Mục Thần Ký

Chương 448: Hậu nhân của tổ sư



Hắn vừa nói ra lời này, những người trong phòng đều cười lạnh.

Tần Mục không để ý lắm, cười nói:

- Nếu Tây Thổ không phải cách một cái Đại Khư, nó đã sớm bị Duyên Khang diệt. Thực tế không dám giấu diếm, đạo pháp thần thông của các ngươi đã lạc hậu hơn Duyên Khang. Pháp thuật thần thông Duyên Khang và Đại Khư trong mắt ta đều đã tụt hậu, bởi vậy ta mới muốn cầu biến hóa. Các vị ca ca tỷ tỷ Tây Thổ ở gần ta như thế, quá nguy hiểm. Đừng nói Lục Hợp cảnh, cho dù là mấy vị ca ca tỷ tỷ Thất Tinh cảnh, ngươi, ngươi, còn có ngươi, cách ta gần như vậy, trong mắt ta...

Hắn chỉ vào mấy cao thủ Thất Tinh cảnh, lắc đầu nói:

- Các ngươi đều là những thi thể biết đi mà thôi. Khác nhau ở chỗ, các ngươi lúc nào biến thành thi thể.

Lâu vũ bên trong, mọi người đằng đằng sát khí, Nhạc Thanh Sơn bỗng nhiên đứng dậy, cười lạnh nói:

- Tần giáo chủ, ngươi rất cuồng vọng! Ngật Kha thành chủ, ngươi là chủ nhân nơi này, ta rất muốn gặp Tần giáo chủ một lần, không biết có thể?

Ngật Kha cười ha ha nói:

- Các vị đều là khách, tới tham gia hoa sơn lễ tại Phương Tú thành, cần gì giương cung bạt kiếm như vậy? Mọi người đều tìm tình nhân ngưỡng mộ trong lòng, như vậy không khoái hoạt hay sao? Đương nhiên, nếu các vị muốn đánh nhau, ta không thể ngăn cản nổi?

Hắn muốn xem náo nhiệt.

Nhạc Thanh Sơn đi xuống lầu, cười lạnh nói:

- Tần giáo chủ, ngươi xuống, ta muốn cầm ban thưởng của Chân Thiên cung.

Tần Mục tươi cười, hắn lấy hai quả cầu kim loại trong túi Thao Thiết ra ngoài, lắc đầu nói:

- Không cần đi xuống, ở đây là được rồi.

Hắn nâng hai quả cầu kim loại trong tay, cả gian phòng lay động rất nhỏ, chậm rãi chìm vào lòng đất. Tòa lầu kêu ken két liên tục, tầng lầu thứ nhất chìm xuống đất, tiếp theo là tầng lầu thứ hai, chờ tầng lầu thứ ba chìm xuống, mặt đất cũng không lún thêm.

Nội tâm mọi người nghiêm túc, Ngật Kha khen:

- Quả cầu thật nặng!

- Chư vị mời xem.

Tay trái của Tần Mục kích thích nhẹ vào quả cầu kim loại, nói:

- Đây là kiếm hoàn của ta.

Răng rắc!

Kiếm hoàn nứt ra, tám ngàn cây kiếm mảnh như tơ, mũi kiếm nhắm thẳng vào tâm cầu. Có thể thấy thủ pháp rèn đúc tài tình, không chỉ cần tay nghề vô cùng khéo léo, còn cần khả năng tính toán không chút sai lầm.

Tám ngàn thanh phi kiếm của hắn tỏa ra hàn quang, từng tia sáng không ngừng lưu chuyển và chiếu sáng gương mặt mọi người.

Mỗi một thanh kiếm đều hoàn mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật.

