“Nãi Quỳ, cho dù ngươi chạy tới Đại Khư thì đã sao chứ?”
Thiếu niên chắp hai tay sau lưng, nhìn những thần thông Chân Thiên Công tấn công cô gái đang bảo vệ đứa bé, sắc mặt bình tĩnh:
“Các ngươi đã thất bại rồi, Chân Thiên Cung bây giờ mang họ Ngọc. Ngươi đừng trách ta vô tình, Trung Thổ có một câu nói rất đúng, diệt cỏ không diệt tận gốc, xuân tới lại tốt tươi. Chân Thiên Cung đã không thuộc về Hùng gia các ngươi nữa rồi!”
Nơi này thuộc về di tích của Tây Thiên Cung Đại Khư, cao thủ Chân Thiên Cung sử dụng thần thông ở đây cần phải thận trọng, Chân Thiên Cung tu luyện vạn vật có linh vạn vật có thần, bất cứ thứ nào cũng có linh, núi có sơn linh, đá có thạch linh, nước có thủy linh, cỏ cây dã thú đều có linh, đều có thể hóa thành thần thông của họ.
Cảm nhận của họ với tự nhiên vô cùng nhạy bén, nhưng trong di tích Tây Thiên Cung Đại Khư, bọn họ cảm thấy nguy hiểm, tất cả mọi thứ ở đây đều chứa đựng sức mạnh cực lớn, giống như có các vị thần vô cùng cổ xưa đang ngủ say!
Pháp thuật thần thông của họ có thể khiến thiên địa vạn vật giúp họ chiến đấu, nhưng nếu như đánh thức các vị thần ở đây e rằng sẽ cực kì nguy hiểm.
Sức mạnh trong di tích Tây Thiên Cung không phải thứ bọn họ có thể kiểm soát. Vì thế bọn họ phải thận trọng, cố gắng không kinh động tới nguồn sức mạnh khổng lồ đang ngủ say, cũng may bọn họ đều luyện ra linh binh của mình, linh binh của các thần thông này cũng không giống với linh binh của thần thông Duyên Khang quốc, phần lớn linh binh đều có hình thái cỏ cây núi đá nước chảy mây trắng, còn có cả dị thú cũng bị bọn họ luyện thành linh binh, sau khi phát động nguyên khí, thân hình nhỏ bé của linh thú sẽ to lên hàng ngàn hàng vạn lần, nuốt chửng người sống, rất đặc biệt.
Cho dù không thể dùng thần thông, chỉ dựa vào linh binh bọn họ cũng có thể dễ dàng giết chết mấy người này, hai con hươu sao một con đã chết một con trọng thương, cô gái kia thì phải bảo vệ con nhỏ, không thể di chuyển, né tránh đòn công của họ, chỉ có thể đứng đó chịu đòn, rất bị động.
Cô gái nôn ra máu, ngã xuống đất, nhưng lại gắng gượng đứng dậy, tiếp tục che chắn cho bé gái.
“Phản đồ!”
Chàng trai do hươu đực hóa thành bay lên, hiện nguyên hình, hóa thành một con hươu đực khổng lồ tấn công đám đông, thét lên:
“Cung chủ không bạc đãi các ngươi, các ngươi lại nhân lúc cung chủ băng hà tạo phản, lương tâm của các ngươi ở đâu? Tại sao còn phải đuổi cùng giết tận?”
Bùm bùm bùm…
Chỉ trong chớp mắt, vô số đòn tấn công đánh trúng người hắn, con hươu đực bị giết ngay trên không trung, nhưng trước khi chết hắn dùng toàn bộ sức lực phóng chiếc sừng khổng lồ của mình đâm về phía thiếu niên kia!
Thực lực của hai con hươu đều rất cao, không thua kém Long Kỳ Lân, đáng tiếc đối phương thế đông, cuối cùng vẫn phải ôm hận mà chết.
