Mục Thần Ký

Chương 303: Bá thể cự nhân



Phía trước bọn họ, không gian dưới lòng đất rộng rãi, một ngọn núi chặn ngang trước mặt họ, nhìn giống như một bức tượng người khổng lồ nửa người, bức tượng này cực kỳ to lớn, khối đá đen sì nhưng lại được điêu khắc có mũi có mắt có miệng có tai.

Bức tượng chỉ để lộ nửa người tới phần ngực, phần người bên dưới có lẽ đã bị vùi dưới lòng đất, hoặc chưa được điêu khắc.

Phía sau bức tượng là một con tàu cổ xưa đang nằm yên lơ lửng trong không trung, một phía của con tàu nằm ở lòng đất, một phía xuyên qua một cánh cửa khổng lồ, trong cánh cửa là phong ấn kiểu tổ ong, đầu tàu xuyên qua phong ấn tiến vào một thế giới khác. Phong ấn đó chắc chính là phong ấn U Đô mà dơi trắng nói.

Thần cổ đại đả thông thế giới hiện thực và thế giới U Đô, kết quả khiến cho sinh linh của thế giới U Đô xâm nhập không thể không phong ấn tại đây. Thần tộc Dơi Trắng phụng mệnh trấn thủ nơi này vẫn luôn bình yên vô sự cho tới khi con tàu xuất hiện, phá hỏng phong ấn.

Hiện tại, phong ấn đã trở lên lỏng lẻo, đặc biệt là nơi tiếp xúc giữa tàu và phong ấn, phong ấn nơi đó xuất hiện nhiều nứt rạn.

Không chỉ có vậy, còn một vấn đề nữa là sinh linh U Đô có thể thông qua con tàu này tiến vào Đại Khư!

Thỉnh thoảng lại có một vài sinh vật hình dạng kì quái bò từ trên tàu xuống, có con giang cánh bay đi, có con nhảy xuống khỏi tàu nhưng chưa chạy được bao xa thì phong ấn tổ ong lóe sáng lập tức chém đứt đầu những sinh vật kia.

Tượng thần khổng lồ, cánh cửa, tàu, phong ấn tổ ong, sinh linh U Đô, thế giới dưới lòng đất này thật kì lạ.

“Cánh cửa này nhìn quen quá…”

Tần Mục quan sát cánh cửa khổng lồ, cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy ở đâu, nhưng không nhớ nổi là ở đâu.

“Hai vị cao tăng này sao lại chết vậy?”

Hắn nhíu mày, hai lão hòa thượng này lợi hại hơn hai con dơi trắng, bọn họ phụng mệnh Như Lai tới trấn thủ ở đây, từ trước tới giờ vẫn bình thường, tại sao đột nhiên lại chết?

Hai con dơi trắng nói họ chết vì mệt nhưng tình hình hiện tại cho thấy, sau khi hai lão hòa thượng chết đi, thân xác vẫn có thể dùng phật pháp chống lại ma khí U Đô xâm nhập,chứng tỏ thực lực của họ đã đạt tới mức độ cực cao, gần tới giáo chủ cảnh giới Thần Kiều.

Nhân vật như vậy đối mặt với ma khí xâm nhập rất khó chết vì mệt.

Lẽ nào đã có sinh vật khủng khiếp của U Đô thông qua con tàu này để vào thế giới hiện thực hại chết hai lão hòa thượng này? Hay là có thứ gì đó tấn công phong ấn mãnh liệt, hai lão hòa thượng dốc sức ngăn cản, kết quả mệt mà chết?

Bất luận là khả năng nào đi chăng nữa, nơi này tuyệt đối không phải là nơi an bình, lỗ mãng lại gần con tàu e rằng sẽ hung hiểm vạn phần.

“U Đô, thế giới của Thổ Bá, là nơi linh hồn đi về, sứ giả của Thổ Bá dẫn dắt những linh hồn tử nạn vào U Đô, những sứ giả này chính là âm sai. Ta từng gặp âm sai, chính là ông lão kì quái gấp thuyền giấy ở Đại Khư trong bóng tối, mặc dù hơi quái dị nhưng cũng khá hòa nhã, chỉ cần không làm phiền tới hành động của âm sai, bọn họ sẽ không làm khó dễ người sống.”

Tần Mục quan sát xung quanh, thế giới U Đô của Thổ Bá có quy tắc luật lệ của riêng mình, làm việc theo quy tắc luật lệ, Thổ Bá không hề can dự thế giới hiện thực. Vậy thì những sinh linh U Đô ở Minh Cốc là sao?

Những sinh linh này hùng mạnh, quái dị, tà ác, tà mị, thậm chí còn tà ác, quái dị hơn những thiên ma mà Tần Mục từng gặp!

So với sinh linh U Đô, các thiên ma kia lương thiện hơn nhiều.

Những sinh linh U Đô này đối lập hoàn toàn với quỷ sai U Đô!

