Mục Thần Ký

Chương 388: Thần thương thức tỉnh



Tần Mục truyền tống hắn đi một khoảng cách không xa, cách Mật Thủy quan không đến một dặm, phía sau hắn chính là Đại Khư.

Đối với người mù mà nói, phá hư truyền tống của Tần Mục không hề khó khăn, Tần Mục nhiều nhất chỉ có thể truyền tống hắn tới nơi này.

Người mù yên lặng quay trở lại Mật Thủy quan, tới tìm Tần Mục, không nói một lời liền mở phong ấn thần tàng trên người Linh Dục Tú, Tư Vân Hương, chống gậy trúc rời đi một mình.

Tần Mục ngẩn ngơ:

- Mù gia gia.

- Trưởng thành, trưởng thành.

Trong hốc mắt trống rỗng của lão già mù có nước mắt đục ngầu chảy xuống, hắn đi càng lúc càng nhanh, nước mắt càng nhiều. Hài tử hắn nuôi dưỡng đã trưởng thành, đột nhiên hắn cảm thấy mất mát và đau xót, Tần Mục sẽ không theo hắn quay lại Tàn Lão thôn, không còn là thiếu niên nhỏ bé năm nào được hắn cõng luyện quyền luyện công.

Đứa trẻ mình nhặt được đã có được ý kiến của mình, cũng có năng lực tự bảo vệ mình, tâm thần hắn thả lỏng. Hắn muốn đi thế giới bên ngoài, sẽ không lưu lại Tàn Lão thôn chỉ toàn ông già, bà lão.

Lão già mù đi rất nhanh, Tần Mục đứng trên tường thành Mật Thủy quan chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đi tới bờ sông xa xa, bóng lưng mang theo cô độc.

Nội tâm thiếu niên buồn phiền, hắn giơ tay lên, cũng không nói gì. Lão già mù đi xa đưa lưng về phía hắn, dường như nhìn thấy hắn nâng tay lên, cũng giương tay lên cao nhưng không quay đầu nhìn lại.

Tần Mục nhìn lão già mù thả tay xuống, hắn xoa xoa hốc mắt giống như đang lau nước mắt.

Người mù đi bên bờ sông, qua thật lâu, rốt cuộc hắn đã quay về Tàn Lão thôn.

Trong thôn không có những người khác, nơi này đã biến thành thiên hạ của Kê Bà Long. Rất nhiều gà mái sinh nhiều ổ Kê Bà Long, cũng chuyển tới phòng của trưởng thôn và người mù. Nhìn thấy người mù trở về, một con Kê Bà Long trẻ tuổi hung hăn xông lên tấn công, nó muốn đuổi lão già mù ra khỏi lãnh địa của nó.

Sau một lát, gậy trúc xuyên qua người một con Kê Bà Long gác trên đống lửa, đám Kê Bà Long khác trốn trong góc run lẩy bẩy, sợ lão già mù nhìn thấy.

Người mù lại đi vào trong phòng đồ tể, hắn đào vài hủ rượu dưới giường, nướng chín Kê Bà Long, vừa ăn thịt vừa uống rượu.

Sau khi ăn uống no nê, hắn ném xương gà đầy đất, đứng dậy, đưa tay đi lấy gậy trúc. Cây gậy trúc gác lên đống lửa đã cháy thành tro.

Người mù giật mình, vỗ vỗ bụi trên tay, hắn đi nhanh tới Dũng giang bên ngoài thôn.

- Đã bao nhiêu năm?

Hắn vừa đi vừa lầm bầm:

- Lão huynh đệ, ngươi làm bạn với ta bao nhiêu năm rồi? Thời điểm ta suy yếu năm đó, cõng ngươi đi tới nơi này, trưởng thôn nói tâm của ta đã chết. Ta không xứng nắm giữ ngươi, bảo ta yên lặng đưa ngươi tới nơi này, chôn bên bờ Dũng giang. Hắn nói, trong Tàn Lão thôn, ta sẽ không cần ngươi.

