Tần Mục quan sát xung quanh, khi trưởng thôn dẫn hắn đi tìm Vô Ưu Hương từng tới gần đây, thôn trang có âm sai đón quỷ hồn chắc cách đây không xa.
Cùng lắm mất năm sáu ngày đường là có thể về tới thôn Tàn Lão.
Lúc này đã là cuối tháng tám, ánh nắng gay gắt, mặt trời ngay đỉnh đầu, nói ra đây cũng là một chặng đường gian khổ, Tần Mục từ kinh thành đi theo thái tử Linh Ngọc Thư vào mùa xuân, bây giờ đã là cuối hạ. Thêm một mùa nữa là lại về thôn ăn tết.
Những trải nghiệm trên đường đi có thể gọi là ly kì.
Họ đi men theo sông, đột nhiên trên sông có một luồng hơi nước thổi tới, tiếp theo đó là sương mù trắng xóa bao phủ mặt sông, xung quanh không còn nhìn thấy gì.
Tần Mục lập tức dừng bước, mọi người cũng vội vàng dừng bước, đứng trên mặt sông không cử động.
Hùng Tích Vũ lo lắng, nói nhỏ:
“Yêu quái sao?”
Tần Mục lắc đầu:
“Không giống. Chắc là một cảnh tượng quái dị của Đại Khư!”
Cùng lúc này, Vô Ưu Kiếm trong bao kiếm gỗ sau lưng hắn kêu lên leng keng, Tần Mục giật mình, Vô Ưu Kiếm rất ít khi chủ động phát ra tiếng kêu, lần trước phát ra âm thanh là lúc gặp tàu của phụ thân Tần Hán Trân.
Vô Ưu Kiếm rung lên không ngớt, trong sương mù có tiếng người ngựa huyên náo, dường như có vô số người ngựa đang đi qua đây. Hùng Kỳ Nhi khẽ nói:
“Mọi người hãy nhìn dưới chân chúng ta, không thấy nước nữa rồi!”
Tần Mục vội cúi đầu nhìn, Dũng Giang dưới chân họ không biết đã biến mất từ khi nào, thay thế vào đó là mặt đất hoàng thổ khô ráo.
Sương mù dần tan đi, mỗi lúc một mỏng dần, xung quanh thấp thoáng bóng người đang di chuyển.
Tần Mục, Hùng Tích Vũ không khỏi sửng sốt, người cứng đờ, xung quanh họ là một vùng hoang mạc khô cằn, cát vàng mênh mông, hàng vạn thần thông ăn vận theo phong cách cổ xưa dẫn theo vô số cự thú đang xây dựng những kiến trúc có quy mô khổng lồ.
Những kiến trúc này không giống với nhà cho người ở, lầu vũ cao lớn hùng vĩ, bảo tháp xuyên thẳng tầng mây, cung điện nguy nga tráng lệ, giống như nơi ở của người khổng lồ hoặc thiên thần.
Trên các tòa thần đàn cao vời vợi, có các thiên thần kim quang lấp lánh đang đứng, có người đầu chim mình người, có người đầu thú mình người, người mặc kim giáp, thần nhãn phát sáng.
Đó là các vị thần đang còn sống, dường như nơi họ đứng vĩnh viễn là ánh sáng chói lóa.
Hàng vạn bậc thần thông đang xây dựng các cung điện thần minh dưới sự giám sát đốc thúc của họ, quy mô vô cùng hoành tráng.
Tuy nhiên nơi họ đứng không phải Dũng Giang sao?
Tại sao lại là hoang mạc?
Mấy con ly long kéo một chiếc xe bảo liễn bay trên không trung, từ xa đã nghe thấy giọng nói chấn động đất trời:
“Phụng lệnh thượng hoàng: Công bộ giám sát xây dựng tây cung, khai thông công trình thủy lợi!”