Mười mấy thần thông lập tức bay lên, túm lấy chạc sừng hươu, mười mấy người này chân hạ xuống đất, nhưng vẫn rất khó kháng cự lại sức mạnh từ sừng hươu truyền tới, bị đẩy lùi lại sau liên tục, bùn đất, đá dưới chân họ bay tung lên, sừng hươu húc họ tiếp tục lao về phía thiếu niên.
Thiếu niên vẫn không hề động đậy, cười nói:
“Hùng gia bá chiếm Chân Thiên Cung nhiều năm, cũng nên nhường lại chức vị cung chủ rồi, giết người phải thấy máu, nhổ cỏ nhổ cả gốc, Hùng gia các ngươi không chết hết, Ngọc gia chúng ta lo các ngươi sẽ phản công!”
Trước mặt hắn, cơ thể một con dị thú to bằng hình nộm đang lớn dần lên, hai nắm tay đấm ngực, tiếng gầm kinh thiên động địa, hai tay túm chặt lấy sừng hươu đang lao tới, sừng hươu lập tức dừng lại.
Xác con hươu đực rơi từ trên không xuống bên cạnh hươu cái.
Thiếu niên kia cười ha ha nói: “Giết Nãi Quỳ và tiểu công chúa, trở về báo cáo kết quả!”
Thần thông của Chân Thiên Cung bước lên, hàng loạt binh khí bay lên, cô gái lộ vẻ không đành lòng, quay người ôm bé gái vào trong lòng, dịu dàng nói:
“Con gái, sẽ nhanh thôi…”
“Mẫu thân, có thể gặp ông bà không?”
Cô gái run rẩy: “Có thể…”
“Phụ thân thì sao?”
Bé gái mắt sáng long lanh, hỏi.
Cô gái rơi nước mắt nói: “Có thể gặp được phụ thân của con…”
Bé gái bình tĩnh an ủi thiếu phụ:
“Mẫu thân, con không sợ, người đừng khóc. Con nhớ ông bà rồi, phụ thân trước khi chết trông rất đáng sợ, trên người toàn máu, làm con sợ phát khóc, có điều đợi lát nữa gặp phụ thân chắc phụ thân sẽ mỉm cười…”
Vù…
Các linh binh biến hóa, linh thụ dị thú bay lên trên không lao về phía bọn họ, khi những linh binh này sắp sửa đánh xuống người họ đột nhiên một luồng ánh sáng lóe lên, Tần Mục xuất hiện trước hai mẹ con, dang hai tay, cẩm bào trên người tự động bay về phía trước.
Thiếu niên đánh ra một chưởng lên cẩm bào, Tần Mục xoay cánh tay, cầm bào vù vù chuyển động, mỗi lúc một lớn, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một chiếc áo rộng mười mấy trượng. Linh binh của cao thủ Chân Thiên Cung đều đánh lên trên cẩm bào, cẩm bào bọc lại, cả cẩm bào và linh binh đều biến mất!
Tiếp theo đó, ở chỗ cách họ trăm trượng, vô số kiếm quang phát sáng, tám ngàn thanh kiếm đồng loạt bay lên chém vụn cẩm bào và toàn bộ linh binh trong cẩm bào!
Thần thông Chân Thiên Cung kinh hãi, lập tức mất đi cảm ứng với linh binh của mình, trong số họ không ít cao thủ cảnh giới Thiên Nhân, uy lực linh binh của Thiên Nhân rất mạnh nhưng cho dù là linh binh của cảnh giới Thiên Nhân cũng bị chém vụn.
Mọi người đang định xông lên tấn công thì thiếu niên kia vội vàng ngăn lại, hỏi thử:
“Đạo hữu, đây là việc nhà của Chân Thiên Cung chúng ta.”
Tần Mục trong lòng xót của, xót chiếc áo cẩm bào của hắn, chiếc cẩm bào này là do Khúc hương chủ của Mật Thủy Quan và Cổ Đường đường chủ “hối lộ” hắn, từ sau khi luyện thành công nhiều lần bảo vệ Tần Mục khỏi bị thương, hơn nữa phù văn dịch chuyển trận của Tần Mục cũng khắc trên cẩm bào.
