Sau khi cầu được nối liền, quan viên Công Bộ lập tức bay lên quan sát đê điều xung quanh. Tần Mục nhìn thấy nhiều người dùng cọc nhọn, cắm hàng loạt những cọc nhọn dài nhiều trượng lên bờ đê ven sông, cách một trăm trượng lại cắm một cọc.
Bên cạnh mỗi cọc đều có một người đứng, có người dựng một chiếc chuông lớn ở giữa sông. Một tiếng chuông vang vọng truyền tới, những chiếc cọc nhọn kia cũng chấn động theo, người bên cạnh cọc lắng tai nghe tiếng rung của cọc vọng về.
"Bọn họ đang làm gì thế?"
Tần Mục không khỏi rầu rĩ.
Linh Dục Tú bước tới bên cạnh hắn, nói:
"Việc này ngươi không biết rồi, lúc trước nước sông Đồ Giang thường xuyên dâng cao. Quốc sư ra lệnh cho Công Bộ thị lang tới xử lý, Công Bộ thị lang tiêu tốn không biết bao nhiêu tiên của, phụ hoàng rất giận dữ hỏi hắn tại sao lại tốn nhiều tiền như vậy, tiền tiêu vào đâu. Công Bộ thị lang nói, hắn chôn hai bên bờ sông Đồ Giang mỗi bên một bức vách huyền đồng, vách huyền đồng dày hai tấc, cao hai thước, đóng xuôi theo bờ đê, dài vạn dặm. Trên vách huyền đồng có ấn kí phù văn, muốn kiểm tra bờ đê có bị nứt hoặc có bị nước xói mòn hay không chỉ cần gõ chuông đồng, tiếng chuông sẽ kích thích ấn kí phù văn trên vách huyền đồng, khiến vách huyền đồng vọng ra âm thanh cộng hưởng, lợi dụng sóng âm để phán đoán vết nứt và độ dày của bờ đê."
Tần Mục nhìn Thiên Công đường chủ đang bận rộn, khen ngợi:
"Đúng là một ý tưởng tuyệt vời!"
Tư Vân Hương bước tới, nói:
"Hoàng đế suýt nữa chém đầu hắn vì hắn tiêu quá nhiều tiền."
Linh Dục Tú liếc mắt nhìn nàng ta, nói:
"Công Bộ thị lang tiêu quá nhiều tiền. Những năm gần đây, Công Bộ thị lang đã chế tạo tàu bay trên trời, thuyền hoa chạy trong nước, thuyền trên cạn chạy trên mặt đất, xe bánh đà, xưởng tinh luyện dùng trong khoáng sản; Làm mới xưởng quân công, xưởng chế tạo, làm cổng thành; Xây dựng cống thoát nước trong thành, làm đường, xe công thành, trại lính ở biên cương, chế tạo máy móc. Khi đó ta chưa ra đời, sau này nghe nhị ca nói, Công Bộ thị lang những năm đó tiêu tiền nhiều khiến phụ hoàng, các hoàng tử, quý phi, thái hậu trong cung đều phải bó chặt đai quần, đói tới mặt xanh mặt vàng, quốc khố trống rỗng, bổng lộc của quan viên đều thiếu rất nhiều tháng không có tiền phát!"
Tư Vân Hương mỉm cười nói:
"Sau đó thì sao?"
Linh Dục Tú thở dài:
"Sau đó mở rộng xưởng tinh luyện, các loại tàu bay, thuyền hoa đều bán cho thương nhân, xưởng chế tạo không ngừng sản xuất. Không tới hai năm quốc khố đã đầy, rồi lại xây dựng thêm mấy quốc khố nữa để trữ tiền. Phụ hoàng bởi vậy vui mừng nói cũng may không giết hắn. Công Bộ là nơi tiêu tốn tiền của nhất, ngoài Công Bộ thị lang ra thì là lang trung của Thủy Bộ Ty, xây dựng giao thông thủy lợi các nơi, nào là xe dẫn nước, hồ cấp thoát nước, các loại đê điều cầu cống, đào kênh. Tiền tiêu như nước nhưng cũng là tạo phúc cho người dân."
