Mục Thần Ký

Chương 414: Tượng đá



Tần Mục kinh ngạc. Đồ tể cũng quay về rồi, như vậy trưởng thôn cũng biết việc Tinh Ngạn đột kích trọng thương, nguy cơ Tinh Ngạn giải trừ. Như vậy vì cái gì Mã gia không ở lại Đại Lôi Âm tự, ngược lại đi theo trưởng thôn tới đây?

- Trưởng thôn, Tinh Ngạn hắn...

Trưởng thôn lắc đầu nói:

- Chuyện Tinh Ngạn chỉ là việc nhỏ, gọi ngươi trở về là có đại sự. Ngươi có thể liên hệ với Thiên Ma tổ sư không?

Tần Mục hơi rung động, nói:

- Xảy ra đại sự hay sao? Tổ sư và hộ pháp trưởng lão cùng ra ngoài, dạo chơi thế giới, nói là sau khi chết sẽ cho hộ pháp trưởng lão mang tro cốt của hắn trở về. Trưởng thôn, đã xảy ra chuyện gì? Ta và Hương thánh nữ vừa mới du lịch đã phát hiện quái sự một ngọn núi lớn nứt ra, có tượng đá lộ ra ngoài. Hẳn là vì chuyện này?

Tư Vân Hương vội vàng gật đầu, nói:

- Tượng đá kia phi thường khủng bố giống như mọc ra từ trên núi.

- Không chỉ một pho tượng đá.

Mã gia nói chuyện cũng làm người khác có cảm giác trí tuệ mở rộng, nói:

- Tượng đá xuất hiện khắp thế giới, có khoảng một trăm tượng, còn có đủ loại dị bảo. Những vật này đều đột nhiên xuất hiện, không phải đồ của thế giới chúng ta. Còn có tượng đá chui ra từ lòng đất Tu Di sơn, kết quả không thể rời khỏi Tu Di sơn, ngược lại nó còn bị trấn áp.

Tần Mục sắc mặt cổ quái.

Gương mặt người câm ngưng trọng, mười ngón tay vung vẩy nhanh chóng làm ra các động tác kỳ quái.

- Loại tượng đá này là dấu hiệu thần ma sắp hàng lâm.

Người điếc nhìn tay hắn, nói:

- Thần ma thế giới khác rất khó xuyên qua hàng rào thế giới, cần phải hóa bản thân thành tượng đá trước, không có sức mạnh. Lúc này mới có thể đưa tượng đá đến thế giới này, nguyên thần và pháp lực của bọn họ cũng lưu lại thế giới khác. Tượng đá muốn khôi phục thân thể máu thịt, còn cần huyết tế, triệu hoán nguyên thần của bọn họ từ thế giới khác đến, tượng đá sẽ khôi phục. Dọc đường, chúng ta nhìn thấy cái kia mấy món bảo vật, là vũ khí thiên tượng dùng để dẫn động đại kiếp, đồ sát lê dân bách tính, dùng huyết nhục lê dân bách tính cúng tế những tượng đá này. Đừng nhìn ta, đây là người câm nói.

Mọi người cùng nhìn sang người câm, trưởng thôn nhịn không được nói:

- Người câm, tại sao ngươi biết nhiều như vậy? Ngay cả ta cũng không biết những chuyện này, ngươi biết rất rõ ràng.

Người câm nhếch chỉ cười, ra dấu nói chuyện, người điếc phiên dịch:

- Gia hỏa này lại giả câm vờ điếc, ta nhìn không hiểu.

- Chuyện này quá mức kinh khủng. Theo ý kiến của ta, đừng tìm tổ sư, trực tiếp trở về Đại Khư!

Tư bà bà nói:

- Duyên Khang quốc xuất hiện nhiều tượng đá như thế, tượng đá phục sinh chính là thần linh, ai có thể ngăn cản? Mã gia, ngươi cũng không nên làm Như Lai nữa, người nào thích làm Như Lai thì làm. Ta cũng không muốn ở sơn trang này, chúng ta lập tức trở về Đại Khư!

Đồ tể lắc đầu nói:

- Bà bà, rời đi như vậy không tốt đâu? Trốn bên trong Đại Khư, chẳng phải là rùa đen rút đầu? Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, oanh oanh liệt liệt chiến một trận!