Bây giờ cẩm bào và linh binh của cao thủ Chân Thiên Cung đều bị mình dùng Kiếm Lý Sơn Hà phá hủy rồi, lòng hắn sao lại không đau như dao cắt chứ?
“Biết ngay là làm việc tốt sẽ xui xẻo mà, lỗ vốn rồi…”
Gương mặt Tần Mục cố rặn ra một nụ cười, nói:
“Tiểu ca tên gọi là gì?”
“Chân Thiên Cung Ngọc gia Ngọc Bác Xuyên.”
Thiếu niên kia cười rạng rỡ khiến người khác rất dễ chịu, nói:
“Chắc đạo hữu thấy họ cô nhi quả mẫu nên nảy sinh lòng trắc ẩn, muốn cứu họ, nhưng đạo hữu không biết là hai mẹ con họ làm nhiều việc ác, bình thường giết vô số người. Chân Thiên Cung Tây Thổ chúng ta đại nghĩa diệt thân, lệnh cho ta dẫn người tới giết họ!”
Tần Mục nghiêm túc nói:
“Thì ra là vậy, là ta lỗ mãng rồi, mong Ngọc huynh thứ tội!”
Thiếu niên Ngọc Bác Xuyên cười nói:
“Người không biết không có tội. Mong sư huynh nể mặt, để chúng ta hoàn thành nốt việc lần này còn về báo cáo kết quả. Để giết hai tên phản đồ này, rất nhiều huynh đệ của chúng ta đã chết rồi.”
Tần Mục nghiêm nghị nói:
“Đương nhiên rồi, việc của mọi người quan trọng. Chỉ có điều ta không thể chỉ nghe lời của một mình ngươi, ta còn phải hỏi họ xem có đúng như lời ngươi nói hay không.”
Ngọc Bác Xuyên hòa nhã cười nói:
“Đạo hữu, ta đã vạch đường cho ngươi đi rồi, đạo hữu đừng không biết điều như vậy!”
Tần Mục cũng nhã nhặn, cười nói:
“Thiên Ma giáo chủ, không cần người khác vạch đường cho đi. Ta hỏi họ, nếu những gì ngươi nói là thật, ta sẽ quay đầu đi thẳng, các ngươi tiếp tục xử lý phản đồ. Nếu như…”
“Không cần!”
Ngọc Bác Xuyên giơ tay, sai người hai bên:
“Giết hắn. Trở về báo cáo kết quả!”
“Vâng!”
Rất nhiều người luyện khí của Chân Thiên Công đồng thanh đáp lời, bay lên lao về phía Tần Mục, Tần Mục cười ha ha, quay người xách hai mẹ con bé gái bỏ đi.
Một cao thủ cảnh giới Thiên Nhân giận dữ quát lên:
“Thoát được sao?”
Sau lưng hắn xuất hiện một cây đại thụ sừng sững, rễ cây giống như thanh long cuốn quanh, đó là nguyên thần của hắn, phương pháp tu luyện của Chân Thiên Cung Tây Thổ không giống với Duyên Khang quốc. Nguyên thần của cao thủ Duyên Khang quốc chia thành bốn loại thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ. Sau khi tu luyện tới cảnh giới Thiên Nhân, nguyên thần hiển hóa sau lưng, nguyên thần của họ là tứ đại linh thể sau khi thần hóa, giống như bốn loại tượng đá của thôn Tàn Lão.
Cho dù có khác biệt nhưng khác biệt không lớn, đều thuộc về bốn loại lớn.
Nguyên thần của cao thủ Chân Thiên Cung kì lạ hơn, nguyên thần của cao thủ cảnh giới Thiên Nhân này tuy thuộc về mạch thanh long nhưng lại giống như một cây đại thụ, rất hiếm có.
Rễ và cành của cây đại thụ đung đưa như thanh long uốn lượn, lan nhanh về phía sau Tần Mục, tốc độ cực nhanh, trong không trung lóe lên các luồng sáng xanh!