Tư Vân Hương chớp mắt, nói:
"Hình như đều là Công Bộ thị lang và lang trung tiêu tiền, vậy Công Bộ thượng thư thì sao? Hình như việc gì cũng do Công Bộ thị lang Đơn Do Tín làm, Công Bộ thượng thư làm những việc gì?"
Linh Dục Tú cũng chớp mắt:
"Công Bộ thượng thư đôn đốc giám sát bọn họ tiêu tiền."
Tư Vân Hương cười nhạt:
"Chắc là hoàng thượng không tin tưởng bọn họ nên mới phái Công Bộ thượng thư tới giám sát, dù sao thì Công Bộ thị lang và các lang trung, quan viên đều là người của Thiên Thánh giáo. Hoàng đế biết họ là đường chủ, hương chủ của Thiên Hánh giáo nên không yên tâm."
Linh Dục Tú nhìn nàng ta:
"Vân Hương sư muội hình như rất quan tâm tới Thiên Thánh giáo!"
Tư Vân Hương mỉm cười dịu dàng nói:
"Tiểu muội bất tài, là thánh nữ của Thiên Thánh giáo đương nhiên phải quan tâm rồi. Tần giáo chủ là giáo chủ thánh sư của chúng ta nên cũng rất quan tâm tới việc này, ta là thánh nữ, những vấn đề ta hỏi công chúa cũng là vấn đề giáo chủ quan tâm."
Hai cô gái tròn mắt nhìn nhau.
Tần Mục mặc kệ bọn họ, nhìn ra xa, thấy quan viên của Thủy Bộ Ty, Đồn Điền Ty đang kiểm tra thủy lợi nông điền, Ngu Bộ Ty thì kiểm tra rau xanh cây ăn quả, thế là hắn cũng bước tới.
"Giáo chủ, đợi tới khi rau màu tới thời kì giáp hạt, đa phần sẽ có sâu hại!"
Viên ngoại lang của Ngu Bộ Ty là hương chủ của Nông đường, bới qua bới lại bùn đất, kiểm tra kĩ càng một lượt, nhặt một số trứng sâu ra nói với Tần Mục:
"Mùa đông tuyết nạn mặc dù rất lạnh nhưng những trứng sâu này vẫn không bị chết rét. Năm ba ngày nữa, nhiệt độ ấm lên, trứng sẽ nở ra sâu. Mùa đông, cây cỏ đều bị nạn dân chặt đốt hết rồi, sâu không có gì ăn sẽ ăn hoa màu. Nhất định phải sớm đề phòng sâu hại, tiêu diệt hết đám sâu bọ này trước khi chúng sinh ra."
Tần Mục hỏi:
"Hương chủ, sâu hại đề phòng trước thế nào?"
"Cho cao thủ kiếm pháp ở lại nông điền, hoặc cao thủ pháp thuật thi triển châm pháp, hoặc để cao thủ luyện chế độc trùng tới thả độc trùng ăn hết sâu hại."
Viên ngoại lang Ngu Bộ Ty đứng dậy phủi tay, trên người và trên tay đều là bùn đất, nói:
"Đệ tử Kiếm đường, Pháp đường và Cổ đường đều có thể tới lịch luyện!"
Tần Mục gật đầu, mời Phạn Vân Tiêu tới, nói:
"Phạn huynh, ngươi truyền lệnh của ta, để Kiếm đường, Pháp đường và Cổ đường mỗi đường phái hơn mười đệ tử tới đây."
Phạn Vân Tiêu gọi một thổ phỉ tới lệnh cho hắn đi thông báo.
Thủy Bộ Ty đang chỉnh đốn thủy lợi, nạo vét bùn tích trong kênh, quy hoạch lại đường đường dẫn nước, thuận tiện cho việc tưới nước nông điền.
Bên kia, quan viên Đồn Điền Ty thì đang đo đạc đất đai, lấy lượng thiên xích, phát động nguyên khí, lượng thiên xích từ trạng thái gấp khúc liền giãn ra, càng lúc càng dài, trên thước xuất hiện vạch đo đạc. Một bên có thái học sĩ tử ghi chép số liệu, nguyên khí hóa thành các loại bàn tính, gõ tanh tách.
Công Bộ thị lang thì dẫn theo quan viên Công Bộ bay lên không, đứng trên không nhìn xuống tình hình đường xá của Gia Châu, ghi lại những nơi có đường hỏng, sau đó đi sửa đường.