Tư bà bà nguýt hắn một cái, cười lạnh nói:

- Không rời đi liền chờ chết sao? Giống như ngươi, bị người ta chém đứt eo kéo dài hơi tàn là được?

Đồ tể đỏ mặt, tức giận nói:

- Không chấp nhặt với nữ lưu như ngươi.

Trưởng thôn ho khan một tiếng, nói:

- Bà bà, Nhân Hoàng phải gánh vác trách nhiệm.

- Gánh vác trách nhiệm?

Tư bà bà giận quá hóa cười:

- Ngươi gánh nổi trách nhiệm sao? Chính mình làm không được, còn muốn đẩy Mục nhi vào hố lửa! Có năng lực ngươi gánh vác đi! Hiện tại tốt rồi, bị chặt giống cây côn trốn vào Đại Khư giả chết, còn liếm láp mặt nói gánh trách nhiệm!

Trưởng thôn tức giận nói:

- Ngươi, ngươi...

- Ngươi cái gì ngươi?

Tư bà bà hung ác nói:

- Hơn một trăm tượng đá, ngươi có thể đi san bằng tượng đá. Nếu không ngươi ngoan ngoãn theo ta quay về Đại Khư chờ chết đi!

Người điếc ho khan một tiếng nói:

- Bà bà, quá đáng nha.

Tư bà bà quát:

- Có chuyện của ngươi sao? Ta tay phân tay nước tiểu nuôi Mục nhi lớn lên, ngươi ngày ngày mặt tối sầm đánh tay hắn. Nếu không phải con mọt sách ngươi viết chữ tốt, còn có thể dạy Mục nhi biết chữ, lão nương đã sớm đánh chết ngươi!

Người điếc giận tím mặt, lắp bắp nói:

- Sách không đánh không thể đọc. Ngươi, ngươi quấy rầy! Duy tiểu nhân cùng nữ tử...

Tư bà bà dùng tấm da trâu che đầu hắn, người điếc lập tức biến thành một con trâu đực, kêu to b.... ò... Bò.... ò...

Dược sư vội vàng nói:

- Bà bà, ta cảm thấy...

- Cút!

Tư bà bà nói:

- Về nhà hầu hạ đống nữ nhân của ngươi đi!

- Được rồi. Dược sư sảng khoái lên tiếng, xoay người đi ra.

Người câm gõ gõ tẩu hút thuốc, ra dấu động tác tay:

- A a...

- Im miệng! Ngươi là người hư hỏng, một bụng ý nghĩ xấu!

Người câm cúi đầu, vô cùng oan ức, không nói thêm lời nào. Người què há to miệng, muốn nói chuyện, Tư bà bà quay đầu nhìn sang, người què rùng mình mấy cái cười khan nói:

- Ngươi hung ác cái gì mà hung ác? Mọi người có chuyện gì cứ thương lượng, ha ha, dễ thương lượng. Mã gia, Mã gia, ngươi nói một câu! Mã gia nói ta phục nhất, Mã gia nói quay về thôn ta liền quay về thôn, Mã gia nói làm gì ta liền làm!

Tư bà bà nhìn Mã gia một cái:

- Ngươi không trở về Đại Khư, ta sẽ đi tới Đại Lôi Âm tự, xem trong chùa của ngươi có mấy tên làm nổi hòa thượng.

Mã gia không nói câu nào.

- Người mù, ngươi nói một câu.

Trưởng thôn nhìn về phía người mù.

Người mù nói:

- Mục nhi muốn lưu lại thì lưu lại, Mục nhi muốn về Đại Khư, như vậy chúng ta cũng trở về Đại Khư.

Tư bà bà lạnh lùng nhìn hắn, người mù nhắm mắt lại, nói:

- Bà bà, nếu như ngươi muốn mang Mục nhi đi, bọn họ đều không cản ngươi, chỉ ta sẽ cản ngươi. Ta đã từng mang Mục nhi đi về, ta biết quyết tâm của hắn. Chúng ta già rồi, nếu trưởng thôn không bù đắp Thần Kiều, đại khái không qua được mùa xuân sang năm, cần gì nhất định phải làm căng? Nghe Mục nhi nói thế nào.

