Đột nhiên, loạn thạch bắn ra, Ban Công Thố phá tung loạn thạch phóng lên tận trời. Hắn vừa thẹn vừa giận, lúc này ném ra một cái nồi đồng lớn.
Nồi đồng lớn lơ lửng giữa trời, miệng nồi đồng hướng xuống phía dưới. Lúc này có cát bay đá chạy, loạn thạch trụ gãy. Hoàn cảnh đổ nát thê lương, tất cả đều bị nồi đồng lớn hút lên.
Bên trong nồi đồng lớn như một nồi canh sôi, đó chính là chân hỏa, nồi đồng nhìn không lớn lắm nhưng chân hỏa trong đó sôi trào như dung nham nóng chảy. Nhìn hình ảnh bên trong cực kì khủng bố, bất kỳ đồ vật gì rơi vào bên trong nồi đồng đều bị đốt hóa thành tro bụi, không còn tồn tại. Hiển nhiên không phải linh binh Ban Công Thố có khả năng luyện chế.
Cái nồi đồng lớn do Ban Công Thố luyện ra từ mấy đời trước, uy lực cực lớn, là bảo vật trấn phái do cường giả cảnh giới gần Thần chế tạo. Bởi vì tu vi của hắn hiện tại yếu kém, hắn không thể phát huy uy lực của nồi đồng.
Linh binh cũng có phân chia mạnh yếu và phân chia cảnh giới. Có đôi khi cũng không phải cầm linh binh thượng thừa thì thực lực tăng lên nghiêng trời lệch đất, còn phải xem có thể thúc giục được mấy phần uy lực.
Chẳng hạn như Vô Ưu kiếm của Tần Mục, cây kiếm này là một thanh thần kiếm, uy lực vô cùng lớn. Nhưng mãi cho đến tận lúc này, Tần Mục vẫn không thể phát huy ra uy lực của thần kiếm, chỉ có thể lợi dụng Vô Ưu kiếm sắc bén mà thôi.
Ban Công Thố cũng như vậy, cảnh giới trước mắt của hắn không đủ phát huy toàn bộ uy năng linh binh. Dù vậy, với cảnh giới Thất Tinh đỉnh phong của hắn cũng có thể phát huy một thành uy lực của nồi đồng.
Vô số cát bụi bay lên khắp di tích, lại có từng bức tường, từng cây cột đá và từng cung điện tàn phá bay vào trong nồi. Tất cả đều bị nấu chảy trong nồi đồng.
Toàn bộ di tích không ngừng tan rã, chúng bay lả tả lên không trung.
- Họ Tần, hiện tại biết sự lợi hại của ta chưa? Thực lực không chỉ dựa vào tu vi.
Ban Công Thố xoay người lại, hắn đứng trên nồi đồng lớn và cười nói:
- Tu vi thâm hậu hơn ta thì sao? Bảo bối của ta lợi hại hơn ngươi, ta đã có thể đè đánh ngươi, đánh ngươi vô cùng thê thảm!
Hắn nhìn xuống và giật mình, nhìn thấy Tần Mục đứng trên nồi đồng, thân thể không nhúc nhích. Mặc kệ hấp lực nồi đồng lớn mạnh mẽ như thế nào cũng không thể nâng thân thể hắn bay lên.
- Làm sao có thể?
Ban Công Thố mở to mắt nhìn, lại nhìn thấy tay Tần Mục nâng một viên cầu kim loại, bỗng nhiên viên cầu nhúc nhích giống như nước và cát đang chảy.
- Kiếm hoàn!
Ban Công Thố lập tức nhìn ra nguyên nhân Tần Mục không bị hút lên. Trọng lượng của kiếm hoàn rất nặng, từ đó có thể ngăn chặn thân thể Tần Mục bay lên cao. Cho dù là nồi đồng lớn từ mấy kiếp trước của hắn cũng không thể hút vào.
- Không phải kiếm hoàn của hắn chỉ lớn hai thước sao? Không thu được ngươi, ta luyện chết ngươi là được.
