Mục Thần Ký

Chương 302: Vực sâu minh cốc



“Một con tàu? Lẽ nào là tàu tới từ Vô Ưu Hương?”

Tần Mục có chút kích động, con tàu khổng lồ mà trưởng thôn và mọi người tìm được đã bị hư hỏng, không thể tới Vô Ưu Hương được, nếu như con tàu này tới từ Vô Ưu Hương chẳng phải hắn có thể dùng nó để về lại quê hương của mình sao?

Hai con dơi trắng đi trước dẫn đường, tính tình của chúng rất lập dị, bay đi không một tiếng động, chỉ không chú ý một chút là không nhìn thấy chúng đã bay đi đâu, tuy nhiên một lát sau lại nghe thấy vù vù mấy tiếng, hai con rơi trắng đã treo ngược người trên cành cây hoặc trên vách núi, sau đó lại vỗ cánh im hơi lặng tiếng bay đi mất.

Sinh linh trong Minh Cốc vô cùng đặc biệt, thủ đoạn tấn công cũng rất quái dị, tuy nhiên hai con dơi trắng là người bảo vệ nơi này, hiểu rất rõ mọi thứ ở đây, có chúng dẫn đường Tần Mục không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Có lúc hai huynh đệ còn bắt những sinh linh kì quái của Minh Cốc về ăn thịt.

“Hì, đúng là khi vận may tới có cản cũng không cản được, gặp ngay một con Minh Miết!

Tần Mục nhìn thấy hai huynh đệ chúng bay tới trên mặt hồ, sau đó lao xuống nước, kéo một con vật khổng lồ từ dưới hồ lên, đây là một con côn trùng hình lục giác, trên người có các hoa văn hình lục giác kì quái, rất có quy luật, phía trước mọc hai chiếc càng lớn, rất dũng mãnh.

Trên lưng con quái trùng này có vác rất nhiều trứng nhộng cao hơn đầu người, có trứng đã nở ra, giống như những quả trứng gà mở ra một cái nắp chỉnh tề.

Thực lực của con Minh Miết kia rất mạnh, không muốn bị hai huynh đệ kia bắt, hai cái càng cắp tới cắp lui răng rắc, không khí bị cắt tới mức phát ra tiếng sấm vang dội, hàng loạt tia sấm sét bị nén ra, sấm sét bao quanh Minh Miết phóng xoèn xoẹt, rất đáng sợ.

Minh Miết còn phun ra độc dịch, khi rơi xuống mặt đất bất luận là bùn đất hay nham thạch đều tan chảy!

Tần Mục trong lòng kinh hãi, thực lực của con Minh Miết này e rằng không thua kém Long Kỳ Lân là bao, đặc biệt là độc dịch của nó càng đáng sợ, có thể làm tan chảy mọi thứ!

Bản lĩnh của Long Kỳ Lân đã đủ mạnh rồi, nằm giữa cảnh giới Thất Tinh và cảnh giới Thiên Nhân nhưng độc tính của con Minh Miết này có lẽ cao thủ cảnh giới Thiên Nhân cũng không thể chống đỡ được. Đương nhiên, độc dịch có thể phóng trúng người cao thủ Thiên Nhân hay không cũng là một vấn đề.

Thực lực của hai con dơi trắng còn mạnh hơn, Phúc Vũ Thu phát ra sóng âm tấn công, đánh Minh Miết choáng váng, sau đó hai huynh đệ nhảy lên lưng Minh Miết, mở tung hai trứng nhộng ra, giống như mở cửa khoang vỏ trứng vậy.

Hai con dơi trắng nhảy vào trong, kêu lên dễ chịu, sau đó vẫy tay gọi Tần Mục và Long Kỳ Lân:

“Vào đây, mau vào đây!”

Tần Mục do dự một lát liền dẫn Long Kỳ Lân nhảy lên lưng Minh Miết.

