Duyên Phong Đế có cảm giác rau cải trắng bị heo rừng ủi một lần, sau đó heo rừng lại đẩy thêm lần nữa. Hắn vội giãy giụa đứng dậy, đang muốn ngăn cản thiếu niên thiếu nữ, mấy con hươu yêu đi tới ẩn xuống, hắn không thể không ngồi xuống.
Hươu cái yêu nâng mấy đóa hoa, ra hiệu hoàng đế không nên cử động, cũng cắm bông hoa lên đầu hoàng đế, hoa khoe màu đua sắc.
Lại có người cá đi tới, phân công đám trái cây màu đỏ ầm ĩ. Một đám trái cây ồn ào trong mâm đựng trái cây, quá kinh người.
Thụ yêu qua lại tuần tra quanh giường bệnh, ai không thành thật sẽ đánh roi vào mông, lúc này các vị danh túc giang hồ và hoàng đế cùng Thái hậu cũng yên lặng rất nhiều.
- Hoàng đế, nên bỏ tâm tư này đi. Con cháu tự có phúc của con cháu, ngươi không lo lắng tương lai Tú Nhi không gả ra được?
Duyên Phong Đế vội vàng nói:
- Mẫu hậu có chỗ không biết, nguyên thần song tu có tai hoạ ngầm cực lớn, không phải phu thê không thể làm vậy. Nếu như Tú Nhi nguyên thần song tu với hắn, nguyên thần cộng hưởng sẽ đạt đến cực lạc. Tương lai gả cho người khác, không thể dùng nguyên thần cộng hưởng với phò mã gia, hồn phách không cách nào cộng minh. Không có cộng minh thì không có cảm giác! Nếu như thiếu đi vui sướng khi nguyên thần cộng hưởng, tương lai gả đi cũng sẽ bị đuổi về nhà!
Thái hậu nương nương cười nói:
- Ngươi nhận hắn làm phò mã là xong, có gì mà ngạc nhiên? Huống chi, ai dám đuổi công chúa hoàng gia trở về?
Duyên Phong Đế im lặng một lát, nói:
- Mẫu hậu, hắn là Thiên Ma giáo chủ, cũng là Nhân Hoàng, ta không quá yên tâm.
Thái hậu nương nương cũng yên lặng, biết ý của hắn.
Thiên Ma giáo chủ, quyền thế ngút trời.
Hoàng đế là người có quyền thế lớn nhất triều đình, Thiên Ma giáo chủ lại là người có quyền lợi lớn nhất giang hồ. Thế lực Thiên Ma giáo đã trải rộng giang hồ, thậm chí chiếm cứ mỗi góc trong triều đình. Nhất là Tần Mục trở thành Thiên Ma giáo chủ thế hệ này, Thiên Ma giáo càng ngày càng thịnh vượng, vượt qua thời kì đỉnh phong trong quá khứ.
Bất kể Đạo môn hay Đại Lôi Âm tự đều bị Tần Mục và triều đình đánh tàn phế, đã không cách nào chống chọi Thiên Ma giáo. Triều đình cải cách chính trị cần dùng người Thiên Ma giáo, bởi vậy rất nhiều cao thủ trong giáo tiến vào triều đình.
Duyên Khang quốc, từ tầng dưới chót đến cao tầng, tất cả đều trải rộng thế lực Thiên Ma giáo.
Trừ việc này ra, Tần Mục còn khai sáng hơn Đạo chủ, Như Lai rất nhiều. Cải cách Thiên Ma giáo, thiết lập học đường, cũng học cải cách của quốc sư. Từ đó không ngừng bồi dưỡng nhân tài cho Thiên Ma giáo.
Tần Mục trở thành giáo chủ mới hai năm, hắn đã dẫn tới biến hóa lớn như vậy, không thể không làm hoàng đế và Thái hậu lo lắng.
Càng làm cho người ta lo lắng chính là, bên người Tần Mục có cao thủ đông đảo, lại có thân phận Nhân Hoàng. Nếu như hắn lấy Nhân Hoàng ấn ra, cho dù là Đạo môn, Đại Lôi Âm tự và Tiểu Ngọc Kinh, chỉ sợ đều phải chờ đợi điều khiển.
