Mục Thần Ký

Chương 40: Đầu ngọn gió (Phong tiêm)



Tần Mục trợn mắt lên, cái thiền trượng không đáng chú ý này lại có thể mua được một tòa Tương Long thành?

"Thiền trượng này tên là Khích Khí La, bốn cánh mười hai vòng, do Như Lai của Đại Lôi Âm tự luyện, cũng có thể dùng để đánh người cho nên giá trị mới có thể so được với Tương Long thành."

Mã gia giới thiệu: "Tuy nhiên tác dụng chính của thiền trượng này là dùng để tu luyện, con nắm chặt thiền trượng, tâm động thì vòng động, vòng vừa động thì tạp niệm trong lòng con sẽ biến mất, là bảo vật trừ tâm ma. Mười hai vòng, có thể trừ mười hai loại tạp niệm của con, trừ mười hai loại tâm ma. Khi tâm ma sinh ra thì vòng sẽ reo, tâm ma thì sẽ bị vòng tròn chụp lại, luyện hóa thành tro. Trượng chia làm bốn cánh, trừ bốn sinh, niệm bốn đế, tu bốn đẳng, nhập bốn thiện, tay cầm trượng này tu hành, làm ít mà hiệu quả nhiều."

Đôi mắt của Tư bà bà lập tức tỏa sáng, nhìn chằm chằm thiền trượng trong tay Tần Mục, cười nói: "Mục nhi, bà bà mượn thiền trượng dùng một lát, trong lòng bà bà có một đại tâm ma, quấn lấy bà bà lâu nay!"

Tần Mục giao thiền trượng Khích Khí La cho Tư bà bà, hiếu kỳ nói: "Bà bà, tâm ma gì ở trong lòng bà?"

"Một lão gia hoả."

Tư bà bà thở dài, mặt ủ mày chau: "Lão gia hỏa này luyện thế nào cũng không chết. Ta giết hắn trăm ngàn lần, hắn vẫn sống, vẫn ở trong lòng ta làm phiền ta! Lần này nếu như có thể dựa vào thiền trượng luyện chết hắn thì ta có thể thư thái rồi."

Cuối cùng thì Tần Mục vẫn không biết được lão ma đầu trong lòng bà là ai, Tư bà bà cũng không nhiều lời, thiền trượng kia vừa rơi vào trong tay bà, lập tức ào ào ào vang vọng, mười hai cái vòng đồng thời lay động, đinh tai nhức óc.

Ma tính trong cơ thể Tư bà bà rất mạnh, trên người tràn ngập một luồng khí thế khủng bố khiếp đảm, loại khí thế này căn bản không phải bà, ngược lại như là một người khác!

Tần Mục không khỏi sởn cả tóc gáy, trong cơ thể Tư bà bà vậy mà có một người khác!

Mấy người mù, Mã gia, người què, dược sư và người câm cũng đều dựng cả tóc gáy, từng người vội vàng lui về phía sau một bước, cỗ khí thế này khủng bố đến độ khiến cho bọn họ cũng cảm giác cực kỳ nguy hiểm!

Sau một lát, Tư bà bà cụt hứng, trả thiền trượng lại cho Tần Mục, nói: "Vật này vô dụng, không làm gì được lão ma đầu. Khốn kiếp, sao đánh hoài mà hắn không chết!"

Tần Mục tiếp nhận thiền trượng, muốn mang ở sau lưng, đặt cùng chỗ trúc trượng, tuy nhiên thiền trượng quá dài, mang ở sau lưng thì không thể nào đi lại, chỉ đành cầm trong tay.

"Ném nó lên xe bò, con lại không phải là hòa thượng."

Mã gia nói: "Chợ phiên hôm nay xem như con qua ải, thông qua thử thách. Sau đó liền không cần đánh tiếp, riêng việc có thể chiến thắng đệ tử của Đại Lôi Âm tự đã là một thành tựu lớn lao. Tuy nhiên, Minh Tâm kia cũng không phải là đệ tử của Như Lai, còn kém rất xa đệ tử của Như Lai, con hiểu không?"

Tần Mục tiện tay ném thiền trượng cực kỳ quý giá này lên xe bò, hiếu kỳ nói: "Đệ tử của Như Lai mạnh đến đâu?"

Mã gia nhàn nhạt nói: "Năm đó ta chính là đệ tử của Như Lai. Lúc nào con có thể đánh thắng ta thì mới xem như là Bá thể chân chính."

