Tần Mục vận Tạo Hóa Thiên Ma Công, khóa chặt thần hồn của mình, trong lòng dè chừng.
Công pháp của Lâu Lan Hoàng Kim Cung vô cùng quái dị, sử dụng hồn phách luyện công. Bất luận là hồn phách của người hay yêu quái, thần thú đều có thể dùng để tu luyện.
Ánh mắt của Ban Công Thố không phải chỉ nhìn ngươi bình thường mà có cất giấu thần thông đối phó với hồn phách ở trong mắt, chỉ cần nhìn là thần thông phát huy tác dụng lên hồn phách của đối phương. Nếu như không đề phòng sẽ bị ánh mắt của hắn nhìn tới chết.
Tạo Hóa Thiên Ma Công vừa hay có thể đối phó với loại thần thông dùng với hồn phách này. Đương nhiên là vì uy lực thần thông giấu trong mắt của Ban Công Thố không mạnh tới cảnh giới Tạo Hóa Thiên Ma Công không thể phòng thủ.
Nếu như thần thông trong mắt hắn không phải dùng để đối phó với hồn phách mà là đối phó với thân xác hoặc đạo tâm, Tạo Hóa Thiên Ma Công sẽ không thể phòng thủ được.
"Đao pháp của Thiên Đao?"
Ban Công Thố nhướng mày sau đó lông mày lại giãn ra, nói:
Tay hắn vừa cầm chuôi đao, giấy tờ sách vở trong Lục Hợp Điện liền bay phần phật giống như một người khổng lồ vô hình chém một đao gây ra một trận cuồng phong!
Đối diện với hắn, Ban Công Thố da mặt cũng bị thổi cho nhăn nhúm lại, mấy lọn tóc bị chém đứt từ lúc nào không hay.
Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng và những người khác đều kinh hãi nghĩ thầm:
"Bản lĩnh của Tần giáo chủ lại tăng lên không ít, đao của hắn đã luyện ra đao ý rồi! Hắn cũng chỉ về nhà ăn tết, tại sao ăn tết xong đao pháp lại tiến bộ nhiều vậy chứ?"
Bọn họ đều từng cùng Tần Mục tới Nam Cương bình loạn lịch luyện, cùng vào sinh ra tử biết được bản lĩnh của Tần Mục. Lúc đó đao pháp của hắn mặc dù cũng rất lợi hại nhưng không thể lợi hại bằng lúc này được.
Luyện ra đao ý đó là sự tiến bộ về chất của đao pháp, không phải khổ luyện vài ngày là có thể làm được.
Bọn họ không hề biết rằng, Tần Mục về quê ăn tết gian nan tới nhường nào, có thể nói là thập tử nhất sinh, gặp phải thập diện mai phục trùng trùng bao vây, huyết chiến hết ngày này qua ngày khác, khó khăn lắm mới về tới thôn Tàn Lão của Đại Khư.
Hơn nữa ở trong thôn Tàn Lão hắn cũng không được yên ổn ăn tết, ăn tết xong ngày nào cũng giao đấu với các trưởng bối trong thôn. Đồ tể, Mã gia, ông nội què, ông nội mù ngày nào cũng dẫn chiêu và giảng giải các lĩnh ngộ của họ cho hắn còn có cả bậc cao thủ là trưởng thôn cùng luyện với hắn.
Lần này về nhà ăn tết, Tần Mục có tiến bộ cực lớn, tương đương với hai ba năm tu luyện.
Không chỉ đao pháp của hắn có sự tiến bộ về chất mà kiếm pháp, thân pháp, phật pháp, thủ pháp, nhãn lực, đạo tâm đều có tiến bộ về chất.
Ban Công Thố nhướng mày, bị đao ý của Tần Mục nhấn vào ấn đường như thể đao này của Tần Mục lúc nào cũng có thể bay ra khỏi vỏ, bay khỏi vỏ sẽ chém thẳng vào ấn đường của hắn!
Hắn ta đang định phản ứng thì đột nhiên Hoằng Pháp sư thái đứng chắn ở giữa hai người, đao ý của Tần Mục bị sư thái chặt đứt.