Việc này vô cùng khủng bố!
Nhìn từ điểm này, Tần Mục tuyệt đối không phải nhân tuyển phò mã tốt nhất.
Nếu Tần Mục trở thành phò mã, họ ngoại đoạt quyền dễ như trở bàn tay.
Đây chính là việc làm Duyên Phong Đế sầu lo, lúc bản thân còn tại vị, Tần Mục không thể đoạt quyền. Bản thân không còn, giang sơn đổi chủ trong nháy mắt.
Trong bất tri bất giác, đứa bé thuần khiết hai năm trước đi tới Duyên Khang quốc đã trở thành mãnh hổ kinh thiên, có thể chém giết với cự long, thật là đáng sợ.
Cho dù Tần Mục không có suy nghĩ đoạt quyền, Thiên Ma giáo chủ đời kế tiếp thì sao?
Ai có thể bảo đảm Thiên Ma giáo chủ đời tiếp theo nắm giữ lực lượng khổng lồ do Tần Mục lưu lại, sẽ không động tâm với hoàng gia?
- Với tư cách hoàng đế, quả thực không nên ký thác hoàng quyền vào lòng thương hại của người khác. Ngươi làm rất đúng.
Thái hậu nương nương nói:
- Chẳng qua vì sao ta còn nhìn thấy ngươi do dự? Ngươi phòng bị Tần giáo chủ nhưng lại dung túng, đây không phải phong cách của ngươi. Duyên Khang quốc sư vì cải cách chính trị, ngươi thậm chí dung túng Duyên Khang quốc sư hạ độc ta, làm ta nằm liệt trên giường không thể động tay vào triều đình trong nhiều năm. Thủ đoạn độc ác như thế, đây mới là hoàng đế Linh gia.
Duyên Phong Đế cảm thấy áy náy, nói:
- Phụ Nguyên Thanh hạ độc mẫu hậu, quả thực là ta dung túng ngầm đồng ý. Không làm như vậy, mẫu hậu ảnh hưởng triều đình quá lớn, ta và quốc sư rất khó chưởng khống quyền lực. Hài nhi bất hiếu, chỉ có thể xin mẫu hậu thanh tịnh một đoạn thời gian. Cho dù không có Tần ái khanh xuất hiện, sau khi ta hoàn toàn chưởng khống quyền lực cũng bảo Phụ Nguyên Thanh giải độc trên người mẫu hậu.
Thái hậu nương nương thở dài, nói:
- Ngươi làm rất khá, là thân nhi tử của ai gia, thủ đoạn độc ác còn hơn ai gia năm đó. Thế tại sao ngươi lại dung túng Tần giáo chủ?
Duyên Phong Đế im lặng, khàn giọng nói:
- Ta sợ hãi. Ta sợ và quốc sư sẽ thất bại, một khi thất bại chính là chết không có chỗ chôn. Quốc vận thuộc về bách tính trăm họ, không thể toàn bộ thắt lên người của ta, cũng không thể thắt toàn bộ lên người Linh gia chúng ta. Ta cần phải có người thừa kế, sau khi ta và quốc sư thất bại trong cải cách chính trị. Linh gia không có người này, Thiên Ma giáo chủ là người như vậy.
Thái hậu nương nương nhìn thẳng vào gương mặt hắn, thở dài:
- Chưa bao giờ ta nghĩ, nhi tử của ta lại là người như thế. Ta xem nhẹ ngươi rồi. Hoàng đế, cho Tú Nhi và Tần ái khanh đi thôi. Nếu như ngươi cảm thấy hắn có thể kế thừa, như vậy cho Tú Nhi ở cùng với hắn, cho dù ngươi và quốc sư thất bại cũng không dẫn tới Linh gia diệt tuyệt.
Duyên Phong Đế hơi rung động, cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa trong lời của nàng, yên lặng gật đầu.
- Ngươi là hoàng đế tốt, quốc sư cũng là quốc sư tốt.