Tần Mục sững sờ:
“Thượng hoàng? Kiếm Đồ chiêu thứ ba mà trưởng thôn truyền cho ta chính là Thượng Hoàng Kiếp Động! Thượng hoàng trong “Thượng Hoàng Kiếp Động” có liên hệ gì với thượng hoàng trong “phụng lệnh thượng hoàng” không?”
Một vị thần đầu rồng mình người đứng trên thần đàn liền cúi người nhận lệnh, bỗng lắc người biến thành một con thương long, tạo mây làm mưa trong không trung, dẫn nước đổ vào hoang mạc.
Cũng trong lúc này lại có một vị thần khác tay cầm Thanh Đồng Tự, hóa thành người khổng lồ, đào núi thành kênh, dẫn nước tới công trình thủy lợi.
Một vị thần khác lấy ra bình ngọc, bay lên giữa không trung, đổ bình ngọc xuống, lập tức sắc xanh lục trào ra, hoang mạc biến thành thảo nguyên, rừng cây rậm rạp điên cuồng sinh trưởng.
Còn có một vị thần lấy ra một chiếc đỉnh lớn, đỉnh lớn hạ xuống đất, lập tức núi non nhô lên, thế núi biến đổi, sa mạc biến thành núi xanh.
Nhóm người Tần Mục đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mặt, các vị thần thời đại Thượng Hoàng này dùng sức mạnh vô biên để cải tạo thiên địa, việc này chẳng khác nào biến biển xanh thành nương dâu.
“Dòng sông lớn này chính là Dũng Giang phải không?”
Tần Mục ngớ người nhìn dòng sông mà vị thần cầm Thanh Đồng Tự đào ra, dòng sông rất dài, chạy thẳng về phía đông.
Hình thái của dòng sông này khá giống với Dũng Giang nhưng hướng chảy của sông thì không hoàn toàn giống, thế nước không lớn như Dũng Giang.
Đúng lúc này, sương mù lại bao phủ, che lấp toàn bộ những gì ở phía trước, bỗng họ cảm thấy mặt đất rung chuyển kịch liệt, âm thanh vang rền giống như trời nong đất lở, trong sương mù là cảnh tượng tận thế, trời đang xoay chuyển đất đang đảo lộn, núi lửa, sao băng, khói mù, sấm chớp nhấn chìm những cung điện huy hoàng trước đây, chôn vùi một nền văn minh.
Bọn họ nghe thấy tiếng rầm rầm sau lưng vọng lại, một rạch trời từ từ nhô lên trong sương mù, cắt đôi đại lục.
Sương mù dần tan đi, giống như dấu tích thời gian và không gian đang dần biến mất, rãnh trời sau lưng họ cũng dần trở lên rõ rệt hơn, thác nước đổ thẳng vào Dũng Giang.
Cát vàng dưới chân họ lại biến thành nước sông, không ngừng chảy về phía đông.
Bụp, bụp.
Hai con dơi trắng treo ngược trên cằm Long Kỳ Lân sững sờ, hai chân không giữ chắc, rơi xuống nước, hai con dơi trắng vội vàng bay lên khỏi mặt nước, ôm lấy nhau run rẩy:
“Đại Khư quá kì dị! Tần giáo chủ, mau đưa chúng ta về Minh Cốc!”
Tần Mục dở khóc dở cười:
“Huynh đệ Phúc gia, các ngươi vốn là một phần của Đại Khư kì dị, còn nói Đại Khư kì dị cái gì chứ? Hai huynh đệ ngươi ở Minh Cốc có thể dọa cho không biết bao người tới tìm bảo vật sợ chết khiếp!”
Hai con dơi trắng đưa mắt nhìn nhau:
“Hai huynh đệ chúng ta cũng kì dị sao?”
Tần Mục vừa tức vừa buồn cười, hai huynh đệ nhà này không tự biết thân biết phận, sự kì dị của Minh Cốc đáng sợ tới nhường nào chứ, biết bao loại sinh linh kì dị, cho dù là Thiên Nhân cũng không dám chắc có thể an toàn rút lui. Hai huynh đệ họ lại còn là người bảo vệ Minh Cốc, là thứ kì dị nhất trong các thứ kì dị.