Trong lòng Tần Mục hơi chấn động, lúc hắn và Mã gia luyện quyền mỗi ngày, Mã gia vẻn vẹn chỉ vận dụng tu vi Linh Thai cảnh, nhưng dù vậy, hắn vẫn bị Mã gia đánh cho sưng mặt sưng mũi.

Phải biết, Mã gia chỉ còn một cánh tay, nếu hai cánh tay của ông còn đủ hết thì thực lực sẽ đáng sợ đến mức nào?

Tần Mục biết, ở cảnh giới Linh Thai mình còn có một đoạn đường rất dài phải đi.

Chợ phiên miếu Nãi Nãi hai ngày nữa mới kết thúc, đến chạng vạng, rất nhiều người bắt đầu thu thập hàng hóa, tiến vào trong miếu Nãi Nãi, toà miếu thờ này rất rộng lớn, cũng có tượng đá bảo vệ, rất là bất phàm. Tránh ở chỗ này thì bóng tối liền không cách nào tập kích lại, là nơi an toàn.

Tần Mục điều khiển xe bò, đưa xe bò tiến vào miếu Nãi Nãi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tà dương treo trên đỉnh núi, chiếu sáng Thiên Lang cung này.

Sau khi hắn tiến vào miếu thờ thì mới biết vì sao Thiên Lang cung trên bản đồ lại được người ta gọi là miếu Nãi Nãi, bởi vì chính điện ngôi miếu này thờ phụng một bà lão có khuôn mặt hiền lành dễ gần.

Bà lão kia từ mi thiện mục, giống như một tiểu lão thái bà ở thôn bên cạnh, trong ánh mắt lại có một tí ranh mãnh, được điêu khắc rất sinh động, trông rất sống động.

Tần Mục vậy mà cảm thấy bà rất giống Tư bà bà, chăm chú nhìn thêm, tuy nhiên khi hắn dùng tới Thần Tiêu Thiên Nhãn để xem thì ngược lại giật mình.

Lão thái bà từ mi thiện mục này vậy mà ngập tràn kiêu ngạo, thần quang của bà ta hình thành một con sói cực kỳ cao to, cực kỳ khổng lồ, hình dáng ngửa mặt lên trời rít gào, tựa hồ muốn nuốt chửng trời xanh!

Nơi này, ngoại trừ chính điện, còn có một toà tiền điện, hai toà Thiên điện, ngoài ra còn có hoa viên diện tích rất rộng, ao cá, tuy nhiên hoa viên đã không còn hoa cỏ, cái ao cũng khô cạn, dưới ao còn có mấy khúc xương.

Tần Mục đến gần liếc mắt nhìn, hẳn là xương đầu cá, tuy nhiên rất lớn, dài chừng sáu, bảy trượng, quái lạ chính là, con cá này vậy mà có xương sọ giống rồng!

Dược sư gọi hắn lại, rịt thuốc trị thương vào vết thương của hắn, một bên khác người mù và người câm đang rán trứng, con Kê Bà Long kia đẻ ra một trứng gà to cỡ trái dừa, đang kêu to "cục ta cục tác".

Bên trong Miếu Nãi Nãi, những thôn dân khác cũng bắt đầu nhóm lửa làm cơm, mặt trời đã sắp lặn, sau khi ăn tối xong thì ngủ.

Đúng vào lúc này, đột nhiên ngoài miếu có một người đàn ông tuổi còn trẻ chạy đến, tỏ rõ vẻ lo lắng, kêu lớn: "Bà đỡ! Nơi này có bà đỡ không? Vợ tôi sắp sinh!"

Trong miếu, từng người đứng lên nhìn về phía hắn, nhưng không có ai lên tiếng.

Tư bà bà đứng dậy, run rẩy nói: "Ngày thường lão thân cũng hay đỡ đẻ, quen tay. Vợ ngươi còn có thể chờ một chút sao? Sắc trời sắp tối, nếu như có thể đợi đến ngày mai, lão thân có thể đi qua một chuyến..."

Thanh niên kia phù phù quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, kêu lên: "Đợi không được nữa rồi! Kính xin bà đỡ mát tay cứu giúp con tôi! Đứa trẻ khó sinh, bà đỡ trong thôn đỡ đẻ không được!"

Tư bà bà nhìn tà dương một chút, lộ ra vẻ khó xử.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Thanh niên kia dập đầu đến nỗi cái trán chảy máu, khóc lớn nói: "Vợ tôi mấy năm qua đã mang thai mấy đứa trẻ, đều vào lúc lâm bồn mất đi, sinh ra liền đã chết! Lần này nếu như cũng mất nữa thì nhà tôi muốn tuyệt hậu rồi!"