Dũng giang, mặt sông dần dần sinh ra sóng lớn, đáy nước xuất hiện chấn động nhè nhẹ, từng vòng gợn sóng có quy luật đang lan ra khắp bốn phía.

Người mù đi tới mặt sông, quần áo rách nát bay phấp phới.

- Thời điểm ta vứt bỏ ngươi năm đó, tâm ta tro như tàn, không có chút hứng thú sống sót trên đời. Lúc trước ngươi đi theo ta, là bởi vì sự cường đại của ta. Ta vô địch, ta coi trời bằng vung!

Hắn đứng trên mặt sông, thân thể nho nhỏ lại bắn ra chiến ý vô cùng, khí thế đáng sợ xông thẳng lên trời. Đột nhiên đám mây giữa không trung hóa thành rùa rắn uốn quanh Huyền Vũ khổng lồ, huyền giả là Huyền quy, đầu rồng thân rùa, võ giả là Đằng Xà, ngàn cánh bay vút lên cao!

Đột nhiên, đáy sông xuất hiện tiếng động, đó là một loại âm thanh kỳ lạ giống như tiếng long ngâm, lại giống như người chết đang thì thầm, trong đó có Long ngữ và âm thanh của thế giới dị vực.

Nghe được âm thanh này, người ta sẽ có cảm giác dòng nước mềm mại đang uốn quanh người, nó không ngừng xoay quanh thân thể nhỏ gầy của người mù.

- Tát đà, vuốt nhẹ ba tát, hề a ha ( Ngươi già rồi, mắt cũng mù, không xứng nắm giữ ta).

- Ta già rồi.

Người mù đứng tại chỗ, hắn thấp bé, trừ trưởng thôn và đồ tể ra, những người trong thôn còn thấp hơn hắn. Tuy thân thể của hắn nhỏ nhưng người khác lại thấy hắn cực kỳ cao lớn, vĩ đại, thẳng tắp.

Gương mặt người mù ảm đạm, thấp giọng nói:

- Thần nhãn của ta bị móc đi, đạo tâm của ta cũng chết, ta không xứng với ngươi. Nói là ta từ bỏ ngươi, không bằng nói là ngươi từ bỏ ta. Thời điểm ta thất bại thảm hại, ta không xứng nắm giữ ngươi.

Sóng trên mặt sông càng lớn, gợn nước xoay tròn, trong lòng sông xuất hiện dòng xoáy. Bên trong vòng xoáy lại truyền ra âm thanh kỳ dị, mang theo uy nghiêm kinh khủng:

- Hề kín thoát, y sông tô? (Không xứng nắm giữ ta, vì sao ngươi tới đây?)

- Ta thu hồi đạo tâm của ta!

Lông mày người mù hơi nhíu lại, quần áo hắn phồng lên, âm thanh như lôi đình chấn động vang vọng mây xanh. Chiến ý của hắn vô cùng sắc bén, vô cùng cường đại, giống như thần linh tái hiện nhân gian:

- Ta lúc trước theo đuổi thần nhãn cực hạn, có thể phá tất cả nhưng không nhìn thấu lòng người! Mà bây giờ ta có người cần bảo vệ, vì đứa bé này, lần này ta thu hồi đấu chí của mình, thu hồi tín niệm và đạo tâm của mình.

Hắn vươn tay đưa về hướng mặt sông, giọng nói như sấm sét:

- Long Thác ta, lúc trước ta từ bỏ ngươi, ngươi bây giờ còn nguyện ý đi theo ta không? Ngươi có hoài niệm năm tháng rực rỡ lúc trước, hoài niệm thời gian chiến đấu đẫm máu trước kia? Nếu ngươi muốn, ngươi nguyện, ta sẽ như ngươi mong muốn! Lúc trước, các trận chiến đấu ngươi chưa từng trải qua, không dung tha cái ác. Một người, một thương, thần cản giết thần, ma chặn đồ ma!