Đột nhiên Ban Công Thố tung người nhảy lên cao, hai tay của hắn vỗ mạnh vào nồi đồng, đột nhiên trong nồi đồng phun ra hỏa diễm đáng sợ. Những nơi hỏa diễm đi qua, tất cả đều tan rã, cát đá nóng chảy biến thành dung nham cuồn cuộn. Chỉ trong nháy mắt đã luyện hóa tất cả thành dung nham.
Tần Mục bắt lấy kiếm hoàn, tầng tầng nắm chặt, kiếm hoàn bên trong vô số nhỏ bé phi kiếm bay ra. Lấy Vô Ưu kiếm làm chủ, cũng cùng một chỗ.
Tần Mục dùng hai tay nâng kiếm, thanh kiếm chém thẳng vào biển lửa đang ập tới.
Những nơi thanh kiếm đi qua, hỏa hoạn lập tức dập tắt. Hai bên sa mạc bị thiêu cháy tất cả, chỉ có uy lực của một kiếm này quét qua giống như cát đỏ bao phủ mặt đất.
Khóe mắt Tần Mục co giật một cái, chân hỏa cực kỳ hung hãn. Uy lực cực mạnh, không biết là tà hỏa gì.
Ban Công Thố hét lớn, thân thể phát sinh dị biến. Hai cánh mọc ra dưới nách, hai chân biến thành vuốt chim. Nồi đồng lớn lơ lửng trên đỉnh đầu, ánh lửa bao phủ khắp nơi.
Hai cánh chim màu vàng lóe sáng, bỗng nhiên lông vũ kêu leng keng giống như kim thiết. Hai cánh khổng lồ chấn động, phong lôi đan xen, lông vũ như kiếm cắt qua tất cả. Thế công như cuồng phong bạo vũ.
Hai tay Tần Mục đan chéo vào nhau, Vô Ưu kiếm nằm giữa hai tay và phân liệt. Nó hóa thành tám ngàn thanh phi kiếm bay khắp nơi, kiếm hà cuồn cuộn và phóng thẳng về phía Ban Công Thố.
Bước chân của Ban Công Thố rối loạn, cánh chim tung bay, từng cây kiếm vũ bay lên nghênh đón kiếm hà. Đột nhiên âm thanh đinh đinh đinh vang lên không dứt bên tai, sau khi kiếm hà xung đột, Ban Công Thố kinh hô một tiếng. Hắn đứng đó, kiếm vũ vỡ vụn dưới chân.
Lông vũ của hắn bị Tần Mục chặt đứt, chỉ còn lại hai cánh trụi lủi đang đập mạnh.
Vừa rồi nồi đồng lớn phun hỏa diễm ra ngoài cũng có thành quả, tên là Diệc Diễm Thần Hỏa tráo. Lực phòng ngự kinh người, có thể không ngừng di chuyển thân thể địch thủ vào nồi đồng. Hơn nữa Diệc Diễm Thần Hỏa có uy lực kinh người, linh binh bình thường sẽ bị thiêu cháy thành tro.
Nhưng Tần Mục trực tiếp phá vỡ Diệc Diễm Thần Hỏa tráo, cũng chặt đứt tất cả lông vũ trên cánh của hắn.
- Có thể công phá Diệc Diễm Thần Hỏa của ta, quả thực mạnh hơn ta một tia, ta không phải là đối thủ của hắn!
Ban Công Thố vừa nghĩ đến đây, hắn không do dự nữa, đột nhiên hắn nhảy lên và đụng vào nồi đồng. Nồi đồng lớn rơi xuống đất, dường như muốn độn thổ rời đi.
Cái nồi đồng lớn còn chưa chạm vào mặt đất, đột nhiên Tần Mục đã bắt lấy chân nồi đồng, hắn xách nồi đồng lớn lên và cười nói:
- Đại Tôn muốn đi nơi nào?
Nhưng vào lúc này, Ban Công Thố hóa thành một bóng đen lao xuống đất, hắn muốn độn thổ bỏ chạy.
Tần Mục vứt bỏ nồi đồng lớn, thân thể cũng bỗng nhiên biến thành bóng đen, kề sát đất mà đi.