Tần Mục nâng kiếm hoàn lên, kiếm hoàn từ từ bay lên, chuyển động chậm rãi. Mọi người nhìn rõ cấu tạo của kiếm hoàn, nói:

- Các vị, đạo pháp thần thông, đừng nói trăm ngàn năm không tiến bộ, cho dù trăm năm không tiến bộ cũng sẽ lạc hậu hơn thời kì trước. Các thần thông đạo pháp ở Tây Thổ vẫn dùng đạo pháp thần thông do lão tổ tông hai vạn năm trước truyền thừa, đánh thức linh hoặc thần của vạn vật thay mình tác chiến. Nhưng thần thông đạo pháp của các ngươi có tốc độ khởi động quá chậm, cho dù cao thủ Thiên Nhân cảnh khởi động linh của vạn vật cũng cần thời gian. Mà thần thông thay đổi trong nháy mắt, sao lại cho ngươi thời gian? Ta thi triển một chiêu kiếm pháp, mời các vị chỉ điểm một ít, các ngươi không nên động.

Chân Thiên cung Đình Phương cười lạnh nói:

- Không nên động chẳng phải mặc cho ngươi xâm lược?

Tần Mục mỉm cười nói:

- Nếu các ngươi muốn động, tự gánh lấy hậu quả. Một kiếm Khai Hoàng...

Đột nhiên kiếm hoàn trong tay hắn thay đổi, kiếm quang bao phủ tòa lầu.

Tám ngàn cây kiếm di chuyển, tất cả mọi người không kìm nén được muốn ngăn cản, nhưng vào lúc này tất cả kiếm quang lại biến mất. Chẳng những kiếm quang biến mất, cho dù là tòa lầu này cũng biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là biển máu cuồn cuộn.

Kiếm Đồ chiêu thứ hai, Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương.

Thi triển một chiêu này, cảm giác bi thương ập vào mặt, bọn họ như nhìn thấy cảnh tượng thần ma đang đại chiến đẫm máu ngay trước mặt, đang thét gào. Tất cả biến thành biển máu trong kiếm quang!

Nhất Kiếm Khai Hoàng Huyết Uông Dương, sơn hà tại, tâm mênh mông, nhìn quanh hai bên, cố quốc không còn, người nhớ cảnh cũ.

Trong thời gian này, bọn họ nghe được có người vỗ bàn đứng dậy, có người lớn tiếng gầm thét, còn có tiếng thần thông va chạm, giao phong ngắn ngủi.

Đột nhiên, biển máu cuồn cuộn mất đi thời gian thật nhanh, bọn họ ngờ ngợ nhìn thấy một thanh kiếm bi thương quay chung quanh một bóng lưng, loại cảm giác tịch mịch tang thương kia xúc động tâm linh.

Bóng lưng biến mất, lầu các lại xuất hiện, tay Tần Mục vẫn vươn lên phía trước. Trên bàn tay xuất hiện một kiếm hoàn không ngừng xoay tròn.

Chén dĩa đồ ăn trước mặt bọn họ vẫn như cũ, cũng không lộn xộn chút nào.

Trên trán mọi người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nhìn khắp bốn phía, trong lòng sợ hãi. Chỉ thấy thi thể Vu Cẩm Phương nằm ngang trên đất, Đình Phương ngã tại chỗ, mi tâm xuất hiện một vết thương màu đỏ, còn có thi thể hai người đang nằm trên bàn.

Vừa rồi bọn họ vô ý vỗ bàn đứng dậy trong kiếm quang của Tần Mục, ý đồ chống lại kiếm quang của Tần Mục. Kết quả bọn họ chết dưới kiếm quang, những người khác bởi vì ngồi tại chỗ không nhúc nhích thì bình yên vô sự.

Sắc mặt Nhạc Thanh Sơn trắng bệch, vừa rồi hắn cũng không nhúc nhích. Bởi vì hắn cảm thấy kiếm ý đáng sợ trong kiếm của Tần Mục, bởi vì cảm giác rất rõ ràng nên hắn mới không nhúc nhích.

Ngật Kha phất phất tay, lúc này có người tiến lên kéo thi thể ra ngoài.

Sắc mặt mọi người nơi này tái nhợt và tái xanh.

Một chiêu của Tần Mục làm bọn họ rung động quá mạnh. Kiếm pháp quá nhanh, bọn họ không kịp phản ứng và ngồi tại chỗ, cảm giác khoanh tay chờ chết thật không dễ chịu.

