Đám người Tần Mục cũng ý thức được thế giới này không phải tự nhiên sinh ra, bởi vì bọn họ đã đi tới điểm cao nhất.
Tần Mục điều khiển đám Giao Long bảo hộ bọn họ vượt qua ngân hà, rốt cuộc Giao Long bay lên lại đâm vào bình chướng vô hình màu đen.
Không thể nhìn thấy bình chướng màu đen nhưng nó quả thực tồn tại ở nơi đó, giống như hàng rào của thế giới này, giống như một vách tường ngăn cách với thế giới khác.
Sở dĩ nói là thế giới được chế tạo ra, là bởi vì trong nháy mắt bọn họ va chạm với bình chướng, trên bình chướng màn đen xuất hiện ấn ký phong ấn nhiều không kể xiết. Chúng phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc lộc cộc, cũng thấp sáng một đống ngôi sao, dường như bọn họ đã đi vào tổ ong to lớn.
Đây là phong ấn tổ ong, Tần Mục từng gặp qua phong ấn này trong Minh cốc, đồng thời hắn không xa lạ gì.
Thần linh cổ đại dùng phong ấn tổ ong lấp kín vết nứt thế giới U Đô và thế giới hiện thực. Ở trong đó, phong ấn tổ ong là hàng rào thế giới do thần linh tạo thành.
- Không cách nào đi vòng qua, chỉ có thể đi tới tinh hà.
Tần Mục dò xét bóng tối bốn phía, thế giới này có hàng rào ngăn cản, không thể vòng qua từ bầu trời, chỉ có lội lấy tinh hà bay tới vị trí giếng Mặt Trời.
- Không gian này hơi kỳ dị, nhìn thì không lớn, cách vị trí giếng Mặt Trời cùng giếng Mặt Trăng không xa, nhiều nhất chỉ cách năm ba dặm.
Tần Mục nói:
- Chẳng qua quan sát địa lý đồ, giếng Mặt Trăng và giếng Mặt Trời cách nhau mấy vạn dặm. Làm sao có thể?
Tư Vân Hương suy tư nói:
- Thần thông truyền tống... không phải! Hẳn là chồng chất không gian... cũng không đúng! Nơi này là không gian hoàn chỉnh, đồng thời không có chồng chất. Rốt cuộc là thần thông gì?
Hai cái giếng trong Đại Khư cách nhau mấy vạn dặm, trong tinh hải chỉ cách nhau năm ba dặm. Lúc nhìn ngắm bầu trời Duyên Khang quốc, ngôi sao nhìn thì rất gần, nhưng trên thực tế lại rất xa. Nơi này ngược lại với hiện thực, làm người ta tâm tắc kêu lạ.
Tư Vân Hương cũng bị hồ đồ, không biết thần thông gì tạo thành dị tượng nơi đây.
Tần Mục cười nói:
- Thần linh Đại Khư cổ đại có thần thông quảng đại, có thật nhiều thần thông chúng ta không biết đến. Có lẽ bọn họ chế tạo nơi này chỉ vì chế tạo con đường, thuận tiện bọn họ đi lại trong Đại Khư. Chúng ta đi tới giếng Mặt Trời lại nói.
Chín con Giao Long che chở bọn họ vào giữa và bay qua tinh hà, từng con Giao Long căng thẳng. Trong tinh hà đâu đâu cũng có dãy núi lớn, chúng không ngừng va chạm, hỗn loạn không chịu nổi. Mỗi khi có ngôi sao như dãy núi lớn ập tới, từng con Giao Long thi triển thần thông đẩy ngôi sao ra.
Những ngôi sao này cũng là ngôi sao nhân tạo, kích cỡ không tính là quá lớn. Chẳng qua trong đó có một ít ngôi sao đặc biệt giống như là mỹ ngọc, trong suốt óng ánh, chúng phát sáng và bay qua người bọn họ.
- Thật xinh đẹp... Không tốt!
Sắc mặt Tần Mục thay đổi, hắn thổi sáo khống chế hơn mười con Giao Long, thân thể tất cả Giao Long thu nhỏ lại. Chúng leo lên người hắn, Tần Mục một tay bắt Hồ Linh Nhi ném lên bờ vai, một tay giữ chặt Tư Vân Hương, quát:
- Long béo, nhanh chóng nhảy vào long sào!