"Đây là Lục Hợp Điện, là nơi tu luyện Lục Hợp, mở thần tạng, không phải là nơi để các ngươi đánh nhau."
Hoằng Pháp sư thái liếc nhìn hai người, nói:
"Thái Học Viện có quy định của Thái Học Viện, tu hành ở Lục Hợp Điện của ta thì là đệ tử của ta, cần tuân thủ quy tắc của Lục Hợp Điện. Các trò đều là thần thông mới đột phá Lục Hợp, thần thông cũng chẳng qua mới nhập môn, căn cơ chưa ổn định, hỏa khí lớn vậy làm gì?"
Ban Công Thố mỉm cười:
"Sư thái nói rất đúng. Tần giáo chủ, hôm khác sẽ lĩnh giáo Thiên Đao của ngươi."
Nói xong liền bước ra ngoài điện.
Tần Mục và hắn lướt qua nhau, mỉm cười nói:
"Hà tất phải dời ngày khác? Đã tan học rồi mà? Bây giờ rất thích hợp. Ra khỏi Lục Hợp Điện, sư thái sẽ không quản chúng ta nữa!"
Ngoài điện hai đại vu của Lâu Lan Hoàng Kim Cung một người bên trái một người bên phải bước tới đi sau lưng Ban Công Thố. Một vị đại vu trong số họ nói nhỏ:
"Tại sao Tần giáo chủ lại nóng vội tới vậy? Nếu như ngứa tay muốn đánh người thì những tùy tùng như chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng tỉ thí."
Trong Lục Hợp Điện, Vệ Dung, Thẩm Vạn Vân, Tần Ngọc và những người khác cũng vội chạy ra. Tần Ngọc nhíu mày nói:
"Tần giáo chủ có chút ép người quá đáng. Dù sao Ban Công Thố cũng là sứ giả ngoại quốc tới nước ta học tập, cho dù trước đây là kẻ thù thì cũng phải tuân theo lễ nghi không được thất lễ."
Hòa thượng Vân Khuyết gật đầu, nói:
"Đúng là có chút ép người quá đáng. Tần giáo chủ chắc có ân oán với hắn?"
Tần Mục liếc nhìn hai đại vu của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, chậm rãi nói:
"Ta từng tới Lâu Lan Hoàng Kim Cung, dùng một đỉnh thuốc làm tê liệt gần như toàn bộ đại vu của Lâu Lan Hoàng Kim Cung khiến Vu Vương sợ hãi tháo chạy. Hai ngươi cũng bị ta làm tê liệt rồi phải không?"
Hai đại vu sắc mặt sa sầm không nói lời nào.
"Hoặc các ngươi từng bị ta đánh?"
Tần Mục ngẫm nghĩ nhưng không hề có ấn tượng gì, lắc đầu nói:
"Có lẽ vì ta giết quá nhiều người trong Lâu Lan Hoàng Kim Cung nên không nhớ được hai vị. Trên con đường vàng của Lâu Lan Hoàng Kim Cung, xác chết lăn xuống, màu nhuộm đỏ cả con đường. Ta mang theo hai thanh đao, chém từ đệ tử ngoại viện tới đệ tử nội viện rồi lại chém đệ tử của Vu Tôn, giết không biết bao nhiêu vu sĩ đại vu? Một trăm? Không tới một trăm cũng phải tới tám mươi, giết cho võ sĩ đại vu của Hoàng Kim Cung khiếp sợ, không kẻ nào dám làm gì!"
Sắc mặt của hai đại vu càng thêm sa sầm, nắm tay khẽ run rẩy. Trong người một đại vụ dần phát ra kim quang, đầu cũng dần chuyển thành đầu chim, kêu lên thất thanh:
"Đó là vì ta không ở trong Hoàng Kim Cung, ta lịch luyện ở bên ngoài! Nếu như ta ở trong Hoàng Kim Cung, mười kẻ như ngươi cũng sẽ bị ta giết!"
Phía sau có các sĩ tử của Lục Hợp Điện theo tới, nghe Tần Mục nói về chuyện này ai nấy cũng giật mình khiếp đảm.