Gương mặt Thái hậu nương nương bình thản ngắm sương mù trên đỉnh núi xa xa, nói khẽ:
- Ta không đối địch với các ngươi. Thiên hạ này cần các ngươi sửa, pháp cũng cần các ngươi thay đổi. Ta sẽ quy ẩn trong núi rừng, ai gia muốn tranh giành tình lang với đám xú nữ nhân kia một trận!
Gương mặt Duyên Phong Đế tối tăm, lúng túng nói:
- Mẫu hậu, mặt mũi hoàng gia.
Thái hậu nương nương khoan thai phơi nắng, giống như cười mà không phải cười nói:
- Ngươi là người hiếu thuận, không lo nghĩ về hạnh phúc lúc tuổi già của ai gia sao? Ai gia nằm trên giường bệnh nhiều năm như vậy, biết rõ là ngươi và quốc sư gây nên, ta có từng oán trách ngươi khi nào chưa? Ta hiện tại chỉ nhớ mong, ngươi cho ta đi thôi. Đấu với đám xú nữ nhân kia mới là niềm vui thú sau này của ta.
Duyên Phong Đế im lặng một lát, gật đầu:
- Mẫu hậu cần trẫm hỗ trợ tiêu diệt đối thủ hay không?
- Ai gia trải qua thiên chuy bách luyện trong hậu cung mới bò lên địa vị hiện giờ, còn cần ngươi giúp đỡ? Ngươi quá xem thường ta.
...
Hồ nước bên cạnh sơn trang, Tần Mục lấy một nén nhang cắm bên hồ, đốt lên. Linh Dục Tú ngửi ngửi dị hương, hiếu kỳ nói:
- Nén nhang này có ích lợi gì?
- Đây là Dẫn Hôn Hương.
Tần Mục cười nói:
- Ta dùng phù văn ấn ký Khiên Hồn Dẫn luyện vào trong nén nhang này, bên trong còn tăng thêm trăm loại dược liệu, mặc dù không có thần thông Khiên Hồn Dẫn nhưng lại có thể dẫn đường. Nếu như nguyên thần của chúng ta lạc đường, chờ nhang này cháy hết, uy lực phù văn sẽ bộc phát, thân thể ngửi mùi hương này sẽ dẫn nguyên thần quay về. Cứ như vậy cũng không cần người nào hộ pháp.
Linh Dục Tú nắm tay hắn, Tần Mục nâng tay khác lên. Bốn tay nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, hai người mỉm cười, ngay sau đó nguyên thần xuất khiếu.
Tần Mục và Linh Dục Tú đã từng có qua kinh nghiệm nguyên thần ly thể ngao du hư không, về sau hai người cũng tự thử tu luyện nguyên thần, chỉ có điều hiệu quả không lớn.
Lần này hai người nếm thử lĩnh ngộ Lục Hợp nguyên thần, lần trước chỉ là ngẫu nhiên, cho nên cũng cực kỳ khó khăn.
Lúc đó Tần Mục ngẫu nhiên gặp Hư Sinh Hoa, hắn cho rằng Hư Sinh Hoa là một Bá thể khác, tâm thần xao động. Bởi vậy một lần tình cờ cùng Linh Dục Tú trải qua nguyên thần ly thể ngao du hư không.
Sau khi nguyên thần quy khiếu, hai người đột nhiên phát hiện mình lại tu thành nguyên thần, gặp gỡ phi phàm, đây là trùng hợp.
Nếu biến trùng hợp thành tất nhiên, nó cực kỳ trọng yếu.
Hiện tại nguyên thần của thiếu niên thiếu ly thể, kết bạn ngao du, ý đồ tìm kiếm quy luật trong đó. Họ cảm thấy nguyên thần hai người dây dưa, hồn phách cộng hưởng, sự việc hoàn toàn khác với vô tình nguyên thần song tu với nhau.
Nguyên thần do linh Thai và hồn phách cấu thành. Lần này bọn họ nguyên thần xuất khiếu, hồn phách cộng hưởng, nguyên thần cũng xuất phát từ trạng thái cộng hưởng, có một loại cảm giác tê dại từ linh hồn truyền vào mỗi góc của nguyên thần.