Ngay sau đó cát vàng trong phạm vi vài dặm sôi trào, hai người phá cát bay lên cao, Ban Công Thố bỏ chạy như điên. Trên người hắn sinh ra lông vũ, hắn xoay người hóa thành con chim lớn bay đi.
- So tốc độ với ta?
Tần Mục thi triển Thâu Thiên Thần Thoái, hắn không cần sử dụng thuật thần thông cũng có thể đạp không mà đi. Một người một chim truy đuổi giữa không trung, sau một lúc lâu, bỗng nhiên con chim lớn biến thành con gà trụi lông và rơi từ trên không xuống đất.
Ban Công Thố vẫn chưa chạm đất, đột nhiên miệng hắn phát ra âm thanh du dương. Đầu và bắp thịt đang sinh trưởng, cổ của hắn vặn vẹo, đột nhiên hắn mọc ra hai cái đầu, hóa thành một tượng thần ba đầu, đầu voi thân người.
Thân thể hắn căng phồng lên như bong bóng, cao tới sáu bảy trượng, lực lớn vô cùng. Hắn nghênh đón một quyền của Tần Mục, ba cái đầu cùng hét lên:
- Họ Tần, nhận lấy cái chết!
Oanh!
Nắm đấm của hai người va chạm với nhau, thân thể thần thông bộc phát kình lực. Gió lốc bốn phía như đao, vô số cát đá đang bay lên cao.
Ba đầu cùng hộc máu, thân thể cao lớn bay ngược về phía sau.
Tần Mục đuổi tới đằng trước, còn chưa bắt kịp Ban Công Thố, nhìn thấy Ban Công Thố từ ba đầu voi thân người lại khôi phục chân thân.
Ban Công Thố rơi từ không trung xuống đất, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành hoa sen, hoa sen nở rộ và lớn hơn một trượng. Ban Công Thố nhảy vào trong hoa sen, lại nhìn thấy cánh hoa sen thu nhỏ lại, lúc này toàn thân nhuốm máu và biến mất.
Tần Mục kinh ngạc:
- Pháp môn truyền tống? Không quá giống.
Hắn vừa nói như thế, đột nhiên một đóa hoa sen lặng lẽ nở rộ ở cách đó mười dặm.
Tần Mục tiến lên thật nhanh, nguyên khí bộc phát. Hắn cong ngón tay búng ra, kiếm hoàn bay về phía trước.
Hắn điểm ngón trỏ về phía trước, ngón trỏ xoay tròn nhanh chóng và kiếm hoàn phân giải. Tám ngàn thanh phi kiếm hóa thành vòng xoáy và càn quét bốn phía.
Quấn kiếm thức!
Tốc độ kiếm quang cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ khi Tần Mục toàn lực bỏ chạy, chỉ trong nháy mắt đã tới phía trước đóa hoa sen.
Hoa sen nở rộ, Ban Công Thố nhảy ra khỏi hoa sen, đột nhiên hắn cầm lấy một tấm vải đen, tấm vải đón gió bành trướng và hắn nhảy vào trong tấm vải.
Vô số lưỡi phi kiếm cắt hoa sen thành mảnh vỡ, cũng thuận tiện cắt nát tấm vải đen, nhưng Ban Công Thố lại biến mất không thấy đâu nữa.
Tần Mục đáp xuống đất, hắn xoay người nhìn bốn phía. Trên đỉnh đầu của hắn, tám ngàn thanh kiếm đang tạo thành một hình tròn, mũi kiếm đang hướng ra ngoài, bất kể Ban Công Thố đi ra từ hướng nào đều bị phi kiếm đả kích.
Nhưng bốn bề trong sa mạc yên tĩnh, sau khi Ban Công Thố chui vào bên trong tấm vải, sau đó hắn liền biến mất khỏi thế gian giống như bốc hơi.
Nơi xa, bão cát cuồn cuộn, thuyền Thái Dương đang di động trong bão cát, bên trong bão cát là sấm sét dữ dội. Ánh nắng màu đen không ngừng đập loạn trong bão cát, uy năng bộc phát kinh thiên động địa. Thậm chí lực xung kích còn lan tới gần Tần Mục, hình thành một cơn gió lốc bao phủ bầu trời, thị lực khó nhìn ra rất xa.