Ầm ầm!

Mặt sông nổ tung, long ngâm vang vọng thiên địa, dưới đáy nước đen kịt có một con đại long lao ra ngoài. Thân rồng do một đống xương đen tạo thành, chậm rãi bơi ra khỏi dòng nước, vô số khớp xương không ngừng chấn động lốp bốp, nó xoay tròn chung quanh thân thể gầy yếu của người mù.

Xương cốt đen kịt không ngừng chấn động, âm thanh keng keng vang lên. Tiếng vang càng ngày càng to, chấn động sinh ra từng đạo huyết quang, khí thế vô cùng kinh khủng, ngập tràn hung uy cái thế.

Bàn tay người mù đưa tới, đột nhiên long cốt màu đen biến hóa, từng đoạn từng đoạn xương cốt va vào nhau. Ánh lửa văng khắp nơi, hóa thành một cây long thương màu đen rơi vào trong tay hắn.

- Long Thác, rốt cuộc ngươi đã thức tỉnh! Ta cũng thức tỉnh!

Người mù vác Hắc Long thương lên vai, nội tâm vui vẻ vô tận, cũng không quay đầu nhìn lại, hắn rời khỏi Tàn Lão thôn:

- Cái thôn này, ta sẽ không trở lại nữa! Theo ta đi nhớ lại năm tháng máu nhuộm!

Mật Thủy quan, Tần Mục cảm ứng khí thế kinh khủng bộc phát trong Đại Khư, hắn ngẩng đầu nhìn một lúc, lại thu hồi ánh mắt. Trong Đại Khư có rất nhiều việc kỳ lạ, cũng thỉnh thoảng bộc phát, đây là việc bình thường trong Đại Khư.

- Ta có ý định đi tới giếng Mặt Trời, các ngươi muốn đi theo không?

Tần Mục nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt nhìn lên người Linh Dục Tú, Tư Vân Hương và Hồ Linh Nhi, nói:

- Ta muốn đi hoàn thành lời hứa của mình, hơn nữa ta cũng không biết giếng Mặt Trời có hoan nghênh các ngươi không?

Hắn lộ ra vẻ áy náy, nói:

- Các ngươi khác ta, các ngươi là người bên ngoài, mà ta là khí dân (1) của Đại Khư.

Hồ Linh Nhi hóa thành tiểu hồ ly nhảy lên cổ Tần Mục, Mặc Giao cũng quấn lấy vai Tần Mục không xuống, giống như khăn quàng treo trên cổ, nói:

- Ta cũng là khí dân Đại Khư, ta đi cùng công tử!

Tư Vân Hương ngượng ngùng nói:

- Gả cho gà theo gà, gả cho chó thì theo chó. Người ta đã là phu nhân giáo chủ, giáo chủ đi nơi nào, giáo chủ phu nhân cũng phải đi theo.

Linh Dục Tú cười lạnh nói:

- Giáo chủ phu nhân cũng cần phân thứ tự trước sau đấy.

Tư Vân Hương cười tủm tỉm nói:

- Tiền giáo chủ phu nhân có lời gì muốn nói sao?

Linh Dục Tú giận dữ, đột nhiên cười nhạo nói:

- Ta không tranh cãi với ngươi về việc này, không đi thì không đi. Mù gia gia bắt ta đi, phụ thân ta nhất định lo lắng gần chết, ta nên sớm quay về báo bình an. Lần này bái đường thành thân chỉ là chấp niệm của Mù gia gia, nếu Hương Thánh nữ tưởng thật, như vậy ngươi làm giáo chủ phu nhân đi. Đúng rồi, chăn trâu, ngươi muốn đi thực hiện lời hứa gì?

- Ta từng có ước định với Thái Dương Thủ, muốn giúp nàng đốt lên mặt trời bị dập tắt trên thuyền Thái Dương.

