Mục Thần Ký

Chương 262: Thần tạng của hoàng đế



Bà ta bị Cửa Thừa Thiên và cuốn sách kia thu hút. Thực ra chữ trên cuốn sách Tần Mục cũng không hiểu, chỉ có thể hiểu chữ trên cửa.

Tiếng U Đô hắn chỉ biết đúng một câu chính là Cửa Thừa Thiên. Vì câu này, hắn suýt nữa bị ma vương Đô Thiên hại chết.

"Ngươi muốn học? Ta sẽ dạy cho ngươi." Tần Mục thản nhiên nói.

Tư bà bà nói giọng Lệ Thiên Hành, cười nhạt:

"Ta lại cần ngươi dạy sao? Ngươi là giáo chủ thánh sư, ta cũng là giáo chủ thánh sư, hơn nữa ta là tiền bối của ngươi, ngươi dạy ta, mặt mũi của ta biết để vào đâu?"

Tần Mục mỉm cười:

"Nhưng mà ngươi không biết được Trấn Tinh Quân Địa Hầu Chân Công thực sự."

Lệ Thiên Hành giận dữ, kiều diễm liếc nhìn hắn:

"Ta là giáo chủ thánh sư, sao lại không biết chứ?"

Tần Mục mặc kệ bà ta, ổn định tâm thần. Ánh mắt đó quá lợi hại, suýt chút nữa hắn ta đã thần hồn điên đảo. Hắn vận Cửu Trùng Thiên Khai Nhãn Pháp, trong nháy mắt mở ra vô số tầng trời, nhìn về hoàng đế thì chỉ thấy các thần tạng trong người hoàng đế vụn nát giống như trời đất vỡ vụn.

Tần Mục thét lên một tiếng, ấn đường đột nhiên tách ra lộ ra con mắt thứ ba. Con mắt này dường như không phải mắt thịt của người trần gian mà tới từ một thế giới u tối khác, phát ra âm khí u ám khiến ánh sáng trong phòng đột nhiên trở lên mù mịt.

Con mắt này mở ra. Cả căn phòng giống như chìm vào một thế giới khác, không giống với nhân gian!

Tần Mục dùng con mắt này để nhìn, lập tức thấy được hồn phách, nguyên thần của Duyên Phong Đế, tìm được nguyên nhân thương tích.

Cảnh giới Thiên Nhân luyện nguyên thần, kết hợp nguyên khí và hồn phách hóa thành nguyên thần. Đó chính là thần thánh đứng sau lưng cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, đó chính là nguyên thần, nguyên khí và thần hồn.

Nguyên thần của Duyên Phong Đế đang đứng trên thần kiều dường như muốn đi qua cầu để đạt tới cảnh giới thần. Còn bí cảnh của ông ta thì sụp đổ khiến nguyên thần và hồn phách của ông ta bị trọng thương. Hồn phách tán loạn, nguyên thần không được bảo vệ, dẫn tới ba hồn bảy phách không còn là một chỉnh thể. Hơn nữa còn có một luồng sức mạnh đáng sợ đánh lên thân xác của ông ta khiến hồn phách tan tác.

Vì vậy, cho dù Tần Mục cứu được thân xác của ông ta, hồn phách của ông ta cũng không thể ở lại trong cơ thể.

Khí thế của Lệ Thiên Hành lập tức trùng xuống, rầu rĩ nói:

"Con mắt này đúng là chưa học… Cái này của ngươi đúng là Địa Hầu Chân Công của Đại Dục Thiên Ma Kinh sao?"

Con mắt trên ấn đường của Tần Mục khép lại, phá đi hình thái Trấn Tinh Quân rồi hắn nhíu mày đi qua đi lại, trầm ngâm suy ngẫm. Lệ Thiên Hành cố kìm cơn giận, lặng lẽ chờ đợi.

Đột nhiên Tần Mục vỗ tay cười nói:

"Ta chỉ đứng ở đây nhìn làm sao có thể nhìn ra được cái gì? Chi bằng hãy vào trong người hoàng đế để kiểm tra! Lệ giáo chủ, ngươi đi với ta!"

Lệ Thiên Hành giật nảy mình, ngờ vực nói:

"Sao ngươi vào được trong người hắn!"