Nhất là mấy cao thủ Thất Tinh cảnh, bọn họ có thể cho nguyên thần ly thể, chiến lực nguyên thần cực mạnh nhưng gian phòng quá hẹp. Kiếm của Tần Mục quá nhanh, bọn họ chưa kịp suy nghĩ thì bị kiếm quang của Tần Mục bao phủ.

Chiêu kiếm của Tần Mục có uy lực to lớn, mỗi một thanh kiếm đều dùng tài liệu thượng thừa nhất luyện chế mà thành, có thực lực nguy hiểm tính mạng bọn họ.

Bọn họ có thần thông vạn vật có linh, khởi động tốc độ còn chậm hơn kiếm của Tần Mục quá nhiều. Nếu như động thủ, chỉ có thể kéo dài khoảng cách với hắn, hoặc là thi triển thần thông trước hắn.

Trong gian phòng, bọn họ không có bất kỳ cơ hội nào.

Tần Mục thu hồi kiếm hoàn, áy náy nói:

- Ngật Kha huynh, làm bẩn phòng của ngươi, mong thứ tội.

Ngật Kha vội vàng nói:

- Kiếm pháp của Tần giáo chủ tinh diệu vô song, làm chúng ta mở rộng tầm mắt. Dù đâm ra bao nhiêu kiếm cũng không sao, đây mới là bản lĩnh. Xin hỏi một chiêu này là kiếm chiêu được khai sáng sau khi Duyên Khang quốc biến pháp hay sao?

Tần Mục lắc đầu nói:

- Chiêu này không phải thần thông khai sáng sau biến pháp, mà là khai sáng bốn, năm trăm năm trước. Một chiêu này đã lạc hậu hơn thời đại, chẳng qua trên vùng đất Tây Thổ này, ta nhờ vào một chiêu này đủ để giết hết Lục Hợp, Thất Tinh, không có địch thủ. Mặc dù các vị ngồi đây rất mạnh, nhưng vẫn không bằng Ban Công Thố. Ban Công Thố còn làm tốt hơn các ngươi nhiều, hắn đón một chiêu này của ta, hắn chỉ trọng thương mà thôi.

Mọi người yên tĩnh, lại có người hừ lạnh muốn nói chuyện. Giọng nói khàn khàn, âm thanh hơi run rẩy, chỉ có thể vội vàng ho khan che giấu.

- Ngật Kha thành chủ, ta không mặt mũi nào lưu ở nơi đây, cáo từ!

Đột nhiên Nhạc Thanh Sơn chắp tay, hắn rời khỏi căn phòng.

Hắn vừa rời đi, những người khác cũng cáo từ, trong lầu chỉ còn lại Tần Mục cùng Ngật Kha.

Ngật Kha hiếu kỳ nói:

- Tần giáo chủ, lần này bên cạnh ngươi không có cao thủ gì, chỉ có một đầu Long Kỳ Lân chiến lực Thiên Nhân cảnh. Tây Thổ có rất nhiều cao thủ như thế, chẳng lẽ ngươi không sợ chết ở đây?

Tần Mục giống như cười mà không phải cười:

- Ngật Kha huynh biết Long Kỳ Lân?

Ngật Kha không có trả lời, Tần Mục cười nói:

- Kẻ muốn giết ta rất nhiều, đến nay chưa có kẻ nào thành công. Chuyến đi này của ta là khiêu chiến anh tài trong thiên hạ. Ta chỉ đi khắp nơi mà thôi, ta chỉ muốn xem phong thổ nơi đây, Ngật Kha huynh biết Chân Thiên cung ở đâu?

- Chân Thiên cung chính là Thánh địa Tây Thổ, người người đều biết.

Ngật Kha cười nói:

- Nếu Tần giáo chủ muốn đi nơi đó, ta có thể chỉ đường cho ngươi.

Tần Mục cảm ơn, cười nói:

- Chân Thiên cung truy nã ta, Ngật Kha huynh đối đãi với ta như thượng khách, không sợ Chân Thiên cung làm khó dễ ngươi?