Sương mù xung quanh vẫn chưa hoàn toàn tan hết, rãnh trời nhìn từ xa vô cùng mờ ảo.
Đột nhiên một đám sương mù bay về phía họ, khi tới trước mặt họ đã biến thành những bóng người xám trắng, đi xuyên qua người họ.
Mọi người vội quay người lại thì thấy những sương mù đó lại ngưng tụ lại với nhau, trong sương mù có một giọng nói:
“Kỷ Thượng Hoàng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao một thời đại huy hoàng như vậy lại biến mất khỏi thiên địa? Việc vừa nãy là hồi quang phản chiếu của lịch sử sao? Khắc ghi những việc xảy ra trong lịch sử vào trong thời gian, cơ duyên trùng hợp sẽ tái hiện lại những cảnh xảy ra trong lịch sử? Vùng đất này thật kì diệu, đế quốc thượng cổ thật đáng kinh ngạc!”
“Bệ hạ, Đạo môn và Đại Lôi Âm Tự có một số ghi chép lưu truyền lại, bệ hạ hạ chiếu để bọn họ mang những ghi chép này tới là được!”
“Được, sai bọn họ đưa tới. Ta muốn làm ngơ những hòa thượng, đạo sĩ này đi, bọn họ thường nói ta không được cải cách. Không cải cách thì làm sao thay đổi được cuộc sống người dân. Ta không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Đám sương mù đi đầu đi về phía rãnh trời, giọng nói vọng ra từ sương mù:
“Ta không muốn Khai Hoàng quốc của ta cũng gặp phải kết cục tương tự, nhất định phải tiếp thu giáo huấn của tiền triều. Một đế quốc huy hoàng là vậy, chúng thần trị vì phàm gian, làm việc cho con người, hùng mạnh là thế, tại sao chỉ để lại một vài di tích…”
…
Tinh thần Tần Mục chấn động, nhìn về phía sương mù, Khai Hoàng?
Trên gia phả Tần thị, đứng đầu chính là Khai Hoàng, là lão tổ tông của Tần thị!
Hắn vội vàng đuổi theo những đám sương mù hình người, những đám sương mù đó đi rất nhanh, chỉ vài bước đã bỏ xa hắn, Tần Mục sử dụng Thâu Thiên Thần Thoái, tốc độ nhanh như chớp nhưng những đám mây mù kia đột nhiên biến mất không để lại dấu vết.
Tần Mục thất thần, sững sờ đứng đó.
Khai Hoàng.
Khai Hoàng quốc.
Đó là đất nước trước biến cố Đại Khư, chỉ có điều Khai Hoàng quốc có liên quan gì tới Vô Ưu Hương?
Hùng Tích Vũ và những người khác đuổi tới nơi, Hùng Tích Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, nói:
“Tần giáo chủ, cảnh vừa nãy…?”
“Phản chiếu lịch sử.”
Tần Mục định thần lại nói:
“Đầu nguồn Dũng Giang có rất nhiều chuyện lạ, nơi này có thể kết nối với nhiều thế giới, khi màn đêm buông xuống sẽ xảy ra nhiều chuyện kì quái. Không ngờ ban ngày cũng có chuyện kì quái xảy ra. Từ những phản chiếu này có thể thấy đây là một hành cung của Thượng Hoàng, nói không chừng có thể tìm được di tích thời đại đó ở đây!”
“Phản chiếu lịch sử?”
Hùng Tích Vũ và những người khác hơi sững sờ, có chút không hiểu, những việc đã xảy ra làm sao có thể hồi quang phản chiếu?
Tần Mục từng nhìn phản chiếu lịch sử ở trên tàu, hắn nhìn thấy những cảnh phụ thân Tần Hán Trân bị mai phục.
Những phản chiếu lịch sử này thông thường đều là ấn kí thời gian do các bậc cao thủ để lại, khi hồi quang phản chiếu, thông thường đều do người, vật hoặc sự việc liên quan kích hoạt, có tính ngẫu nhiên rất cao.