Tần Mục cho dù xách theo hai người nhưng thân pháp rất nhanh, lướt đi, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua âm thanh, vang lên tiếng sấm!
Thâu Thiên Thần Thoái của ông nội què tốc độ đệ nhất thiên hạ, chỉ có điều Tần Mục mới chỉ là cảnh giới Lục Hợp, không thể phát huy Thâu Thiên Thần Thoái lên tới mức như của ông nội què, còn thực lực của cao thủ cảnh giới Thiên Nhân quá mạnh, những rễ cây kia chả mấy chốc đã đuổi kịp Tần Mục, đâm về phía sau lưng hắn.
Đúng trong lúc này, kiếm quang xung quanh lại bộc phát, tám ngàn thanh kiếm giống như gió lốc, trong thoáng chốc một bức tranh sơn hà xuất hiện sau lưng Tần Mục, những tiếng bạo kích vang lên không ngớt, chém xuồng rễ cây và cành cây phóng tới!
Uy lực của Kiếm Đồ vô cùng khủng khiếp, kiếm của Tần Mục đều dùng vật liệu tốt nhất luyện thành, không ít rễ và cành cây của thần thụ nguyên thần kia bị chém đứt.
Song cảnh giới Thiên Nhân vẫn là cảnh giới Thiên Nhân, thần thụ nguyên thần của cao thủ kia di chuyển, lao rầm tới, một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, Kiếm Đồ lập tức tan rã, tám ngàn thanh kiếm phóng ra xung quanh!
“Long mập!”
Tần Mục thét lên.
Long Kỳ Lân từ phía trước lao tới, tốc độ mặc dù rất nhanh nhưng ngữ khí thì rất chậm rãi:
“Giáo chủ, ngươi lại gây chuyện thi phi rồi…”
Thân hình của Long Kỳ Lân càng lúc càng lớn, lao rầm vào thần thụ nguyên thần, toàn thân chân hỏa bùng cháy, nhiệt độ lửa rất cao, thiêu đốt thần thụ nguyên thần.
Cao thủ cảnh giới Thiên Nhân kia vội vàng thu lại nguyên thần của mình, một đại hán mặc áo khoác phía sau bước bước chân nặng nề xông lên, sau lưng xuất hiện một người khổng lồ đá nhưng là nguyên thần sơn thần của hắn, sức mạnh vô cùng, vung một quyền đánh bay Long Kỳ Lân.
Long Kỳ Lân bốn chân giãy giụa trong không trung, nhưng do quá béo không thể điều khiển được hỏa vân, lập tức ngoan ngoãn thu chân lại, nói:
“Phúc gia huynh đệ!”
Hai con dơi trắng vỗ cánh bay lên, miệng phát ra sóng âm vô thanh, sóng âm chấn động đánh tan tác truy binh.
Long Kỳ Lân rơi bụp xuống đất, nhấc đầu ra khỏi bùn đất, lắc lắc cái đầu, giận dữ nói:
“Ta đã bảo ngươi đỡ ta mà!”
Hai con dơi trắng bay tới bay lui linh hoạt né tránh đòn tấn công từ bên dưới, đột nhiên tóm lấy hai người treo ngược lên cây, ôm lấy hút máu, kết quả cây đại thụ đó bỗng biến hóa, là nguyên thần của một vị cao thủ, nhốt chặt hai con dơi trắng lại.
Tần Mục lấy ra một đại chùy bạch cốt, vung nhẹ lên, lập tức vô số đầu lâu phun ra từ trong miệng trong tai của đầu lâu bạch cốt, bay rợp trời, tiếng kêu quái dị, lao về phía trước, xuyên qua xuyên lại trong đám người, gặp người là cắn, sau đó chui vào trong cơ thể.
Long Kỳ Lân lại xông lên, há miệng phun chân hỏa hừng hực, đốt về phía nguyên thần cây xanh, cứu hai con dơi trắng xuống.
Ngọc Bác Xuyên thấy vậy vội vàng thét lên:
“Rút lui! Nơi này không thi triển được, ra bên ngoài chiến đấu với chúng!”