Mục Thần Ký

Chương 410: Nguyên thần dẫn



- Người trẻ tuổi thật biết chơi.

Trước điện, người mù phơi nắng nói với người điếc:

- Ngươi xem hai tiểu gia hỏa kia, thanh xuân tùy ý tự nhiên, đầy nhiệt tình, tràn đầy sức sống, song tu là chuyện khó cỡ nào. Người điếc, ngươi có nghĩ tìm một người bầu bạn hay không?

Người điếc không đáp, chỉ chỉ lỗ tai bản thân, bày tỏ mình không nghe thấy hắn nói gì.

- Giả câm vờ điếc!

Người mù cười lạnh một tiếng, cầm gậy đứng lên. Hắn đi tới bên cạnh Duyên Phong Đế, nói:

- Ông thông gia, con gái của ngươi đang song tu với Mục nhi của ta. A, tại sao ngươi hộc máu? Ngươi còn mắng người! Làm hoàng đế còn mắng người, có vương pháp hay không? Ngươi còn dám đánh người? Cho rằng ta sợ ngươi sao?

Tần Mục và Linh Dục Tú liên tục nếm thử. Đợi chơi chán, cuối cùng nhớ tới tiếp tục chơi như vậy, chỉ sợ đời này kiếp này cũng không thể hoàn thiện phương pháp tu luyện Lục Hợp nguyên thần.

Hai người lúc này mới thành thật, phỏng đoán pháp môn tu luyện Lục Hợp nguyên thần.

- Ta cảm thấy bắt đầu từ hồn phách cộng minh hay nguyên thần cộng hưởng.

Linh Dục Tú nghiêm túc nói:

- Nếu như hai người song tu nguyên thần cộng hưởng hồn phách cộng minh, như vậy có thể mượn nhờ lực lượng hai bên, nguyên thần xuất khiếu.

Tần Mục gật đầu, suy nghĩ và nói:

- Chẳng qua ngươi nói là tình huống tu thành nguyên thần, chưa tu thành nguyên thần thì sao? Trước nguyên thần cộng hưởng, chủ yếu nhất chính là dung hợp linh thai và hồn phách.

Linh Dục Tú hưng phấn nói:

- Vậy thì bắt tay vào từ hồn phách cộng minh đi! Hồn phách cộng minh, mượn hồn phách dẫn dắt linh thai, linh thai và hồn phách kết hợp tạo thành nguyên thần!

Ánh mắt Tần Mục sáng lên, nói:

- Như vậy công pháp cần hai người cùng tu luyện! Ta dùng hồn phách dẫn dắt linh thai của ngươi, ngươi dùng hồn phách dẫn dắt linh thai của ta. Trong nháy mắt linh hồn giao hòa với nhau, đồng thời xuất khiếu, linh hồn hai bên trao đổi tự thành nguyên thần.

Hai người nhìn nhau, đều cảm giác hưng phấn.

Loại công pháp này do lý niệm bọn họ nói ra, hồn phách Tần Mục dẫn dắt linh thai Linh Dục Tú, hồn phách Linh Dục Tú dẫn dắt linh thai Tần Mục, đây là một bước cực kỳ trọng yếu. Hồn phách hai người cùng linh thai bay ra khỏi thân thể, mượn nhờ linh hồn cộng minh, thừa cơ kéo hồn phách người kia ra, hồn phách từng người dung hợp với linh thai của họ.

Đồng thời nguyên thần cộng hưởng có thể cam đoan nguyên thần sẽ không tách rời làm linh thai và hồn phách.

Cứ như vậy, có thể tu thành nguyên thần ở cảnh giới Lục Hợp!

Đột nhiên Linh Dục Tú khổ sở nói:

- Như vậy, vấn đề khó khăn duy nhất chính là làm cách nào biến lý niệm thành công pháp, dẫn dắt hồn phách cùng linh thai hai bên với nhau.