"Rất đơn giản. Trong Đại Dục Thiên Ma Kinh có một loại công pháp gọi là Ma Ảnh Huyễn Ma Công. Giấu người trong bóng, ẩn đi hình thái thân xác, lại còn có một loại công pháp tên là Pháp Thiên Giới Tử Công khiến cơ thể có thể biến to thu nhỏ. Sử dụng cùng lúc hai loại công pháp này thu nhỏ cơ thể sau đó hóa thành ảo ảnh, đi vào người Duyên Phong Đế kiểm tra thần tạng và nguyên thần của ông ta."

Tần Mục liếc nhìn bà ta, nói:

"Ngươi không biết sao?"

Lệ Thiên Hành nổi giận cười khẩy, nói:

"Sao ta lại không biết chứ?"

Tần Mục lùi lại một bước, nắm lấy tay bà ta rồi kéo bà ta chạy về phía Duyên Phong Dế. Hai người gần như đồng thời vận Ma Ảnh Huyễn Ma Công và Pháp Thiên Giới Tử Công. Trên đường chạy tới chỗ Duyên Phong Đế, cơ thể hai người càng lúc càng thu nhỏ lại, sau đó dính sát mặt đất biến thành hai bóng đen chui vào trong ấn đường của Duyên Phong Đế.

Duyên Phong Để đứng đó không thể nhúc nhích, ngũ quan bị Tần Mục phong ấn nhưng vẫn có thể cảm nhận được hai bóng đen len lỏi trong người mình.

Tần Mục và Lệ Thiên Hành đột nhiên dừng lại, tới bên thần tạng Linh Thai. Hai người đứng bên thần tạng Linh Thai nhìn về phía trước. Thần tạng Linh Thai của Duyên Phong Đế đã ở vào trạng thái hủy diệt, Linh Thai và Linh Đài đã bị phá hủy. Bầu trời vỡ vụn, các vết nứt đáng sợ xuất hiện trên trời và mặt đất để lộ ra xương trắng như tuyết ở bên ngoài.

Có máu tươi đang đổ tới chảy vào thần tạng Linh Thai giống như các dòng thác lớn.

Ngoài ra, Tần Mục còn nhìn thấy một đạo kiếm quang bay qua bay lại trong thần tạng Linh Thai ngang ngược phá hoại thần tạng này.

"Đạo kiếm của Đạo Chủ!"

Lệ Thiên Hành kinh ngạc, nói:

"Lão đạo sĩ lợi hại thật, đánh kiếm ý của mình vào trong này!"

"Ngươi có thể thu được kiếm ý này không?" Tần Mục hỏi.

Lệ Thiên Hành cười khúc khích, nói:

"Tại sao ta phải giúp ngươi?"

Tần Mục cười nói:

"Ngươi nhìn thấy bao nhiêu Đại Dục Thiên Ma Kinh chân truyền của ta, cũng nên báo đáp đôi chút. Cho dù ngươi không giúp ta, mai ta mời bà bà giúp cũng được kia mà."

Lệ Thiên Hành hừm một tiếng rồi bay lên trước. Mười ngón tay chống vào nhau rồi xòe ra đột ngột, lập tức giữa mười ngón tay xuất hiện các nguồn nguyên khí kết nối đan xen vào nhau hóa thành một lồng niêm phong không gian. Góc đối diện của lồng nối với nhau, lại hình thành ra một lồng niêm phong không gian ở trong lồng này, sau đó bên trong lại hình thành tiếp một lồng niêm phong không gian. Cứ như vậy, gần như vô cùng vô tận.

Lệ Thiên Hành ném quả cầu góc cạnh rõ ràng này đi. Quả cầu chạm nhẹ vào luồng kiếm ý kia, kiếm ý lập tức bị hút vào trong quả cầu rồi biến mất.

Lệ Thiên Hành giơ tay nắm lấy khối lập phương, ném qua ném lại trong tay rồi nhìn Tần Mục ra chiều đắc ý.

"Thuật Niêm Phong Không Gian Đa Chiều."

Tần Mục khen ngợi:

"Đúng là rất kì diệu."

"Ngươi biết nhưng chưa chắc đã biết dùng." Lệ Thiên Hành cười nói.

Tần Mục mỉm cười, ngẫu hứng thi triển Thuật Niêm Phong Không Gian Đa Chiều, nói:

"Tu vi của ta thấp, không thể niêm phong kiếm ý của Đạo Chủ. Tuy nhiên ta cũng có am hiểu về thuật số, biết cách làm thế nào để dựng lên không gian niêm phong. Chỉ là tu vi của ta không bằng ngươi. Ngươi và ta đều là giáo chủ thánh sư, những gì ta biết không ít hơn ngươi mà chỉ có thể nhiều hơn ngươi."