"Đơn Do Tín là một người có tài!"
Tần Mục khen thầm trong lòng, quan viên Công Bộ Duyên Khang quốc làm việc rất quy củ, đúng là ích nước lợi dân.
Thành Chủ phủ, Gia Châu phủ doãn báo cáo một lượt tình hình của Gia Châu, Linh Ngọc Thư nghe xong liền gọi chủ bộ kiểm tra các ghi chép, bận rộn cả đêm không ngủ.
Tới ngày hôm sau, Linh Ngọc Thư và Gia Châu phủ doãn đều có chút mệt mỏi, vừa bước ra khỏi phủ Thành Chủ, Công Bộ thượng thư, thị lang và Tần Mục đã đứng ngoài phủ Thành Chủ. Công Bộ thị lang Đơn Do Tín dâng lên mấy cuộn hồ sơ, nói:
"Điện hạ, các vấn đề thủy lợi, giao thông, rau quả của Gia Châu đã được giải quyết thỏa đáng, chỉ có Đồn Điền Ty cần điện hạ xử lý."
Linh Ngọc Thư kinh ngạc, thất thanh:
"Nhanh vậy sao?"
Đơn Do Tín nói:
"Sau khi điện hạ xem xong có thể chuẩn bị giết người rồi."
Linh Ngọc Thư sắc mặt sa sầm nói:
"Vấn đề sát nhập đất đai nghiêm trọng vậy sao?"
Đơn Do Tín gật đầu.
Linh Ngọc Thư gọi Gia Châu phủ doãn tới, đặt hồ sơ vào tay hắn, sầm mặt nói:
"Ngươi đừng đi ngủ nữa, cô cũng không ngủ, ngươi và cô cùng xem! Vừa xem vừa bắt người, giết người. Kẻ nào cần bắt thì bắt, kẻ nào cần giết thì giết! Thời điểm nhạy cảm, cần dùng hình phạt nghiêm khắc!"
Gia Châu phủ doãn sắc mặt sa sầm.
Tần Mục gọi Thẩm Vạn Vân và mọi người tới nói:
"Việc của các ngươi tới rồi. Đợi lát nữa các ngươi cùng quan sai đi bắt người."
Thầm Vạn Vân lúng túng nói:
"Giáo chủ, chẳng phải ngươi nói không nguy hiểm sao? Có thể thôn tính đất đai khi loạn thế đều là cường hào địa phương, thực lực của thế gia đại phiệt ở những nơi này cũng rất mạnh."
Tần Mục cười nói:
"Các ngươi là cao thủ Thái Học Viện, là tinh anh của cả nước, sao lại sợ đám cường hào địa phương này chứ?"
Vệ Dung, Việt Thanh Hồng và những người khác đều hào hứng muốn làm ngay.
Không bao lâu sau, thái tử và phủ doãn truyền lệnh bắt người, Vệ Dung và mọi người lập tức đi theo quan sai. Tới trưa mới quay về, toàn thân đều là máu, rõ ràng họ đã trải qua một trận ác chiến.
Linh Ngọc Thư dùng hai ngày để xử lý mọi việc của Gia Châu, sau đó tiếp tục đi về phía Đông, dọc đường xử lý vấn đề của Đồ Giang. Hôm nay họ tới Hà Châu, Hà Châu phía Đông giáp biển, cách xa kinh thành, đường thủy rất phát triển, có một bến cảng lớn. Tàu buôn bán ở đây không chỉ tiếp nối với cảng khẩu cả nước mà còn có buôn bán mậu dịch với các nước khác, thậm chí có qua lại với các nước hải ngoại.
Mọi người đã rất quen đường, tới Hà Châu liền chia ra đi điều tra, không cần Công Bộ thị lang giao phó. Đợi xử lý xong việc của Hà Châu, Linh Ngọc Thư thấy mọi người đã khá mệt mỏi, nói:
"Mọi người vất vả rồi, chi bằng hãy nghỉ ngơi vài ngày ở Hà Châu, sau đó lại đi tiếp!"
Mọi người hoan hô.
Tần Mục bị Linh Dục Tú kéo đi dạo phố, nói:
"Thương mại của Hà Châu rất phát triển, có rất nhiều những món đồ thú vị của nước ngoài, chúng ta tới chợ dạo chơi đi!"