Hắn ngẩng đầu nhìn con tàu lơ lửng trên không trung, phong ấn tổ ong giữ vững con tàu, những trụ lục giác đều khảm chặt giữa không gian, hết tầng này tới tầng khác, trong suốt giống như thủy tinh, đó chính là phong ấn thần cổ đại để lại.

Trong con tàu đó, ma khí và khí tức quái dị ngập tràn, thỉnh thoảng còn nghe thấy những âm thanh khiến người ta bất an vọng ra trong ma khí, giống như vô số oan hồn đang kêu gào thảm thiết khi chịu khổ chịu nạn ở U Đô.

Tần Mục trấn tĩnh tinh thần, đột nhiên rùng mình biến thành đầu người mình rắn, tay cầm một cuốn kinh thư, sau lưng xuất hiện Cửa Thừa Thiên, đuôi quẫy qua quẫy lại, lập tức bay bổng lên không, vòng qua tượng thần phía trước tiến về phía con tàu.

Hai con dơi trắng giật nảy mình vội vàng đập cánh, hiếu kì nhìn Tần Mục, kinh ngạc kêu lên:

“Lại biến hình rồi, biến hình rồi! Vốn dĩ là một cái đầu trâu, rồi biến thành người, giờ lại biến thành rắn!”

“Cánh cửa này có chút kì lạ, ta vào xem sao!”

Phúc Vũ Thu hiếu kì nói, định đẩy Cửa Thừa Thiên vào trong xem có thứ gì.

“Bên trong là thế giới U Đô, nếu các ngươi muốn chết bây giờ để hồn phách vào thế giới U Đô thì cứ mở ra xem.”

Tần Mục trầm giọng nói.

Hắn nói tới đây đột nhiên tâm trí hoảng hốt, dừng lại trong không trung nhìn cánh cửa khổng lồ ở phía trước.

Cửa Thừa Thiên.

Cánh cửa bị tổ ong phong ấn chính là một Cửa Thừa Thiên!

Nếu cánh cửa này là Cửa Thừa Thiên, vậy thì bức tượng này là gì?

Tần Mục gian nan quay đầu lại nhìn tượng thần.

Bức tượng và Cửa Thừa Thiên chẳng phải chính là bộ dạng hiện tại của Tần Mục hay sao?

“Đây không phải là tượng mà là người tu thành hình thái Trấn Tinh Quân hoàn mĩ giống ta!”

Đầu Tần Mục quay cuồng, hình thái Trấn Tinh Quân mặc dù là đầu người mình rắn nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện ra Cửa Thừa Thiên và quyển sách cầm trong tay, quốc sư Duyên Khang là thánh nhân năm trăm năm có một nhưng cũng không thể tu luyện ra hình thái này. Đây chính là hình thái hoàn mĩ nhất.

Trước đây Tần Mục từng cho rằng đó là tiêu chí của bá thể, cũng chính là nguyên nhân khiến hắn tin rằng cùng cảnh giới quốc sư Duyên Khang cũng không thể mạnh bằng hắn. Giờ đây hắn nhìn thấy một người khác cũng tu luyện được Cửa Thừa Thiên.

“Đây là một vị bá thể thời cổ đại chăng? Tại sao ông ta lại hóa đá, tại sao lại biến thành bộ dạng như hiện tại?”

Tần Mục lặng lẽ đứng trong không trung nhìn bức tượng thần, đây không phải tượng thần mà là một thần nhân hình thái Trấn Tinh Quân đầu người mình rắn bị hóa đá, một nửa người bị chôn vùi dưới lòng đất.

Cửa Thừa Thiên của ông ta trở thành cánh cửa kết nối U Đô và thế giới hiện thực nhưng không biết vì nguyên nhân gì cách cửa này đã mất kiếm soát, khiến sinh linh U Đô có thể chui qua đó ra gây họa cho thế giới hiện thực, vì vậy thần nhân cổ đại đành phải phong ấn cánh cửa này lại.

“Vậy thì tại sao ông ta lại hóa đá, bị kẻ nào hóa đá…”

Tần Mục có chút không hiểu, bá thể cổ đại này gặp phải việc gì, tại sao lại lâm vào cảnh này?

Sau khi ông ta chết, tại sao Cửa Thừa Thiên không đóng lại, không biến mất? Tại sao lại biến thành cánh cửa nối giữa U Đô và thế giới hiện thực?

Dơi trắng nói rằng thần cổ đại đả thông cánh cửa của U Đô và hiện thực, câu nói này có ý gì?

Hai con dơi trắng này có biết những chuyện trước đây không?

Tần Mục bình tĩnh trở lại, vứt bỏ hết những suy nghĩ mông lung, quay người trườn về phía con tàu. Những năm tháng trước biến cố Đại Khư có xảy rất nhiều việc kì quái trong con mắt người hậu thế, những việc xưa cũ đó trở thành lịch sử bụi phủ, trở thành những bí mật đợi người đời sau đi tìm chân tướng.