Mặc dù bọn họ là bạn học của Tần Mục nhưng không ai biết hắn từng tới thánh địa Lâu Lan Hoàng Kim Cung ngoài thảo nguyên gây sự, thậm chí còn giết nhiều cao thủ của Lâu Lan Hoàng Kim Cung tới thế.
"Ta biết rồi!"
Bỗng dưng Vệ Dung kêu thất thanh:
"Ta biết ai đánh bại Đạo Tử và Phật Tử rồi!"
Đám người Tần Ngọc, Thẩm Vạn Vân đều vô cùng kinh ngạc rồi thất thanh nói:
"Ý ngươi là lần Đạo Tử và Phật Tử tới gây sự, Tần Mục đánh lui bọn họ?"
Hòa thượng Vân Khuyết nói:
"Chả trách, chả trách! Ta nói là vị cao thủ nào đánh lui Phật Tử và Đạo Tử mà không để lại danh tính thì ra là Tần giáo chủ!"
Tư Vân Hương nhíu mày, trong lòng không vui, lẩm bẩm:
"Phật Tử rõ ràng bị ta đánh bại…"
Thẩm Vạn Vân trầm giọng nói:
"Ta nghe được tin nói rằng Phật Tử chết rồi, là bị vị Tần giáo chủ này giết."
Việt Thanh Hồng nói nhỏ:
"Trước đây không lâu thái tử mưu hại hoàng đế, mưu đồ đăng cơ xưng đế, nghe nói là Tần giáo chủ thống lĩnh cao thủ Thiên Thánh… Thiên Ma giáo giết tới Thiên Đàn ở Hoàng Thành, Tần giáo chủ đã chém đầu thái tử!"
Mọi người trao đổi những thông tin mà mình nghe được, càng nói càng kinh hãi. Người bạn học họ Tần ở bên cạnh họ đã làm quá nhiều việc kinh thiên động địa.
Hoằng Pháp sư thái trừng mắt nhìn họ, nói:
"Các trò không thảo luận linh tinh! Còn nữa, sau này tránh xa Tần giáo chủ một chút, dù sao thì hắn cũng là ma giáo chủ của Thiên Ma giáo. Đặc biệt là Vân Hương, trò và hắn quá thân thiết, nếu hắn lôi kéo trò vào Thiên Ma giáo, cả đời trò coi như xong!"
Tư Vân Hương không biết phải làm sao, nói:
"Biết rồi, ta nhất định sẽ vứt bỏ hết mọi mối liên hệ với hắn!"
Hoằng Pháp sư thái lớn tiếng nói:
"Tần giáo chủ, nơi này là Thái Học Viên không phải là Thiên Ma giáo của các người. Thái Học Viện có quy tắc của Thái Học Viên, Duyên Khang quốc có vương pháp của Duyên Khang quốc. Hãy chú ý một chút!"
…
"Sau đó ta cướp sạch bảo khố của Hoàng Kim Cung."
Tần Mục chậm rãi bước lên phía trước, sắc mặt lạnh nhạt, bỏ ngoài tai lời nói của Hoằng Pháp sư thái, tiếp tục nói:
"Các bảo bối, các loại thiên tài địa bảo, các loại linh bảo kì binh Hoàng Kim Cung các ngươi tích lũy trong thời gian dài đều bị ta lấy hết. Tuy nhiên bảo vật của bản thân Hoàng Kim Cung các ngươi ta không lấy món nào, đều vứt hết trên mặt đất cho các ngươi. Trộm không đi về tay không, cướp cũng có đạo, đạo lý này ta hiểu."
Ban Công Thố sắc mặt không đổi nhưng hai đại vu Hoàng Kim cung sau lưng hắn thì không thể nhẫn nhịn thêm.
Đại vu thân người đầu chim lập tức kêu lên, tiếng kêu chói tai giống như vố số kim bạc đâm vào trong đầu mọi người đâm tới tận hồn phách.
Trong tiếng kêu, sau lưng vị đại vu này có một đôi cánh kim quang lấp lánh dang rộng. Hắn vỗ cánh, vô số lông vũ màu vàng sáng rực rỡ bay đi, tập trung lại thành một luồng ở trong không trung, kim quang chói lóa đâm về phía Tần Mục.