Hắn mang theo Hồ Linh Nhi cùng Tư Vân Hương tung người nhảy vào long sào, Long Kỳ Lân cũng nhảy theo. Nhưng vào lúc này, ngôi sao mỹ ngọc óng ánh xinh đẹp kia bị kiếm quang năm màu đánh trúng, kiếm ý ngập trời quét ngang ngôi sao.
Từng đạo kiếm quang xuyên thủng qua ngôi sao, thủng trăm ngàn lỗ.
Tần Mục mang theo quần long và Hồ Linh Nhi, Tư Vân Hương nhảy vào long sào. Vô số phi kiếm bay qua đỉnh đầu, Hồ Linh Nhi vội vàng rụt đầu, mấy sợi tóc bị cắt xuống. Long Kỳ Lân vội vàng thu đuôi lại, một đạo kiếm quang đảo qua sau đuôi nó, hai chiếc vảy rồng rơi xuống.
Mọi người chưa tỉnh hồn, lại nhìn thấy ngôi sao như mỹ ngọc không cánh mà bay, cũng biến mất trong không trung.
Đột nhiên, từng thanh phi kiếm đủ màu sắc giống như mưa sao băng bay qua bầu trời long sào. Chúng va chạm phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, lại biến thành một ngôi sao mỹ ngọc chảy về phương xa.
- Kiếm hoàn thật lớn!
Hồ Linh Nhi trợn mắt nhìn.
Long Kỳ Lân lẩm bẩm nói:
- Còn lớn hơn kiếm hoàn của giáo chủ.
Tần Mục cũng nghẹn họng nhìn trân trối, thế gian này còn có kiếm hoàn khổng lồ như thế. Hắn cho rằng kiếm hoàn của mình đã rất lớn, nhìn thấy kiếm hoàn vừa rồi mới biết mình không khác gì tiểu vu gặp đại vu.
- Chẳng lẽ là bảo vật thần linh?
Bọn họ lại bay ra khỏi long sào, Tần Mục vẫn điều khiển đám Giao Long hóa thành Thần Long tráo, lại bảo một con Giao Long cõng long sào, hắn càng chú ý cẩn thận hơn trước.
Thần Long tráo là thần thông đến từ Linh gia, Cửu Long Thần Hỏa Tráo là thần thông luyện hóa công kích, Tần Mục khống chế chín con Giao Long xem như đang thi triển trận pháp.
Trong lòng hắn, vận dụng tất cả thần thông phải tùy tâm, hắn không có nhiều quy tắc cứng ngắc như vậy. Có ít người cảm thấy suy nghĩ của hắn thiên mã hành không, có ít người cảm thấy hắn ly kinh phản đạo, nhưng hắn không quan tâm.
Trong tinh hà hỗn loạn thỉnh thoảng có ngôi sao giáng xuống, cho dù thực lực chín con Giao Long tạo thành Thần Long tráo vô cùng cường đại, quần long cũng bị đụng xương cốt đứt gãy. Tần Mục không ngừng luyện chế linh đan diệu dược chữa thương cho Giao Long bị thương, lại điều khiển Giao Long khác tiến lên thay thế duy trì Thần Long tráo không phá. Trên đường đi thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng đi tới vị trí hạch tâm của ngân hà, khoảng cách hai thần giếng không xa.
Nơi này hơi an toàn, quần tinh xoay tròn chung quanh giếng Mặt Trời và giếng Mặt Trăng, đến nơi này chỉ có vài chục ngôi sao, số lượng cũng không nhiều.
Tư Vân Hương thở phào nhẹ nhõm, buồn bực nói:
- Giáo chủ, nơi này hung hiểm như vậy, chúng ta có mười mấy con Giao Long thủ hộ, còn phải thỉnh thoảng trốn vào trong long sào mới có thể tránh thoát nguy hiểm. Vị Thái Dương Thủ kia làm sao tới được nơi này?
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy trong giếng Mặt Trời và giếng Mặt Trăng có một cột sáng thô to hướng lên cao, phía trên có hai lỗ lớn hình tròn giống như miệng giếng.
- Nếu bọn họ là Mục Nhật giả, đương nhiên sẽ điều khiển thuyền Thái Dương đến chỗ này. Hơn nữa, thực lực Thái Dương Thủ cực cao, là Thiên Thần đấy.
Tư Vân Hương giật mình, Thiên Thần?
Tần Mục không giải thích, thân thể Giao Long bơi lội lắc đầu vẫy đuôi, chúng chở bọn họ lên cột sáng. Đột nhiên, Tần Mục nhìn xuống dưới, hắn giật mình, chỉ thấy bên trong giếng Mặt Trời chất đầy quang cầu to lớn giống như từng mặt trời.
