới việc vô số oan hồn cỏ cây hoa là ngày ngày vây quanh ngươi đòi ngươi đền mạng không?”
Vị tăng nhân đó hai tay nâng niu bông hoa, sắc mặt mỗi lúc một rầu rĩ, hắn chỉ thấy rằng vẻ đẹp của đóa hoa kia trở lên dữ tợn đáng sợ như đang đòi mạng hắn. Đột nhiên tăng nhân ngồi xuống xếp bằng rồi khóc nói:
“Ta ăn vô số tộc nhân của ngươi, tội nghiệt quá nặng, khó lòng hóa giải! Nguyện hóa thành một nắm tro bụi để nuôi dưỡng ngươi!”
Nói xong, nghiệp hỏa bùng cháy xung quanh tăng nhân. Chỉ trong chớp mắt đã cháy hết xác thịt, nghiệp hỏa này mặc dù thiêu đốt thân xác hắn nhưng không hề làm tổn thương tới bông hoa kia mà chỉ thấy bông hoa rơi trên đống tro tàn vẫn tươi tắn, rạng ngời.
"Cát bụi lại về lại với cát bụi, tu phật tu tới cùng cũng vô dụng, chỉ có thể làm phân bón trồng hoa!"
Tần Mục cúi người vun đống tro cốt lại, trồng bông hoa xuống, nói:
“Hòa thượng, ngươi vô dụng một đời, sau khi chết cũng có chút tác dụng. Bông hoa này chắc sẽ lớn rất nhanh, nó sẽ mọc ra nhiều hạt giống hoa, rồi lại mọc ra nhiều bông hoa, ngươi dưới suối vàng chắc cũng được an ủi. Tro cốt của ngươi trở thành phân bón, hoa mặc dù không phải người dân nhưng cũng ứng với câu nói đó, dùng trong đời sống hàng ngày của người dân. Thiện tai, ta và ngươi trở thành đồng đạo rồi.”
Hắn đứng dậy, quan sát xung quanh. Hắn mặc dù ít tuổi nhưng lại có khí phách của giáo chủ, thản nhiên nói:
“Có vị đại hòa thượng nào muốn tranh luận phật pháp với ta nữa không?”
Bốn bề im lặng.
Ánh mắt Tần Mục bắt gặp ánh mắt của các vị tăng nhân nghiêm trang, họ đều vội vàng né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Mã gia và ông nội mù đứng ở phía xa đang trò chuyện với mấy vị lão hòa thượng, ông nội mù cười nói:
“Mục Nhi ở lại Đại Lôi Âm Tự, những hòa thượng này nếu như không lập tức ra tay giết hắn. Vậy thì chả bao lâu nữa, một nửa hòa thượng Đại Lôi Âm Tự sẽ hoàn tục, còn một nửa sẽ tẩu hỏa nhập ma, không tẩu hỏa nhập ma thì đều là hòa thượng giả, còn lợi hại hơn cả Tư bà bà.”
Đột nhiên, một vị tăng nhân quát lên đanh thép:
“Hắn là ma! Là thiên ma! Nói những lời mê hoặc lòng người!”
Lại một vị tăng nhân nữa lên tiếng:
“Hắn dùng lời xằng bậy để giết Tâm Không sư huynh! Không thể để cho ma đầu này sống sót, cần giết hắn trừ ma!”
Lập tức đám đông phẫn nộ, đồng loạt hô hào giết Tần Mục hàng yêu trừ ma.
Tần Mục ha ha cười lớn, tiếng cười mỗi lúc một vang vọng, tiếng đòi giết xung quanh dần dần biến mất, chỉ còn tiếng cười của Tần Mục vẫn vang xa.
Tiếng cười dần nhỏ lại, Tần Mục nghiêm túc nói:
“Các ngươi muốn tranh luận phật pháp, ta cùng các ngươi tranh luận. Khi ta cùng các ngươi tranh luận, các ngươi lại nói giáo nghĩa, được, chúng ta cùng nói giáo nghĩa. Khi nói không lại ta, các ngươi lại nói về sát sinh. Sát sinh các ngươi cũng không nói lại được với ta, giờ lại muốn giết ta. Các ngươi còn tu phật cái nỗi gì? Lui xuống, hoàn tục đi!”
Một số tăng nhân mơ hồ, trong lòng trống rỗng. Một hồi lâu sau có tăng nhân thở dài, quả nhiên quay đầu bỏ đi rồi thu thập hành lý xuống núi.
Những tăng nhân khác không lui xuống nhưng thái độ không mấy thân thiện.
Tần Mục lắc đầu, cười nói:
“Cuối cùng chẳng phải vẫn phải đánh! Sớm biết vậy, các ngươi hà tất phải nói nhiều lời!”
Tinh thần hắn phấn chấn, đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt như ánh chớp: "Kẻ nào tới xin chết?"