Mục Thần Ký

Chương 433: Đột kích kỳ lạ



Hai thần linh một đứng trên sông, một đứng trên Bách Tuế sơn. Hai mặt nhìn nhau, đối lập không nói gì.

Gió sông gào thét, gió núi nghẹn ngào, gió đầu xuân lạnh thấu xương.

Qua hồi lâu, Hoạn Long Quân chậm rãi lặn vào trong nước, nói:

- Ngươi nên chỉnh đốn Bách Tuế sơn một chút, xây một miếu sơn thần, sau đó ta thiết yến bày tiệc mời khách. Ngọn núi của ngươi quạnh quẽ, chỉ có thanh minh và quỷ tiết mới có người đi cung phụng tảo mộ, hương hỏa rất ít. Nếu sống không nổi, ta cũng có thể chia lãi ngươi một chút.

Bạch Khích thần linh cảm giác nội tâm thê lương, Hoạn Long Quân là ăn huyết thực, phân cho hắn đoán chừng là những người nhảy sông tự sát. Mà hắn lại ăn chay, trên ngọn núi này không có cây ăn quả, ngược lại chôn không ít thi thể.

- Nên xây miếu thờ trước. Thành lập miếu xong, nói không chừng có tín nam tín nữ đến đây thắp hương mang theo chút rau quả, chỉ cần không có hỏng đều có thể ăn.

Tử Kinh thành, Tần Mục nhìn Ngũ Lôi ấm cao năm trượng trước mặt, hắn đau đầu. Hồ lô lớn như thế, cất giấu năng lượng diệt thế. Năm đại vân lôi, ngộ nhỡ không cẩn thận phóng thích, đó là tai nạn diệt thế.

- Giáo chủ, Ngũ Lôi ấm làm sao bây giờ? Có cần giấu đi hay không?

Người Thiên Ma giáo dò xét chung quanh hồ lô, trong lòng vẫn có chút bỡ ngỡ. Tần Mục lắc đầu nói:

- Đặt hồ lô ở đâu cũng không an toàn, hơi không cẩn thận sẽ xúc động uy năng, thiên lôi cuồn cuộn, không biết sẽ bổ chết bao nhiêu người.

Hắn đi quanh hồ lô, cảm giác khó giải quyết. Trong Duyên Khang quốc không chỉ có một Ngũ Lôi ấm đơn giản như vậy, vũ khí thiên tượng tương tự còn có mười cái, có thể hủy diệt Duyên Khang quốc tầm mười lần.

Đột nhiên Tần Mục cong ngón búng ra, hắn điểm nhẹ vào Ngũ Lôi ấm, mọi người rùng mình. Phạm vi hơn mười trượng chung quanh Ngũ Lôi ấm thiên lôi cuồn cuộn, ngũ phương thần lôi đánh xuống.

Một trận lôi đình giáng xuống, tất cả mọi người bị đánh cháy đen, mặt như than cốc. Đại viện của bọn họ bị thiên lôi đánh nát, trăm ngàn lôi điện cùng giáng xuống nhà đổ phòng sập, mặt đất bị nóng chảy.

Tần Mục phun ra một ngụm khói đen, suy tư nói:

- Thứ này dùng để rèn luyện thân thể cũng không tệ, mượn nhờ năm đại vân lôi rèn luyện, có thể nhanh chóng tu luyện thân thể. Chúng ta mang về nhà... mang về Thánh giáo.

- Giáo chủ!

Sắc mặt mọi người thay đổi, gương mặt Tư Công trưởng lão như đưa đám:

- Mang về Thánh giáo, ngộ nhỡ bạo phát, Thánh giáo liền xong!

Tần Mục khó xử:

- Nếu bảo vật này không thể cho Thánh giáo sử dụng, chẳng phải lãng phí?

Tư Công trưởng lão vội vàng nói:

- Không lãng phí, không lãng phí!

Tần Mục cau mày, cảm khái nói:

- Thứ này có rất nhiều tác dụng, các ngươi lại không biết nên đặt nó ở đâu. Cũng được, ta thu là được. Các ngươi vận chuyển nó vào Chân Long sào của ta, ta có tác dụng lớn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồ vật như Ngũ Lôi ấm hung hiểm vạn phần, làm sao có tác dụng lớn? Đặt ở bên người không khác gì vũ khí đoạt mạng của mình.

Đặt vào trong long sào, không gian lớn như thế, lôi đình không thể phóng thích ra ngoài. Nếu như uy lực Ngũ Lôi ấm bộc phát, chỉ sợ ngay cả thần linh cũng bị năm đại vân lôi đánh chết!

- Ngũ Lôi ấm trừ luyện thể ra, nó là đồ tốt diệt môn. Gặp phải kẻ đánh không lại, trực tiếp vỗ một cái, đồng quy vu tận!