Cùng trong lúc này, đại vu đó nhấc chân, hai chân đã biến thành móng vuốt màu vàng vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng đánh đá nát vụn, quặp về phía đầu Tần Mục!
"Biến hóa trong Vu Tôn Lâu Lan Kinh thật thú vị. Ngươi là đệ tử của Vu Tôn đã tu luyện thành thần thông!"
Tần Mục hai mắt phát sáng, hai thanh Đao Mổ Heo sau lưng bay ra, chỉ nghe tiếng va chạm leng keng vang lên liên hồi giống như mưa xối xả, chỉ trong chớp mắt đao quang bùng phát, phá tan kiếm quang màu vàng!
Đao quang giống như tơ lụa, dài chừng ba trượng bảy thước, một ngang một dọc, ngang dọc mịt mùng tạo thành một đường chém đứt một chiếc móng vuốt!
Ngay sau đó, Tần Mục áp sát lên phía trước, xoay ngược tay cầm đao.
Xách đao xông lên.
Đại đao vung ra, phanh ngực mổ bụng.
Đại vu kia còn chưa kịp ngã xuống đất, đại vu còn lại rùng mình biến thành một người khổng lồ thân người đầu voi, nắm đấm to như một ngọn núi vung mạnh đi.
Tần Mục vứt đao quay người, nguyên khí bùng phát. Dây buộc tóc nổ tung, mái tóc đen nhánh bị nguyên khí xung thiên làm cho dựng thẳng đứng.
Bùm!
Hai quyền va vào nhau, cơ bắp toàn thân rung lên, có cơ bắp giống như mãng xà bò trườn dưới da.
Nguyên khí trên người Tần Mục giống như thanh long cuộn mình, Cửu Long Đế Vương Công và Như Lai Đại Thừa Kinh dường như được phát động cùng lúc giống như có một đại phật đang ngồi, rồng cuộn xung quanh người đại phật. Bùm một tiếng nổ lớn vang lên, lại một quyền nữa được đánh đi.
Đại vu kia giống như một tượng thần hoàng kim, sức mạnh vô biên. Quyền cước chứa đựng sức mạnh khủng khiếp, từng quyền từng cước đều giống như người khổng lồ khai thiên lập địa.
Rầm, rầm, rầm, nắm đấm của hai ngươi lao vào nhau lần thứ ba. Tần Mục thu quyền, xua đi khí thế đáng sợ, cơ bắp cuồn cuộn khắp người bình thường trở lại. Vị đại vu đầu voi thân người gầm lên một tiếng, vung ra một quyền đánh vào mặt hắn, khí thế lớn mạnh tạo thành một luồng cuồng phong.
Quyền vẫn chưa kịp hạ xuống người Tần Mục, đột nhiên trong người hắn vọng ra tiếng nổ lách tách, lập tức xương cốt toàn thân gãy vụn, cơ bắp tan nát, nguyên khí phân tán rồi ngã xuống đất giống như một đống bùn nhão, miệng chỉ thở ra không hít vào.
Quyền lực, quyền ý ba quyền của Tần Mục đều đánh thẳng vào người hắn, đánh tan xương cốt, cơ bắp và nguyên khí của hắn!
Phía sau, các sĩ tử Lục Hợp Điện kinh ngạc há hốc miệng đứng như trời trồng. Hoằng Pháp sư thái toàn thân lạnh toát, Tần Mục đúng là một kẻ bạo đồ coi trời bằng vung, ba quyền hai đao giết chết hai sứ giả ngoại quốc, hơn nữa lại còn ra tay trong Thái Học Viện!
Tần Mục mặc kệ bọn họ, quay người nhìn Ban Công Thố. Mặt nở nụ cười không hề giống với hung đồ ra tay giết người do bất đồng quan điểm, hắn nói:
"Ai tới dọn thi thể, rửa mặt đất đi! Tiểu vương gia, bản lĩnh của ta cũng được đấy chứ? Có muốn ra tay không?"