Phúc Ngọc Xuân thò cái đầu xù lông ra khỏi kén, giống như một con chuột vừa mới mọc lông, hai tai rung lên, nói:

“Mau tìm một cái kén chui vào, Minh Miết sắp tỉnh rồi. Gã này là tay bơi cừ khôi, hơn nữa lại là bá vương dưới nước, có thể đưa chúng ta bơi từ lòng hồ vào lòng sông, thuận theo nước sông trôi tới hố sâu! Nơi đó có sào huyệt của nó!”

Tần Mục do dự nói:

“Đứng trên lưng nó không được sao?”

Phúc Vũ Thu nói:

“Gã này rất cảnh giác nhưng vô cùng yêu con của nó, trốn vào trong kén nó sẽ không tấn công chúng ta. Những thứ khác tấn công chúng ta sẽ bị nó tiêu diệt.”

Tần Mục nhìn Long Kỳ Lân, nói:

“Ngươi có thể thu nhỏ lại không?”

Long Kỳ Lân thân hình to lớn, chỉ nhỏ hơn Minh Miết hai trượng, với thể hình hiện tại thì không thể chui vào trong kén được.

Long Kỳ Lân gừ một tiếng, rùng mình, thân hình dần thu nhỏ lại:

“Giáo chủ coi thường ta, dù gì ta cũng được sư tổ dạy bảo, phóng to thu nhỏ tùy ý!”

Hắn thu nhỏ bằng một con chó con thì dừng lại, ưỡn bụng tiếp tục phát động công pháp, nhịn một lúc mới lúng túng nói:

“Giáo chủ, ngươi thấy thế này được chưa?”

Tần Mục nhìn nó tròn trùng trục, chọn một cái kén to nhất, mở nắp thử ôm nó chui vào trong.

“Lâu lắm rồi không được ai ôm.”

Long Kỳ Lân hồi tưởng lại quá khứ, nói.

Tần Mục bóp chặt bụng nó, ấn mạnh xuống dưới nhưng Long Kỳ Lân vẫn mắc kẹt không nhét vào được, cũng không kéo ra được, một nửa người vẫn lộ ra bên ngoài.

Tần Mục nổi giận, cầm nắp trứng màu trắng úp lên đầu Long Kỳ Lân:

“Giữ tư thế này đừng động đậy.”

Long Kỳ Lân đội vỏ kén không cử động, vẻ mặt tội nghiệp nói:

“Giáo chủ, ngươi sẽ không cắt giảm khẩu phần ăn của ta chứ? Ta vẫn đang lớn…”

Tần Mục cũng mở một cái kén nhảy vào trong, bên trong giống như lòng trắng trứng, ngâm người trong đó rất dễ chịu, giống như dùng linh đan diệu dược vậy.

Hắn cảm thấy có một chút năng lượng yếu ớt chui vào theo lỗ chân lông, len lỏi vào cơ bắp huyết mạch kinh huyệt lục phủ ngũ tạng, bồi dưỡng cơ thể và da tóc. Thậm chí những năng lượng này còn ngấm vào hồn phách của hắn, bồi dưỡng hồn phách.

Tần Mục rất kinh ngạc, thử phát động Bá Thể Tam Đan Công, lập tức cảm nhận được càng nhiều năng lượng trong dịch thể trạng thái lòng trắng trứng truyền tới, giúp nguyên thần của hắn mạnh dần lên.

“Lòng trắng trứng này tốt hơn hẳn linh đan diệu dược, nếu như có thể trốn ở đây tu luyện, nguyên thần sẽ trở lên vô cùng mạnh!”

Hắn nhìn sang những trứng nhộng khác, trứng nhộng trên người Minh Miết phần lớn đều đã trống trơn, chắc Minh Miết bên trong đã trưởng thành và chui ra khỏi vỏ, chỉ còn lại ba trứng nhộng chưa trưởng thành.

“Thứ tốt, lát nữa tới nơi phải lấy trộm trứng nhộng mang đi!”

Hắn vừa nghĩ tới đây con Minh Miết khổng lồ liền tỉnh dậy, lắc đầu, sau đó cắm đầu xuống hồ.

Hồ này là nhánh nhỏ của một dòng sông trong cốc, Minh Miết lặn xuống nước, bơi từ nhánh nhỏ vào nhánh chính, thuận dòng bơi tới chỗ giao nhau của hai dòng sông.