Tần Mục trầm ngâm, hắn đi hai vòng, nói:

- Loại công pháp này cần điều động nguyên thần, điều động hồn phách, điều động linh thai. Mấu chốt nhất chính là, hai bên không thể có đề phòng lẫn nhau. Cần phải là người thân nhất, thân mật đến hai mức hai bên không có tư tâm với nhau mới có thể không giữ lại giao linh hồn cho người khác.

Linh Dục Tú gật đầu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Tần Mục nói như vậy, chẳng phải đã xem mình thành người thân mật nhất, hắn có tín nhiệm không giữ lại với mình sao?

- Trước không hỏi người nào mới có thể tu luyện, nên sáng tạo công pháp thôi.

Tần Mục phấn chấn, hắn luyện ra mấy nén Dẫn Hồn Hương dự phòng. Hai người dùng hồn phách dẫn dắt linh thai hai bên, cảm ngộ phương thức vận hành nguyên khí của mình, sau đó ghi chép lại.

Sau khi thử qua vài lần, bọn họ đều cảm thấy mỏi mệt, đành phải dừng lại nghỉ ngơi. Lúc trước bọn họ chơi quá nhiều, đến mức tinh thần có chút không xong.

Sáu ngày, Tần Mục và Linh Dục Tú sửa sang lại công pháp mơ hồ, có tổng cương, chỉ cần sửa sang từ cơ sở tổng cương sẽ tạo thành công pháp.

Đồ tể đuổi giết Tinh Ngạn vẫn chưa về, đám người Tần Mục, Tư bà bà lo lắng, dù sao Tinh Ngạn quá mạnh. Nếu như giải quyết vấn đề thuốc bổ, thân thể khôi phục bình thường, chỉ sợ đồ tể chưa chắc là đối thủ của hắn. Y thuật Tinh Ngạn rất cao minh, nếu không, hắn không có khả năng tùy ý thay đổi thân thể như vậy. Đối với hắn, việc giải quyết vấn đề thuốc bổ không khó khăn.

Tư Vân Hương, Viêm Tinh Tinh và Hồ Linh Nhi ngồi trên một chiếc thuyền nhân bay đi Thư châu thành, mang theo dược liệu, nồi lớn và lồng hấp tới gặp Tần Mục.

Tần Mục đặt việc đồ tể đuổi giết Tinh Ngạn sang một bên, hắn đang bận rộn công việc, phân phối dược liệu. Hắn chống nồi lớn, nấu chín canh thuốc, cũng nấu và hấp một đám thương binh, công việc rất vất vả.

Tư bà bà vội vàng nói:

- Mục nhi, tu vi thấp không thể chưng nấu, sẽ chín!

- Ta rõ ràng.

Tần Mục an bài ổn thoả, bảm đám hươu yêu chú ý độ lửa, lại đi một Chân Long sào một chuyến lấy ra năm cái chân, hắn hỏi người què:

- Què gia gia, ngươi xem những cái chân này cái nào là của ngươi?

Người què phân biệt một phen, hắn lựa ra hai cái chân và nói:

- Là hai cái này. Mục nhi, tại sao ngươi có nhiều chân như thế, dùng làm gì?

Tần Mục cười nói:

- Dự phòng. Nếu như chân Què gia gia lại mất đi, còn có ba cái chân nối cho Què gia gia.

- Phi phi! Đồng ngôn vô kỵ, đại cát đại lợi!

Người què phun phì phì hai lần, Tần Mục lập tức thu xếp, đun nồi canh thuốc. Hắn chuẩn bị Vô Ưu kiếm kỹ càng, dược cao và long tiên, hắn muốn nối chân cho người què.

Dù sao hắn đã quen, đã từng nối cơ thể cho người què và đồ tể, nối lại hai cái chân không khó, ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.

- Tay nghề Mục nhi càng luyện càng tốt!

Người què tán dương.

Người điếc ở bên cạnh cau mày, nói:

- Đó là vì số lần ngươi bị chém quá nhiều, cho hắn có cơ hội rèn luyện.