Tần Mục nói thầm.

Mọi người liên thủ thi triển Ngũ Quỷ Bàn Vận thuật đưa Ngũ Lôi ấm vào trong Chân Long sào, hoàn toàn không biết giáo chủ của bọn họ lại có suy nghĩ nguy hiểm như thế.

Tần Mục cám ơn mọi người, gọi Giao Vương Thần và Long Kỳ Lân, hắn chạy tới Thần Đoạn sơn mạch kiểm tra, Tư Vân Hương vội vàng nói:

- Giáo chủ, hoàng đế đang trên đường tới đây, tiếp qua bảy ngày liền đến Tử Kinh thành, ngươi không chờ hắn?

Tần Mục trợn mắt lên, nói:

- Ngươi chưa nói cho hắn biết không cần đến hay sao?

Tư Vân Hương lắc đầu:

- Ngươi chỉ nói không cần chờ hắn, cũng không có nói bảo hắn đừng tới. Lần này hoàng đế một đường mang theo Xạ Nhật Thần pháo bay tới, ven đường tiêu hao vô số dược thạch, gió gấp lửa cháy.

Tần Mục cảm thấy da đầu tê dại, giống như đã thấy Duyên Phong Đế mài xong đao chuẩn bị chém đầu mình.

- Ngươi nhanh báo tin hắn, để hắn không cần đến rồi!

Tần Mục xoay người nhảy lên lưng Giao Vương Thần, Tư Vân Hương vội vàng nói:

- Hoàng đế ngược lại sẽ không chém đầu ngươi, nhưng khẳng định dám chém đầu ta!

- Ngươi không biết chuyện xấu dễ nói sao?

Tần Mục cưỡi rồng đi xa, giọng nói truyền về:

- Đổi cách nói khác, hắn còn phải khen thưởng ngươi!

- Chuyện xấu dễ nói?

Tư Vân Hương giật mình, bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng xin Tư Công trưởng lão mang theo bản thân đi đón Duyên Phong Đế. Duyên Phong Đế đứng trên pháo đài, văn võ bá quan đi theo, cấm vệ quân thủ vệ bốn phía, uy phong lẫm liệt. Năm mươi sáu miệng đan lô trên cự pháo thiêu đốt ngày đêm, đun không biết bao nhiêu dược thạch, còn không ngừng đuổi tới Tử Kinh thành.

Lúc Tư Vân Hương chạy đến, Duyên Phong Đế đang hạ lệnh sai người điều dược thạch trong thành trì kế tiếp đến. Dược thạch mang theo đã hết, chỉ có thể dựa vào thành trì ven đường bổ sung.

- Chúc mừng bệ hạ!

Tư Vân Hương tấu lên, nói:

- Nghịch thần Thượng Thương Bạch Khích cảm niệm ngô hoàng thiên uy hạo đãng, không dám tạo phản làm loạn. Ngay sau đó thần phục, bây giờ quy hàng Duyên Khang làm Sơn Thần Bách Tuế sơn ở Lộc huyện, thủ hộ giang sơn ngô hoàng, giúp giang sơn ngô hoàng vạn cổ không đổi, xã tắc vĩnh tồn!

Duyên Phong Đế long nhan cực kỳ vui mừng, nhìn văn võ bá quan chung quanh, cười nói:

- Nghịch thần Bạch Khích biết tiến thoái như thế. Hắn biết được trẫm ngự giá thân chinh, tất nhiên không địch lại, dứt khoát đầu hàng, cũng làm trẫm đánh vào không khí.

Nhạn đại nhân vội vàng nói:

- Thiên uy của bệ hạ, hắn làm sao dám mạo phạm? Chỉ có con đường đầu hàng, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn!

Quần thần nhao nhao chúc mừng, Duyên Phong Đế vui mừng, cười nói:

- Các ngươi theo trẫm thân chinh, cũng có công lao, phải thưởng.

Quần thần đều vui vẻ.

Náo nhiệt một phen qua đi, pháo đài Xạ Nhật Thần pháo dừng lại, chuẩn bị trở về kinh. Duyên Phong Đế đơn độc gọi Tư Vân Hương, sắc mặt lập tức chìm xuống, cười lạnh nói:

- Tiểu thánh nữ Tư gia, giáo chủ nhà ngươi dạy ngươi nói như vậy? Vì cái gì hắn không đến gặp trẫm?

Tư Vân Hương thận trọng nói:

- Giáo chủ dùng Nhân Hoàng ấn kêu gọi hào kiệt ngũ hồ tứ hải, ngăn cản Thượng Thương xâm lấn và ngăn địch bên ngoài Thần Đoạn sơn, không cho quân giặc xâm lấn, thủ hộ an nguy Duyên Khang.