Phía trước bão cát chính là bóng dáng nhỏ bé của Duyên Khang quốc sư.
Tần Mục làm như không thấy cuộc chiến bên đó, đột nhiên hắn giẫm chân. Sa mạc chấn động, một cơn gió cuốn cát bay lên, sau đó tạo thành một “cự nhân” cao bốn năm trượng.
Tần Mục cũng học qua Vạn Thần Tự Nhiên công, hắn chỉ không thi triển tinh diệu như đệ tử Thiên Cung.
- Ban Công Thố ẩn thân nơi nào?
Tần Mục hỏi.
“Cự nhân” cồn cát nhỏ nhắn chỉ vào một hướng, Tần Mục nhìn vào hướng cồn cát vừa chỉ, hắn lại không nhìn thấy cái gì.
- Đan Tiêu Thiên Nhãn!
Trong mắt Tần Mục xuất hiện từng tầng trận văn xoay tròn, hắn nhìn sang nơi vừa chỉ, hắn ngẩn người. Nơi đó có một sợi dây nhỏ đang bay lên, nó di động theo gió nhưng tốc độ không nhanh.
Bốn phía là bão cát rất lớn, sợi dây nhỏ lại không bị bão cát uốn cong, điểm này càng làm nó khác với bình thường.
Tần Mục nhanh chóng tới gần, hắn xuất hiện bên cạnh dây nhỏ. Hắn nhận ra thứ này không phải là dây nhỏ mà là một tấm gương mỏng manh giống như không có độ dày, cao cỡ một người.
Ban Công Thố sử dụng Ma Ảnh Huyễn Ma công trong Đại Dục Thiên Ma kinh, hắn hóa thành một bóng đen tiến vào trong gương.
Tần Mục trố mắt, hắn cầm phi kiếm đâm tới, khen:
- Đại Tôn, khó trách ngươi có thể sống đến hiện tại.
Ban Công Thố nhìn thấy hắn, sắc mặt thay đổi. Hắn ném một sợi dây thừng ra khỏi gương, dây thừng kia tro thẳng, Ban Công Thố ôm lấy dây thừng leo lên trên.
Tần Mục cầm kính đâm rách tấm gương. Tấm gương chia năm xẻ bảy, lại thấy Ban Công Thố đã theo dây thừng bò ra ngoài, hắn lại biến mất không thấy gì nữa.
- Đây là thần thông gì?
Tần Mục thôi thúc Đan Tiêu Thiên Nhãn dò xét bốn phía, từ đầu đến cuối hắn không tìm được tung tích của Ban Công Thố. Đột nhiên nội tâm hơi chấn động, hắn nhặt tấm gương chiếu khắp bốn phía. Khi tấm gương di động, rốt cuộc hắn tìm được tung tích của Ban Công Thố.
Hắn nhìn thấy Ban Công Thố đã theo dây thừng leo lên giữa không trung, điểm cuối của dây thừng là một cái móc. Cái móc này treo vào một đám mây trắng, xem ra Ban Công Thố là định leo vào ẩn nấp trong mây.
Nhưng điểm cổ quái chính là, hắn và dây thừng đều ẩn hình, dường như bên trong còn ẩn chứa ảo diệu không gian. Nhưng không gian này lại trọng điệp với không gian hiện thực, dây thừng của hắn có thể treo đồ vật trong không gian hiện thực, đến mức Đan Tiêu Thiên Nhãn cũng không nhìn thấy hắn.
- Đại Tôn đã chạy trốn thành tinh.
Tần Mục tán thưởng không thôi, một tay cầm kính, tay còn lại vung kiếm. Vô Ưu kiếm bay ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã xông lên không trung, cũng chặt đứt sợi dây thừng vô hình.
Tần Mục cầm lấy tấm gương khác, hắn ném nó bay ra ngoài, bay tới vị trí Ban Công Thố rơi xuống. Lại nghe một tiếng nổ “ầm” vang lên, Ban Công Thố rơi xuống đất, trùng hợp hắn rơi vào trong gương, ngẩng đầu lên nhìn Tần Mục bên ngoài kính.