Người què giận dữ, Tần Mục ôm hắn ngâm trong canh thuốc, người què đang nhổ nước bọt về phía người điếc:

- Phi phi, tẩu ngôn vô kỵ, đại cát đại lợi!

Hai người cãi nhau, Tần Mục mang theo Ngọc Long bát tìm người mù, nói:

- Mù gia gia, những thần nhãn này, cái nào là của ngươi?

Trong bát có mười con mắt, đều là thần nhãn Tinh Ngạn thu thập được nhưng nếu không thúc giục, không thể nhìn ra cái nào là Cửu Trọng Thiên. Nhìn từ bề ngoài, những tròng mắt này đều giống nhau.

Người mù đưa tay sờ vào trong bát, lựa ra hai con mắt, cau mày nói:

- Con mắt của ta bị móc ra cách hiện tại khá lâu, vết thương hoàn toàn khép lại, còn có hi vọng nối lại sao?

Tần Mục đặt những con mắt khác vào Ngọc Long bát, lại ném vào trong Chân Long sào, tinh tế kiểm tra hốc mắt người mù, hắn rất nghiêm túc.

Vẻ mặt người mù bình tĩnh, mỉm cười nói:

- Không nối lại cũng không sao, ta đã thành quen với dáng vẻ hiện tại.

- Có thể nối lại, có một ít thần kinh mắt khô héo, ta cần phải dùng phương pháp điều trị cho Mù gia gia trong mấy ngày. Nói không chừng có thể dùng thuốc kích thích hoạt tính của những dây thần kinh kia.

Tần Mục ngẩng đầu cười nói:

- Mù gia gia yên tâm, y thuật của ta mặc dù không bằng dược sư gia gia, dù gì cũng là thiên hạ đệ nhị.

Hắn suy nghĩ một lát, cũng chuẩn bị dược liệu chế thuốc cho người mù. Kết cấu búi thần kinh phần mắt còn phức tạp hơn trái tim, hơn nữa mức độ yếu ớt có thể so với đại não, Tần Mục không thể không làm việc cẩn thận. Hắn luyện các dược liệu không có tạp chất, tuyệt không tác dụng phụ, sử dụng dược lực ôn hòa kích thích hoạt tính của dây thần kinh.

Đối với hắn, việc này là thử nghiệm khó khăn.

Tần Mục chuẩn bị nhiều loại phương thức đề thăng hoạt tính của dây thần kinh. Trừ uống và thoa thuốc ngoài da, hắn còn gắn máy móc nhỏ vào phần mắt, giấu chén thuốc bên trong, có thể tự động làm nóng chén thuốc hóa thành hơi thuốc thoải mái hốc mắt người mù.

Trừ việc này ra, nước thuốc trải qua nhiều lần tinh luyện, hắn dùng ngân châm ngâm trong thuốc tiêm vào phần mắt còn hoạt tính của người mù, có thể nói hắn có dụng tâm lương khổ.

Trải qua nhiều ngày điều trị, người mù cảm thấy hai mắt nóng lên, trong hốc mắt giống như mọc ra nhiều xúc tu. Lúc này, Tần Mục mới động thủ nối dây thần kinh mắt cho hắn, sau đó dùng dây lụa quấn linh đan nghiền nát bao quanh con mắt của hắn.

- Mù gia gia, chờ cơ bắp và dây thần kinh mắt dính lại, khi đó có thể tháo dây lụa xuống.

Tần Mục phân phó một phen, lại gọi một con thụ yêu, dặn dò nó thay thuốc cho người mù đúng hạn. Thụ yêu liên tục gật đầu, nó cắm rễ trước mặt người mù, chờ thời gian thay thuốc.

Tần Mục thở phào một hơi, kiểm tra long sào một chút, thầm nghĩ:

- Nếu như ghép các bộ phận thân thể Tinh Ngạn lại với nhau, cũng có thể hợp thành một bộ thần thể. Đáng tiếc, không biết Tinh Ngạn tu luyện công pháp cổ quái gì, hắn khẳng định còn bảo lưu cơ thể của mình, hoặc là nguyên thần. Nếu không, không có khả năng sống sót. Kỳ quái, hắn lưu lại vị trí nào của bản thể?