Dòng sông này cũng rất kì quái, có các loại sinh linh U Đô, có sâu dài toàn thân mọc đầy mắt, có cá toàn thân cơ bắp không có vảy, có quái trùng mọc đầy xúc tu, trên đầu xúc tu có cái mồm hình tròn, trong mồm toàn gai móc, còn có một số thứ phát sáng bay qua bay lại giống như linh hồn.

Tần Mục còn nhìn thấy một ít hoa sen trôi trên mặt sông, có một vài bông hoa sen đã tàn, mọc ra đài sen, những đứa trẻ sơ sinh béo trắng chui ra từ lỗ trên các đài sen, bọn chúng cởi truồng, múa may tay chân cười khanh khách, vô cùng thơ ngây.

Đột nhiên một đứa bé há miệng, phóng ra một cái lưỡi dài chừng sáu bảy trượng, cuộn lấy một con quái ngư trong nước, lưỡi trong không trung, chỉ một lát đã ăn hết quái ngư chỉ còn lại bộ xương chìm xuống nước.

Đứa bé đó ăn no lại khua chân múa tay cười khanh khách, sau đó trong không trung có một con chim lớn bay tới, nhẹ nhàng mổ đứa trẻ quắp lên, ngửa cổ nuốt xuống.

“Trong thế giới U Đô đều là những quái vật gì thế này!”

Tần Mục kinh hãi.

Cuối cùng con Minh Miết này cũng dẫn bọn họ tới hố sâu mà hai con dơi trắng nói. Nói là hố sâu không bằng nói là vực sâu, hai dòng sông giao nhau, nước sông đổ xuống vực từ đây, tiếng nước đổ rền vang như sấm không ngớt.

Khi bọn họ chuẩn bị theo Minh Miết rơi xuống vực sâu, đột nhiên Minh Miết nổi lên khỏi mặt nước, nhảy lên không trung, xoạt một tiếng xòe ra hai cánh cứng, dưới cánh cứng là cánh mềm.

Cánh mềm rung lên vù vù, sắc bén giống như lưỡi đao, Minh Miết bay lên, bay về phía vực sâu.

Tần Mục ngâm mình trong trứng nhộng, trứng nhộng dính trên cánh cứng, khi Minh Miết bay cánh cứng không nhúc nhích chỉ có cánh mềm vỗ đập không ngừng.

Trong trứng nhộng, Tần Mục quan sát xung quanh, bốn vách vực sâu treo đầy nấm khổng lồ, phóng bào tử ra ngoài, những bào tử này phát sáng, bay trong không trung giống như những cánh hóa bồ công anh.

Trong dòng thác đổ có một số quái ngư quái trùng nhảy ra ăn những bào tử phát sáng, vừa nuốt xuống bụng, cơ thể lập tức căng phồng trong không trung và nổ tung, trong cơ thể mọc ra các cây nấm khổng lồ.

Những cây nấm này rất kì quái, ép nửa người bên dưới của quái ngư quái trùng nổ tung nhưng nửa người bên trên vẫn nguyên vẹn, hơn nữa quái ngư quái trùng vẫn còn sống, chỉ có điều nửa người dưới là cây nấm nên nhìn rất quái đản.

Nấm mọc ra rễ dài, lắc lư trong không trung, bay qua bay lại, có cái rơi xuống vách đá lập tức cắm rễ, còn quái ngư quái trùng mọc trên cây nấm thì giúp nấm săn bắt con mồi, hình thành hình thức cộng sinh kì quái.

Minh Miết không ngừng bay xuống, dọc đường đi có nấm chiếu sáng nên trong vực sâu cũng không tối lắm.

Đường đi xuống không biết bao xa, cuối cùng cũng tới đáy vực. Đáy vực khô ráo, khắp nơi đều là những cột thủy tinh phát sáng, tất cả đều trong suốt lấp lánh, ánh sáng hút hồn, chiếu sáng đáy vực.

Minh Miết bay lên ổ của mình được xây trên một cây cột thủy tinh, vừa hạ xuống liền bị Phúc Vũ Thu dùng ma âm đánh bất tỉnh.