Lần phản chiếu trên tàu là do Tần Mục và Vô Ưu Kiếm gây ra, còn lần phản chiếu này là do cái gì gây ra?
“Lần này là hai lần phản chiếu!”
Tần Mục lập tức bừng tỉnh, hoặc nói là phản chiếu trong phản chiếu!
Khai Hoàng tới nơi này thế là kích hoạt một lần phản chiếu, gặp sự việc các vị thần dưới trướng Thượng Hoàng thời kì thượng cổ đang cải tạo sa mạc. Lần phản chiếu thứ hai là khi đoàn người Khai Hoàng xuất hiện trên sông Dũng Giang!
Lần phản chiếu thứ nhất là một phần trong lần phản chiếu thứ hai, cũng bị thời gian ghi chép lại.
“Vậy thì là điều gì kích hoạt phản chiếu lần này? Lẽ nào lại là Vô Ưu Kiếm?”
Sau lưng Tần Mục, Vô Ưu Kiếm đã yên lặng, không phát ra âm thanh nữa, phản chiếu lịch sử cũng đã tan hết, trên mặt sông không còn sương mù, bầu trời trong xanh, ánh nắng gay gắt.
Sương mù không biết xuất hiện từ đâu và đi đâu!
“Thật kì lạ, tại sao nơi này lại xảy ra những việc này… Đợi chút, trên con tàu của phụ thân cũng đã xảy ra phản chiếu lịch sự. Con tàu đó nằm trong khe của U Đô và thế giới hiện thực, phong ấn tổ ong phong ấn cửa vào của U Đô và thế giới hiện thực. Nếu như điều kiện là vậy, vậy thì nơi này xảy ra phản chiếu lực sử chắc chắn cũng do nơi này là cửa vào kết nối với thế giới khác!”
Tần Mục suy ngẫm, có thể là phản chiếu lịch sử chiếu trên thành lũy của thế giới và thế giới, sau khi bị kích hoạt sẽ tái hiện lại lịch sử.
Hắn và trưởng thôn từng gặp âm sai ở gần đây, vào thế giới của người chết Phong Đô cũng từ đây, lần thứ hai tới đây cũng gặp âm sai, hơn nữa cũng vào thế giới của người chết mượn Thuyền Mặt Trăng ở gần đây.
Thế giới của người chết ở gần đây, U Đô chắc chắn cũng ở gần đây.
“Đầu nguồn Dũng Giang giống như một mắt xích quan trọng nối với thế giới khác, nói không chừng nơi này là cửa ngõ để tới các thế giới khác. Nơi này chắc chắn có điểm kết nối với thế giới khác!”
Tần Mục bình tĩnh trở lại, các tầng ánh sáng xoay chuyển trong đồng tử, Bích Tiêu Thiên Nhãn xuất hiện, hắn quan sát xung quanh nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên một lúc, đột nhìn nhìn thấy một chút bất thường.
Bầu trời vẫn là bầu trời trong xanh nhưng hắn nhìn thấy có hai đám mây gặp nhau sau đó đi xuyên qua nhau!
Theo như những gì hắn biết, hai đám mây gặp nhau sẽ ghép lại với nhau, còn hai đám mây này mặc dù đi xuyên qua nhau nhưng lại giống như chưa từng va chạm vào nhau!
Tình trạng này giống như hai đám mây nằm ở hai không gian khác nhau, nhìn như gặp nhau nhưng thực chất không hề va chạm!
Điều đó cũng có nghĩa là trên đỉnh đầu của bọn họ có hai bầu trời, hai bầu trời chồng chéo!
“Không đúng, có lẽ là có ba bầu trời!”
Tần Mục nhảy lên, lao thẳng lên không trung, đột nhiên một luồng gió thổi tới khiến hắn lạnh rùng mình:
“Có lẽ có bốn bầu trời chồng chéo lên nhau, hoặc là năm…”