Lòng dạ Tư bà bà lòng mềm xuống, nhìn về phía Tần Mục, ôn nhu nói:

- Mục nhi, ngươi bây giờ trưởng thành, bại hoại trong thôn dạy ngươi thành như vậy, ngươi đừng học xấu từ bọn họ. Theo bà bà trở về, ngươi ưa thích cô nương nào thì cưới cô nương đấy, bà bà chờ ôm cháu trai.

Tần Mục mê man nhìn chung quanh, sau đó cúi đầu xuống.

Tư Vân Hương đứng bên cạnh hắn, nàng cũng có chút mê man, không biết xảy ra chuyện gì, thầm nghĩ:

- Chẳng qua cô cô quả thực uy phong khí phách, có thể khiển trách những tồn tại như thần linh này cúi đầu im lặng. Ta lúc nào mới có thể uy phong như cô cô?

Sau một lúc lâu, Tần Mục ngẩng đầu, nghi ngờ nói:

- Những tượng đá này giống tượng đá trong Đại Khư, đều là thần ma biến thành. Bọn họ đột nhiên xuất hiện là bởi vì ta và Dục Tú khai sáng Nguyên Thần Dẫn, từ đó dẫn tới biến cố. Những tượng đá kia tới diệt Duyên Khang sao? Như vậy tai họa là ta dẫn tới? Bọn họ tới giết ta sao?

Trưởng thôn nói:

- Chưa chắc là ngươi đưa tới, càng có thể là Duyên Phong Đế một pháo bắn giết Thượng Thương Ngọc Quân đưa tới. Tính toán thời gian, Thượng Thương cũng đã báo cáo Duyên Phong Đế bắn một pháo cho chủ tử phía sau biết. Duyên Khang quốc sư và Duyên Phong Đế cải cách biến pháp, sớm muộn gì cũng dẫn tới việc này, hiện tại trước thời hạn nhiều năm mà thôi.

Đồ tể nói:

- Biến cố này không do ngươi gây ra, là biến pháp dẫn tới. Đầu tiên Duyên Phong Đế bắn một pháo làm chủ nhân Thượng Thương chú ý, sau đó ngươi và Tú công chúa khai sáng Nguyên Thần Dẫn, từ đó dẫn tới đại đạo biến hóa rất nhỏ.

- Như vậy trong đó cũng có nguyên nhân của ta.

Tần Mục suy nghĩ một lát, nói với Tư bà bà:

- Bà bà, ta không trở về, ta ở đây có rất nhiều bằng hữu. Vệ Dung, Thẩm Vạn Vân, Mộ Thanh Đại, Việt Thanh Hồng, ta không muốn vài năm sau nghe tin bọn họ chết. Các ngươi không phải đã nói sao? Bản thân gây ra chuyện gì, bản thân nên đi vá.

Tư bà bà hơi ngẩn ra:

- Đồ tể dạy ngươi nói nghĩa khí, ngươi thật nói nghĩa khí? Nói nghĩa khí dùng được gì? Có thể bảo vệ tính mạng sao?

Tần Mục lắc đầu:

- Không thể. Ta có thể an tâm.

Tư bà bà ngơ ngác, thở dài:

- An tâm sao? Không biết Duyên Khang quốc hủy diệt trong chiến tranh, ngươi còn an tâm hay không. Ngươi trưởng thành, có chủ ý của mình, thôi, ta không miễn cưỡng ngươi. Các ngươi mời tổ sư trở về đi.

Tần Mục nháy mắt mấy cái, hiếu kỳ nói:

- Vì sao phải mời tổ sư trở về?

- Mấy bộ xương già chúng ta thương lượng một phen, cảm thấy Thượng Thương hàng kiếp, dẫn động bảo vật phá đất chui lên. Thiên tai sẽ bộc phát, lợi dụng người chết trong thiên tai hiến tế, từ đó phục sinh các tượng đá.

Trưởng thôn nói:

- Cho nên, sau khi mấy người chúng ta thương nghị, quyết định đi ngăn chặn Thượng Thương, không cho bọn chúng được như ý.

Tần Mục giật mình, buồn bực nói:

- Nếu là thân thể thần ma biến thành, vì sao không đập nát tượng đá?

- Sau khi thần ma hóa đá vô cùng chắc chắn, rất khó bị đánh nát.