Đương nhiên, những mặt trời này không lớn, hẳn là vật liệu tạo thành bảo vật.
Nhưng nhiều mặt trời chen chúc trong giếng sâu, hắn cảm thấy rất rung động.
- Trên thuyền Thái Dương có mặt trời dập tắt, vì cái gì bọn họ không vớt những mặt trời không dập tắt trong giếng Mặt Trời ra sử dụng?
Hắn nghĩ tới điểm này, đột nhiên bầu trời phía trên bọn họ truyền đến tiếng xiềng xích. Một dây xích thô to rủ xuống miệng giếng Mặt Trời, không ngừng lưu chuyển và tới gần mặt trời.
Hồ Linh Nhi kinh ngạc nói:
- Công tử, Mục Nhật giả đang câu mặt trời sao?
Tần Mục cũng ngạc nhiên không nhỏ, phía dưới xiềng xích còn mang theo mấy cái móc lớn, hẳn là có ý đồ đưa vào giếng Mặt Trời, câu mặt trời bên trong ra ngoài.
Nhưng hắn nhìn thấy những dây xích này bị đốt đỏ thẫm, còn chưa vào trong giếng đã có xu thế tan chảy, nước thép từ dây xích chảy xuống dưới.
Không chỉ như vậy, mấy cái móc lớn cũng bị đốt mềm nhũn, dây xích đen còn chưa tới gần mặt trời thì móc đã tan rã hoàn toàn, dây xích đen cũng bị đốt đứt rời.
Trên bầu trời có tiếng xiềng xích va chạm nhau, lại có một giọng nói mang theo tiếng thở dài bên cạnh giếng:
- Vẫn không câu ra được.
Giao Long bay tới miệng giếng, càng tới gần miệng giếng càng rộng. Chờ Giao Long mang theo đám người Tần Mục bay ra khỏi miệng giếng, giếng Mặt Trời đã biến thành một cửa động khổng lồ rộng năm trăm dặm.
Nhìn vào bên trong động không nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy như mặt trời chói mắt, cột sáng thẳng bay lên trời.
Ánh sáng do bầu trời tỏa ra, tạo thành một khung tròn to lớn bao vây nơi này vào trong.
Miệng giếng Mặt Trời giống như cái gương phản chiếu ánh sáng.
- A, không có câu được mặt trời, ngược lại câu đi ra một con Giao Long!
Bên cạnh giếng có tiếng ngạc nhiên vang lên.
Đám người Tần Mục nhìn theo tiếng nói, hắn nhìn thấy mấy cự nhân Mục Nhật tộc đứng bên cạnh miệng giếng, thân mặc áo bào trắng. Dường như là một đám tế ti, bọn họ đang kéo xiềng xích và kinh ngạc nhìn bọn họ.
Tần Mục đi hai, ba bước tới đỉnh đầu Giao Long, mỉm cười nói:
- Người Vô Ưu Hương, Tần Mục, tới gặp Thái Dương Thủ! Xin các vị trưởng lão thông báo!
- Khách từ Vô Ưu Hương tới!
Mấy cường giả Mục Nhật Thần tộc kinh hãi, vội vàng ném xiềng xích, nhao nhao làm lễ ra mắt, cao giọng nói:
- Khách nhân Vô Ưu Hương, ngươi chờ một lúc, chúng ta sẽ đi bẩm báo!
Dứt lời, hắn vội vàng rời đi.
- Dường như bọn họ hiểu lầm, ta chỉ nói ta là người Vô Ưu Hương, cũng không có nói ta tới từ Vô Ưu Hương.
Tần Mục vò đầu, bảo Giao Long đáp xuống cạnh miệng giếng. Nhìn thấy những Mục Nhật giả trịnh trọng như vậy, chỉ sợ sẽ mời nhân vật cao tầng tới nghênh đón long trọng.
Tư Vân Hương gõ gõ long sào, nói vào trong long sào:
- Tú công chúa, chúng ta đến giếng Mặt Trời, nhanh đi ra.
Linh Dục Tú tỉnh lại, nàng tung người nhảy lên, hóa thành một đạo long khí bay ra ngoài, thân thể khôi phục như cũ. Tư Vân Hương cực kỳ hâm mộ:
- Thời gian không bao lâu, tu vi của công chúa ngực lớn tăng lên rất nhiều, thậm chí còn mạnh hơn ta!