Bây giờ hắn vẫn còn rất nhỏ bé, không có năng lực giải đáp những bí mật trong lịch sử. Tần Mục về phía con tàu, cẩn thận tiếp cận, càng lại gần càng cảm thấy sự to lớn của con tàu.

Đương nhiên so với Thuyền Mặt Trăng, Thuyền Mặt Trời, con tàu này không là gì, nhưng so với tàu của Duyên Khang quốc thì nó to hơn rất nhiều.

Con tàu này không giống vật phàm gian, trên thân tàu có khắc các phù văn kì dị, mặc dù rất nhiều phù văn đều đã bị hủy hoại nhưng có một số phù văn vẫn khi sáng khi tối, mỗi lúc sáng tối, hình thái phù văn lại có thay đổi. Nếu quan sát thật kĩ gần như có thể suy đoán ra rất nhiều điều kì diệu trong sự biến đổi của phù văn.

Tần Mục không có thời gian đi nghiên cứu phù văn ấn kí mà lặng lẽ trèo lên đuôi tàu, rất nhiều nơi trên tàu đều đã bị hỏng, nhưng chủ thể vẫn còn.

Phong ấn tổ ong thần cổ đại để lại không nhằm vào họ, những phong ấn này chắc là nhằm vào những sinh linh U Đô, không có uy hiếp với thế giới hiện thực này.

Tần Mục hạ xuống, Long Kỳ Lân sau lưng và hai con dơi trắng cũng hạ xuống boong tàu, trên boong tàu toàn là chất dính màu xanh lục, phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt. Tần Mục không cẩn thận trườn trên chất dịch dính, vội vàng né tránh nhưng phát hiện ra chất dịch dính kéo ra thành dạng sợi.

“Chắc là dịch dính do phúc trùng chết đi để lại.” Phúc Vũ Thu bốc một nắm dịch dính lên ngửi, nói.

Long Kỳ Lân rùng mình, lập tức chân hỏa phun ra thiêu rụi toàn bộ dịch dính trên boong tàu.

Đột nhiên một luồng ma khí thổi từ mũi tàu lại, chân hỏa của Long Kỳ Lân tắt ngúm. Phúc Vũ Thu, Phúc Ngọc Xuân vội vàng lao tới bảo vệ phía trước Tần Mục, há miệng phóng sóng âm vô thanh, phản kháng ma khí kia.

Bùm…

Một luồng sức mạnh khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng ập tới đánh bay hai con dơi trắng, Tần Mục và Long Kỳ Lân đứng sau cũng bị hất bay lên không trung.

Mấy người rơi xuống đất, nhìn về phía trước tỏ vẻ dè dặt.

Ở đó, bóng đen giống như sinh mệnh đang dồn về phía này, không ngừng áp sát. Long Kỳ Lân gầm lên, rùng mình, cơ thể không ngừng to lên, long lân quanh người đan xen phát ra âm thanh chói tai. Chỉ trong giây lát hắn đã hiện chân thân, hóa thành một con vật khổng lồ nửa rồng nửa kỳ lân, quanh người lôi hỏa bùng phát, phóng vào bên trong thân thuyền.

Long Kỳ Lân há miệng nhả ra một luồng ánh sáng, phóng vào trong lôi hỏa.

Hắn ta thực lực cao cường, đòn này e rằng cao thủ cảnh giới Thiên Nhân cũng phải né tránh, tuy nhiên đòn này đánh vào bóng đen đang ập đến giống như trâu đất xuống biển, không để lại một gợn sóng nào.

Hai con dơi trắng vỗ cánh bay lên, xoay chuyển không ngừng trên không trung, lông trắng trên người lập tức bay ra như mưa giống như vô số cây kim màu trắng bắn vào bóng đen.

Lông trên người dơi trắng bắn đi hết, muốn thu hồi lại lông trắng của mình nhưng không tài nào thu lại được, lập tức trông chúng giống như hai con chuột rụng trụi lông, đứng run rẩy ở đó.

Bóng đen vẫn chậm rãi ập tới, trong bóng đen vọng ra tiếng cười khe khẽ, nói một câu không rõ ý nghĩa.

Đó không phải thần ngữ, cũng không phải ma ngữ, càng không phải Phật môn chân ngôn.

Tần Mục mặt biến sắc, nói ra câu tiếng U Đô duy nhất mà mình biết.

Bóng tối lập tức dừng lại, không dồn về phía họ nữa mà nhanh chóng lui về, tiếp theo đó vô số lông dơi bay ngược trở lại, cắm đầy trên người hai con dơi trắng, khiến chúng trông giống như hai con nhím.

Hai con dơi trắng vô cùng kinh ngạc, vội vàng rùng mình, thu lông trắng về lại lỗ chân lông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.