Tần Mục cũng vừa hút hết năng lượng trong kén, bò ra ngoài, tinh thần phấn chấn, lập tức bước tới nhổ ba chiếc kén cất vào trong túi Thao Thiết của mình.

“Giáo chủ, ta không ra được!”

Long Kỳ Lân vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.

Tần Mục bước tới, túm lấy hai tai hắn kéo mạnh, phải khó khăn lắm mới có thể kéo được hắn ra ngoài, giận dữ nói:

“Nếu cứ béo thế này, sau này sẽ cho ngươi cạp đất!”

Long Kỳ Lân lẩm bẩm:

“Ta tráng kiện, không phải béo!”

Hai con dơi trắng lặng lẽ bay lên, nói:

“Con tàu đó rơi từ trên không xuống, đập thành hố sâu này, tới đáy rồi còn trượt đi rất xa, xuyên thấu phong ấn thành lũy của U Đô.”

“Con tàu đó ở trước mặt, cách đây không xa, có điều trên tàu có rất nhiều sinh linh U Đô sinh sống. Chúng ta đi theo sông ngầm là có thể tới nơi.”

Tần Mục đi theo hai con dơi trắng, không bao xa thì nhìn thấy mấy xác chết bị nước sông đánh dạt vào bờ, đó là xác của cao thủ Lâu Lan Hoàng Kim Cung, nhìn qua chắc là chết chưa lâu.

Hắn có hai dơi trắng dẫn đường không gặp nguy hiểm gì, nhưng muốn đi qua Minh Cốc tới đây thì vô cùng nguy hiểm

Có thể sống sót đến được đây đều là cao thủ, ít nhất cũng phải là cảnh giới Thất Tinh, đáng tiếc bọn họ vẫn chưa nhìn thấy con tàu kia thì đã mất mạng.

Đi được một đoạn, Tần Mục nhìn thấy mấy bộ xương khô, từ di vật trên xương khô có thể thấy đây là đệ tử Thiên Ma giáo.

Tần Mục thở dài, đang định nhặt mấy tảng đá lên chôn những bộ xương này thì đột nhiên những “tảng đá” này vắt chân bỏ chạy, hòn nào hòn nấy nhảy hết xuống nước lặn mất tăm.

Đi tiếp, bọn họ đột nhiên nghe thấy phía trước vọng lại tiếng phật âm, quanh quẩn trong không gian.

Không bao lâu sau, bọn họ tới nơi phát ra tiếng phật âm thì thấy hai lão hòa thượng mặc áo vàng ngồi xếp bằng trên vách đá, trên vách đá có đục hai bệ thờ, hai lão hòa thượng ngồi ở đó, lông mày dài rủ tới ngoài bệ thờ, trên người không ngừng có phật âm vọng ra, phật quang thoáng ẩn thoáng hiện chống lại ma khí cuồn cuộn tuôn ra.

“Hòa thượng của Đại Lôi Âm Tự!”

Tần Mục kinh ngạc nói.

“Bọn họ đã chết rồi sao?”

Hai huynh đệ dơi trắng cũng rất kinh ngạc, Phúc Vũ Thu nói:

“Hai tên lừa trọc này tới đây, bản lĩnh cực cao, nói là phụng mệnh Như Lai tới giúp chúng ta trấn áp biến động của U Đô, đề phòng sinh linh chạy ra gây họa cho chúng sinh. Chúng ta không hài lòng cho lắm nhưng lại không đánh được bọn họ, đành để họ sống ở đây. Bọn họ đã ngồi ở đây hơn mười năm rồi, giúp chúng ta khá nhiều việc, có mấy lần phong ấn suýt chút nữa thì bị phá vỡ nhưng họ đã giúp đỡ trấn áp, không ngờ bọn họ cũng chết vì kiệt sức…”

Phúc Ngọc Xuân thở than:

“Chúng ta từng thấy bọn họ rất ngon, nhưng giờ không hề muốn ăn thịt họ nữa… Phía trước chính là con tàu từ trên không trung rơi xuống.”

Tần Mục ngẩng đầu nhìn, người khẽ run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.