Linh Dục Tú quan sát bốn phía, tâm thần đại chấn. Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền lớn nằm cạnh giếng Mặt Trời không xa, nàng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thuyền Thái Dương, nội tâm vẫn khó bình tĩnh nổi.
Chiếc thuyền Thái Dương kia quá to lớn, xiềng xích kéo một mặt trời màu đen nằm rạp trên mặt đất.
Trên sàn tàu là một đại lục, có thể cung cấp cho mấy vạn người sinh sống.
Nàng nhìn khắp bốn phía, nội tâm chấn động. Bốn phía giếng Mặt Trời bị khung tròn bao lại, tạo thành một không gian đặc thù, tràn ngập lực lượng làm người ta xao động.
Thuần Dương khí!
Tần Mục dò xét bia đá nằm bên cạnh giếng, Hồ Linh Nhi tiến tới trước mặt, lấy sách nhỏ và bút mực ra, ý định ghi nhớ văn tự trên bia đá. Từ khi nàng theo người điếc học tập thư hoạ đã biến thành nghiêm túc, gặp bất cứ thứ gì kỳ lạ sẽ lao tới học tập.
Nhưng nàng không nhận ra văn tự trên bia đá, đành phải hỏi:
- Công tử, trên bia đá viết cái gì?
- Đây là bài minh dùng văn thư thần linh viết, ghi chép lịch sử giếng Mặt Trời.
Tần Mục đọc:
- Trên tấm bia nói, Hoàng lệnh Tỷ Thanh luyện hai giếng nhật nguyệt, Tỷ Thanh ngang bướng, trăm năm không thành. Hoàng giận, muốn tru diệt. Ngay sau đó Tỷ Thanh nơm nớp lo sợ, năm mươi năm luyện thành nhưng trong giếng nhật nguyệt vô quang, Tỷ Thanh lấy hai mắt đưa vào trong giếng, nhật nguyệt sáng rực. Hoàng lệnh sử quan tạo bia kỷ niệm.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời màu đen trôi nổi trên không của thuyền Thái Dương, nói:
- Mặt trời kia có thần huyết của Tỷ Thanh, cho nên sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng chẳng biết tại sao mặt trời dập tắt?
- Mặt trời dập tắt là vì cường địch gây nên!
Tần Mục nhìn theo tiếng, nhìn thấy hàng trăm Mục Nhật Thần tộc đi về hướng này, thân thể bọn họ càng cao lớn. Dẫn đầu là lão tộc trưởng Mục Nhật Thần tộc, nhìn thấy Tần Mục, hơi ngẩn ra, lộ ra vẻ thất vọng, nói:
- Thì ra là tiểu bằng hữu ở Tương Long thành, ta còn tưởng rằng là người Vô Ưu Hương tới đây. Tiểu hữu, ngươi tới nơi này làm gì?
Tần Mục cười nói:
- Tới gặp Thái Dương Thủ.
Lão tộc trưởng lắc đầu, nói:
- Thái Dương Thủ không còn sống lâu nữa, chúng ta đang lựa chọn Thái Dương Thủ mới. Tiểu hữu rất có nguồn gốc với Vô Ưu Hương, lưu lại làm chứng đi.
Tần Mục giật mình, hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Không phải nói Viêm Tinh Tinh còn rất nhiều thọ nguyên sao? Vì cái gì...?
- Dị vực Ma Thần tiến đánh giếng Mặt Trời, Thái Dương Thủ tự mình ngăn chặn bọn họ, thọ nguyên tiêu hao gần hết.
Lão tộc trưởng thở dài:
- Các ngươi đi theo ta đi, Thái Dương Thủ có thể gặp bằng hữu cũ như ngươi, có lẽ sẽ mỉm cười mà chết.
Gương mặt Mục Nhật giả bốn phía ảm đạm, áo bào trắng lay động, bầu không khí biến thành bi thương. Lão tộc trưởng dừng bước, nhìn chung quanh một lúc, quát:
- Buồn cái gì? Thời khắc trở thành Thái Dương Thủ thì nhất định tương dung với thuyền Thái Dương, đặt song song với lịch đại tổ tông tiên hiền, đây là vinh quang! Các ngươi buồn là sao? Sắc trời sắp muộn, dị vực Ma Thần còn xâm lấn, phải xốc lại tinh thần cho ta!
Tần Mục ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy tóc bạc của lão tộc trưởng đang rung nhẹ. Viêm Tinh Tinh là cháu gái của hắn, hắn làm sao không buồn, trong lòng buồn không nói thành lời.