- Được rồi được rồi, không cần giở giọng!

Duyên Phong Đế thở dài:

- Ta biết hắn lao khổ công cao, lần này cũng may có hắn, nếu không Duyên Khang bị diệt quốc cũng thôi, dân chúng tử thương vô số. Ta không có ý trách tội hắn, hơn nữa hắn bảo ngươi tới lưu mặt mũi cho trẫm. Hắn làm cách nào hàng phục Thượng Thương Bạch Khích?

- Uy hiếp dụ dỗ, bày ra điểm yếu, thủ đoạn chồng chất.

Tư Vân Hương nói chuyện Tần Mục hàng phục Bạch Khích thần linh, Duyên Phong Đế run rẩy, nói:

- Tần ái khanh tuổi còn nhỏ, lại giúp Duyên Khang hàng phục tôn thần linh, bảo bọn họ canh giữ sơn hà. Loại thủ đoạn này, trẫm không bằng. Trẫm lo lắng chiến sự Thần Đoạn sơn mạch, trẫm sai người tiến đến kiểm tra, đã có tin tức quay về.

Tư Vân Hương căng thẳng, Duyên Phong Đế nói:

- Trấn Biên tướng quân nói, Thần Đoạn sơn mạch liên miên hai vạn dặm, động đất không ngừng, dãy núi đều chìm xuống. Trong động đất có sương mù dày đặc, có hắc ám xâm nhập Thần Đoạn sơn. Trong sương mù thấy quỷ thần, chưa từng tìm được tung tích đám người quốc sư. Trẫm muốn tự mình đi xem một chút, nhưng triều chính không thể loạn, giang sơn cũng không thể loạn. Trấn Biên tướng quân nói, nơi đó có dấu hiệu biến thành Đại Khư. Đại Khư đang xâm lấn Duyên Khang.

Tư Vân Hương sinh ra lo lắng, nhìn về phương tây:

- Giáo chủ đang chạy về nơi đó! Nơi đó đã xảy ra chuyện gì, đến mức Đại Khư xâm lấn?

Tần Mục cưỡi rồng bay đi, khi đêm đến rốt cuộc đi tới gần Thần Đoạn sơn mạch, ngẩng đầu nhìn lại, nội tâm chấn động. Hắn chỉ thấy sương mù xám tầng tầng bao phủ Thần Đoạn sơn mạch khi xưa, mặt trời ngã về tây, sắp biến mất.

- Có chút không thích hợp.

Thần Đoạn sơn mạch rất dài, ngọn núi rất rộng, sơn mạch này ngăn cách Đại Khư cùng Duyên Khang, độ dày hơn trăm dặm. Hiện tại dãy núi đã chìm hoàn toàn, thay vào đó là sương mù xám nặng nề, đồng thời thỉnh thoảng có chấn động kinh người truyền tới.

- Duyên Khang quốc sư đã khởi động Chấn đỉnh, cũng đánh dãy núi chìm vào lòng đất!

Tần Mục cảm ứng chấn động trong sương mù truyền đến, nội tâm sinh lòng cảnh giác. Duyên Khang quốc sư vận dụng Chấn đỉnh cho thấy vị quốc sư này cũng cảm thấy bản thân khó bảo toàn, không tiếc dùng thủ đoạn đồng quy vu tận với đối thủ, từ đó không cho đối thủ vượt qua Thần Đoạn sơn.

Mặt trời xuống núi, hắc ám từ phương tây ập tới, màu đen che phủ bầu trời. Ven đường thôn phệ tất cả, những nơi đi qua biến mất không còn tung tích.

Hắc ám như hóa thành thực chất, không ngờ đi tới Thần Đoạn sơn mạch, cũng bao phủ Thần Đoạn sơn mạch. Hắc ám vọt tới trước mặt Tần Mục, đột nhiên dừng lại.

Tần Mục ngẩng đầu, hắc ám Đại Khư như đụng vào vách đá, bên trên không thấy, lại chia cắt với đêm tối Duyên Khang.

- Đại Khư, chiếm đoạt Thần Đoạn sơn mạch, đang xâm lấn Duyên Khang quốc, thoáng cái nuốt lấy trăm dặm.

Thân thể Tần Mục khom xuống, hắn lấy một lá cờ cắm vào nơi giao thoa giữa hắc ám Đại Khư và đêm tối Duyên Khang, thấp giọng nói:

- Chờ qua mấy ngày không biết trong hắc ám có quỷ vật tới không? Nếu như hắc ám Đại Khư sinh trưởng, chỉ sợ sẽ tạo thành tai họa ngập đầu với Duyên Khang quốc. Giao Vương Thần, chúng ta đi vào!