Lệ Thiên Hành hừm một tiếng, rất nữ tính nhưng lại không khiến người ta phản cảm, ngược lại lại thấy rất đáng yêu.

Tần Mục thầm khen lợi hại, cùng bà ta hóa thành hai bóng nhỏ bé rời khỏi thần tạng Linh Thai, tiến vào thần tạng Ngũ Hành.

Năm đại phật trong thần tạng Ngũ Diệu đang ngồi giữa bầu trời vỡ vụn, đại diện cho năm tinh tú. Lệ Thiên Hành búng móng tay, năm luồng ma khí hóa thành năm bông hoa sen bay đi rơi trên người năm đại phật. Lập tức năm đại phật trở lên suy yếu, thân xác héo tàn, ma hỏa cháy bùng. Năm đại phật lập tức hóa thành các luồng khí bay đi. Lệ Thiên Hành cười nhạt, nói:

"Cái này ngươi cũng biết chứ?"

Tần Mục nói:

"Đây là Hồng Liên Ma Tâm Chú của Đại Dục Thiên Ma Kinh. Lần đầu ta thi triển loại chú pháp này, tuy nhiên cũng không thua kém ngươi!"

Nguyên khí của hắn biến hóa, thi triển ra Hồng Liên Ma Tâm Chú rồi gập tay búng đi, một đóa hồng liên bay đi.

Lệ Thiên Hành chăm chú nhìn, đúng là Hồng Liên Ma Tâm Chú, tuy nhiên đúng là cao minh hơn chú pháp mình thi triển. Bà ta vừa búng đi ma khí, diễn biến thành ma hỏa hồng liên, không thuần khiết bằng hồng liên nghiệp hỏa của Tần Mục. Do giới hạn về cảnh giới, uy lực của Hồng Liên Ma Tâm Chú do Tần Mục thi triển yếu hơn nhiều.

Hai người lại tới bên thần tạng Lục Hợp. Thần tạng Lục Hợp của Duyên Phong Đế cũng bị phá hoại nghiêm trọng, bốn bề thông thoáng, vô cùng mát mẻ. Nơi này có một nửa tầng trời ở đây, thần phật trong tầng trời đang công phá thần tạng này để đánh vỡ Lục Hợp.

Lệ Thiên Hành lên tiếng:

"Hoàng đế này đã vô phương cứu chữa rồi, thần tạng của hắn tầng nào cũng tan nát. Ngươi cứu sống hắn, hắn cũng là một phế nhân, có đáng để ngươi tốn công tốn sức vậy không?"

Suốt chặng đường, bà ta khá hài lòng với vị giáo chủ thánh sư Tần Mục này cho nên thái độ đối với Tần Mục cũng tốt hơn nhiều. Bà ta thấy rằng Tần Mục vất vả cứu Duyên Phong Đế có chút không đáng, có cứu cũng chỉ có thể cứu được một phế nhân.

Tần Mục lắc đầu:

"Vì Thiên Thánh giáo, nhất định phải cứu ông ta."

Lệ Thiên Hành không hỏi thêm nữa, ra tay thu tàn dư thần thông của Như Lai ở thần tạng Lục Hợp lại.

"Mặc dù ta đã không còn là Thánh giáo chủ nữa nhưng dù gì ta cũng từng là Thánh giáo chủ. Việc có lợi với Thánh giáo, ta đồng ý làm." Bà ta khẽ nói.

Tần Mục ngạc nhiên rồi lặng lẽ gật đầu.

Hai người lại tới thần tạng Thất Tinh, chỉ thấy nhật nguyệt lơ lửng trên không. Nhật nguyệt đều đã bị phá hủy, hai thanh thần kiếm đang treo trên đó, thi thoảng lại rung lên, lập tức kiếm khí bao trùm khắp nơi, đâm ra xung quanh.

Tần Mục bỗng thấy buồn bực, nói nhỏ:

"Thần tạng Thất Tinh, nghe tên thì nên là bảy ngôi sao..."

"Thần tạng Thất Tinh có hai tinh tú nhật nguyệt, kèm theo năm tinh tú trong thần tạng Ngũ Diệu nữa mới được gọi là thất tinh."

Lệ Thiên Hành chỉ bảo cho hắn:

"Ngươi nhìn xuống dưới sẽ thấy thần tạng Ngũ Diệu."