Lúc giao chiến với Tinh Ngạn, nhân vật đáng sợ này đã đổi qua đầu của mình, tự nhiên cũng đổi đại não, thần huyết, trái tim, hai chân, đã đổi tất cả.

Đáng sợ hơn chính là, hắn còn có nguyên thần khác biệt, dường như hắn cũng có thể thay đổi nguyên thần.

Lúc hắn chiến đấu với Vũ Chiếu Thanh, hắn dùng nguyên thần của mình. Nguyên thần khác biệt công kích Vũ Chiếu Thanh, từ đó đánh Vũ Chiếu Thanh trọng thương.

Bản thể của hắn khẳng định vẫn bảo tồn vị trí nào đó, cũng không bị đổi đi. Tính mạng của hắn đang ký thác vào những vị trí này, hắn có thể bỏ qua thân thể nhưng không thể bỏ qua những vị trí đó.

Bởi vì các khu vực kia, chính là mệnh môn của hắn.

Chỉ có diệt mệnh mông, mới có thể chém giết hắn.

- Hắn đã đổi toàn bộ cơ thể, nhưng tuyệt đối không thể đổi hồn phách.

Ánh mắt Tần Mục sáng lên, tìm tới Tư bà bà, hai người nghiên cứu một phen. Tư bà bà nghiên cứu hồn phách cao thâm hơn Tần Mục một chút, nói:

- Hồn phách chia làm hồn và phách, hồn là Thiên Hồn là mi tâm, xương cùng là Địa Hồn, cái rốn là Sinh Hồn. Bảy phách là thiên linh Thi Cẩu, mi tâm Phục Thỉ, hầu kết Tước Âm, trái tim Thôn Tặc, cái rốn Phi Độc, hội âm Trừ Uế, phế thất Xú Phế. Theo lý mà nói, đổi đi những vị trí này, hồn phách của hắn sẽ không hoàn chỉnh, bản thân hắn lại có hồn phách hoàn chỉnh.

Tần Mục suy nghĩ, dựa theo suy đoán của Tư bà bà, đầu, đan điền, xương sống, cổ, phế phủ, trái tim, dạ dày của đều phải bảo lưu Tinh Ngạn. Nếu không hồn phách của hắn không thể ký sinh trong thân thể.

Người mù đã tiêu diệt trái tim Tinh Ngạn, cũng đánh dẹp đầu hắn, thậm chí móc sống lưng hắn ra khỏi thân thể. Hồn phách Tinh Ngạn cũng không bởi vậy mà bị trọng thương, vẫn có thể tu bổ thân thể.

- Như vậy đầu, đan điền, xương sống, cổ, phế phủ, trái tim, dạ dày, những vị trí này trên bản thể của Tinh Ngạn vẫn còn hồn phách của hắn, lúc này mới có thể ký sinh đoạt thân thể! Bản thể hắn giấu trong...

Hắn và Tư bà bà liếc nhau, đều nháy mắt, cái rương của Tinh Ngạn.

Tinh Ngạn cất giấu hồn phách bản thể trong cái rương của hắn.

Đồ tể bổ cái gương kia ra, không biết có chém giết bản thể của Tinh Ngạn hay không?

- Hắn vẫn có nhược điểm.

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ:

- Cho dù Đồ gia gia không thể giết được hắn, chỉ cần nhìn thấy hắn xuất hiện lần nữa, phải chăng có mang theo cái rương hay không, như vậy có thể xác minh suy đoán của chúng ta!

Tư bà bà gật đầu:

- Nếu lần sau hắn xuất hiện còn cõng cái rương, như vậy ý nghĩa hắn giấu bản thể trong đó, hắn không phải vô địch! Giết hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.