"Ta cũng đi!"
Tư Vân Hương đi theo, Linh Dục Tú liếc nhìn nàng ta, nhủ thầm:
Hai cô gái quay mặt đi, Tần Mục dường như không hay biết gì, chợ của Hà Châu đúng là có rất nhiều món đồ kì quái,nhưng thứ hấp dẫn hắn không phải những món hàng kì lạ này mà là người nước ngoài.
Hắn nhìn thấy rất nhiều người nước ngoài ăn mặc quái dị, ngoại hình cũng không giống với người Duyên Khang, có một số người là người một mắt, không có hai mắt đối xứng như những người khác mà chỉ có một con mắt ở ngay ấn đường, hơn nữa lại còn mọc dựng đứng.
Còn có người bốn tay, người hai mặt.
Hắn còn nhìn thấy một vài cô nương hải tộc, ăn mặc rất sặc sỡ nhưng lại mọc tám chân như bạch tuộc, đi lại rất nhanh nhẹn, nhìn kĩ sẽ thấy bên tai họ còn có mang cá.
"Bọn họ đi lên từ dưới biển!"
Tư Vân Hương ghé sát tai Tần Mục nói khẽ:
"Là thương gia của hải tộc. Nghe nói họ thành lập thành phố và quốc gia ở dưới đáy biển."
Tần Mục kinh ngạc, những thứ hải tộc bán cũng rất kì quái, hắn dừng lại trước một cây lam san hô, cây san hô tự động phóng ra hơi nước giống như một một quả cầu nước bao bọc mình ở bên trong. Trong hơi nước có một bé gái lớn chừng ba tấc cưỡi một con hải mã bơi qua bơi lại, miệng hát ca dao không rõ ý nghĩa.
Sau đó lại có mấy cô nương cưỡi hải mã từ trên cây đi xuống, rồi lại có một số nam tử vây quanh cây san hô cùng nhau ca múa.
Cây san hô này có một bộ lạc nhỏ bé.
Tư Vân Hương và Linh Dục Tú cũng say sưa ngắm nhìn. Đúng trong lúc này, một cô gái dáng người dong dỏng cao, mặt đầm dài màu xanh sẫm bước tới, thấy cây lam san hô liền khen ngợi:
"Đúng là một món đồ kì lạ, Tiểu Hồng ngươi nói có đúng không?"
Tần Mục quay đầu lại nhìn thấy trên tai cô gái có đeo một chiếc khuyên tai phỉ thúy màu đỏ, chiếc khuyên tai đột nhiên giãn ra, đó là một con rắn đỏ nhỏ, há miệng nhả lưỡi phì phì về phía Tần Mục.
"Long Kiều Nam!"
Tần Mục giật mình, đang định rút kiếm thì Long Kiều Nam cười nói:
"Tốt nhất Tần giáo chủ không nên cử động, tiểu hồng nhà ta là cảnh giới Thất Tinh, có thể một miếng nuốt gọn cả ba ngươi. Giáo chủ, cha ta muốn gặp ngươi."
Tần Mục rợn tóc gáy, trầm giọng nói:
"Lão long vương cũng tới sao?"
Long Kiều Nam cười khanh khách nói:
"Cha ta được gọi là long vương, lẽ nào lại không có thế lực ở Hà Châu? Tuy nhiên cũng nhờ Tần giáo chủ mà Ngự Long môn ta bị diệt môn, khiến ta và phụ thân không thể không trốn ở Đông Hải!"
Tư Vân Hương chớp mắt, vui mừng nói:
"Chúc mừng Long tỉ tỉ bắt được Thiên Ma giáo chủ và Duyên Khang lục công chúa. Ở đây không có việc gì của ta nữa, ta đi trước nhé!"
Long Kiều Nam cười nhạt một tiếng, con rắn đỏ nhỏ lập tức trườn lên cổ của Tư Vân Hương, thè lưỡi liếm cổ nàng ta:
"Đại tiểu thư Tư gia, thánh nữ Thiên Thánh giáo, giá trị không hề thua kém Duyên Khang lục công chúa. Ngươi tưởng rằng ta không điều tra về ngươi sao?"