Tần Mục cúi đầu nhìn, trong lòng kinh ngạc, dưới chân hắn chính là thần tạng Ngũ Diệu. Năm tinh tú và nhật nguyệt ở đây tạo thành thất tinh. Tuy nhiên, thần tạng Ngũ Diệu của Duyên Phong Đế đã bị phá hủy, dưới chân hắn chỉ có những vết nứt đáng sợ, thi thoảng lại có bầu trời sụp đổ, vô cùng nguy hiểm.

"Hai thần tạng này nối liền với nhau, khi tu luyện tới thần tạng Thất Tinh, ngươi sẽ có thể nhìn thấy Ngũ Diệu và Thất Tinh tạo thành một thể. Nếu như ngươi đạt tới cảnh giới Thiên Nhân, sẽ có thể nhìn thấy Lục Hợp bao quanh bên ngoài Linh Thai. Năm tinh tú phân bố trong không trung, nhật nguyệt trong thất tinh sẽ treo lơ lửng trên đỉnh trời, đó chính là thiên địa cực."

Lệ Thiên Hành chỉ bảo hắn, nói:

"Tới cảnh giới Sinh Tử, mặt đất dưới chân Linh Thai của ngươi sẽ xuất hiện bóng tối, nơi đó là đường tới U Đô. Tới Thần Kiều, một cây cầu sẽ nối thẳng tới thiên đình! Tới lúc đó, ngươi cách thành thần không còn xa nữa!"

Bà ta mỉm cười, nụ cười tàn khốc và tàn nhẫn:

"Có điều, tới lúc đó ngươi sẽ phát hiện ra, cây cầu nối liền với thiên đình này bị gãy! Hì hì, gãy rồi! Ngươi tu luyện cả đời, nỗ lực cả đời, lý tưởng cả đời đều chỉ là vô dụng, đại hạn tới tất cả sẽ chẳng còn lại gì."

"Lệ giáo chủ, bình tĩnh." Tần Mục nói.

Lệ Thiên Hành vô cùng nữ tính lườm hắn một cái, nói:

"Ngươi không thất vọng sao?"

Tần Mục ủ dột:

"Sống một cuộc đời tươi đẹp, tại sao phải thất vọng?"

Lệ Thiên Hành sững người, gật đầu nói:

"Vì thế đời này thiếp thân nhất định phải sống thật tươi đẹp, làm một người con gái đẹp nhất thế gian!"

Tần Mục sởn da gà, không biết vị thánh giáo chủ đời trước này bị Tư bà bà đả kích hay do tu luyện Đại Dục Thiên Ma Kinh khiến đầu óc không bình thường.

Họ bước tới thần tạng Thiên Nhân của Duyên Phong Đế, Tần Mục cuối cùng đã nhìn thấy thiên địa cực do Linh Thai, Lục Hợp, Ngũ Diệu, Thất Tinh hình thành mà Lệ Thiên Hành nói.

Tới thần tạng Sinh Tử, Tần Mục nhìn thấy U Đô đen tối xuất hiện dưới chân.

Cuối cùng họ tới thần tạng cuối cùng, thần tạng Thần Kiều.

Một chiếc cầu bắc ngang qua bầu trời, đi qua Sinh Tử, Nhật Nguyệt, Ngũ Diệu, Lục Hợp. Dường như ở tận cùng của cây cầu là một thiên đình vô cùng sáng lạn, huy hoàng, các thần đang đợi họ bước tới.

Cây cầu này của Duyên Phong Đế đã gãy không biết bao nhiêu khúc. Thi thoảng lại có đoạn cầu gãy rớt xuống, thanh thế hãi hùng, đánh vỡ các tầng thần tạng, rơi vào trong thần tạng Linh Thai!

Lệ Thiên Hành quan sát xung quanh:

"Hoàng đế này đúng là đã vô phương cứu chữa rồi, phế rồi. Hãy đưa da của hắn cho ta, ta đi làm hoàng đế, Duyên Khang sẽ trở thành Thiên Thánh giáo chúng ta!"

Tần Mục lắc đầu:

"Ngươi không phải là người có thể làm hoàng đế, ngươi chỉ thích hợp gây họa cho chúng sinh thôi!"

Lệ Thiên Hành nổi giận, trừng mắt nhìn hắn:

"Thiếp thân làm nữ hoàng, cho ngươi vị trí quý phi!"

Tần Mục trợn ngược mắt để lộ ra hai lòng trắng nhìn bà ta.

Lệ Thiên Hành sững người rồi đột nhiên cười khúc khích.

"Yêu tinh lợi hại!" Tần Mục vội vàng đóng kín ngũ cảm của mình để tránh bị bà ta quấy nhiễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.