Ngật Kha cười ha ha, lắc đầu nói:

- Mặc dù Chân Thiên cung mạnh mẽ, nhưng còn không đến mức tùy ý làm bậy. Tây Thổ chỉ có một Thánh địa nhưng khống chế Tây Thổ lại không phải Chân Thiên cung, mà là Thượng Thương. Chân Thiên cung chưa đến mức vì việc nhỏ này mà kinh động Thượng Thương. Người đâu, mang địa lý đồ Tây Thổ tặng cho Tần giáo chủ một phần!

Nội tâm Tần Mục đầy nghiêm túc.

Ngật Kha nói câu này lộ ra tin tức trọng yếu, quan hệ giữa Chân Thiên cung và Thượng Thương vô cùng vi diệu.

Có người làm tiến vào, hiến địa lý đồ Tây Thổ cho Tần Mục. Tần Mục dọn đồ, hắn không nhịn được hỏi:

- Ngật Kha thành chủ, dường như trang viên của ngươi có phong cách Duyên Khang.

Ngật Kha mỉm cười nói:

- Tần giáo chủ, ngươi nên đi. Ngươi giết Chân Thiên cung Đình Phương, Vu gia Vu Cẩm Phương, bản thân đã lâm vào đại họa. Vừa rồi những người vội vàng rời đi cũng không phải tới tham gia hoa sơn lễ, mà là đi báo tin và viện binh. Nếu ngươi không đi, như vậy ngươi không đi được.

Tần Mục nhìn hắn thật lâu, nói:

- Tổ sư ở đây bao lâu?

Ngật Kha trầm lặng, sau một lúc lâu nói:

- Thời gian không dài. Hắn hàng năm tới một lần, dạy dỗ ta rất nhiều thứ. Lần trước hắn tới đã nói với ta, sau này hắn sẽ không tới nữa. Tần giáo chủ, hắn đã đi rồi sao?

Tần Mục trầm lặng một lát, đi tới bên cửa sổ, nhìn Long Kỳ Lân dưới lầu một chút. Một lỗ tai của nó dựng lên, hiển nhiên đang trộm nghe đối thoại trong lầu.

- Chưa.

Tần Mục cười nói:

- Tổ sư đã thành thần.

Lỗ tai Long Kỳ Lân dưới lầu cụp tai xuống, nằm rạp trên mặt đất và dựng thẳng đuôi.

Ngật Kha đi tới bên cạnh hắn nhìn xuống, chỉ thấy Hùng Kỳ Nhi đang leo lên chóp đuôi của Long Kỳ Lân. Sau đó gia hỏa này nâng đuôi lên, Hùng Kỳ Nhi liền tuột xuống, tiểu nữ hài tươi cười không ngừng.

- Khi ta còn bé đã gặp qua Long Kỳ Lân, nó không nhận ra ta.

Ngật Kha lắc đầu:

- Ngươi mang theo tiểu công chúa Chân Thiên cung, còn muốn sống đi đến Chân Thiên cung? Khó trách Chân Thiên cung nhất định phải bắt ngươi quy án. Ngươi thật không cần ta hỗ trợ? Ta có thể trở thành người đứng đầu một thành, tự nhiên cũng có bản lĩnh và thủ đoạn! Phụ thân dạy ta rất nhiều thứ.

Tần Mục đi xuống lầu, lắc đầu nói:

- Ngươi có gia nghiệp bản thân, ta sẽ không liên lụy tới ngươi. Long béo, Kỳ Nhi, chúng ta đi thôi.

Ngật Kha nhìn bọn họ rời khỏi, hắn phất phất tay, dường như Tần Mục nhìn thấy, cũng xoay người chào.

Ngật Kha không nhịn được nói:

- Ta còn có thể gặp lại hắn không?

Tần Mục cất giọng nói:

- Chờ sau khi ngươi thành thần, đại khái sẽ gặp được hắn.

Ngật Kha cười cười, dõi mắt nhìn bọn họ đi xa, sắc mặt ảm đạm:

- Mỗi lần hắn nhắc tới phụ thân đều mang theo hai chữ đại khái. Có lẽ phụ thân thật qua đời rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.