Người mù nói:

- Bên trong Đại Khư, ngươi từng gặp tượng đá bể nát chưa?

Tần Mục suy nghĩ một chút, quả thực là như vậy, hắn đã du lịch nhiều nơi trong Đại Khư, rất ít gặp tượng đá vỡ vụn. Lần trước hắn nhìn thấy Đông hải Đại Khư có rất nhiều tượng đá Long Vương bị chém đầu.

Hẳn là Thiên Vương miếu tượng đá Thiên Vương cưỡi Long Kỳ Lân, thừa dịp ban đêm đi Đông hải bình loạn, dùng Thanh Long Yển Nguyệt Đao chém đầu tượng đá Long Vương.

- Có thể đem tượng đá chuyển tới Đại Khư bên trong đi ư?

Tần Mục nói:

- Chuyển tới Đại Khư, đặt những tượng đá này chung chỗ với tượng đá Đại Khư, như vậy không cần lo lắng bọn chúng nháo sự.

Người què cười nói:

- Cõng tượng đá chính là cõng một thần linh, ai có thể cõng thần đi lại mấy vạn dặm tiến vào Đại Khư? Hơn nữa không phải một hai pho tượng, mà là hơn trăm pho tượng.

Tần Mục cau mày, tượng thần nặng đến mức đáng sợ, nhân vật như Mã gia cõng tượng đá đi hai ba trăm trượng là phải dừng lại nghỉ ngơi, mà Mã gia là người sở trường lực lượng thân thể trong Tàn Lão thôn.

- Hương thánh nữ, bên trong Thánh giáo có biện pháp nào có thể liên hệ đến tổ sư hoặc hộ pháp trưởng lão không?

Tần Mục nghiêng đầu hỏi.

Tư Vân Hương vội vàng nói:

- Tư gia ta có Thị kính, hai cái gương là một đôi. Trong lòng mặc niệm tên đối phương, nghĩ đến giọng nói, dáng điệu và tướng mạo đối phương, như vậy có thể liên lạc, có thể nhìn thấy hai bên, nghe được tiếng nói của đối phương. Tổ sư và hộ pháp trưởng lão đều có Thị kính, thuận tiện liên hệ. Ta sẽ báo tin lão thái thái, nhờ lão thái thái liên hệ tổ sư!

Tần Mục kinh ngạc nói:

- Thánh giáo còn có loại đồ chơi như Tâm Thị kính sao?

Tư Vân Hương lườm hắn một cái, nói:

- Ngươi trở thành Thánh giáo chủ hai năm, ngươi đi qua Thánh Lâm sơn mấy lần? Thánh giáo Tư gia, Thánh giáo Ngọc gia, Thánh giáo Sư gia, ngươi đi bái phỏng chưa? Nếu như không phải ngươi làm giáo chủ không tệ lắm, ta đã sớm tạo phản ngươi!

Tần Mục cười nói:

- Ngươi sẽ không, ngươi không có năng lực này.

Tư Vân Hương phát điên, đành phải ngoan ngoãn đi liên lạc tổ nãi nãi Tư gia. Nàng rất muốn uy phong giống Tư bà bà, nhưng tiểu tử này không biết điều, căn bản không cho mình cơ hội uy phong.

- Đồ gia gia, nhật nguyệt tinh thần trên trời, tinh hà tinh đấu, đều là giả.

Tần Mục đi tới bên cạnh đồ tể, dò hỏi:

- Đồ gia gia biết bí ẩn trong đó không?

Đồ tể rút dao mổ lợn ra, hai đao đan xen cọ xát lưỡi đao, nói:

- Nói đến chuyện này, không thể không nhắc tới một chiêu Hoành Thụ Mang Mang Nhất Tuyến Thiên của ta. Năm đó ta là đại tông sư chiến kỹ lưu phái, một lòng muốn khai sáng tuyệt học xưa nay chưa từng có. Thời điểm đó ta có tự tin cuồng nhiệt, cảm thấy lão tử vô địch thiên hạ, bất cứ thần thông gì trên đời đều bị ta phá. Nhưng mà, ta còn chưa đấu thắng trời nên ta muốn bổ trời, nhảy ra thiên ngoại, tranh đấu với ông trời một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.