Tư bà bà kinh ngạc: "Đều mất ngay lúc sinh?"

Thanh niên kia liên tục gật đầu, Tư bà bà hồ nghi nói: "Nếu có thể mang thai lâm bồn, không thể sinh ra đã chết, trong này định có gì đó quái lạ. Thôn các ngươi cách nơi này bao xa?"

"Không xa! Cách miếu Nãi Nãi không tới hai mươi dặm!"

Tư bà bà liếc mắt nhìn tà dương, thở phào một cái, nói: "Không tới hai mươi dặm à? Ngươi ở Trương trang trại, Trương trang trại không xa, trước khi trời tối là tới kịp. Người mù, Mục nhi, các ngươi đi cùng ta, trong này có chút kỳ lạ."

Tần Mục kinh ngạc, ngày thường tính tình Tư bà bà cổ quái, không nghĩ tới còn là một người nhiệt tâm như vậy.

Thanh niên kia vội vã bò dậy, nhanh chân lao đi, chạy về hướng Trương trang trại, hắn là một võ giả nên tốc độ rất nhanh, e không kịp đang lúc muốn quay đầu giục mấy người Tư bà bà thì đã thấy Tư bà bà cùng người mù vẫn vững vàng theo sát hắn, thậm chí ngay cả thiếu niên mười một mười hai tuổi kia cũng theo kịp.

"Tốc độ của ngươi quá chậm."

Người mù bình chân như vại nói: "Mục nhi, con cõng hắn, tốc độ nhanh một chút, miễn cho thái dương xuống núi."

Tần Mục lập tức xông lên phía trước, không nói lời nào vác thanh niên kia lên, nói: "Ngươi cẩn thận, sau lưng ta có đao, không nên để nó cắt vào người."

Thanh niên kia vội vàng nói: "Thả ta xuống, ngươi cõng ta chạy không nhanh... "

Lời hắn còn chưa dứt thì đột nhiên bên tai đã truyền đến cuồng phong gào thét, Tần Mục nhún người nhảy lên, nhảy khỏi núi rừng, cõng hắn, chân đạp lá cây bão táp mà đi!

Thanh niên kia kinh hãi, tiếng gió hai bên tai càng lúc càng lớn, chỉ cảm thấy bước chân của thiếu niên đang cõng mình cũng càng lúc càng nhanh, trong lòng khiếp sợ không tên: "Tiểu ca này tu luyện thế nào vậy? Mạnh hơn mình quá nhiều rồi!"

Trong lúc đang lao nhanh thì Tần Mục có một loại cảm giác đạp gió mà đi, trong lòng khẽ nhúc nhích: "Gia gia què nói, lúc ông rèn thể ở cảnh giới Linh Thai thì giẫm lên đầu ngọn gió, đạp gió mà đi. Nếu mình có thể tìm được đầu ngọn gió, chẳng phải là cũng có thể đạp gió mà đi? Tuy nhiên, đầu ngọn gió là cái gì?"

Trong lúc chạy hắn không ngừng ngẫm nghĩ. Thanh niên sau lưng kia còn đang lo lắng Tư bà bà và người mù kia có thể theo kịp hay không, đột nhiên chỉ thấy hai lão nhân này vậy mà khoanh chân ngồi, đi theo sau lưng Tần Mục, hai người này lại bị gió xoáy lúc Tần Mục lao nhanh cuốn đi, tốc độ không chậm hơn Tần Mục chút nào!

"Đây là thân pháp gì?"

Hắn bối rối suy nghĩ, thái dương rốt cục hạ xuống phía Tây, bóng tối từ phương tây cuồn cuộn lao đến, che ngợp bầu trời, tất cả những nơi đi qua đều bị bóng tối nuốt chửng.

Tốc độ Tần Mục cực nhanh, xa xa nhìn thấy Trương trang trại, lập tức chạy như điên, trước lúc bóng tối sắp đuổi kịp hắn, rốt cục nhảy vào trong thôn!

Phù --

Tuy hắn đã ngừng lại thân hình, thế nhưng cuồng phong sau lưng vẫn gào thét thổi về phía trước, Tư bà bà và người mù bình chân như vại ngồi trong gió, bay về phía trước mười mấy trượng, lúc này mới giãn hai chân ra, vững vững vàng vàng đứng trên mặt đất.

Tần Mục ngơ ngác, trong lòng mừng như điên: "Đầu gió, nguyên lai đây chính là đầu ngọn gió!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.