Giao Vương Thần lên tiếng đồng ý, biến thành thiếu niên, toàn thân tỏa ra thần quang, mang theo Tần Mục và Long Kỳ Lân đi phế tích vào Thần Đoạn sơn mạch.

- Quần giao lên thân!

Tần Mục quát một tiếng, thôi thúc Ngự Long quyết. Từng con Giao Long bay tới quấn thân vào người hắn, quấn cánh tay và chân, có hai con treo trên lỗ tai hắn như khuyên tai.

Lúc này pháp lực của hắn tương dung với quần giao, thực lực Tần Mục tặng vọt.

- Cửu Trọng Thiên, mở!

Tần Mục vận chuyển trận văn trong mắt, mở ra Cửu Trọng Thiên Nhãn, mắt bắn thần quang chiếu vào bóng tối. Ánh mắt chiếu tới chỗ nào, nó đâm rách sương mù màu xám và hắc ám.

Giao Vương Thần không có bản lĩnh này cho nên vô cùng hâm mộ.

Tần Mục bảo hắn đi theo, từ từ xâm nhập phế tích Thần Đoạn sơn. Đột nhiên, Tần Mục dừng bước, Giao Vương Thần cũng vội vàng dừng lại, nhìn thấy trên không của bọn họ là một bức tranh rách nát bay qua.

Đây là tranh của người điếc, đồ vật trong tranh vỡ vụn, hình như có thứ gì đó nhảy ra khỏi tranh, xé rách bức tranh. Chẳng qua trong tranh còn sót lại một ít uy năng đáng sợ, nếu như không cẩn thận xúc động vẫn gặp nguy hiểm.

Tần Mục tránh bức họa này, hắn tiến lên phía trước đột nhiên ngừng lại. Chỉ thấy trên không có mấy trăm bức to to nhỏ nhỏ bị xé rách lơ lửng trong sương mù, đang bay về hướng vô định. Trong tranh còn có từng dãy núi to lớn, nó trôi bồng bềnh giữa không trung.

Tần Mục cau mày, nơi này là chiến trường của người điếc. Người điếc am hiểu vẽ tranh, thế giới trong tranh có đại thiên dị tượng, mỹ lệ hùng vĩ, ngay cả cao thủ như Tinh Ngạn không cẩn thận còn bị phong ấn bên trong.

Nơi này người điếc vẽ nhiều tranh như thế, có thể tưởng tượng tình hình chiến đấu kịch liệt cỡ nào.

- Chủ công cẩn thận!

Giao Vương Thần vội vàng hoành thân che trước người Tần Mục, nói:

- Không nên chạm vào những viên đá này, trong viên đá chứa đựng thần uy, thần thông thần ma còn sót bên trong.

Tần Mục vội vàng dừng bước, vào lúc này trong hắc ám và sương mù xám có một bóng dáng cao lớn đi về bên này.

Thân thể này đỉnh thiên lập địa, đi về hướng bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy thân thể to lớn che khuất tầm mắt của bọn họ, không nhìn thấy nửa người trên. Tần Mục ngẩng đầu, thần quang chiếu sáng ánh mắt, dần dần nhìn thấy một lồng ngực rộng lớn, lại nhìn lên chính là gương mặt thần ma.

- Một pho tượng đá!

Tần Mục tê dại da đầu, một pho tượng đi lại trong hắc ám và sương mù xám.

Giao Vương Thần cũng rùng mình, trước mặt bọn họ chính là tượng đá cực lớn, tượng đá khổng lồ làm người ta khó có thể tưởng tượng.

Không chỉ có như vậy, tượng đá này còn đi lại trong bóng tối

- Mã ha!

Trên người Tần Mục, những con Giao Long khiếp đảm, nhao nhao co đầu lại.

- Đừng kêu nha.

Sắc mặt Long Kỳ Lân xám ngoét, nhỏ giọng nói:

- Đánh thức hắn, hắn sẽ cưỡi ngươi đi giết người, ta đã bị cưỡi một đêm.

Đột nhiên, pho tượng đá như nghĩ tới cái gì đó, cúi người xuống. Một gương mặt to lớn xé tan hắc ám, xuất hiện trước mặt đám người Tần Mục.

Hai mắt Hồ Linh Nhi trắng dã, nàng ngã xuống đất ngất đi, bốn chân đạp liên tục, đuôi dựng thẳng lên.

Đám Giao Long và Long Kỳ Lân thấy thế, vội vàng học theo, nhao nhao ngã xuống đất giả chết.

- Công tử!

Hồ Linh Nhi híp mắt, nàng nhìn chằm chằm vào Tần Mục.

Tần Mục do dự một chút, ngửa mặt ngã xuống, đầu lưỡi nhả ra ngoài. Thân thể cứng ngắc, sắc mặt xanh xám, giả chết rất giống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.