Tần Mục sờ tiểu hồ ly trên cổ, nói:

- Sau khi ta có được Thái Dương Ngọc nhãn, luôn luôn hối hả ngược xuôi nên không có thời gian đi phó ước. Thời gian kéo dài càng lâu, tính mạng của nàng hao tổn càng nhiều. Lần này đến Mật Thủy quan, nhất định phải đi giếng Mặt Trời một lần, nói không chừng có thể giúp nàng mở ra gánh nặng hiện tại.

Mật Thủy quan nằm gần Tinh Túc hải, có thể bắt đầu từ Tinh Túc hải đi tới giếng Mặt Trời. Tần Mục rất muốn gặp lại Thái Dương Thủ, không biết hai chân của nàng có bị thuyền Thái Dương thôn phệ hay không?

Linh Dục Tú và Tư Vân Hương chưa từng nghe nói về Tinh Túc hải và giếng Mặt Trời nhưng Linh Dục Tú từng nhìn thấy thuyền Thái Dương, giả vờ tỉnh táo, nói:

- Lần trước thuyền Thái Dương đi tới Tương Long thành, ta bỏ qua, cũng chưa nhìn thấy Thái Dương Thủ. Đúng rồi, còn không biết vị Thái Dương Thủ kia là nam hay nữ?

- Nữ hài tử. Tên là Viêm Tinh Tinh.

Tần Mục đàng hoàng nói:

- Tuổi tác không chênh lệch với các ngươi.

Linh Dục Tú tươi cười dịu dàng, nói:

- Nếu tuổi tác tương tự chúng ta, như vậy nhất định rất hợp ý với ta. Ta cũng nên đi xem một chút, cũng làm quen với Viêm muội muội.

Tròng mắt Tư Vân Hương quay tròn, cười nói:

- Người ta mơ mơ hồ hồ bị Mù gia gia bắt đến đây, bị bức ép bái đường thành thân, nhưng giáo chủ lại không thương hương tiếc ngọc. Đã đi tới nơi này, như vậy đi gặp Thái Dương Thủ một lần cũng tốt, ta có thể mở mang tầm mắt.

Tần Mục gật đầu, nói:

- Thái Dương Thủ địa vị cực cao, bọn họ là Thần tộc, thân phận còn cao hơn khí dân Đại Khư chúng ta một chút.

- Thần tộc?

Hai nữ líu lưỡi.

Tần Mục gọi một con Giao Long, con Giao Long kia lập tức biến hóa hình thể, hiện ra chân thân. Tần Mục kéo bọn họ nhảy lên lưng rồng, Long Kỳ Lân cũng muốn nhảy lên, lại bị Tần Mục một cước đạp xuống, sắc mặt ôn hòa nói:

- Long béo, ngươi nên rèn luyện thân thể nhiều vào. Linh Nhi, ngươi tới giám sát hắn.

Hồ Linh Nhi xưng phải.

Long Kỳ Lân nháy mắt mấy cái, nhìn nụ cười ấm áp như gió xuân của Tần Mục, nó rùng mình một cái, nói to:

- Giáo chủ, ta về sau không kén ăn!

- Không kén ăn?

Tần Mục vẻ mặt ôn hoà nói:

- Như vậy trong bọng má của ngươi cất giấu hỏa hành Thần Nguyên Đan còn chưa ăn hết thì sao?

Long Kỳ Lân giật mình, thất thanh nói:

- Làm sao ngươi biết ta giấu hỏa hành Thần Nguyên Đan trong bọng má?

Tần Mục lấy một chiếc gương ra, đau lòng nói:

- Chính ngươi soi gương! Ngươi giấu nơi nào không tốt, lại giấu trong quai hàm, hơn nữa còn giấu nhiều như vậy!

Long Kỳ Lân vội vàng nhìn vào tấm gương, nhìn thấy hai cái túi trên má giống như đang nhét hai quả cầu trong miệng.

***

(1): dân bị vứt bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.