Loại tư vị này vừa lâu dài lại vừa khắc cốt ghi tâm.
Cũng nhìn thấy thiên địa khác biệt, hoa cỏ như tăng thêm màu sắc. Dòng sông mây trời rực rỡ, bọn họ có thể nhìn thấy bản chất của sự vật.
Bọn họ thong thả tiến lên phía trước, có vẻ đã trở nên nhỏ bé.
- Đây là nhìn thấy chân thật hay là ảo giác của chúng ta?
Hai người đều lưu luyến quên về.
Đúng vào lúc này, đột nhiên bọn họ ngửi được mùi hương nồng đậm, lập tức cảm giác mình bị lực lượng vô hình dẫn dắt. Linh Dục Tú vội vươn tay bắt lấy một con cá, nói:
- Là chân thật vẫn là ảo giác, trở lại thân thể sẽ biết!
Vù!
Cảnh vật trước mặt bọn họ biến hóa, đột nhiên dị tượng biến mất. Mỗi người bọn họ trở lại thân thể, bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, bốn mắt nhìn nhau như cũ.
Linh Dục Tú buông bàn tay Tần Mục, nàng nhìn thấy con cá đang vùng vẫy trong tay của mình.
- Thật sự, quá kỳ diệu.
Nàng khom người xuống, hai tay nâng con cá thả vào trong nước. Con cá bơi lội, sau một lúc lâu, con cá lật bụng lên, suýt chút nữa bị chết đuối.
Linh Dục Tú vội vàng giội nước hai lần, sau đó vớt con cá quay về. Con cá kia ra sức ho khan, phun nước trong bụng ra, ngay sau đó lắc lư vẩy cá bay lên cao.
Linh Dục Tú kinh ngạc, con cá kia bay tới và đột nhiên há miệng phun nước vào mặt Linh Dục Tú.
Linh Dục Tú giận dữ, đưa tay bắt lấy, con cá kia tránh thoát và bay đi.
- Cá thối!
Linh Dục Tú rửa mặt, quay đầu hiếu kỳ nói:
- Chăn trâu, chúng ta đi nơi nào?
Tần Mục suy nghĩ, nói:
- Hẳn là Đông hải Đại Khư, nơi đó vốn là một vùng biển rộng, về sau biến thành thung lũng. Nước biển biến mất nhưng sinh linh trong biển vẫn còn sống, rất nhiều con cá đều biết bay, bông hoa cũng biết bay.
- Đông hải Đại Khư? Cách nơi này bao xa?
- Hơn bảy vạn dặm.
Linh Dục Tú giật mình, thất thanh nói:
- Chúng ta dùng thời gian một nén nhang đi hơn bảy vạn dặm, hơn nữa du lịch một phen lại trở về?
Tần Mục gật đầu, kinh ngạc nhìn phương xa, nói:
- Một nén nhang ngao du hư không bảy vạn dặm, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Vì cái gì thân thể không cách nào nhanh như vậy? Nếu như thân thể có tốc độ của nguyên thần, thật tốt biết bao.
Linh Dục Tú cười nói:
- Ngươi đấy, lòng quá tham. Nguyên thần không có trọng lượng, tự nhiên chạy nhanh, thân thể có trọng lượng, tự nhiên sẽ chậm hơn. Ngươi còn có Dẫn Hồn Hương không? Lần này chúng ta chỉ lo chơi, không nghĩ truy tìm kỹ xảo tu luyện nguyên thần, cần phải thử một lần nữa.
Tần Mục hiểu ra nguyên thần cộng hưởng tuyệt vời, chỉ có nếm thử mới biết ngon ngọt của nó, hắn vội vàng gật đầu nói:
- Cần phải thử một lần! Lần này không thể chỉ chơi, chính sự quan trọng!
Thời gian một nén nhang qua đi, nguyên thần hai người quy khiếu. Tần Mục gãi đầu một cái, thử dò xét nói: